Chương 6: Tang Lễ
Hermione đứng ngay bên ngoài khuôn viên lâu đài. Trời hôm nay Mưa rơi rả rích, tạo thành một làn nước mỏng bao quanh cô và cụ Dippet, kỳ lạ thay, lại không có một giọt mưa nào chạm vào họ. Gió thổi mạnh, làm tóc cô bay tán loạn, nhưng cô không cảm nhận được cái lạnh buốt của nó.
"Cháu có muốn nói gì không, cô bé?" Dippet hỏi.
Hermione lắc đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Cô biết những người vừa được chôn cất không phải là cha mẹ ruột của mình, nhưng điều đó vẫn khiến tim cô đau nhói và trống trải. Tang lễ quá buồn bã, cô cũng không thể chịu đựng được nổi cảm giác này.
Dippet đặt một tay lên vai cô an ủi và dẫn cô quay lại lâu đài. Khi lâu đài hiện ra trước mắt, Hermione bật ra một tiếng nức nở run rẩy mà cô không biết mình đã kìm nén từ khi nào.
"Chúng ta cùng về văn phòng của ta nhé" Dippet đề nghị, nhẹ nhàng dẫn cô đi.
Hành lang gần như vắng vẻ. Lẻ tẻ một vài học sinh dõi theo họ với ánh nhìn tò mò.
Khi vào trong văn phòng, Hermione ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Dippet. Cô khoanh tay lại, cố gắng ngăn dòng nước mắt giờ đầy cảm xúc rối loạn mà cô không thể hiểu được.
Dippet mở một ngăn kéo bàn ra rồi nhẹ nhàng nói: "Đây, cho con, Ta nghĩ cháu cần cái này hơn ta".
Hermione tưởng ông sẽ đưa cho mình một tờ khăn giấy, nhưng cô lại thấy ông cầm lên một tấm ảnh. Hermione ngập ngừng nhận lấy, tò mò xem đó là gì. Cô xoay bức ảnh lại để nhìn và sững người. Cô không giữ được miệng mình ngừng mở to ra vì bất ngờ.
Trong ảnh là một cô bé mặc đồng phục trường Hogwarts với cà vạt của nhà Hufflepuff. Cô bé có mái tóc dài, thẳng, buộc thành búi lộn xộn, và đôi mắt nâu to tròn đang nhìn thẳng vào người chụp. Bức ảnh động, cô bé trong đó nở một nụ cười rạng rỡ khi một cô gái trẻ nhà Gryffindor chạy vào khung hình.
"Mẹ cháu và bạn của bà ấy, Muriel, hồi năm hai" Dippet nói.
Hermione không thể rời mắt khỏi bức ảnh. Cô bé trông không khác gì mẹ cô, nếu mẹ cô từng học ở Hogwarts và được sinh ra vào đầu những năm 1900 thì có lẽ cỗ đã tin rằng đây là mẹ mình rồi, nhưng sự thật thì không như vậy.
"Giữ lấy nó đi, giờ nó là của cháu" Dippet nói khi cô định trả lại bức ảnh. "Cháu làm ta nhớ đến con bé."
Hermione có nhiều câu hỏi, nhưng cô không biết làm cách nào hỏi mà không làm lộ thân phận thật sự, nên cô đành nói: "Bà ấy trông chẳng giống ngài chút nào."
Dippet ôm bụng cười lớn. "Ta đoán vậy thật." Ông tựa lưng vào ghế, lau nước mắt vì cười quá nhiều. "Ta chưa bao giờ có cơ hội nói với con bé..." Hermione giữ im lặng, hy vọng ông sẽ kể tiếp. May mắn là cô không phải chờ lâu. "Muriel là một phù thủy gốc Muggle, bộc lộ tiềm năng phép thuật từ khi còn nhỏ. Ta và cha mẹ Muggle của Muriel đã thỏa thuận rằng ta sẽ nuôi nó như một phù thủy và đứa bé sẽ không biết gì về điều đó."
"Cháu tưởng ngài ghét Muggle" Hermione không thể kìm được mà mồm nhanh hơn não vô tính nói ra suy nghĩ của bản thân.
Ánh mắt của Dippet trở nên trầm ngâm. "Thời điểm đó, ta cho rằng Muggle còn thấp kém hơn cả gia tinh. Mãi đến khi Muriel kết hôn với cha của cháu, thì ta mới nhận ra sai lầm trong niềm tin của mình."
Ông đặt hai tay lên bàn, đan chặt vào nhau. "Nhưng ta chưa bao giờ có ác cảm với phù thủy gốc Muggle, ta cho rằng họ đặc biệt."
"Một số phù thủy tin rằng phù thủy gốc Muggle đã đánh cắp phép thuật từ ai đó" Hermione nói.
Ngài Dippet lắc đầu nhẹ: "Những kẻ tin điều đó sẽ rất khó chấp nhận bất cứ điều gì khác. Họ quá cố chấp vào lý tưởng máu thuần chủng. Không, phù thủy gốc Muggle thực sự đặc biệt. Họ có tiềm năng mạnh mẽ hơn cả phù thủy thuần chủng, và việc được sinh ra trong một gia đình không có liên hệ gì với thế giới phép thuật thật sự đáng kinh ngạc."
Dippet liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn gần cửa. "Ôi trời, có vẻ ta đã giữ cháu quá giờ giới nghiêm, hãy về ngay trước khi quá muộn."
Hermione gật đầu chào ông trước khi đứng dậy rời đi. Cô nhẹ nhàng cầm bức ảnh một cách cẩn thận nhất, sợ làm nó nhăn. Đó rất có thể là hình ảnh của một người thân trong gia đình cô, sự giống nhau thật quá đỗi lạ kỳ.
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Tom bước theo những hành lang dài, tâm trạng khó chịu hơn thường lệ. Trước tiên, hắn phải đối mặt với sự xấc xược của hai kẻ theo đuôi, rồi đến ký ức về cô gái hét lên như điên và sẵn sàng nguyền rủa hắn, và giờ thì hắn lại không tìm thấy ai vi phạm nội quy hay lang thang ngoài hành lang sau giờ giới nghiêm.
Tiếng giày cao gót vang lên làm nụ cười xuất hiện trên môi hắn. Cuối cùng cũng có người để trừng phạt.
Nhưng hy vọng nhanh chóng tắt lịm khi một cô gái tóc xù xuất hiện từ góc hành lang. Má cô còn loang vết nước mắt khô, hai gò má đỏ bừng. Cô đang nhìn xuống thứ gì đó trong tay, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
Tom hắng giọng. Cô gái tiếp tục đi, dường như không nghe thấy gì. Hắn đảo mắt khó chịu, hắng giọng lần nữa, lần này còn to hơn. Hắn sẽ không bị phớt lờ.
Cô ngẩng lên, đôi mắt mơ màng. Cái ánh mắt đó làm hắn phát cáu. "Ồ, ra là cậu."
Hóa ra là cậu. Hóa ra là cậu! Chưa từng có ai dám nói với hắn kiểu đó. "Cậu đang ra ngoài sau giờ giới nghiêm" hắn cố gắng kiềm chế, không để giọng mình rít lên.
"Xin lỗi." Cô tiếp tục bước, như thể việc bị một huynh trưởng bắt quả tang vi phạm nội quy là chuyện chẳng đáng gì.
"Tại sao cậu lại ra ngoài sau giờ giới nghiêm?!" Hắn lẽ ra nên trừ điểm nhà của cô ngay.
Cô nhìn hắn với vẻ bối rối, như thể mong đợi hắn sẽ phạt mình ngay thay vì cố gắng bắt chuyện. "Tôi... Dippet và tôi...- đám tang."
Hắn thực sự muốn nguyền rủa cô vì sự thiếu mạch lạc này. Nói một câu hoàn chỉnh khó đến vậy sao? Cô có lẽ cảm nhận được sự bực bội của hắn, liền thở dài. "Tôi vừa dự một đám tang, được chưa?" Giọng cô nghe cũng khó chịu không kém gì hắn.
Đám tang? À, phải rồi. Dippet có nói gì đó về việc tổ chức tang lễ cho con gái mình.
Cô gái Gryffindor, Norris, cố đi qua hắn. "Harry là ai?" Hắn hỏi, không kìm được sự tò mò.
Một nụ cười nhẹ nhếch lên nửa môi cô. "Một người bạn, một người anh. Cậu ấy đã bị giết..."
Ồ. Hắn bắt đầu cảm thấy cô gái này đã mất mát quá nhiều trong cuộc chiến với Grindelwald. Khoan đã, sao hắn lại quan tâm? Bởi vì cô là chìa khóa giúp hắn đạt được mục tiêu. Những mối quan hệ của cô với hiệu trưởng có thể giúp hắn giành được vị trí giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trong tương lai.
Hắn ép một nụ cười lên môi. "Tôi sẽ cho phép cậu phá luật lần này. Mau về đi, trước khi tôi đổi ý và trừ điểm nhà của cậu." Hắn cố nhịn cười khi thấy cô há hốc miệng vì sốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro