Người quen đi đâu cũng gặp
Hôm sau tỉnh giấc, mọi chuyện đều diễn ra bình thường như mọi khi. Chỉ có điều tôi còn 4 tiếng trước khi bài thuyết trình diễn ra, và trong đầu tôi không có lấy một chữ. Dì Lee ngồi cạnh bên đã cố gợi ý cho tôi những chủ đề dì nghĩ sẽ tốt cho bài thuyết trình, chỉ là mọi thứ hiện tại trong đầu tôi hệt như mớ hỗn độn không trật tự. Tôi không còn tâm trí đâu suy nghĩ đến bài thuyết trình trong khi những gì tôi nghĩ được hiện tại chính là lời nói đêm nọ của vị bác sĩ.
"Dù sao cũng phải cố gắng hoàn thành thật tốt buổi thuyết trình, dì và mọi người tin tưởng hết vào cháu!" Dì Lee nói, trước khi tôi bước vào xe di chuyển đến trường.
Hôm nay người lái xe đưa tôi đi là một vị tài xế già. Chiếc xe đắt tiền của Park Chanyeol ấy thế lại treo lủng lẳng khung ảnh bằng gỗ nhỏ. Trong khung ảnh chính là hình ảnh đen trắng của đứa bé 3 tuổi ngồi trên chiếc xe đạp với nụ cười tươi rói. Thấy tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, vị tài xế già đột nhiên lên tiềng.
"Xin lỗi vì đã tự ý treo đồ vật của mình lên xe của ngài, một lát khi đưa ngài đến trường tôi sẽ lập tức kéo xuống"
Đáng lẽ ra một bậc trưởng bối không nên cúi đầu xin lỗi hạ bối như tôi, nhưng vì có lẽ vị tài xế này mới vào làm cho Park Chanyeol cách đây không lâu nên vẫn có chút xa lạ sinh ra dè chừng đối với tôi. Nhìn ông cúi đầu mà tôi lại cảm thấy xót, tôi cười rồi lại hỏi ông người trong bức ảnh là ai nhằm xoa dịu không khí ngột ngạt.
Người tài xế mỉm cười ôn hậu rồi lại bảo đấy là con trai ông. Đây là bức ảnh ông chụp vào lần đầu chạy xe đạp của cob mình, kí ức đẹp nên treo ảnh đóng khung đi đâu cũng có thể ngắm nhìn. Nghe ông ấy nói chuyện, tầm mắt tôi lại cụp xuống.
Vào lần đầu baby của tôi biết lật, biết bò, biết nói chuyện, khi baby lần đầu lái xe đạp, ai sẽ là người giúp tôi ghi lại khoảng khắc đó?
Từ đầu tiên mà nó gọi, sẽ là từ gì?
Trước đây tôi đã nghĩ dù sao đứa bé cũng chỉ là một món hàng, đưa đến tay người nhận cầm tiền quay lưng là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại tôi lại ích kỷ, có chút hèn mọn đòi hỏi được ở bên cạnh con dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Nhưng người làm baba này có xứng đáng đâu chứ? Hệt như Park Chanyeol đã nói, ai là người luôn đem nó đặt vào nguy hiểm? Ai là người đã gián tiếp hại nó?
"Đã tới trường thưa ngài" vị tài xế quay xuống thông báo.
Tôi gật đầu ngỏ ý cảm ơn rồi bước khỏi xe. Trước khi đi, tôi bảo ông ấy nên thay đổi cách xưng hô với mình dù sao không có tảng băng kia thì không cần quá nghiêm túc.
Bước khỏi xe, tôi lần nữa đối mặt với ngôi trường đã nhiều lần không muốn quay lại, hệt như gặp người bạn cũ. Tôi có chút hồi tưởng, sau lại chẳng cảm nhận được gì ngoài cơn buồn nôn chuẩn bị vọt đến. Tôi co người ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, nôn toàn bộ ra ngoài.
Lại nữa rồi... kiểu này tôi chết vì ốm nghén mất.
"Willis, mày bị gì vậy?"
Vốn tưởng bên trong nhà vệ sinh không có ai tôi mới dám buông lỏng cảnh giác, chỉ là khi nghe tiếng người rồi người ấy lại gọi tên mình. Người tôi căng cứng hệt như bị phát hiện bí mật, có chút sợ hãi ôm bụng.
"Mới sáng sớm ăn trúng gì rồi sao? Tao còn tưởng mày trâu bò lắm, thì ra dạ dày lại yếu như thế"
Nhận ra giọng nói này là ai, người tôi liền căng thẳng tột độ.
"Mày lo thân mày đi, mới sáng sớm đã vào nhà vệ sinh chẳng phải mày cũng như tao sao?"
Tôi vờ cười, sâu trong tâm chỉ muốn rủa thầm tên khốn này.
Còn nhớ tên Jack khốn nạn ở bữa tiệc của trường, bữa tiệc mà tôi lần đầu gặp mặt Park Chanyeol. Đây là Jack Hills - là tên ăn hại có ba là trùm buôn lậu xuyên biên giới Mexico đấy.
"Chơi không? Này là hàng mới ba tao mang về" nó tiến lại gần chỗ bồn rửa, sau lại vứt sang cho tôi thứ bột trắng.
Mới sáng sớm đã sử dụng hàng cấm, nó tưởng rằng giáo viên ở cái trường này chết hết rồi sao?
"Lát tao còn môn tâm lý phải thuyết trình, mày biết lão già tâm lý khó tính thế nào rồi đấy"
Cảm ơn môn tâm lý đã cứu sống đời tôi thoát khỏi một con nghiện!
"Tùy mày" nói rồi nó cầm lấy túi bột trắng, lại bỏ vào cặp đóng gói kỹ càng.
"Sống không chơi phí cả tuổi trẻ" nó liếc nhìn bụng tôi rồi nói, sau đó lại rời khỏi nhà vệ sinh.
Tôi có chút khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt nó nhìn mình. Cái cảm giác hệt như bị ai đó nắm thóp biết được bí mật khiến tôi sợ hãi, có chút bất an.
"Không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi" tôi nhìn mình trong gương rồi trấn an bản thân.
Nhanh chóng kết thúc môn tâm lý chết tiệt nào!
Tôi bước đến cửa phòng tâm lý, đẩy cửa bước vào trước khi Chris có ý đánh vắng tên tôi.
Từng tốp nhỏ lên thuyết trình, sau lại tới lượt tôi.
Tôi cứ bước đại lên bục, nói đại vài câu chuyện đã được dì Lee gợi ý sẵn trước đó; đưa ra bài học, suy luận, chém bừa, cuối cùng lại đúc kết tóm tắt bài. Nói là vậy nhưng thật sự tôi cũng chẳng biết mình diễn trò mèo gì ở trên đấy, tôi nói thì nói nhưng tay lại vô thức để trước bụng, hệt như mấy ông giáo sư chuyên nghiệp chỉ trỏ lung tung.
Đến cuối buổi, khi nghe điểm số từ ông ta. Giây phút ấy tôi cứ tưởng mình đã đẻ luôn tại chỗ!
"C+"
C+ thì cứ làm tròn đại thành B đi. Tôi qua môn rồi! Không phải học lại! Không phải gặp mặt lão ta nữa rồi!
Tâm lý ơi tao với mày chia tay rồi!
"Này thằng khốn, ban nãy thuyết trình được đấy" Adam bước đến quàng vai tôi rồi nói "Hệt như mấy lão sử gia đầu hói với triết lý đầy mình"
"Tao thuyết trình hay như thế nhưng lại chỉ được B" tôi lầu bầu vờ như không vui
"Mày được C cơ mà, lấy đâu ra B"
"Là C+ thằng khốn này!" Tôi nói nhưng Adam vẫn mặc kệ, cánh tay nó lại chả chịu yên liên túc nhéo vào má tôi thật đau
"Mày điên à thằng này! Tao là con trai đấy!" Tôi quát lớn tỏ vẻ khó chịu.
"Có mấy ngày không gặp mày cũng mập lên rồi cơ à, lại còn cái má bụ bẫm thế này nói mau sugar nào đã nuôi mày rồi?" Nó nói, sau đó lại cười cười nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
"Mày điên à! Tao đây mà cần người nuôi!"
"Nhìn mày hệt như bà chị họ tao" Adam bước đến lấy cặp đeo vào, sau đó lại choàng vai tôi hướng về phía nhà ăn.
"Gọi tao một tiếng chị đi" tôi nói, kéo tay nó ra khỏi vai mình.
"Ừ thì em chào chị bỉm sữa"
"Gì cơ?"tôi ngây người khi nghe nó nói.
"Bà chị họ tao đang mang thai, nhìn bụ bẫm y hệt mày. Đừng nói mày-"
"Chào cưng!" Bạn gái nó chạy đến chặn miệng nó lại bằng nụ hôn kiểu Pháp.
"Tao đi trước!"
Nói rồi tôi chạy đi thật nhanh, rời khỏi tầm mắt của hai đứa đó.
Giác quan thứ 6 của Adam khá nhạy bén, và nó đang dần đánh hơi ra bí mật của tôi. Tôi không thể để nó biết, hay nghi ngờ, tôi không thể để mọi người biết việc tôi đang mang thai.
Không ai được phép biết về đứa nhỏ.
Và tôi phải chuồn khỏi đây ngay lập tức!
"Chào anh Willis!"
Chết tiệt!
Làm cái quái gì hôm nay mọi người đều đồng loạt xuất hiện trước mặt tôi thế này?
"Chào Alex" tôi nói sau lại nặn ra nụ cười đúng thương hiệu nhìn cô nàng
"Mấy nay em có đến tìm anh nhưng người hàng xóm bảo anh không hề về nhà... anh vẫn ổn chứ?"
Khuôn mặt lo lắng của Alex khiến tôi cảm thấy có lỗi, cô nàng luôn lo lắng cho tôi và tôi biết tình cảm của Alex đối với mình. Nhưng tôi không thể cho Alex hy vọng, ngay từ đầu tôi và cô ấy đã chẳng thể tiến triển dù cho có đóng vai thằng khốn đi nữa tôi cũng chấp nhận.
"Anh dọn nhà rồi" tôi ngập ngừng, sau đó lại nói "dọn đến nhà bạn gái"
Hình ảnh "bạn gái" hiện lên sau đó chỉ là có chút khác biệt so với những cô gái thường gặp...
Bạn gái tóc bạch kim, giàu lắm...
Alex kinh ngạc, sau đó lại mỉm cười bảo rằng "Tuyệt lắm" rồi bỏ đi. Tôi rất muốn đuổi theo nhưng chỉ có thể đứng im dõi theo cô nàng. Alex là một cô gái tốt, rồi sẽ có một chàng trai tốt đến bên cạnh cô ấy thôi; tôi tin thế.
Tôi đánh hơi được mùi chẳng lành, hôm nay là ngày không tốt... nếu cứ ở lì trong trường tôi chắc chắn sẽ đem lại nguy hiểm cho baby. Tốt nhất nên về nhà, trùm kín chăn, trải qua một ngày.
"Trò Willis?"
Giọng nói này...
"Em vẫn khỏe chứ?"
Là của giáo sư George - người đưa ra đề tài luận văn cho tôi.
"Dạ vâng, em vẫn khỏe" tôi cúi người chào thầy ấy
Chỉ hy vọng thầy ấy đừng nhắc đến bài luận văn chết tiệt kia
"Bài luận văn của em thế nào rồi?"
Chết tiệt thật!
"Em vẫn đang làm... đã được một nửa rồi ạ" tôi lắp bắp nói, sau lại nặn ra nụ cười thương hiệu.
"Tốt lắm, tôi thật nóng lòng muốn xem bài luận của em. Tôi có linh cảm lần này bài luận sẽ rất tốt, đừng làm tôi thất vọng" thầy ấy nói, trước khi đặt tay lên vai tôi chào tạm biệt rời khỏi.
Thầy có linh cảm tốt nhưng em lại có linh cảm mình phải học lại thêm một năm nữa ạ...
Hôm nay là ngày gì thế này?
Chỉ hy vọng bác tài xế nọ mau chóng đến đón tôi về lại nhà.
Điện thoại vừa có người nhấc máy, tôi mừng đến nỗi rơi nước mắt.
"Bác ơi mau tới đón cháu với!?!??"
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, có mấy tiếng sột soạt hệt như tiếng vải vóc va chạm. Sau lại nghe người đó nói
"Đợi tôi"
"!"
Không đúng
Đây không phải giọng của bác tài xế lúc sáng...
Mà giống giọng của Park Chanyeol hơn!
Tôi nhìn màn hình, số điện thoại này là... trước khi rời khỏi nhà, dì Lee đã đưa cho tôi còn bảo là số của tài xế, không quên dặn dò "nếu cháu có chuyện gì thì cứ gọi số này"
Tôi vừa thấy lạ, nhưng không nghĩ nhiều. Hiện tại hay rồi! Lại bị dì Lee chơi một vố lớn!
.
Tôi ngồi ở quán nước trước cổng trường kêu một ly sinh tố không đá không đường vị dâu tây, nhâm nhi trong khi đợi Park Chanyeol đến đón. Vừa ngồi uống, lại vừa lướt điện thoại cập nhật tin tức của những ngày vừa qua. Hiện tại tôi như một người tiền sử chẳng biết gì về thế giới bên ngoài, dì Lee ở nhà không cho tôi sử dụng điện thoại vì dì ấy nghĩ sóng điện sẽ không tốt cho baby. Thành ra 2 tháng mấy tôi không cập nhật tin tức xung quanh, hiện tại trở nên lạc hậu vô cùng chẳng biết gì cả!
Những cô gái bàn bên trò chuyện to nhỏ đủ để tôi nghe thấy. Đương nhiên nghe lén là không tốt nhưng mà nếu nghe lén để giết thời gian thì chẳng bị gì đâu!
"Biết tin gì chưa?"
Vẫn chưa biết, cô nói lớn tí được không?
"Vụ gì?"
Cô gái nọ đưa điện thoại cho cô gái đối diện xem bản tin. Tiếc rằng tôi không thể thấy được tiêu đề bài báo.
Ngay giây phút chuẩn bị được biết họ đang nói về vụ việc gì, điện thoại tôi reo lên là Park Chanyeol gọi đến bảo rằng anh ta đang đứng trước cổng trường. Tôi hít thở thật sâu, chuẩn bị đối diện với anh ta sau vụ việc đêm hôm nọ.
Tôi lấy hết dũng khí bước ra ngoài, trước khi đi chỉ nghe loáng thoáng cô gái nọ la lên đầy kinh ngạc rằng ai đó sẽ kết hôn.
Vote, comment, thả tim cho mị ❤
Chap này dành tặng cho pé _rolton_ <33333
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro