CHƯƠNG 1
Một buổi sáng đầu tháng năm không khí trong lành từng cơn gió hè oi bức nhẹ nhàng thổi mang theo cái nóng đặc trưng len lỏi vào rừng cây xinh đẹp, trên thảm cỏ xanh rờn có một cô bé đang chơi đùa cùng một chú chó màu trắng nhỏ bên cạnh đó có một đôi vợ chồng đang ngồi cùng nhau, ánh mắt âu yếm nhìn về cô bé xinh đẹp ấy. Cô bé chạy nhảy cùng chú chó, một lát sau cũng thấy mệt cô nhanh nhẹn chạy tới ôm lấy mẹ mình. Mỹ Anh ôm chầm lấy con gái yêu thương vuốt tóc cô bé mỉm cười hỏi:
- Mệt rồi! Con đói không?
Uyên Nhi cười tươi tắn dụi đầu vào lòng mẹ nũng nịu gật đầu. Mỹ Anh mỉm cười đưa tay lấy đồ ăn trong giỏ đưa cho con gái. Nhìn đứa con gái khó khăn lắm mới có được, trong mắt cô tràn đầy hạnh phúc. Hạo Nhiên ánh mắt yêu thương nhìn vợ và con gái, anh chợt nhớ lại ngày bác sĩ nói vợ anh có thai nhưng vì bệnh tim nên nếu sinh sẽ rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tính mạng của mẹ và em bé khi đó anh dùng mọi cách để ép Mỹ Anh phá bỏ đứa bé nhưng cô kiên quyết không chịu nghe cũng may, khi sinh đứa bé cô chỉ bị mất sức chứ không ảnh hưởng tới sức khỏe. Bây giờ nghĩ lại Hạo Nhiên thấy hối hận, không thôi nếu ngày đó anh thực sự ép được Mỹ Anh bỏ đi đứa bé thì bây giờ anh không có đứa con gái đáng yêu như thế này. Hạo Nhiên đưa tay xoa đầu bé con đang yên ổn ngồi trong lòng mình động tác tuy nhỏ nhưng tràn ngập thương yêu quý trọng...
Uyên Nhi nhìn cha mẹ mình một lát rồi cô bé chợt cảm thấy thắc mắc trước nay cha không cho cô bé ra ngoài chơi vì sợ cô bé bị ốm nay đột nhiên lại muốn đưa cả nhà đi dã ngoại. Tuy mới 8 tuổi nhưng Uyên Nhi cũng rất thông mình và hiểu chuyện. Cô ngước khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng nhìn cha mình hỏi:
- Cha! Tại sao Nhi lại được ra ngoài?
Hạo Nhiên cười dịu dàng xoa đầu con gái.
- Hôm nay, cha muốn con gặp một người bạn của cha Uyên Nhi có thích không?
Uyên Nhi ngậm ngón tay vào miệng tò mò hỏi:
- Vậy không có bạn nhỏ như Nhi sao?
Hạo Nhiên cười nhẹ gỡ ngón tay con gái và trả lời:
- Có chứ! Bạn của cha có một đứa con trai rất đáng yêu có thể làm bạn với Uyên Nhi chúng ta không?
Uyên Nhi vỗ tay cười tít mắt:
- Được được! Uyên Nhi muốn có bạn, trước nay Uyên Nhi chỉ chơi có một mình rất là buồn chán.
Mỹ Anh và Hạo Nhiên nhìn con gái ngây thơ của con gái chợt cảm thấy xót xa, Mỹ Anh xoa đầu con gái dịu dàng nói:
- Từ nay, Uyên Nhi sẽ có bạn được không?
Cô bé vui vẻ gật đầu, rồi chạy đi chơi cùng chú chó nhỏ.
...
