Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tấm ảnh nhỏ; hồi ức lớn

Tôi bước ra khỏi phòng, tay đặt trong túi áo mân mê tấm ảnh nhỏ. Lúc bước ra chỉ thấy Park Chanyeol an tĩnh ngồi giữa đám đông ồn ào với hình ảnh vô cùng đối lập, bên cạnh anh ta là túi nhựa trắng chẳng biết mua từ lúc nào. Tôi bước đến bên ngồi xuống cạnh anh ta. Tay trong túi áo trái moi ra một tấm ảnh, tấm ảnh đen xì chỉ thấy bọc trắng tròn ở giữa xung quanh mờ ảo càng tôn thêm vẻ yên tĩnh của nó.

"Cho anh"

Giây phút đó, tôi thoáng thấy con ngươi Park Chanyeol rung động nhẹ. Anh ta cầm tấm ảnh trên tay, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào điểm trắng tròn trong ảnh; mân mê, vuốt ve nó.

"Bác sĩ bảo đứa bé vẫn ổn, mỗi tháng tôi đều phải trở lại đây kiểm tra để đảm bảo sức khỏe cho đứa bé" tôi nói, hệt như tự nói với chính mình.

"Ông ta có nói bụng tôi sẽ ngày một to, ốm ghén này nọ sẽ xuất hiện, mấy tháng cuối chân sẽ bị phình, thân thể ngày một căng tròn như trái banh. Trong lúc mang thai tính khí sẽ trở nên thất thường, cơ thể nhớt nháp có mùi hôi, mặt có thể sẽ nổi mụn nếu dưỡng không tốt sẽ để lại sẹo" tôi ngừng một lúc thở dài rồi lại nói tiếp.

"Tôi sẽ cố gắng để giữ đứa bé khỏe mạnh. Lúc trước tự mình đưa ra quyết định dẫn đến đứa bé gặp nguy hiểm là lỗi của tôi. Nếu anh muốn có thể trừ phí tổn hại vào số tiền trong hợp đồng, tôi đáng bị như vậy vì những điều mình đã làm"

Park Chanyeol đã cất tấm ảnh đi từ khi nào. Anh ta nhìn tôi không nói gì, chẳng đọc được gì trong ánh mắt đó. Nhưng tôi biết anh ta đang lắng nghe. Là lắng nghe thật sự, không phải lắng nghe cho có để rồi chẳng đọng lại gì.

Tôi đứng dậy vờ phủi bụi trên người, nhìn về phía Park Chanyeol rồi nói.

"Từ hôm nay trở đi tôi sẽ cố hoàn thành tốt điều kiện được giao trong hợp đồng. Anh cứ yên tâm!"

Cả hai chúng tôi đã bước vào trong xe vẫn như trước đây không khí ngột ngạt vẫn tồn tại xung quanh quanh quẩn trong không khí. Chẳng ai nói với ai câu nào, giờ phút này ngồi cạnh nhau lại hệt như người xa lạ. Park Chanyeol có điện thoại, không biết cuộc gọi từ ai nhưng vẻ mặt anh ta trông không ổn lắm.

"Tôi biết rồi" là những gì anh ta nói trước khi cúp máy. Tôi ngồi cạnh cho dù không muốn cũng phải chen vào hỏi thăm vài câu. Park Chanyeol chỉ trả lời rằng hôm nay không thể đi cùng tôi như đã hứa, hiện tại anh ta có việc gấp không thể không giải quyết. Tôi gật đầu nghe hiểu rõ, dù sao mấy món ăn nhà hàng ngon cách mấy cũng chẳng thể so sánh với món ăn của dì Lee. Tôi chẳng thấy mất mát gì, chỉ cảm thấy tội lỗi với baby vì hôm nay không thể cho nó gần gũi với cha nó nhiều một chút. Bác sĩ cũng có nói tình cảm của cả hai sẽ giúp đứa bé sinh trưởng khỏe mạnh, dì Lee cũng bảo y hệt. Tôi nghĩ bản thân cần phải nghĩ cách gặp mặt Park Chanyeol nhiều hơn, chẳng thể mỗi tháng chỉ gặp nhau một lần như thế này được, chưa kể nếu anh ta cùng đứa bé không tạo được loại liên kết tình thân mãnh liệt vậy thì sau khi chào đời chẳng phải đứa nhỏ có thể sẽ bị anh ta bỏ mặt không quan tâm sao? Không thể được! Tôi cần phải giành tình cảm của anh ta cho đứa nhỏ, để đến khi tôi rời đi ít nhất đứa nhỏ vẫn sẽ còn một người thân thật sự

Trong khi tôi suy nghĩ về việc làm thế nào để baby cùng Park Chanyeol gần gũi nhau nhiều hơn, tôi không hề biết rằng bản thân vẫn chưa đeo dây an toàn. Park Chanyeol dường như đã phát hiện sự việc, anh ta nghiêng người tới trước mặt tôi dùng đôi tay thon dài của mình chỉnh lại đai an toàn.

Khoảng cách gần đến nỗi chỉ cần anh ta nghiêng người, cả hai chúng tôi sẽ đối mặt trực diện. Mái tóc trắng kia mang theo mùi hương dễ chịu xông thẳng vào mũi tôi. Tôi quyến luyến hít vào mùi thơm hoa Lavender trên tóc anh ta hệt như một kẻ nghiện vô cùng biến thái. Mùi hương này đúng là dễ chịu hôm nào đó tôi phải đòi dì Lee mua loại dầu gội y hệt anh ta dùng mới được. Tôi vừa nghĩ vừa lưu luyến không thôi mùi hương hoa cỏ trên người anh ta. Park Chanyeol chợt xoay người khiến tôi giật mình hệt như kẻ gian bị phát hiện. Vì không giữ được chút bình tĩnh khi đối mặt với Park Chanyeol, tôi có phần hấp tấp cùng căng thẳng, mặt cũng vì thế có phần hơi đỏ.

Không khí xấu hổ này đúng là không thể giữ lâu!!!?!?

"Chúng ta mau về nhà nào!" Tôi vờ thay đổi chủ đề nhằm làm dịu tình hình.

"Ừ"

Park Chanyeol mau chóng chở tôi về nhà, lúc đậu xe vào trong sân anh ta thậm chí đã cố không nhấn phanh thắng gấp dường như vô cùng cẩn thận.

Dì Lee đứng trước cửa đợi cả hai, duy chỉ mình tôi bước ra còn Park Chanyeol vẫn ngồi im trên xe.

"Ngài Park"

Dì ấy lại nói gì đó cùng Park Chanyeol, riêng tôi vào trong trước không muốn nghe lén chuyện của họ dù sao ngoài trời cũng đã bắt đầu trở lạnh không thể để đứa bé cảm lạnh. Một lát sau dì Lee bước vào, trên tay là túi nhựa trắng trên xe Park Chanyeol lúc nãy.

"Này là gì vậy ạ?" Tôi lén lút bước đến gần nhìn vào trong túi.

Thuốc bổ?

"Để làm gì chứ?" Tôi nhìn chằm chằm nó chẳng hiểu anh ta mua mấy thứ này để làm gì. Chẳng phải thuốc bổ anh ta đưa cho tôi vẫn còn sao?

"Khó hiểu" tôi lờ mờ nói sau đó lại nhìn đến mấy thứ đồ trong tay.

Thì ra Park Chanyeol ngoại trừ kiếm được rất nhiều tiền, anh ta còn có tính tiêu xài hoang phí.

















Q: Vì sao lại có túi thuốc bổ?

A: =))))))))

.

Lúc Oh Sehun bước vào trong, Park Chanyeol vẫn ngồi im nghiêm túc nhìn chằm chằm cửa phòng khám. Xung quanh hắn là tiếng các cặp đôi trao đổi, bọn họ không ngừng thảo luận đây là lần thứ mấy đến đây và còn bao nhiêu tháng nữa con họ sẽ xuất hiện. Park Chanyeol vẫn ngồi im hệt như pho tượng cổ, chẳng biết thế nào câu chuyện của họ lại vô tình lọt vào tai hắn.

Park Chanyeol mặt không biểu tình, lắng nghe.

"Đây là con đầu nên tôi chưa có kinh nghiệm, cơ thể vô cùng mệt mỏi chẳng biết phải làm thế nào..."

"Thuốc bổ bên dưới nhà thuốc bán uống vào liền ăn được ngủ được ốm nghén cũng vơi đi phần nào tôi nghĩ cậu nên dùng thử xem sao"

Và thế là ngài Park không hiểu gì cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Khi trở về lại mang theo một bọc trắng Oh Sehun không biết mua từ lúc nào.

Mà ngài Park đâu biết ốm nghén này nọ đâu phải chỉ cần uống thuốc là có thể cầm cự. Một phần chính là baby muốn hành baba của nó mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro