Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

e nhoc tao iu may tiep ne

Chạp mới nóng hổi ra lò...he hè

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Ừ. Nó sẽ tin, chắc chắn vậy. Dì chưa bao giờ dối nó điều gì cả. Nó sẽ tin hạnh phúc có thật cũng giống như tin dì.

Giọt nắng nhợt nhạt khẽ mỉm cười giữa màn mưa....Lạnh và ấm!

Giai điệu mưa bất tuyệt vỡ òa ra khi một chiếc Ferrari đỏ mướt, bóng bẩy dừng lại trước cửa quán, làm tung tóe những bọt sình lên cửa kính của quán và xe.

Qua ô kính lốm đốm những vệt sình, một màu đen sáng bóng của một chiếc xế hộp hiện đại hiện lên. Có vẻ là người sang trọng. Nó đoán vậy.

Những giọt nước mưa đan nhau rơi nên khung cảnh bên ngoài trông mờ mờ, ảo ảo.

Cả nó và dì Hoa đều chăm chú nhìn về phía cửa quán. Một tên cao to mặc vest đen phía trước mui xe bước ra, tay cầm một chiếc dù đen, vẽ mặt hơi bặm trợn. Hai tên ngồi ở hàng ghế sau cũng bước ra, tay cũng cầm dù. Cả ba ăn vận giống nhau. Đen toàn tập.

Cả ba tên ấy đều khẩn trương che mưa mọi bên cho một người trong xe chuẩn bị bước ra. Giờ thì nó biết ba tên đấy là ai rồi. Vệ sĩ.

Một thằng nhóc hơi gầy nhưng cao bước ra trong sự che chắn của ba tên vệ sĩ, y thể như hắn mà bị bám phải một hạt mưa thì ba tên vệ sĩ kia sẽ không sống sót nỗi qua cơn mưa này không bằng vậy.

Khi tên nhóc ấy bước hẳn ra khỏi xe, nó mới có thể nhìn rõ. Có lẽ tên nhóc ấy là một " cậu chủ" nào đó. vì điều ấy hiện rõ mồn một qua cách ăn mặc của hắn. Một áo thun trắng với vài hình vẻ hơi cầu kì, khoác ngoài là một chiếc áo vest đen thẳng thóm được xăn lên tỉ mỉ giống như có ai đó đã mất hàng giờ đồng hồ ngồi xăn từng nếp.

Một kính râm che đi phân nửa gương mặt nhưng dù vậy nó cũng thấy mặt thằng nhóc này non choẹt. Nhưng trông lại hơi cao ngạo.

Trông mặt thằng nhóc này giống như nó đã từng gặp đâu đó, nhưng không thể nhớ là ai. Nó cảm thấy mất thiện cảm với "cậu chủ" này vì có hơi hướm tính cách của "sao chổi" nhỉ?

Nó liếc mắt nhìn cái hất tóc hách dịch của tên nhóc..à....ờ...có hơi "đẹp zai " kia khi hắn tháo kính xuống và nhìn đảo xung quanh quán.

Một tên vệ sĩ đi trước lăn xăn kéo cửa quán cho " cậu chủ" bước vào, hai tên còn lại cố gắng che mưa. Tất cả đều hướng về phía nó và dì Hoa đang ngồi. Nó nhìn chằm chằm vào tên nhóc và tên nhóc cũng nhìn chằm chằm vào nó. Trông quen lắm !

Dì Hoa đứng bật dậy khi tên nhóc ấy tiến đến càng gần, dì lả lướt và hơi không đứng đắn với vị trí chủ quán thường trực của mình.

Nó hiểu, chỉ khi nào có khách dì mới như thế. Và dì thường dùng thái độ không đàng hoàng này để cư xử với những người giàu, hống hách. Dì nghĩ, bọn họ chẳng xứng để dì dành một chút đàng hoàng nào.

- Tôi có thể phục vụ gì cho quý cậu chủ đây? - Giọng dì nhã nhặn đến mỉa mai.

Nhưng có vẻ tên nhóc chẳng màng quan tâm đến dì đang nhã nhặn hay đang mỉa mai, hắn cứ nhìn chằm chằm nó, bốn mắt chạm nhau như bốn viên đạn xẹt lửa. Song tên nhóc ấy cũng miễn cưỡng đưa đôi mắt "trong sáng" nhìn dì Hoa.

- Cho tôi một tách cà phê nóng ! - Hắn lên tiếng và ngồi phịch xuống ghế đối diện nó một cách thô lỗ vì chưa có sự cho phép của nó. Đúng là "cậu chủ".

Dì Hoa bước vào trong quầy pha chế, nhưng cũng kịp trao cho nó ánh mắt cẩn thận. Biết dì đang lo lắng cho nó vì thái độ kì lạ của "người ngồi đối diện", nên nó mỉm cười để dì an tâm.

Nụ cười ấy tắt ngay tức khắc khi dì Hoa quay lưng đi. Nó vẫn lườm lườm thằng nhóc ấy. Và cố gắng lục lọi tất cả ký ức, lục lọi mọi góc ngách của bộ não. Nó cố tìm từng chi tiết nhỏ của thằng nhóc ấy xem có khớp với người nào nó từng quen biết không. Nhưng kết quả có hơi đáng thất vọng.

Ngoài chi tiết trông thằng nhóc này quen quen nó không tìm thấy một bằng chứng nào rằng nó từng quen hắn. Nó cũng tự thấy mình không lịch sự khi cứ nhìn chằm chằm vào một người.

Vả lại tên nhóc này cũng khá bảnh nên hắn có thể nghĩ nó đang "mê zai đẹp". Nên nó thôi không nhìn nữa. Sau một vài giây khi mà mọi ký ức của nó đã bị lục tung một cách lộn xộn nó vẫn chưa nhớ ra....

- Lâu rồi không gặp, bà chị không nhận ra em à? Hay vì nhìn em đẹp trai quá nên chị mới ngớ người ra thế?. - Đôi môi hắn cong lên kiêu ngạo.

Chị à ? giọng này nghe quen lắm. Chưa từng có ai gọi nó bằng chị...à phải rồi có một người, một người.....chắc chắn là người này. Chỉ có thể là người này. Nó nhớ ra thằng nhóc này là ai rồi.

- GiA MINH ! - Nó hét toáng lên khiến cho dì Hoa, 3 tên vệ sĩ và những người phục vụ trong quán nhìn nó với ánh mắt khó hiểu. Nhưng chỉ có mỗi nó và Gia Minh nhìn nhau cười.

- Chị có cần hét toáng lên thế không? Trông bà chị vẫn như cũ nhỉ, không thay đổi gì nhiều,vẫn style đen nhưng vẫn rất xinh.

- Nhảm! Chị thì lúc nào mà không xinh? Ôi! Nhóc, mới một năm mà em lớn lên nhiều thế, khiến chị không nhận ra nữa. - Nó vừa dứt câu thì dì Hoa đem ra hai tách cà phê và một cái nhìn thận trọng vào Gia Minh. Nó nhớ nó đâu có gọi cà phê đâu nhỉ. Mà thôi nó cũng muốn uống chút cho ấm bụng.

- Không ngờ chị vô tâm thế, mà dạo này chị học lớp mấy rồi ? - Minh vừa khuấy nhẹ tách cà phê nghi ngút khói vừa hỏi.

Trời! Có thằng nhóc nào lại hỏi người lớn hơn mình rằng học lớp mấy không nhỉ? Lại một tên mắc bệnh "công tử". Nhưng nếu so với Long thì Minh trông còn có thể chấp nhận được.

- Gần một năm rồi không gặp mà, vả lại lúc trước chị gặp em vỏn vẹn có hai, ba lần thôi nhóc. Mà nhìn em bây giờ cũng đẹp ra nên khó trách chị không nhận ra em. Chị học 12 rồi, còn em? - Nó đưa tách cà phê lên miệng, thổi thổi đều rồi hớp một ngụm nóng.

- 11... - Minh nói bình thản, nhưng nó thì không được bình thản như thế. Nó bỗng thấy cà phê như không muốn trôi vào bụng nó mà cứ cố gắng trào ra.

Chỉ suýt 1 giây nữa là ngụm cà phê trong miệng nó vọt ra ngoài nhưng may mắn là nó ghìm lại được. Nên không bay ra ngoài mà trôi ngược một cách khó khăn vào trong, quả là rất may mắn. Phải dùng từ may mắn vì hằng ngày nó thường ưu tiên cho bia hơn và bỏ qua cà phê. Nên rất có thể là cà phê ghét nó.

- Hả? Có nhầm không? Năm rồi em lớp 8 mà !!!- Nó ngoác miệng hỏi bằng một gương mặt hết sức ngạc nhiên, nhưng trông Gia Minh chẳng hề hấn gì trước sự ngỡ ngàng quá độ của nó.

Cậu ngước nhìn nó với ánh mắt " Sao mà chị ngốc quá vậy!", khiến nó thấy khó chịu.

- Bà chị ngốc của em ơi, chị học sao thì em học như vậy đấy.- Cậu vẫn vô tư khuấy tách cà phê đã vơi đi một chút của mình. Thỉnh thoảng ngậm ngậm chiếc muổng trông rất trẻ con.

- Vậy....là em cũng học nhảy cóc giống chị à? Mà phải công nhận em học giỏi đấy, một năm chị chỉ nhảy cóc được hai lớp còn em nhảy đến tận ba lớp. Ôi, nhóc học giỏi thế !! - Nó xoa xoa đầu Minh giống như khen thưởng một cún con, khiến cho ba tên vệ sĩ trước cửa trừng mắt khó chịu. Giống y thể nó vừa làm một việc gì quá đáng lắm với "cậu chủ" của họ.

- Này, chị cũng phải giữ thể diện cho em một chút chứ. Ít nhất thì em cũng là cậu tư nhà họ Quách đấy. Mà chuyện chị với anh Long sao rồi? Giờ chị tính sao? - Gương mặt Minh bỗng đổi sắc, cậu ngừng khuấy cà phê, nét lo lắng hiện rõ lên đôi mắt trong veo của cậu

Chẳng hiểu sao mỗi lần có ai nhắc đến tên của "sao chổi", nó lại thấy tim nó như đập mạnh hơn bình thường. Cái tên ấy dường như rất thân quen, in hằn trong tâm trí nó từ lúc nào, trở thành một phần trong nó mà không hề có sự cho phép.

"Nhưng cái tên ấy cũng thật đáng ghét mà, cứ làm theo ý thích của bản thân bất kể cảm giác của người khác, đồ ác ma!". Nó thầm rủa Long.

Nhưng mỗi lần có ai nhắc đến thì giống như họ vừa chạm mạnh vào tim nó mặc dù sự thật thì nó và Long không có chút liên hệ gì. Có chăng là hai chữ L trong mỗi tên.

- Sao là sao? Ban đêm mới có sao. Mà chị và hắn thì có làm sao được chứ. - Nó giả vờ bằng một câu nói hết sức ngớ ngẩn, mặc dù nó biết nhưng nó không thể nghĩ ra một câu nào hợp lý hơn ngoài câu ấy.

- Chị định lừa một đứa trẻ à? Thế chuyện đính hôn của anh Long và chị Yến thì thế nào? Chị đừng nói là chị sẽ đến chúc mừng họ rằng mong họ trăm năm hạnh phúc, mau sớm sinh quý tử cho tập đoàn Quách Gia và Long Thị. - Giọng Minh có chút giận dữ và bất bình.

- Thế em muốn chị nói gì? Chị cũng tính chúc giống em đấy, chắc như thế là đủ rồi nhỉ. Mà sao em lại biết chuyện này? - Nó đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn Minh, nhưng cậu lại trố mắt ra nhìn nó. Hai đôi mắt chẳng có chút điểm chung nào cả.

- Chị có bị bệnh thiểu năng không vậy? Đồ ngốc! - Minh nói một cách chán ngán.

- Thiểu năng này, đồ ngốc này !!- Nó cốc hai cái vào đầu Minh rõ đau. Nhưng sau hai cái cốc ấy là những đôi mắt bực bội của ba tên vệ sĩ nhìn nó, trong vài giây nó có cảm tưởng ba tên ấy sẽ ăn tươi nuốt sống nó khi nó vừa làm một chuyện "tày trời" với cậu chủ họ.

- Oái !!!! Đau mà!! Chị thật là....Làm sao mà em không biết, chị Bạch Yến là chị ba em mà. Chị không thấy chị Yến họ Quách à, chị tìm được mấy người họ Quách nào, ngày mai chị Yến sẽ bay về để dự buổi họp báo công bố hôn ước của chị ấy và anh Long. Hiểu chưa đồ ngốc? - Minh vẫn xoa xoa chỗ nó cốc lúc nãy và giải thích một cách ngán ngẩm giống như một ông thầy cứ giảng đi giảng lại một bài cho học sinh.

Vậy ra Bạch Yến là chị Gia Minh và em Gia Dương. Sao nó lại không nhớ ngay đến cái họ Quách ấy chứ, Gia Minh nói đúng nó ngốc thật.

Mà nó cũng nên hiểu ngay từ đầu rằng ngoài tập đoàn Quách Gia ra thì còn tập đoàn nào có thể làm thông gia với tập đoàn Long Thị. Nhưng......chuyện này thì có liên quan gì đến nó chứ. Nó không thuộc tầng lớp ấy!

- Vậy à? Thế thì sao? - Nó thản nhiên trả lời Minh, giống như một phép lịch sự. Và một thái độ rất thờ ơ khiến Minh bực mình, trông cậu lúc này cứ như một ông cụ non.

- Này! Chị không quan tâm đến chuyện đó sao? Chị có biết qua buổi họp báo ngày mai là cả đất nước này đều biết chuyện hôn ước ấy không? Đều biết họ là hôn phu, hôn thể của nhau đấy! - Minh thật sự nổi giận trước thái độ dửng dưng của nó, giọng nói cậu có hơi lớn hơn tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ.

- Tại sao chị phải quan tâm? Mà làm gì giận dữ ghê vậy nhóc.- Nó nở nụ cười để làm dịu đi nỗi giận của Minh, song nụ cười ấy cũng không kéo dài được bao lâu.

Bên ngoài nó thản nhiên như thế nhưng nó cảm giác bên trong rất hỗn độn.

Giống như có một con thú dữ nào đó đang gào lên, xé nát các cơ quan cảm giác và ruột gan nó.... đau đến nỗi như có ai đó đang cứa vào. Mỗi lúc một mạnh. Mỗi lúc một quặn đau.

- Chị không yêu anh Long? - Minh ngờ vực hỏi nhưng có vẻ Minh đã tự biết câu trả lời.

- Yêu? Kh......ô....ng hề !! - Nó ngập ngừng, đôi mắt chớp nhanh một cách vô thức và tránh ánh mắt Minh. Mặc dù lí trí bảo không, nhưng nó lại thấy rất khó chịu giống như tim nó bị ai làm thủng một lỗ và những dòng dung dịch đỏ cứ ào ào trào ra.

- Không à? Sao chị lại ấp úng? Ôi chị ngốc của em ơi, hạnh phúc của chị sắp mất rồi nếu chị không giữ lấy bây giờ. Chị Yến không đơn giản đâu ( Nó nhìn Minh một cách khó hiểu tại vì Bạch Yến chẳng phải là chị ruột của Gia Minh sao?).....Ừ thì em và chị Yến không thích nhau. Chị ấy giống ba, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được cái mà mình muốn. Chị ấy thông minh, sắc sảo, xinh đẹp nên luôn đạt được những thứ chị ấy cần, từ nhỏ đến lớn không có cái gì là chị ấy không làm được nhưng chị ấy vẫn thấy chưa đủ. Nhưng nói chung là chị Yến không đơn giản. - Ánh mắt thật thà và lo lắng của Minh dành cho nó khiến nó hiểu thật sự Minh và Bạch Yến không hợp nhau. Trong giây phút ấy, nó cứ tưởng Minh như em ruột nó.

- Em kể những chuyện ấy cho chị làm gì? Nhưng dù sao cũng rất cám ơn vì sự lo lắng chân thành đến đáng yêu của em. - Nó lại xoa đầu Minh giống như Minh thật sự là em ruột của nó.

Mặc dù nó biết những con mắt không hài lòng đang nhìn về phía nó nhưng nó lơ đi và nhận một nụ cười ngại ngùng từ Minh.

- Tại vì chị là chị ngốc của em mà, nhưng chị cẩn thận đấy, em không tin chị có thể bình an trong thời gian này. - Nét mặt Minh lại nặng trĩu sự lo lắng.

- Em quên chị có võ à. Nhớ năm xưa chị từng xông pha trận mã để cứu em ra khỏi mấy tên cướp vặt ấy, nhớ không ?- Nó huơ tay huơ chân ra vẻ một trang anh hùng để Minh khỏi lo lắng.

Nó không có thói quen làm người khác lo lắng nhưng hình như nó luôn làm và không thể nào ngăn được điều đó.

- Nhớ chứ! Đó là lần đầu mình gặp nhau mà, nhìn chị cũng như bây giờ, giống con trai cực kì. - Minh và nó cùng phá ra cười ầm cả quán khi ôn lại vài kỉ niệm. Vài sự thú vị về ấn tượng lần đầu gặp nhau. Và thuật lại những cú đấm, những lời van xin của bọn cướp quèn.

Nhưng cười chưa lâu thì điện thoại nó reo, nó có linh cảm không tốt lắm. Là số của Trúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vipsex