Từ phía xa có một cặp vợ chồng cùng một cậu bé đang đi tới Hạo Nhiên. Nhìn thấy họ lập tức đứng dậy mọi người cùng chào hỏi một chút rồi bảo cậu bé lại đằng kia chơi. Uy Vũ từ xa đã thấy một cô bé đang chạy nhảy cùng chú chó màu trắng. Cậu không thích chó lại càng không thích nơi này. Lẽ ra hôm nay là chủ nhật, được ở nhà nghỉ ngơi lại bị lôi tới nơi quỷ quái này, khiến Uy Vụ không được vui cậu đi lại cây cổ thụ to rồi ngồi xuống bãi cõ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai cặp vợ chồng ngồi cùng nhau nói chuyện vui vẻ Kiến Văn và Thục Quyên thấy cô bé mũm mỉm xinh đẹp chơi đùa vui vẻ. Lại nhìn Uy Vũ lạnh lùng, bàng quang trong lòng thấy chản nản Uy Vũ. Từ khi sinh ra và lớn lên luôn lạnh lùng. Nhiều khi họ muốn con trai mình làm nũng một chút, ngây thơ một chút nhưng thằng bé lại luôn lạnh lùng, tự lập khiến họ có cảm giác trong nhà có con nhỏ. Thục Quyên nhìn Mỹ Anh bằng ánh mắt ái mộ hỏi:
- Con gái chị thật đáng yêu, cháu mấy tuổi rồi?
Mỹ Anh nhìn Uyên Nhi đang cười đùa ở phía xa cười nói:
- Cháu đã 8 tuổi rồi! Còn cháu nhà chị?
Thục Quyên thở dài nhìn con trai nhà mình chán nản:
- Cháu nó đã 11 tuổi rồi, chị thật có phúc Uyên Nhi rất đáng yêu.
Nhìn thấy ánh mắt ái mộ của Thục Quyên, Mỹ Anh ngại ngùng lắc đầu:
- Uy Vũ cũng rất được nha, mới 11 tuổi mà đã ra dáng đàn ông như vậy nhất định sau này sẽ rất giỏi.
Nhìn cậu bé với vẽ mặt không được ấm áp ở phía xa Thục Quyên thở dài lắc đầu:
- Sau này, ra sao tôi không biết nhưng hiện tại tôi cảm thấy nó không giống trẻ con chút nào. Nó lạnh lùng quá, tôi cảm thấy lo lắng tương lai sẽ trở nên vô tình.
Mỹ Anh cười nhẹ nhàng và lắc đầu:
- Sẽ không đâu! Có lẽ chỉ là tính cách Uy Vũ vốn dĩ đã như vậy thôi, chị đừng lo lắng quá.
Thục Quyên mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu:
- Tôi cũng mong là như vậy!.
Ánh nắng của mùa hè bỗng rát xuyên qua từng kẽ lá. Uyên Nhi ngừng lại nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của cha mẹ, nhưng không thấy một ai. Cô bé nhằn mặt tự trách bản thân ham chơi nên hiện tai đang ở nơi nào cũng không biết. Dắt theo LuLu, Uyên Nhi vừa đi vừa nhìn quanh để tìm cha mẹ. Đột nhiên, cô bé thấy một cậu bé đang nằm ngủ ở bãi cỏ. Cô tò mò tự hỏi:
- Sao lại ngủ ở đây không thể là không có nhà chứ?
Uyên Nhi mang theo tâm trạng tò mò muốn có đáp án tới gần nơi cậu bé đang nằm, chợt cô bé bịt miệng ' A' lên một tiếng. Cậu bé này rất đẹp nha, làn da trắng nõn còn trắng hơn cả cô. Lông mi dài nữa, Uyên Nhi đưa tay sờ lên mắt mình đo lông mi cô bé bất mãn kêu lên:
- Con dài hơn mình.
Uy Vũ bị âm thanh trong trẻo ấy đánh thức cậu nhíu mày tỉnh dậy. Từ mộng đẹp khó chịu tìm ra kẻ phá đám vừa làm gián đoạn giấc ngủ của cậu. Vừa ngồi dậy Uy Vũ đã thấy một cô bé mặc chiếc đầm trắng, tóc dài được tết hai bên đang mở to cặp mắt trong veo chăm chú nhìn mình. Uy Vũ nhíu mày nhìn cô bé trước mặt nói:
- Nhóc kia chui đâu ra mà lại phá giấc ngủ của anh đây?
Uyên Nhi bĩu môi ' hừ' một tiếng đứng lên hai tay chống hông kiêu ngạo nói:
- Anh ư? Bao nhiêu tuổi mà đòi làm anh tôi?
Nhìn cô bé đang giả bộ hung hăng trước mặt Uy Vũ thấy hừng thú cười nhạt cậu trả lời:
- Anh 11 tuổi còn bé?
Uyên Nhi đơ người, hơn thật nha mà còn hơn đến 3 tuổi nhăn nhó. Một lát, cô bé xấu hổ chạy đi. Nhìn bóng dáng mũm mỉm bỏ chạy ngày càng xa, Uy Vũ mỉm cười:
- Cô bé này thật thú vị!
Uyên Nhi dắt LuLu đi một đoạn nhưng vẫn không nhìn thấy cha mẹ, cô bé hoảng sợ khóc, đi được vài bước đột bị vấp vào hòn đá, ngã sấp xuống tuy bên dưới là cỏ nhưng cũng rất nhiều đá nên chân cô bị chảy máu. Không tim thấy cha mẹ, chân thì đau. Uyên Nhi sợ hãi cuối cùng cũng khóc toán lên. Uy Vũ cảm thấy nhàm chán đứng lên phủi sạch quần áo muốn quay lại chỗ cha mẹ. Đang đi thì cậu nghe loáng thoáng tiếng nấc khóc của con gái, Uy Vũ tò mò đi theo tiếng khóc đó, khi thấy cô bé kiêu ngạo khi nãy, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười Uy Vũ tới gần cô bé hỏi:
- Sao khóc vậy nhóc?
Uyên Nhi thấy tên con trai trước mặt, tuy cô bé muốn tỏ ra mạnh mẽ nhưng chân đau quá nên đành chịu, cô lau nước mắt chỉ vào chân mình.
- Không thấy sao? Tôi bị ngã nè!
Uy Vũ khinh thường cười một tiếng rồi nói:
- Lạc đường phải không?
Ngước nhìn tên con trai kiêu ngạo trước mặt Uyên Nhi giật mình sao hắn ta biết chứ? Đang suy nghĩ trong đầu đã vội vàng thốt ra khỏi miệng:
- Sao cậu biết?
Uy Vũ ôm bụng cười ha hả cô bé này quả thật rất thú vị. Uyên Nhi thấy tên con trai kiêu ngạo trước mặt cười không ngừng thì khó hiểu lấy ngón tay chọc chọc vào người cậu:
- Ê! Đưa tôi ra chỗ cắm trại được không?
Uy Vũ ngừng cười nhíu mày suy nghĩ, chỗ cắm trại? Không lẽ cô bé này là con gái của người bạn đó sao? Vậy thì những ngày tháng sau này rất thú vị đây. Thấy tên suy nghĩ còn trầm tư suy nghĩ, Uyên Nhi liền chọc chọc vào người cậu ta:
- Đi nha! Uyên Nhi sẽ cho bạn rất nhiều đồ ăn ngon!
Mỉm cười nhẹ nhàng thì ra cô bé này tên là Uyên Nhi, Uy Vũ gật đầu nói:
- Muốn tôi đưa về được nhưng nhóc phải gọi tôi bằng anh. Gọi anh Vũ đi rồi tôi đưa nhóc về.
Uyên Nhi bĩu môi không chịu nói, Uy Vũ vờ như muốn rời khỏi liếc Uyên Nhi nói:
- Không thì thôi tôi đi nha cũng muộn rồi nghe nói ở khu cắm trại này có nhiều thứ rất đáng sợ.
Mắt Uyên Nhi hiện lên vẻ sợ hãi đôi mắt to tròn trong veo bắt đầu một chút nước, Uyên Nhi tóm tay tên kiêu ngạo gọi lớn:
- Anh Vũ! Đưa Nhi về nha, Nhi sợ!
Uy Vũ vui vẻ gật đầu đỡ Uyên Nhi dậy rồi nói:
- Ôm cổ đi anh cõng!
Uyên Nhi suy nghĩ một chút rồi ôm tên kiêu ngạo để hắn cõng đi. Đi được một đoạn cô bé tò mò hỏi:
- Tên cậu là gì?
Uy Vũ nhíu mày cảnh cáo:
- Còn không gọi anh tôi sẽ ném em xuống đất!
Lời đe dọa đầy mùi thuốc sung, Uyên Nhi ôm chặt cổ tên kiêu ngạo nói nhỏ:
- Vậy anh tên gì?
Mỉm cười hài lòng giọng nói trập ngàn vui vẻ của Uy Vũ vang lên:
- Uy Vũ!
Uyên Nhi gật gù, thì ra tên kiêu ngạo này tên là Uy Vũ. Trên con đường tràn ngập nắng vàng, một cậu thiếu niên cõng một cô bé xinh đẹp chậm bước tới về phía trước.
Ở một nơi gần đó, Hạo Nhiên và Mỹ Anh đang lo lắng tìm Uyên Nhi khắp nơi, tìm mãi vẫn không thấy mọi người đang tính gọi cảnh sát thì nhìn thấy Uy Vũ đang cõng Uyên Nhi đi tới. Mỹ Anh chạy tới đỡ Uyên Nhi lo lắng hỏi:
- Con không sao chứ?
Nhìn con gái từ trên xuống dưới Mỹ Anh phát hiện chân Uyên Nhi bị chảy máu thì la toán lên:
- Chân còn làm sao thế này?
Uyên Nhi thấy mẹ lo lắng như vậy mà nước mắt lại rơi ra ôm lấy mẹ khóc um lên. Uy Vũ ngạc nhiên không thôi đây là cô bé cái gì cũng không sợ cậu vừa gặp hay sao?, sao bây giờ lại...thú vị.
Thục Quyên không thể tin vào mắt mình, Uy Vũ con của cô thế mà lại cõng Uyên Nhi ư?? Cô kéo tay Uy Vũ hỏi:
- Chuyện này là sao vậy? Sao con lại cõng Uyên Nhi về?
Uy Vũ cười mỉm liếc Uyên Nhi còn náo loạn trong lòng mẹ một cái nhàn nhạt nói:
- Uyên Nhi bị lạc đường con nhìn thấy thì đưa về thôi!
Kiến Văn nhìn đầu gối Uyên Nhi chảy máu lại hỏi:
- Vậy tại sao cô bé lại bị thương, không phải con...
Ánh mắt Kiến Văn và Thục Quyên tràn đầy nghi ngờ nhìn về con trai nhà mình, Uy Vũ khó chịu liếc bố mẹ một cái trầm giọng nói:
- Con của cha mẹ lại hèn hạ như vậy sao? Cô bé ấy đi không để ý nên bị ngã, con có ý tốt nên cõng về cha mẹ không khen thì thôi lại còn nghi ngờ này nọ thật mệt chết.
Thục Quyên choáng váng cô không nghe nhầm ư? Uy Vũ con trai cô mà cũng có ý tốt ư, thật là một tin động trời mà. Hạo Nhiên từ phía xa đi tới chào tạm biệt mọi người để đưa Uyên Nhi về nghỉ ngơi. Nhìn cô bé đi càng ngày càng xa khóe môi nở một nụ cười cậu nhất định phải gặp cô bé này. Uyên Nhi chúng ta nhất định sẽ gặp lại...
( HẾT CHAP 1 )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro