Thương mấy cũng là người dưng
Cuối năm chị hai bốn
Chị tôi cũng lấy chồng
Tôi chỉ vừa mới lớn
Suy nghĩ còn cạn nông
Tưởng chị tôi hạnh phúc
Trong lúc mặc áo hồng
Nhìn mẹ tôi rưng rức
Tôi cười chị sang sông
Cuối năm tôi mười chín
Chị tôi trở về nhà
Ôm mẹ khóc chẳng nín
" chồng con theo người ta"
Mẹ em chị thút thít
Thương phận chị hẩm hiu
Lá bàng vàng biêng biếc
Như trách ai thật nhiều
Ở nhà ba bốn bữa
Chị lại về bên chồng
" sợ bầy con còn nhỏ
Lạc lỏng chẳng ai coi"
Ngày đi tôi tiễn bước
Chịu qua khỏi cánh đồng
Cây bàng trồng lúc trước
Rụng lá lúc mùa đông
Tôi ôm chị tôi khóc
Chị lau mắt chẳng ngừng
"Mai đây em có lớn
Đừng thương quá người dưng"
Chiều nghiêng nghiêng nắng đổ
Bóng chị khuất cổng làng
Tôi về còn nức nở
Buồn phận gái đa mang
Đêm lá bàng run rẩy
Hỏi trời thay má đào
Phận làm người con gái
Sao yêu nhiều lại đau?
Có những câu chuyện cho hồn ta miêng mang
Có những câu chuyện cho lòng ta nói nốn nang
PTN2602
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro