Chap 12
- bây giờ đã là mấy giờ rồi hả?- anh nó khoanh tay đứng trước cửa tra hỏi khi vừa thấy nó lén lút đi vào nhà.
- hơn 8h ... - nó cúi gầm mặt, mắt nó hơi cay, sống mũi nó dợn lên từng đợt ương bướng không nghe theo chủ.
- em đã đi đâu? với ai mà giờ nãy mới về?- anh nó tiếp tục tra hỏi.
- anh bận rộn như vậy không cần quan tâm đến em đâu!- nó ngước mặt lên cười nhạt rồi bỏ đi.
- em nói vậy là ý gì?- anh nó vội nắm lấy tay nó kéo lại.
- bỏ em ra! em mệt rồi!-nó hơi nhăn mặt.
-.... - anh nó lặng đi, đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nó cho đến khi nó vùng ra, đau thật đấy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nó hất tay anh ra, nó không cần anh nữa sao? hay là anh chưa đủ tốt để bảo vệ nó? Hay..... hay là nó đã có ai đó tốt hơn để thay thế anh?- nghĩ đến đây anh nó chợt tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nó, thứ chất lỏng đáng ghét kia đã trào lên khoé mắt và chỉ trực tuôn rơi, khóc ư? ngay cả khi mất đi ba mẹ anh cũng không khóc, vậy mà vì nó mà sắp rơi nước mắt ư? anh nó khẽ đứng trước cửa phòng nó, ngồi phịch xuống tựa lưng vào cửa, để mặc cho thứ chất lỏng mặn chát kia chảy xuống, bên trong căn phòng đó, cũng có một người đang đứng tựa lưng vào cửa cố ngăn những tiếng nấc, hai con người chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng ngỡ sao quá xa....
**********
Rengggggg- tiếng đồng hồ đáng ghét lại làm nó bừng tỉnh, khỉ thật, hôm qua nó khóc đến mệt lả đi mà ngủ ngay cánh cửa, 5h45? nó chợt thở dài, nó quên cài lại báo thức, VSCN xong nó thực sự không muốn đi học, đi học với đôi mắt sưng vù này ư? nhưng nó cũng không đủ can đảm để ở lại lâu hơn một giây nào nữa, nó không muốn giáp mặt anh nó.
*cạch* - nó nhẹ mở cửa.
*phịch*- một người con trai với tấm lưng lớn ngã ra sau, nó theo phản xạ mà đỡ lấy, là anh nó, sao anh nó lại ngủ ở đây? có thứ gì đó lạ lùng vẫn còn vương trên mắt anh nó, nước mắt? Không thể! quá vô lí, nó chưa bao giờ thấy anh nó khóc, anh nó chợt ngả đầu vào lòng nó, khuôn mặt khó chịu ban nãy dãn ra nhẹ nhõm hơn, nó ngắm anh nó thật gần rồi bất giác thấy đau lòng, nó đang làm gì đây? chẳng phải anh nó đã là chàng trai của người ta rồi sao? nó thật quá trơ trẽn, nó nhẹ nhàng kéo cái gối ở đầu giường lại kê đầu anh nó rồi bỏ đi.
*****
- cậu nghĩ cô ấy sẽ để cậu đưa đi sao? đừng có mơ giữa ban ngày!
- vậy anh chắc chắn là cô ấy sẽ theo anh sao? nực cười thật!
Nó chưa mở cổng ra mà đã nghe tiếng ai đó đang cãi nhau.
- Nam! còn anh nữa! hai người làm loạn gì ở đây?-nó trỏ tay về phía hai con người đang lộn xộn như vỡ tổ kia.
- Lên anh/tui chở đi học!-hai người kia đồng thanh rồi hất cho nhau cái lườm nảy lửa.
- không cần! hôm nay tâm trạng tui không tốt!- nó đóng cổng rồi đi thẳng.
- nè nè!! cùng đi đi mà!-Cả hai con người một ô tô một mô tô chạy về phía nó.
- Linh! hụ..hụ ...hụ.. - giọng nói quen thuộc làm nó khựng bước, là anh nó, cảm rồi sao? nó quay mặt lại lo lắng rồi bất giác muốn tiến về phía anh nó...
- Huy!! có sao không?- một người con gái chạy về phía anh nó lo lắng sờ tay lên trán, còn ai nữa- Yến- nãy giờ nó không nhận ra có một cô gái đứng ở phía đối diện vẫn đang quan sát cho đến khi thấy bóng dáng anh nó bước ra, nó chợt cười nhạt, nó đang tính làm gì vậy chứ? lo lắng? chăm sóc ư? người ta đã có nhau rồi con gì.
- Linh! lên anh chở đi học....- một giọng nói khàn khàn khiến mọi con mắt đều hướng về phía nó, một cặp mắt bất ngờ nhưng có phần không vui và hai cặp mắt bất an cứ đổ dồn lên nó chờ đợi sự phản ứng của nó.
- anh hai chở chị Yến đi, em đi với Nam! - nó lạnh lùng tiến về phía Nam, ánh mắt Nam ánh lên tia vui mừng của sự chiến thắng để lại sau lưng hai cặp mắt một đau thương, một tức giận.
* véo*- tiếng chiếc siêu xe của hắn vút qua nó và Nam với tốc độ nhanh đến đáng sợ, nó chợt thấy tội lỗi, nó không muốn phạm lỗi với bất cứ ai, chỉ là nó nhất thời không còn đường thoát mà quên mất rằng nó có thể làm tổn thương ai đó.
Bước lên lớp, nó ngồi thừ ra trong sự lo lắng của Nam và My.
- nè nè! mắt sưng lên rồi kìa, bộ hôm qua khóc dữ lắm hả? - My lo lắng cho bộ dạng sầu thảm của nó.
- không có, tại ngủ không được thôi. - nó cười gượng làm My càng lo lắng thêm.
- hôm qua bà chốn ở đâu mà tui tìm muốn điên lên vẫn không thấy vậy? bộ bị ma dấu hả?- Nam cố gắng pha trò.
- tui về nhà trước. - nó cười gượng.
- vui lên nào..vui lên nào..-My nhéo hai má nó hát ngê ngao rồi nháy mắt với Nam.
- tà tanggg... - Nam chợt nhảy bổ ra trước mặt nó với mái tóc được buộc hai bên với hai cái nơ cộng thêm cái lông mày xếch lên và vài cái mụn rùi được vẽ nguệch ngoạc bằng bút lông.
- ha ha ha ha ha.... - nó buộc miệng cười lớn làm mặt Nam và My dãn ra.
Suốt giờ học hôm đó Nam và My hầu như chả học hành gì mà chỉ ngồi pha trò cho nó vui, đến nỗi mà khi bị thầy cô bắt cả ba đứng phạt ngoài cửa lớp vẫn không thôi, ha ha ha ha.. ba đứa nó cười như điên như dại ngoài cửa làm thầy cô cũng phát sợ, có lẽ do trời nóng quá 😅.
Ra chơi, hôm nay đến phiên nó trực thư viện nên cả Nam và My cùng hộ tống nó đi, nó đứng ở quầy trực còn My và Nam diễn kịch câm ở một cái bàn gần đó với toàn những cuốn sách không-liên-quan như kim từ điển và triết học, cứ lâu lâu cả ba đều cố gắng bụm miệng cười để không gây ôn ào, nó bị cô quản thư viện ra hiệu im lặng suốt nên cũng hơi teo.
- tôi cần mượn cuốn này-một giọng nam khá ấm đưa quyển sách về phía nó.
-xong! Bạn nhớ trả sách đúng hạn nhé!- nó ngước mặt lên cười tươi rồi chợt tắt ngấm khi nhận ra hắn.
- anh.. anh...- nó ngập ngừng, nhưng đáp lại nó chỉ là cái quay đi đầy lạnh lùng của hắn, nó chợt thấy khó chịu, nó đã làm gì vậy trời? lẽ ra sáng nay nên tự bắt xe bus đi chứ không nên hành động như vậy, hắn giận rồi sao? cũng phải, hôm qua hắn là người đầu tiên tìm thấy nó và cũng là người giúp nó cảm thấy khá hơn, vậy mà nó lại hành xử với hắn như người xa lạ như vậy. Nó nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn, đây là lần đầu tiên nó thấy hắn thật đẹp, mái tóc hơi hoe đỏ bay nhẹ theo gió, dáng đi dứt khoát nam tính, ah... hôm nay hắn mặc đồng phục...
- trời ơii hot boyy tụi mày ơi!!- không khí im lặng của thư viện bị phá vỡ khi có vài nhỏ nhận ra hắn, rồi theo sau đó là cả đám con gái cứ rần rần mà theo đuôi hắn như thiếu hơi, nó thấy hơi bực, mà sao lại bực chứ? nó nhíu mày cúi xuống để cố bận rộn với cuốn sách trước mặt.
- Linh!! Linh! anh mày đang nằm ở phòng y tế đó, nghe nói ảnh sốt cao lắm! -giọng My vang đến tai nó làm nó thất thần chạy lên phòng y tế, tay chân cứ nó luống cuống lên không làm chủ được nữa..
** phụp** - nó vướng chân vào cạnh bàn xuýt ngã nhào nếu không có bàn tay của hắn chụp tới kéo nó lại, nó quay mặt lại nhìn hắn, vẫn gương mặt lạnh lùng đó, một tay hắn đút vào túi, tay kia vẫn túm lấy nó.
- cảm ơn anh! - nó gỡ nhẹ tay hắn ra rồi lại chạy đi với khuôn mặt lo lắng.
- đến cuối cùng vẫn là vậy!-hắn chợt rụt cánh tay vẫn còn để lơ lửng ở không trung lại buông thỏng, ánh mắt hắn lại lạnh đi, hắn nhận ra lúc này trong mắt nó vẫn chỉ có mình anh nó thôi.
Tại phòng Y tế...
- anh hai! là tại em không tốt! - nó đẩy cả đám con gái đang bu đông nghẹt trước phòng y tế ra rồi lao vào ôm lấy anh nó, nó xót lắm, người anh nó đã nóng ran lên thế này, nếu hôm qua nó không ngang ngược như vậy thì anh nó đâu có mệt lả đi trước cửa phòng nó để rồi ra nông nỗi này, nó quẹt nước mắt.
- không sao mà.. - anh nó nói trong hơi thở rồi quàng lấy nó vỗ nhẹ vai.
** choang.... ** - tiếng kim loại va xuống nền gạch vang lên chói tai - là Yến, Yến đã thấy anh nó ôm lấy nó, nó hơi giật mình choàng dậy thụt lùi lại hai bước rồi ngồi thụp xuống nhặt cái khay nước mà Yến mang vào lên đặt lên bàn.
- chị... chị Yến đừng hiểu lầm! anh ấy chỉ xem em như em gái thôi - nó lắc tay giải thích, sự việc sáng nay cộng thêm bây giờ đủ để Yến thấy nghi ngờ, cảm giác của con gái thường nhạy bén lắm huống hồ Yến còn biết chuyện anh em nó không phải là anh em ruột.
- em nói gì ngộ vậy, chị hiểu mà, tại ban nãy chị chượt tay thôi. - Yến phân bua. Trên giường bệnh, anh nó đã sớm lặng thinh, hai chữ "em gái" của nó như mũi kim châm vào tim anh vậy, đau lắm chứ...
- em đi trước nhé! - cảm thấy không thể ở lại thêm một giây nào nữa nên nó vội vàng bỏ đi.
Trên đường đi nó lại bắt gặp hắn.
- chào! - nó giơ tay mỉm cười, nhưng đáp lại nó là ánh mắt hững hờ lạnh lùng đến thấu xương của hắn, hắn không thèm nhìn nó lấy một cái, cứ vậy mà lướt qua nó như thể nó chỉ là không khí vậy. Nó chợt thấy hụt hẫng, cảm thấy như vừa tuột mất điều gì đó, hắn giận nó thật rồi, à mà có lẽ hắn cũng ghét nó rồi, nó không cam tâm, hắn ghét nó rồi ai sẽ dẫn nó đi công viên khi nó buồn? hắn ghét nó rồi ai sẽ chọc ghẹo nó đến quên khóc? ai sẽ nhào qua lớp nó ăn vạ chỉ vì một cọng lông mi rớt vào mắt?....mọi câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu nó không thôi nhưng cuối cùng nó lại nhận thấy nó thật ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho mình, có lẽ hắn ghét nó là vì vậy, nó thở hắt ra nhìn theo cái bóng dáng cao dong dỏng của hắn khuất dần.
Hôm nay tâm trạng của nó thật tồi tệ, mọi thứ cứ vồ vập lấy nó khiến nó hỗn loạn, anh nó đổ bệnh, hắn thì ghét nó và giờ lại thêm việc tuần sau cả trường sẽ đi du lịch ở phan thiết, trời ơii!!! nó có tâm trạng để đi chơi sao???- nó cứ vò lấy vò để cái đầu tóc đen nhánh được xoã hứng hờ, đến tóc nó còn không có hứng để mà cột chứ nói gì đến đi chơi...
******
Đã mấy ngày rồi hắn không làm phiền nó, cả một tin nhắn chọc ghẹo mà hắn hay nhắn cho nó mỗi ngày cũng mất tăm, sao nó cứ thấy thiếu, thấy hẫng, nó cũng không hiểu được, chỉ biết khi nghe thấy bất cứ ai đó bàn tán về hắn thì nó lập tức dỏng tai lên nghe, nếu ở đâu đó có người hét lên tên hắn thì nó sẽ bất giác ngóng tìm, tim nó sẽ lại đập dồn như đang coi phim ma vậy. Cứ mỗi lần hắn đi vào lớp nó thì nó lại mong chờ hớn hở, nó mong hắn sẽ hết ghét nó mà nhìn nó, chỉ một lần thôi cũng được, nhưng trái ngược hoàn toàn với nó mong đợi, mỗi lần hắn vào lớp nó là y như rằng đi thẳng đến bàn giáo viên, hắn học rất giỏi nên thường được các giáo viên tin tưởng nhờ cậy. Và cũng y như rằng nếu có bất cứ một giáo viên nào nhờ mang đồ lên lớp hắn thì nó sẽ hăm hở xung phong đầu tiên, nó bước vào lớp hắn, mặc kể những lời tán tỉnh huýt sáo của lũ con trai mà lia mắt về phía hắn, hắn lúc nào cũng vậy, hắn ngồi tựa vào ghế khoanh tay mà nhìn ra cửa sổ chẳng thèm nhìn nó lấy một lần, cứ mỗi lần như vậy mặt nó đều tối sụp đi thất vọng.
******
Một tuần trôi qua, buổi đi chơi của trường nó cũng đến, nó uể oải nghĩ từng thứ mà mình sẽ phải chuẩn bị...
- ê! tao với mày đi mua đồ để đi chơi há, bikini nhé!- My nói nhỏ vào tai nó làm nó đỏ mặt.
- đi với! - Nam đã nghe loáng thoáng nên chồm lên làm tụi nó giật thót.
- điên!- cả nó và My đồng thanh.
- ơ.. - Nam gãi đầu nhìn phát tội - cho tui đi với, hai đứa con gái đi không ổn đâu, phải có mắt thẩm mỹ của con trai mới hiệu quả được - Nam nháy mắt.
- cũng đúng ha! - My vỗ bàn.
- mà ông đi mô tô sao trở được hai tụi tui? - nó hơi đỏ mặt.
- chuyện! 5 giây thôi! - Nam móc điện thoại ra gọi cho ai đó, cũng vừa khéo ra về nên tụi nó dắt díu nhau ra cổng, một chiếc Siêu xe bóng loáng đỗ xịch ngay cổng trường, một người đàn ông giao lại chìa khoá xe cho Nam rồi cung kính cúi chào, nó thấy cảnh này trên phim nhiều rồi nhưng đây là lần đầu nó được chứng kiến ngay trước mắt, Nam lái xe còn nó và My ngồi phía sau ríu rít, nó chợt nhìn thấy gương mặt Nam ở kính trước, vẫn thế, gương mặt có chút ngỗ nghịch nhưng rất ưa nhìn, ánh mắt ấm áp nhưng nếu cần thì sẽ trở nên rất đáng sợ, cũng phải, suốt năm lớp một nó toàn bị Nam chọc cho phát khóc nhưng lần nào người năn nỉ và dỗ nó nín cũng là Nam, nó chợt nhớ bộ mặt nhăn nhó đến phát tội của Nam mỗi khi dỗ nó rồi phì cười.
- đến nơi rồi, xuống đi cô nương! - My vỗ vai nó lôi nó ra khỏi dòng hồi tưởng.
- à ờ.. - nó nhanh chóng leo ra theo phản xạ.
* cốp * - hình như đầu nó đụng vào trần xe, nhưng sao không thấy đau? nó ngước mắt lên thì tay Nam đã đặt lên đầu nó, có lẽ Nam đỡ cho nó, mặt Nam hơi tái, hình như đau lắm nhưng vẫn cố cười với nó.
- đau lắm hả?- nó lo lắng chụp lấy tay Nam.
- ừa đau lắm lắm!! hun đi hết đau! - Nam vừa nói với bộ mặt không thể nham nhở hơn vừa trỏ tay vào má mình, mắt nhắm nghiền.
- khùng! - nó lôi My đi.
- đồ vô ơn! - Nam lườm nó rồi nhong nhong chạy theo tụi nó.
*****
- oa oa đẹp quá! - My reo lên.
- ơ... - Nam hơi ngẩn người.
Nó mặc một bồ đầm trắng tinh khôi chít eo, mái tóc đen nhánh xoã nhẹ nhàng hai bên vai làm tôn lên khuôn mặt trái xoan nhẹ nhỏm của nó với làn da trắng hồng, má nó hơi ửng đỏ, nhìn nó không khác gì một công chúa cả.
- lấy bộ này đi!- Nam vỗ đùi.
- đúg đó!- My phụ hoạ.
- ừm! - nó đỏ mặt chạy vào thay đồ.
Trong phòng thay đồ nó có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng hắn bên ngoài, hay là nó nghe nhầm, không! rõ ràng là giọng hắn, nó khẽ mở cửa dòm ra bên ngoài, Nam và My đều chăm chú lựa đồ nên không để ý nó.
- bộ này đẹp, rất hợp! - hắn đưa một bộ đầm trắng y hệt ban nãy nó mặc cho một cô gái.
- đúng nhỉ - cô gái đó tung tăng cầm lấy bộ đồ trên tay hắn chạy về phía phòng thử đồ, thấy cánh cửa phòng thử đồ mà nó đang đứng bên trong hơi hé ra nên cô gái nghĩ không ai bên trong mà nhanh chóng nắm lấy cửa mà kéo.
- ah ah phòng này có người rồi ạ! - nó hét hoảng, nó thoáng thấy hắn quay mặt về phía nó nên giật mình đóng sập cửa lại.
Hắn cũng nghe thấy giọng nó nên quay ngoắt lại nhưng rồi lại cười nhạt quay đi, có lẽ hắn nhầm. Nó cứ chết trân trong phòng thử đồ cho đến khi My gõ nhẹ cửa, nó hé cửa ra ngóng xunh quanh, hắn đã đi rồi.
- thôi! tao không lấy bộ đầm trắng nữa đâu! - nó phụng phịu.
- sao vậy? xinh mà!- My nhăn mặt khó hiểu.
- ưm không thích! 3 bộ kia là đủ rồi, cái đầm trắng cứ thế nào! - nó nhún vai.
- haizzz hết nói nổi mày!thôi ra tính tiền- My giận dỗi.
- sao vậy? bộ đó dễ thương mà!- Nam gãi đầu nhăn nhó.
- đi! đi! - nó quàng lấy Nam và My kéo đi.
Ngày hôm đó ba đứa tụi nó quần nát cả khu trò chơi, nhưng đến lúc bắt gặp cái cáp treo nó lại thẫn thờ, nó chợt nhớ đến hắn, nhớ đến cái kiểu tết tóc vụng về của hắn... Còn cô gái ban nãy có quan hệ gì với hắn? nó tự nhiên thấy khó chịu...
********
Đầu tuần sau, cuối cùng thì cái ngày nó đi chơi cũng đến, tối hôm trước ngày đi chơi nó vào phòng anh nó nhờ anh nó chỉ cách uống thuốc say xe, nó không đến nỗi say xe nặng nhưng nếu không uống thuốc say xe thì không biết chừng chưa đến nơi nó đã ngất vì chóng mặt.
- lại đây hai dán miếng dán chống say xe cho! - anh nó vẫn nằm lì trên giường quoắc nó lại.
- xớ! đồ con lười! - nó nhếch miệng mắng rồi ngoan ngoan ngồi lên giường để anh nó dán miếng dán.
- xong! - anh nó vẫn nằm lì trên dường không động đậy.
- thoải mái thật! - nó bỗng ngả ngửa ra giường một cách rất tự nhiên, đầu nó gối lên tay anh nó.
- ai da cái con bé này!-anh nó kéo cái mền chùm kín lên cả người nó
...10...9...8..7..6..5...4...3...2..1..0... - anh nó đếm thầm.
- á a a a a- nó bật dậy tung cả cái mền ra bay xuống đất.
- sao ha..ha.. ha..? - anh nó cười ngất.
- ngộp thở! - nó ngệt mặt ra te te một mạch trở về phòng cứ như sợ ở lại thêm một chút nữa thôi là nó sẽ bị ông anh dã man con ngan kia chùm mền nó cho đến ngất.
- há há há....- bên phòng anh nó vẫn cứ ôm lấy bụng mà cười, anh nó còn lạ gì nữa, lần nào nó cũng cư xử y như vậy và lần nào anh nó cũng có một trận cười thoải mái.
- ở trên trường oách thế mà về nhà cứ như tên điên!-nó liếc sang phía phòng anh nó.
*******
Rengggg.... - tiếng cái đồng hồ đáng ghét kia lại ầm cả lên! cha mẹ ơi mới có 4h30, nhưng biết sao giờ, hôm nay nó đi chơi, nếu không dậy sớm có mà ở nhà... nó ngái ngủ đi VSCN rồi phát hoảng khi không thấy đống hành lí đâu.
- anh hai ơi!! hai có thấy đống hành lí của em đâu không?? - nó hỏi gấp khi thấy anh nó đã ngồi ngoài phòng khách.
- đi thôi! hành lí ngoài xe rồi!- anh nó ngoắc, Hôm nay ba mẹ nó đặc biệt đưa anh em nó đi.
Ngồi trên xe nó cứ cười nói như hâm, có lẽ do hóng quá.
- giữ sức đi cô hai!- anh nó bụm cái miệng đang líu lo của nó lại.
- á! - anh nó ôm tay nhìn qua nó đầy "trìu mến", nó vừa cắn anh nó.
- tsk tsk tsk! phải giữ sức chứ sao lại hét tướng lên như vậy! - nó tặc lưỡi bắt chước bộ dạng của bố nó khi dặn dò bệnh nhân. Cả nhà nó được dịp cười chảy cả nước mắt.
******
< "a lô... a lô... 1..2..3.. xin chào các bạn học sinh trường THPT Thái Bình, hôm nay công ty du lịch Vạn Hạnh chúng tôi hân hạnh được tổ chức cho các bạn một buổi thăm quan cắm trại tại bãi biển Phan Thiết xinh đẹp, mong các bạn sẽ có một chuyến đi chơi thật vui! thật bổ ích! còn bây giờ xin mời các bạn học sinh của chúng ta nhanh chóng di chuyển về xe của lớp mình ạ! ">
Nó đang lóng ngóng tìm vị trí lớp nó thì Nam ở đâu ra khoác tay lên vai nó.
- lớp mình bên này này!- Nam lôi nó đi.
<"xin chào các bạn học sinh lớp 10a1! hôm nay chị sẽ là hoạt náo viên của xe chúng ta! xe số 06! vâng các bạn nhớ số xe chúng ta nhé các bạn! chị xin nhắc lại một lần nữa là xe chúng ta là xe số 06 mang biển số 61A-501 ạ! còn bây giờ các bạn chúng ta hãy mau chóng di chuyển lên xe để bắt đầu chuyển bánh ạ! ">
Nó leo lên xe chọn chỗ ngoài cửa sổ còn My ngồi ngoài vì My không thích ngồi gần cửa sổ, Nam ngồi ngay hàng ghế kế bên tụi nó, đang hồ hởi líu lo với My thì chị hoạt náo viên bắt đầu lên tiếng.
< " a lô a lô..1..2..3.. à hôm nay chị xin thông báo cho xe chúng ta một tin vui ạ! hiện nay xe của lớp 11a1 gặp chút trục trặc nhỏ do một bạn học sinh lỡ làm gãy băng ghế nên sẽ có hai bạn từ lớp 11a1 di chuyển qua xe chúng ta, chị nghe nói có một trong hai bạn đó là hot boy của trường đấy ạ..."> -chưa để chị hoạt náo viên nói hết lời thì bọn con gái đã la hét ầm ầm lên, riêng nó thì thừ ra.... chuyện gì đây trời? hay ông trời tính trêu nó??nếu gọi là hot boy 11a1 thì chẳng phải là hắn sao??- nó lại vò đầu mình.
Hắn bước lên xe làm không khí càng thêm ồn ào hơn, quả nhiên là hot boy nên bọn con gái cứ đứng ngồi không yên hét lên sung sướng, nhưng ai kia? Nó chợt chú ý đến cô gái lên xe theo hắn, chẳng phải đó là cô gái đi cùng với hắn tại cửa hàng quần áo lần trước sao? đúng rồi! là cô gái đó, thật xinh đẹp! nó chợt cảm thán khi cô gái đó bước lên xe, mái tóc hạt dẻ uốn lọn bồng bềnh làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú diệu dàng, bọn con trai cũng theo đó mà huýt sáo ầm ĩ, hắn lại lướt qua nó như người xa lạ rồi ngồi xuống băng ghế cuối cùng, cô gái đó cũng theo hắn mà ngồi kế bên, nó chợt thấy khó thở, hay nó thích hắn mất rồi? không thể! người nó thích là anh nó cơ mà! nó lấy lại bình tĩnh dựa đầu vào ghế ngủ, con My vẫn đang bận ngắm hắn nên không để ý gì đến nó, nó bỗng thấy khó chịu, không phải tại vì hắn mà là nó tự nhiên thấy đau bụng! thôi chết! ban nãy vội quá nó quên ăn sáng, nó vốn bị đau dạ dày cấp nên ngay lập tức tái mặt, cứ lâu lâu xe lại sốc lên làm nó càng thêm khó chịu, nó ôm bụng nhắm nghiền mắt.
- Linh!! sao vầy nè! sao mặt tái xanh đi rồi! - tiếng My hoảng hốt làm cả xe chú ý.
- em sao vậy?đau bụng à?-chị hoạt náo viên hoảng hốt nhìn khuôn mặt cắt không còn giọt máu của nó.
- đau ở vùng nào?- hắn chợt chạy lên chỗ nó ngồi với khuôn mặt lo sợ tột độ.
- ư ư.. ưm..- nó nói không nên lời mà cứ ôm lấy bụng, nó cố mở mắt, là hắn, hắn đang rất lo lắng nhìn nó, tay hắn khẽ vuốt mấy lọn tóc trên khuôn mặt trắng bệch của nó qua một bên.
- là đau dạ dày cấp! ai có mang thuốc đau dạ dày không? - hắn gần như hét lên, một đứa con gái nhanh chóng đưa một gói thuốc đau dạ dày về phía hắn.
- sao anh chắc chắn Linh bị đau dạ dày? - Nam chụp lấy một bên tay hắn giằng lại.
- bỏ ra!- lần này hắn thực sự đã hét lên.
- bỏ ra đi Nam! Linh nó bị đau dạ dày cấp thật đấy!- My lắc đầu nhìn Nam khiến cậu bất lực buông thõng tay xuống. Hắn xé gói thuốc đỡ nó dậy cho nó uống, My nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ của mình cho hắn.
- Chi! mang cho anh hộp sữa! - hắn nhìn về phía cô gái ở băng ghế sau cùg.
- đây!- cô gái đó đưa hộp sữa về phía hắn, nét mặt hiện rõ sự khó chịu.
Hắn nhẹ nhành kê đầu nó dựa vào ngực mình rồi quàng lấy vai nó vỗ vỗ nhẹ nhàng..
- anh quá đáng rồi đấy!- Nam rõ ràng là đang tức giận nhìn hắn, mặt đỏ gay lên.
- đừng Nam! để cho Linh nó ngủ!- My kéo tay Nam lại, Sau khi nhường chỗ cho hắn My qua ngồi với Nam. Nam đành bất lực cố gắng quay đi để dấu sự khó chịu.
Mặt nó cứ dịu dần dịu dần đi khiến mặt hắn cũng dần nhẹ nhõm mà thở phào, nó dựa vào người hắn mà ngủ rất say, hắn có thể cảm nhận được tim hắn đập loạn cả lên trái ngược hoàn toàn với hơi thở đều đều của nó, hắn khẽ ngắm nhìn gương mặt say ngủ của nó, vẫn tinh khôi y như 6 năm về trước, hắn muốn thời gian ngừng trôi tại đây mãi mãi....
Khung cảnh xinh đẹp của biển và gió lộng bắt đầu hiện ra trước mắt, hắn nhìn nó nuối tiếc, hắn khẽ dựa đầu nó vào ghế rồi ra hiệu cho My trở về bên nó, hắn lại tiến về phía băng ghế sau với cô gái tên Chi đó nhưng mắt vẫn cứ nhìn về phía nó.
- Linh.... Linh! sắp đến nơi rồi kìa, dậy uống chút sữa đi cho khoẻ! - My khẽ lay nó.
- ưmm.. - nó dụi mặt mệt mỏi rồi như sực nhớ ra điều gì đó, rõ ràng là ban nãy hắn vừa ở bên nó cơ mà! Gần lắm! hắn còn lo lắng cho nó nữa cơ mà? hay tại nó mệt quá sinh ra ảo giác? nó khẽ lắc đầu rồi cầm lấy hộp sữa, My lo lắng băt nó uống bằng hết hộp sữa mới thôi, cũng vừa đến nơi nên tất cả mau chóng xuống xe, Nam cầm hết hành lí cho nó và My còn My có nhiệm vụ hộ tống nó cứ như nó sắp chết đến nơi vậy! nó bất giác nhìn lại phía sau, hắn vẫn ngồi đó dòm đi chỗ khác, bên cạnh hắn là cô gái đó đang tựa vào vai hắn ngủ.... phải rồi! nó đã mệt quá mà sinh ảo giác! hắn rõ ràng đang bên cạnh cô gái kia cơ mà...
<"a lô a lô các bạn xe số 6 mau chóng tập trung trước xe để nhận chìa khoá phòng nào">
My và nó được phân vào chung một phòng với hai đứa con gái khác nữa, tụi nó uể oải lên phòng nghỉ ngơi rồi 2h sẽ ra tắm biển, đầu nó cứ quay mòng mòng nhưng nghe tới tắm biển thì lại háo hức.
*cộc cộc cộc* - tiếng gõ cửa vang lên, My chạy ra mở cửa.
- Linh đâu em? - anh nó sốt sắng.
- nó đang nghỉ trong phòng đó anh. - My ngắm anh nó ngẩn ngơ ra nhưng vẫn may là còn làm chủ được.
- tốt rồi!- anh nó nhìn thấy nó đã say ngủ nên đã yên lòng, ban nãy anh nó nghe mấy nhỏ nào đó báo cho anh nó biết là nó bị đau dạ dày nên anh nó đứng ngồi không yên, ngồi trên xe mà cứ như ngồi trên đống lửa, xe anh nó đến sau nên ngay khi vừa xuốg xe là cấp tốc đi tìm nó.
<" a lô a lô các bạn học sinh trường THPT Thái Bình mời các mau chóng tập trung tại sảnh để chúng ta di chuyển xuống tắm biển ạ">
- dậy! dậy! đi thay đồ!- My lay nó.
- ưmm... cho tao ngủ thêm tí!- nó nhăn nhó.
- dậy đi tắm biển nè! - My đã bắt bài của nó nên nheo mắt.
- à ờ đi đi!- nó ngóc đầu dậy cái rụp.
- mặc dô!- My chìa bộ bikini hồng ra trước mặt nó.
- thôi! - nó đỏ mặt, nhưng sao mà thoát nổi My, chỉ 5 phút sau là nó đã bị My bắt cho mặc vào!
- oa xinh thật!- My xuýt xoa, nói là bikini chứ thực ra là áo yếm và chiếc váy ngắn rất đáng yêu để lộ ra vòng eo nhỏ thon chuẩn mực của nó cùng nước da trắng rạng rỡ.
Nó cùng My bước ra đại sảnh dưới nhiều ánh mắt đổ về phía tụi nó, ngưỡng mộ có, trầm trồ có, cũng có cả ganh tị nữa.
- khoác vào!- anh nó từ đâu bước đến trùm cái khắn tắm lên đầu nó rồi quay đi trở về hàng.
- ưm!- nó ngoan ngoãn lấy cái khắn choàng lên người.
- lại đây! - Nam ngoắc nó rồi quẳng cho đám con trai kia cái nhìn rực lửa. Cuối cùng cũng được ra biển, trường nó bao riêng một bãi tắm nên học sinh được phép đi tự do, nó và My tung tăng chạy ra tắm trong sự giám sát của cả anh nó và Nam, do mãi chơi nên nó lạc mất cả My và vượt khỏi tầm nhìn của anh nó và Nam nhưng nó chẳng bận tâm gì mà vẫn tung tăng với biển.
- á!- nó hụt chân rồi bị cuốn ra vùng nước sâu hơn, nước cao quá cổ nó. trong phút chốc có hai người con trai lao ra phía nó, một người chạy ra nhanh hơn và đã gần túm được nó nhưng bỗng dưng đứng khựng lại, mặt tối sầm đi, nhanh như cắt, người con trai chạy chậm hơn ban nãy đã nhào ra túm đc nó lôi vào bờ an toàn, là anh nó! còn hắn vẫn cứ đứng thừ ra đó, thấy không được bình thường nên anh nó mau chóng đặt nó lên bờ rồi lại chạy xuốg lôi hắn lên, thật bất ngờ! hắn cứ để mặc anh nó lôi lên mà chẳng phản ứng, vừa lên tới bờ hắn ngồi khuỵu xuống cát, mặt vẫn thất thần.
- Xin lỗi... - hắn quay qua nhìn nó rồi bỏ đi, khuôn mặt thật sự bị tổn thương. Nó ngồi nhỏm dậy nhìn theo hắn, sao tự dưng nó thấy đau! thấy hắn như vậy nó thực sự đau lòng.
- lên phòng nghỉ thôi!- anh nó như đã nhìn thấy gì đó trong mắt nó mà bất giác sợ hãi! anh nó muốn lôi nó lại về phía mình! không muốn để tuột mất nó, ánh mắt chợt ngả sang đau thương!
- ah em không sao! em tự lên phòng đc!- nó chợt kéo nhanh tay anh nó ra khi thấy Yến đang chạy về phía này, anh nó bất giác hụt hẫng nhìn bất định một lát rồi nhìn thẳng vào mắt nó nhưng đôi mắt nó mau chóng rời đi mà chạy về phía My. Tại sao chứ? chẳng lẽ nó đã không còn cần anh? nó đã thực sự thay thế anh rồi sao? Anh nó nắm chặt tay nhìn về phía nó! ánh mắt đã không còn ấm áp như mọi khi mà thay vào đó là sự sợ hãi! anh sợ một ngày nào đó nó sẽ không cần anh nữa....
*********
Buổi tắm biển kết thúc khi vừa đúng 4 giờ, các học sinh đã mau chóng bị lùa hết lên phòng nghỉ để chuẩn bị cho party tối nay ở nhà hàng của khách sạn, đây cũng chính là lí do nó bị My lôi đi sắm đồ.
- tiếc thật đấy! bộ đầm màu trắng hổm bữa đẹp vậy mà mày chê! mà thôi! bộ này cũng được!- My tặc lưỡi tiếc.
* cộc cộc cộc* - tiếng gõ cửa đầy mong chờ.
- Nam! - My nhanh chóng lôi nó dúi cho Nam vì bữa tiệc hôm nay phải đi theo cặp, còn My khoác tay một anh lớp 12 lạ hoắc mà đó mà vẫy tay đi trước.
- ơ ưm.. - nó ngập ngựng đỏ mặt.
- hôm nay Linh xinh lắm!- Nam bất chợt gọi nó bằng tên làm nó lúng túng, nhưng chưa để nó nói gì thêm đã bị Nam kéo đi, nó cũng ngại ngùng mà bước theo, nhìn nó và Nam thực sự đẹp đôi! Nó và Nam bước vào nhà hàng dưới ánh đèn rọi từ trên xuống khiến hàng trăm con mắt đổ dồn về phía hai đứa nó, khắp nơi những lời khen rầm rộ dành cho tụi nó, tiếng nhạc khiêu vũ được bật lên kéo đám đông mau chóng chú ý vào bạn nhảy của mình.
- tui nhảy không giỏi đâu!-Nó lắc đầu nguầy nguậy.
- tui nhảy cũng đâu có giỏi!-Nam nhìn nó trìu mến, cậu phải cao hơn nó cả một cái đầu nên nhìn nó và Nam thật sự cứ như nam thần và lọ lem. Nó và Nam dù nhảy không giỏi nhưng cả hai đều hoà mình vào không khí lãng mạn của bữa tiệc.
- hồi ấy... khi Nam đi Linh có buồn không?-Nam chợt trầm tĩnh.
- hồi lớp một đó hả? ưm.. thì cũng hơi buồn... dù sao thì lúc tui bị bắt nạt cũng đều là ông giải vây cả.. - nó mỉm cười.
- tất nhiên! chỉ có Nam mới có quyền ăn hiếp Linh thôi!- Nam hất mặt.
- điên!- Nó dậm vào chân Nam một cái rõ đau rồi tiến về phía bàn tiệc, cũng vừa lúc tiếng nhạc khiêu vũ tắt.
- ái! xin lỗi bạn!- một cô gái vô tình làm đổ nước nho ra váy nó.
- không sao đâu! bạn không cố ý mà!- nó lắc đầu mỉm cười.
- đi lên thay váy thôi!- Nam nắm lấy tay nó nháy máy.
- nhưng váy đâu mà thay?- nó ngơ ngác.
- tin Nam đi!- Nam nháy mắt đầy hứa hẹn.
Lên tới phòng Nam nó ngại ngùng đứng bên ngoài vì dù sao cũng là phòng con trai, nó không ngại Nam nhưng ngại mấy bạn chung phòng với Nam, lỡ đâu gây hiểu lầm thì sao.
-Vào đi! Không sao đâu! Nam ở một mình mà!-Nam gọi.
- thật á? được ở một mình thích vậy?- lúc này nó mới yên tâm bước vào.
- này!- Nam đưa cho nó một bộ váy.
- ơ! là cái váy trắng hôm nọ!- nó ngơ ngác.
- chính xác! vào thay đi! Nam ra trước- Nam đẩy nó vào phòng tắm rồi đi ra ngoài hành lang đợi.
- đẹp thật! - Nam không khỏi xuýt xoa khi nhìn nó dù đã thấy nó mặc bộ đầm trắng này lần thứ hai rồi, bộ đầm thực sự hợp với nó, rất tinh khôi!
- cảm ơn nhá! thực ra tui cũng thích cái đầm này lắm nhưng...- nó cười xoà.
- thích là đc rồi! - Nam nắm lấy tay nó trở về buổi tiệc.
Tại buổi tiệc mọi thứ lại bất ngờ ập tới khiến nó không khỏi bất ngờ. Hắn đang đứng đó cùng cô gái kia! cô gái đó cũng mặc bộ đầm trắng y hệt nó nhưng sắc thái lại khác hẳn với nó, nếu như trong bộ đầm trắng đó làm nó tôn lên sự tinh khôi trong trẻo thì cô gái kia lại toát lên vẻ quyến rũ ngọt ngào, nó thực sự bối rối và muốn tránh né, nó không thể hiểu được con tim nó, nhưng nó cảm thấy nếu còn nhìn hắn đi với cô gái đó thêm một giây nữa thôi là nó sẽ khóc! tim nó hơi nhói.
- tui đi đây chút nhé!- nó mỉm cười với Nam.
- ừa! lẹ Nam đợi! - Nam vẫy tay.
Không như dự định của nó,nó đã cố gắng tránh mặt hắn lắm rồi nhưng vừa quay lưng lại chạy ra cửa thì đã bị một bàn tay níu lấy! là hắn! hắn nhìn sâu vào mắt nó....
- bỏ con bé ra! - bàn tay thứ ba lao đến siết lấy vai hắn.
- anh hai!- nó bất ngờ.
- mày có tư cách gì mà lại gần con bé chứ?ban nãy chẳng phải chính mày không có đủ dũng cảm để cứu con bé sao?- anh nó đổi giọng làm nó sững người.
- vậy anh thì sao? một lúc đi cặp kè với hai cô gái thì hay ho lắm sao?-ban đầu hắn hơi lặng người nhưng rồi nhếch nụ cười khinh bỉ lên phản bác lại anh nó.
- mày nói cái gì?- anh nó túm lấy cổ áo hắn.
- anh đã đi hôn một người con gái khác rồi mà còn đủ tư cách chăm sóc cho Linh sao?- hắn trừng mắt căm hận.
* xoạt* - anh nó lặng người đi rồi bỏ cổ áo hắn ra.
- đi thôi! - hắn kéo nó đi trong sự lặng người của anh nó, anh nó vẫn đứng thừ ra đó... Hoá ra hắn đã thấy hết..
~~~Flash back : trở lại cái hôm nó bắt gặp anh nó hôn Yến....
Renggg.. - anh nó nhanh chóng phóng ra khỏi lớp chạy đi kím nó, anh đã kím gần như cả cái trường này mà vẫn không thấy tăm tích của nó, Yến cũng ở lại giúp anh tìm, lí do mà anh nó đang tính lên sân thượng tìm nhưng lại bị chững lại là vì tiếng hét của Yến, Yến bị vấp nên chật chân... Mắt Yến chợt nhoà lệ..
- có bao giờ anh coi em hơn một người bạn chưa? suốt bao nhiêu năm qua chẳng lẽ anh vẫn không có chút cảm giác nào với em??- Yến khẽ nấc lên, cô bị tổn thương... đã bao nhiêu năm thanh mai trúc mã với anh nó mà lúc nào trong lòng anh nó vẫn cứ chỉ hướng về nó, chưa bao giờ giành cho cô thứ tình cảm cao hơn bạn bè..
- Yến... - anh nó bắt gặp ánh mắt bị tổn thương kia mà bất chợt bối rối, anh đã làm một đứa con gái khóc vì mình sao? đang bị cảm giác tội lỗi nhấn chìm thì Yến ngã người về phía anh, trao lên môi anh một nụ hôn, anh đứng chết lặng, đẩy cô ra ư? anh nó đâu còn đủ tư cách? làm cô khóc rồi thì đâu có đủ tư cách mà làm đau cô thêm lần nữa?...
Xa xa ở bên kia... nó đã nhìn thấy cảnh tượng đó mà tắt ngấm đi nụ cười.......
End flash back~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro