Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Giữa Dippet và Riddle


Dumbledore gõ cửa phòng dẫn vào văn phòng hiệu trưởng. Đó là văn phòng mà Dippet đang sử  vào thời điểm này.

"Vào đi!" Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau cánh cửa gỗ.
Dumbledore đẩy cửa bước vào, theo sau là Hermione đang lo lắng. "Hiệu trưởng Dippet, e rằng tôi mang đến cả tin xấu... và tin tốt."

Dippet nhìn Dumbledore đầy thắc mắc. Tim Hermione tan nát khi nghĩ đến tin dữ mà ông sắp nhận được.
"Một bức thư đã đến hôm nay." Dumbledore đặt lá thư chứa đựng tin tức bi thảm trước mặt Dippet.
Nụ cười của Dippet chợt tắt khi ông nhìn vào lá thư. Ông nhấc nó lên và bắt đầu đọc thành tiếng. "Có lẽ ngài nên tự đọc nó thì hơn," Dumbledore đề nghị.
Hermione quan sát khi những giọt nước mắt bắt đầu chảy từ đôi mắt của vị hiệu trưởng, lăn dài trên gương mặt ông. "Con gái của ta... Maureen quý giá của ta..." Giọng Dippet nghẹn lại.
Hermione cố ngăn một tiếng nấc. Cô không muốn khóc, dù trong lòng rất muốn.
"Ngài nói rằng có tin tốt nữa mà!" Dippet hét lên trong cơn tuyệt vọng.
Dumbledore đặt tay lên giữa lưng Hermione và đẩy cô về phía trước. "Giới thiệu đi, con gái," Dumbledore nói nhẹ nhàng.
Hermione nhìn giữa hai người với sự bối rối và sợ hãi. Bối rối vì phải giả vờ vào lúc này, và sợ hãi khi phải trao cho người đàn ông tội nghiệp này một chút hy vọng.
"Con là Hermione, Hermione Nor... Norris," Hermione lắp bắp.
Dippet tiếp tục nhìn cô trong sự bối rối. Những giọt nước mắt rơi xuống, chìm vào bộ râu trắng dài của ông. Sau đó, ông quay sang nhìn Dumbledore.
Dumbledore cúi đầu. "Đúng vậy. Cô bé là người duy nhất còn sống sót trong thị trấn."
"Ta... ta có... một đứa cháu gái sao?" Dippet hỏi, vẫn nhìn Dumbledore trong cơn sốc hoàn toàn.
Dumbledore gật đầu xác nhận.
Một nụ cười yếu ớt hiện lên trên gương mặt già nua của Dippet. "Ta có cháu gái!" Trước khi Hermione kịp chớp mắt, Dippet đã ôm chầm lấy cô. "Ta có cháu gái rồi!"
Ông buông cô ra để nhìn cô kỹ hơn. "Hermione. Maureen lúc nào cũng thích cái tên đó." Nụ cười của ông thoáng chùng xuống khi nghĩ đến con gái mình. "Chuyện... chuyện đã xảy ra thế nào?"

Hermione khàn dần  khi Dumbledore vẫn giữ im lặng. "Họ đã lên kế hoạch trốn thoát, nhưng lực lượng của Grindelwald xuất hiện sớm hơn dự kiến. Họ đã không thể..." Giọng Hermione tắc nghẹn khi cô không nghĩ ra được một lời nói dối đủ nhanh. Có vẻ như điều đó không cần thiết. Dippet lại ôm cô vào lòng một lần nữa.

"Cháu sẽ ở đâu?" Dippet hỏi, giọng tràn đầy hy vọng.
"Ngài là người thân duy nhất còn lại của cô bé. Ngài có thể để cô bé ở lại đây và theo học tại Hogwarts, cho phép cô bé phát triển và hoàn thiện khả năng phép thuật, đồng thời có cơ hội để cô bé làm quen với ngài," Dumbledore góp lời.

Dippet vỗ tay lại với nhau. "Thật là một ý tưởng tuyệt vời. Chúng ta nên xem con sẽ được xếp vào nhà nào. Có lẽ con sẽ là Hufflepuff giống như mẹ con, và chúng ta sẽ cần tìm ai đó để dạy kèm cho con, giúp con bắt kịp với... con bao nhiêu tuổi rồi, con gái?" Dippet hỏi.
Hermione mở miệng định trả lời nhưng lại ngậm lại. Chúa tể Hắc ám Voldemort tốt nghiệp vào năm 1945, nghĩa là năm nay ông ta sẽ là học sinh năm thứ sáu. "Con vừa tròn mười sáu tuổi, thưa ngài."
Dippet lại vỗ tay một lần nữa. "Tuyệt vời! Ngài sẽ là học sinh năm thứ sáu. Điều đó có nghĩa là con sẽ cùng lớp với Mr. Riddle, học sinh xuất sắc của chúng ta. Ta sẽ xem liệu cậu ấy có thể... "
Máu của Hermione sôi sục khi nghĩ đến việc Chúa tể Hắc ám dạy kèm cho mình. "Con có thể không học ở trường phép thuật, nhưng mẹ con đã đảm bảo rằng con được chuẩn bị tốt. Bà ấy đã tự dạy con," Hermione cắt ngang.

Thay vì tỏ ra khó chịu, Dippet nở một nụ cười trìu mến. "Mẹ của con là học sinh xuất sắc nhất trong khóa hồi còn học ở đây. Ta tin rằng con cũng sẽ như vậy, con trông rất giống mẹ của con."

Ông nhìn xuống bộ đồ cô đang mặc, một vẻ bối rối hiện lên trên gương mặt. "con đang mặc gì vậy, con gái?"

Hermione liếc nhìn bộ quần áo rách rưới, hiện đại của mình. "Đây là phong cách mới nhất của Pháp," cô dễ dàng nói dối.

Dippet gật đầu, chấp nhận lời dối của cô. "Không quan trọng. Con sẽ có áo choàng sau khi được xếp vào nhà." Ông biến mất sau giá sách rồi trở lại với chiếc mũ phân nhà trong tay. "Chiếc mũ này sẽ phân con vào nhà phù hợp."

Hermione gật đầu khi Dippet nhẹ nhàng đặt chiếc mũ lên đầu cô. "Một cô bé lém lỉnh. Ahh, nhóc nói dối, nhưng mi mang lại niềm hạnh phúc trong những lời dối đó," chiếc mũ thì thầm trong đầu cô. Cô cảm thấy thật vui khi không ai khác nghe thấy giọng nói của chiếc mũ vào lúc này. "hmmm nhóc có một trí óc thông minh, giống như một Ravenclaw nhưng cũng dũng cảm như một Gryffindor. nhóc có muốn được xếp vào nhà mà nhóc đã ở trong tương lai không?"

Hermione trả lời chiếc mũ bằng một câu 'có' im lặng.

"Gryffindor!" Chiếc mũ hét lên.

Dippet gỡ chiếc mũ khỏi đầu cô. "Quả là một ngôi nhà tuyệt vời."

"Tôi tưởng ngài muốn cô bé vào Hufflepuff," Dumbledore suy nghĩ.

Dippet đặt chiếc mũ trở lại chỗ của nó. "Bất cứ ngôi nhà nào cũng đều tốt miễn là con bé ở đây. Sự sống của con bé mới là điều quan trọng."

Tim Hermione nhảy múa. Cô cảm thấy đau lòng khi thấy người đàn ông này quá chu đáo và không nghi ngờ gì cả.

Dippet vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người về phía ông. Ông ngồi xuống và nhanh chóng viết một ghi chú, Hermione nhìn thấy nó biến thành một con chim và bay đi. "Đó là để thông báo cho Tom đến văn phòng của tôi," Dippet trả lời khi Hermione nhìn ông với vẻ bối rối.

"Con có muốn uống trà trong lúc chờ không?" Dippet hỏi. Hermione lắc đầu, đã tự ghét bản thân vì lợi dụng lòng hiếu khách của người đàn ông này. Dippet nhìn Dumbledore, người đã giơ tay từ chối đồ uống. "Thế thì được rồi." Dippet tự pha cho mình một tách trà rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ sồi lớn.

"Chúng ta nên tổ chức một buổi tang lễ cho... Maureen và Hank."

Hermione không thể nghĩ ra điều gì để nói, vì vậy cô im lặng. Họ không phải là cha mẹ của cô và cô cảm thấy mình không có quyền lên tiếng về vấn đề này.

Một khoảng im lặng ng awkward lấp đầy căn phòng. Nó không kéo dài lâu khi cánh cửa văn phòng mở ra, lộ diện một cậu bé khoảng tuổi cô. Cậu ta cao và gầy với mái tóc nâu gợn sóng được tạo kiểu hoàn hảo. Hermione cảm thấy rùng mình khi nhận ra chàng trai trẻ chính là Chúa tể Hắc ám.

"Tom, cậu bé của ta!" Dippet cười tươi khi đứng dậy chào Tom Riddle.

Riddle nở một nụ cười giả tạo không hề chạm đến đôi mắt đen của mình. "Ngài cần tôi, thưa hiệu trưởng?"

Hermione cảm thấy tay Dippet đặt lên vai cô trong chốc lát. "Đây là Hermione Norris, cháu gái của ta." Một tia sáng lóe lên trong mắt Riddle trước thông tin bất ngờ. "Cậu hãy dẫn con bé đi tham quan lâu đài và giúp cô ấy với việc học, được không?" Dippet hỏi.

"Cô ấy là một Gryffindor và áo choàng của cô ấy sẽ đến vào ngày mai," Dumbledore thông báo.

Hermione quan sát khi hàm của Riddle căng cứng, một gân xanh mờ nhạt hiện lên ở cằm dưới. Tư thế của cậu ta trở nên cứng ngắc trước khi quay trở lại trạng thái thư giãn điềm tĩnh mà cậu đã có khi mới bước vào.

Cô nhìn thấy hàm của cậu ta giãn ra và một nụ cười giả tạo hiện lên. "Dĩ nhiên, thưa ngài. Tôi sẽ rất vinh dự."

Riddle quay người và rời khỏi văn phòng, không thèm nhìn xem Hermione có theo sau hay không. Cô phải duỗi chân ra hết mức để cố gắng theo kịp bước đi dài và nhanh của cậu.

"Cậu không cần phải dẫn tôi đi tham quan đâu," Hermione nói. "Tôi có một bản đồ mà mẹ tôi đã tặng." Cô nhớ những chi tiết ít ỏi mà mình đã tìm hiểu về Tom Riddle, một trong số đó là cậu ta rất giỏi phát hiện dối trá. Cô không nói dối nhưng cũng không kể hết sự thật. Thực ra cô có một bản đồ, chính là Bản đồ Marauder, và nó thuộc về Harry, người mà cô xem như anh trai.

... Harry...

Cô đang làm điều này vì cậu. Nếu cô thành công trong bất kỳ điều gì mà Dumbledore đã sắp xếp cho cô, cô có thể trở về thời gian của mình và cứu Harry. Cậu sẽ không còn phải chết dưới tay Chúa tể Hắc ám Voldemort nữa.

Riddle quay người lại, hàm cậu ta siết chặt và tay nắm thành quyền. Hermione lùi lại một bước, không phải vì điều đó, mà vì đôi mắt của cậu ta đã lóe lên màu xanh, cùng màu xanh mà Lord Voldemort có. Vậy là linh hồn của Tom Riddle đã bị phân tách rồi sao? Ý nghĩ đó làm cô rùng mình.

Thay vì lùi lại, cô nói: "cậu nên cẩn thận. Đôi mắt của cậu lóe lên màu xanh khi tức giận."

Cậu ta nhìn cô với vẻ bất ngờ trước lời nói táo bạo của cô. "Chỉ là ánh sáng thôi. Tại sao cô lại nghĩ rằng tôi tức giận?" Đây không phải là một câu hỏi, cậu ta mong đợi cô phải trả lời.

"Cậu đã tức giận với tôi ngay từ khi cậu xuất hiện trong văn phòng. Tôi cho rằng tôi là một sự kiện không lường trước mà cậu chưa tính đến. Cậu cũng đang khó chịu với Dippet, điều mà mọi người trừ ông ấy đều thấy. Nếu cậu muốn đổ lỗi cho đôi mắt của mình là do ánh sáng thì cũng được, tôi không quan tâm." Cô nhún vai để nhấn mạnh quan điểm của mình.

Đầu Riddle nghiêng sang một bên khi cậu ta quan sát cô. "Tại sao cô lại gọi ông ấy là Dippet trong khi ông ấy là ông của cô?"

"Tôi chỉ mới gặp ông ấy tối nay. Ông ấy và Mau-... mẹ tôi không gần gũi lắm." Hermione ước mình có thể tát vào mặt mình vì sự lỡ lời nhỏ này. Thật nhẹ nhõm khi Riddle chấp nhận lời nói của cô.

Cô lặp đi lặp lại những gì mình đã nói trong đầu và nhận ra rằng sự lỡ lời của mình nghe giống như một sự nghẹn lại, rằng việc nhắc đến mẹ mình thật khó khăn với cô. Dippet chắc hẳn đã giải thích rằng cô giờ đây về mặt kỹ thuật là một cô nhi trong bức thư ngắn gọn của ông, nhưng bằng cách nào đó ông đã quên đề cập rằng cô là cháu gái của ông, ít nhất là theo cách mà Riddle đã cư xử.

Họ bước đi trong im lặng. Chẳng mấy chốc, họ dừng lại trước những bậc thang chuyển động. Riddle bước lên mà không hề báo trước cho cô, may mắn là cô đã quen với chúng; nếu không, cô chắc chắn đã rơi vào tình huống khó khăn khi cố gắng tìm lớp học của mình. Nói về lớp học, cô thực sự hy vọng rằng thời khóa biểu của mình sẽ ở trong phòng hoặc ít nhất là đến cùng với áo choàng của cô vào sáng mai.

Riddle dừng lại trước bức tranh của Nữ Giáo Sư Fat Lady. Hermione dừng lại khi nhận ra rằng mình không biết mật khẩu. "Tôi không biết mật khẩu," cô nói, nỗi tuyệt vọng tăng lên.

"Cô không biết... Làm sao cô biết cần mật khẩu trong khi Dippet chưa bao giờ nói cho cô" Riddle nói với giọng buộc tội.

Hermione không thể ngăn được một cái lườm. "Mẹ tôi từng học ở Hogwarts." Chết tiệt, cô vừa nói dối thẳng thừng.

Một trong những lông mày được chăm sóc tỉ mỉ của Riddle nhướng lên đầy nghi ngờ. Trước khi cậu có thể buộc tội cô điều gì, thì quý bà Fat Lady đã ngắt lời bằng giọng hát vang. "Hôm nay em không cần mật khẩu, cưng à. Tin tức đã lan rộng rằng hiệu trưởng Dippet sẽ có gia đình đến đây cùng ông ấy ở Hogwarts," quý bà Fat Lady nói với chút kiêu ngạo.

Riddle gật đầu, mặc dù Hermione có thể thấy sự khó chịu của cậu khi bị ngắt lời hiện lên trong đôi mắt tối tăm. "Tôi sẽ để cô ở đây. Kathleen Prewett, người giám sát Gryffindor có thể dẫn cô đi tham quan hoặc giúp cô với bất kỳ câu hỏi nào cô cần," Riddle gần như gầm gừ trong lời nói của mình, sự thất vọng của cậu về cái người có tên Kathleen này một cách rõ ràng.

Hermione không bận tâm đến cậu à bước qua bức tranh đã mở. Phòng chung của Gryffindor vẫn giống như thời của cô, ngoại trừ cô gái tóc đỏ nhỏ nhắn, đầy đặn đang gõ chân(?) xuống sàn. Hermione không thể xác định được, nhưng cô cảm thấy cô gái này gợi nhớ đến ai đó. 

Cô ấy nở một nụ cười tươi và nói "Mình là Kathleen và mình sẽ là người giám sát của cậu." Kathleen ôm chặt lấy Hermione. "Mình ở đây để giúp cậu với bất cứ điều gì cậu cần, chỉ cần đừng bao giờ hỏi Riddle," Kathleen nói, sự thất vọng với Riddle hiện rõ trong giọng điệu của cô ấy.

Hermione cuối cùng đã nhận ra người mà cô gái này gợi nhớ đến là ai, Molly Weasley. Cô thực sự có một người bạn tóc đỏ đầy đặn trong thời đại của mình, người thường xuyên bày tỏ sự khó chịu của mình, đó là Ginny Weasley, con gái duy nhất của Molly. Chuyến đi này không còn nhìn có vẻ tẻ nhạt và đáng sợ nữa; cô có thể có một người bạn trong dòng thời gian này.

_____˚ ༘ ೀ⋆。˚_____

(?) biểu tượng như này là kiểu như từ mà sốp dịch k có chắc chắn lắm í:_) cái hành động (gõ chân xuống sàn_"tapped her foot against the floor") sốp dịch ra thì sốp k biết có đúng k nên sốp ghi như zậy á mấy mom:)))

à mà mấy mom đọc xong nhớ vote cho sốp để sốp còn có động lực dịch tiếp nhaaaaa

٩(^ᗜ^ )و '-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro