Chương 4: Abraxas Malfoy
Hermione tỉnh dậy trong căn phòng lớn mà Kathleen đã chỉ cho cô vào tối hôm trước. Các phòng khác đều đã kín chỗ, nên lâu đài đã phù phép cho cô một căn phòng ngủ đơn rộng rãi. Cô thầm cảm thấy vui mừng vì không có bạn cùng phòng, để cô có thể thư giãn và là chính mình trong không gian yên tĩnh nhỏ bé của riêng cô.
Cô kéo chăn ra khỏi người và bước vào phòng tắm. Khi cô bước ra, bộ đồng phục học sinh và thời khóa biểu đã nằm gọn trên chiếc rương của cô.
Hermione nhặt chiếc Xoay Thời Gian trên tủ đầu giường và nhìn vào nó. Chỉ có một hạt cát rơi xuống. Cô có linh cảm rằng mình sẽ ở lại thời điểm này trong một thời gian dài.
Hermione thở dài rồi cất chiếc dây chuyền quý giá vào túi xách của mình. Thu nhỏ chiếc túi, cô bỏ nó vào túi áo choàng, không biết khi nào mình sẽ cần thứ gì đó trong túi, hoặc phải vội vàng bỏ chạy.
Với trái tim nặng trĩu, cô rời phòng để đến Đại Sảnh dùng bữa sáng.
Đại Sảnh đã có vài học sinh, nhưng không đông như cô mong đợi. Hermione nhìn thấy Kathleen đang ngồi tại bàn Gryffindor. Ở phía bên kia, Riddle với vẻ mặt u ám đang ngồi ở bàn Slytherin, xung quanh là những học sinh ngưỡng mộ.
Riddle ngẩng lên đúng lúc chạm phải ánh nhìn khó hiểu pha chút khó chịu của Hermione. Cô hừ một tiếng, rồi chuyển sự chú ý sang Kathleen, người đang vẫy tay nhiệt tình.
"Cậu thấy Hogwarts thế nào rồi? Thật là ngầu khi cậu có hẳn một phòng riêng! Chắc phải tuyệt lắm khi là họ hàng của hiệu trưởng!"
"Thở chút đi, cậu đang nói nhanh quá rồi," Hermione cười khúc khích.
Nghe thấy vậy, Kathleen trông có vẻ hơi ngượng ngùng. "Xin lỗi, tớ hơi quá đà rồi," cô đáp.
"Không sao đâu."
Hermione gom một ít thức ăn vào đĩa, cô thực sự rất nhớ hương vị đồ ăn ở Hogwarts.
"Chào Kathleen và.. Cô gái mới."
Hermione ngẩng đầu lên và đối mặt với một học sinh Slytherin, nhưng không phải là bất kỳ Slytherin nào. Cô chắc chắn người này là một Malfoy, cô có thể đặt cược. Hắn có mái tóc trắng dài, xoăn nhẹ đến ngang vai, làn da trắng bệch lạnh lùng và đôi mắt xám. Trông hắn giống hệt Lucius Malfoy.
"Chào Abraxas," Kathleen cười tươi. Hermione nhìn cô bạn, hoàn toàn sững sờ. Cô nàng Gryffindor này dường như đang mê mẩn Slytherin này.
"Tôi là Abraxas Malfoy." Abraxas đưa tay ra, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Hermione, ra hiệu cho cô bắt tay.
"Hermione Norris." bàn tay Abraxas ấm áp, nhẹ nhàng trong bàn tay cô khi hai người bắt tay nhau. Anh ta dường như khác hẳn so với những người nhà Malfoy ở thời của cô. Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là Abraxas ngồi xuống ngay bên cạnh cô.
"Thời khóa biểu của cậu như thế nào?"
"Tớ có tiết Độc , Chữ Runes, một tiết tự do, và... cái gì cơ?" Hermione hỏi khi thấy Abraxas và Kathleen há hốc miệng.
"Cậu đã ghi nhớ thời khóa biểu của mình à?"
"Cậu có vẻ là người rất thông minh. Tớ cá là cậu sẽ đứng đầu lớp chúng ta không lâu nữa," Kathleen nói với nụ cười.
"Ừ, dựa vào chương trình học của các cậu, tớ chắc mình nên học ở năm thứ bảy," Hermione trả lời, cô chỉ hy vọng rằng chương trình học của họ giống hoặc gần giống như thời của cô.
"Cậu nghĩ mình đủ giỏi để hạ Riddle khỏi vị trí của hắn không?" Abraxas mỉm cười, bàn tay hắn đan vào nhau đầy phấn khích khi thấy cô gật đầu.
"Cậu không thích Riddle à, dù cả hai đều ở cùng một nhà?" Hermione hỏi.
"Hắn quá giả tạo," Abraxas và Kathleen đồng thanh nói.
Hermione cười đến mức gập người lại. "Tớ cứ nghĩ là tớ là người duy nhất!"
"Tớ đã nói với cậu rằng cô ấy thông minh mà," Abraxas cất tiếng. "Cá là cô ấy còn biết khi nào hắn tức giận nữa."
"Chỉ mới là ngày đầu tiên của cô ấy. Tớ nghi ngờ là cô ấy đã khiến Riddle tức giận chỉ trong một ngày," Kathleen thở phì phò. "Và tớ đã nói với cậu rằng cô ấy thông minh."
"Mắt hắn chuyển sang màu xanh." cô mỉm cười từ tốn nói.
"Tôi bắt đầu hứng thú với việc làm bạn với cậu rồi đấy!" Abraxas nói với Hermione.
. . . . . .
Hóa ra cô sẽ học môn Độc Dược và Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cùng với Kathleen và Abraxas. Khi cả ba hoàn tất bữa sáng, họ cùng nhau thu dọn đồ đạc và tiến về lớp Độc Dược.
Thật không may, mặc dù cô nên đoán được điều này, Slughorn lại là giáo viên môn Độc Dược của họ. Để tình hình trở nên tồi tệ hơn, họ lại đang chế biến loại thuốc "Draught of Living Death", loại thuốc mà cô không thể chế biến.
"Ah, cô Norris, rất vui vì cô đã gia nhập Hogwarts. Đây là một ngôi trường tuyệt vời," Slughorn nói trước khi quay lại bảng. "Trên bảng là công thức thuốc mà chúng ta sẽ chế biến hôm nay, đó là 'Draught of Living Death'. Học sinh nào chế biến được thuốc thành công, mà tôi có thể thêm rằng chưa ai làm được điều đó cho đến giờ, sẽ nhận được một chai nước may mắn. Loại thuốc này sẽ được thực hiện một mình, không được làm theo cặp—trừ cô Norris. Nếu cô ấy muốn, cô có thể làm cặp với Riddle-."
"Thưa giáo sư, tôi nghĩ tôi có thể tự mình làm tốt loại thuốc này," Hermione cắt ngang. Cô thật sự không muốn phải dựa vào chàng lord trẻ tuổi, nếu như có thể tự quyết định.
Cô lấy sách Độc Dược ra và bắt đầu chế biến loại thuốc. Cô bắt đầu cắt hạt đậu Sopophorous, rồi nhớ lại cuốn sách đáng ghét của Snape mà Harry đã sử dụng trong năm học thứ sáu. Những chỉ dẫn đó nói rằng phải nghiền nát hạt đậu, không phải cắt.
Hermione quyết định nghiền nát hạt đậu thay vì cắt để làm cho Riddle thấy khó khăn và chứng minh với Slughorn rằng cô có thể làm điều này mà không cần giúp đỡ. Sau khi thêm hạt đậu vào, cô tiếp tục theo các bước. Chẳng bao lâu sau, cô đã hoàn thành trong khi mọi người khác vẫn đang loay hoay cố gắng cắt hạt đậu Sopophorous.
"Ah, cô đã xong chưa, cô Norris?" Slughorn hỏi.
"Vâng, thưa giáo sư" nụ cười của cô đầy tự hào. Cô bắt gặp ánh nhìn sắc lẹm, âm u của Riddle. Trong lúc giáo sư Slughorn không nhìn cô, cô lè lưỡi về phía hắn, khiến hàm của Riddle nghiến chặt lại.
"thật là hoàn hảo, con yêu! Làm tốt lắm!" Slughorn khen ngợi. Hermione nội tâm cảm thấy nhói lòng vì đã lấy đi vinh quang của Snape, người được cho là học sinh đầu tiên chế biến đúng loại thuốc này.
Slughorn vỗ vai cô và đưa cho cô chai nước may mắn nhỏ. Cô lại bắt gặp ánh nhìn sắc lẹm của Riddle trong khi Abraxas và Kathleen đang cười tươi với .
°❀⋆.ೃ࿔*:・
Sau môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám là giờ ăn trưa. Hermione ngồi xuống bên cạnh Kathleen và không hề ngạc nhiên khi Abraxas gia nhập cùng họ.
"Cậu không bao giờ ngồi ở bàn bên dãy nhà của mình à?" Hermione trêu chọc.
Abraxas đưa tay lên ngực và ngã xuống ghế, giả vờ bị thương. "Cậu làm tôi tổn thương, Hermione, tổn thương thật sự."
Hermione và Kathleen bắt đầu cười, nhưng bất ngờ dừng lại khi Riddle bước vào. Hắn nhìn chằm chằm về phía họ, không thèm che giấu sự châm chọc.
Abraxas bắt đầu cười. "Quá tuyệt vời. Tôi tự hỏi khi nào tài năng trẻ tuổi này sẽ không còn tức giận vì bị làm lu mờ."
"Khi nào địa ngục đóng băng hoặc hắn chết," Hermione nói một cách dứt khoát.
"Tôi có thể tưởng tượng điều đó," Abraxas nói, và Kathleen gật đầu đồng ý. "Nhưng để trả lời câu hỏi của cậu, ngồi với những Slytherin khác thật nhàm chán, hơn nữa, nếu tôi ngồi với họ thì tôi không thể ngồi cạnh cô nàng xinh đẹp Kathleen." Lời nói của hắn khiến Kathleen đỏ mặt.
"Các cậu đang hẹn hò à?" Hermione tò mò hỏi
Kathleen lắc đầu. "Bọn tớ vẫn đang mập mờ với nhau. Abraxas đã tán tỉnh tớ từ năm nhất."
"Vậy sao cậu không đồng ý?" Hermione hỏi cô ấy
Kathleen trông có vẻ ngại ngùng. "Tớ thích những điều cậu ấy làm khi tán tỉnh tớ."
Abraxas cười tươi như hoa. "Rất vui khi nghe điều đó. Tôi nghĩ tôi sẽ phải tìm cách giữ cho mọi thứ thú vị, có thể cô ấy sẽ cưới tôi thay vì chỉ đồng ý làm bạn gái của tôi." nói xong thì cậu liền nháy mắt một cái thật tinh nghịch về phía Kathleen, khiến cô đỏ mặt hơn nữa, đến nỗi không thể phân biệt đâu là trán và đâu là tóc.
𓆝 𓆟 𓆞⋅˚₊‧ ୨୧ ‧₊˚ ⋅ 𓆝 𓆟
:))) sốp k có lời nào để ns thêm:)))) có gì mấy mom nhớ vote cho sốp nha mấy mom, chứ dịch truyện tuy cũng vui nhưng mà vẫn phải vận hết chất xám để sửa chữa câu và viết lại câu sao cho nó phù hợp và đọc mượt dễ hiểu nữa á mấy mom, nên là mấy mom đừng có quên vote à nhaaaa
٩(ˊᗜˋ*)و ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro