Chương 10: Kết luận của Tom
"Nói đủ chưa? Và giờ tôi có thể lấy lại cây đũa phép của mình không? Tôi đã trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của cậu rồi đây."_Abraxas
Tom quan sát Hermione khi cô trả lại cây đũa phép đã bị tịch thu cho chủ nhân của nó. Cô cúi đầu, mái tóc xinh đẹp giờ đã bị tóc rối bời mà buông xõa, che khuất khuôn mặt khỏi tầm nhìn. Hắn nhìn theo Abraxas rời đi với vẻ mặt đầy ghê tởm. Quả là hiếm khi thấy Malfoy sôi nổi cư xử giống như những người khác trong nhà Slytherin. Cậu ta hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra, và điều này khiến Tom bực bội vì bản thân không đến kịp để chứng kiến toàn bộ sự việc.
Cậu tiếp tục dõi theo Hermione từ vị trí của mình, không đẻ cô nàng Gryffindor phát hiện ra mình. Dù không mấy hiểu biết về cảm xúc, hắn vẫn nhận ra cô đang buồn. Có phải anh trai thì nên an ủi em gái không nhỉ? Nhưng hắn chẳng biết phải làm thế nào. Mà cô cũng đâu phải em gái thật sự của hắn.
Tom quay người định rời đi. Tại sao hắn phải bận tâm chứ? Để ai đó khác lo liệu đi. Nhưng cô lại là cháu gái của Hiệu trưởng Dippet. Có cô đứng về phía hắn sẽ giúp ích rất nhiều trong việc gây ảnh hưởng đến những học sinh không thuộc nhà Slytherin. Tom siết chặt tay, biết rằng mình đã ra quyết định. Hắn sẽ khiến Norris đứng về phía mình, ngay cả khi phải giả làm một người anh trai mẫu mực, thậm chí cố gắng bày tỏ cảm xúc. May mắn thay, từ sớm hắn đã học được cách che giấu cảm xúc của bản thân và tạo nên những màn kịch hoàn hảo để khiến người khác thấy điều họ muốn thấy.
Hắn bước tới. Một tay giơ lên định đặt lên vai cô nhưng cuối cùng không làm được. Thay vào đó, hắn nói ra một sự thật đơn giản:
"Tôi xin lỗi,...tôi không có ý để chuyện này xảy ra."
Cô gái quay phắt lại nhanh đến mức khiến Tom bất ngờ, dù hắn không để lộ điều đó.
"Tôi ghét cậu!" Hermione đấm vào ngực hắn. "Tôi ghét cậu!" Nước mắt lăn dài trên má cô. "Tôi ghét cậu!" Cô vừa đấm, vừa hét lên trong cơn giận dữ tuyệt vọng.
Tom vẫn đứng yên, để cô hét vào mặt và đánh vào ngực mình. Hắn biết rằng, ở đâu đó trong cuộc đối thoại kỳ quái giữa Hermione và Abraxas, Abraxas đã nói ra sự thật đằng sau cái chết của bạn cô. Hắn cũng biết Hermione trước đây chỉ mới suy đoán chứ chưa hề biết mọi chuyện. Nếu cô biết toàn bộ sự thật, cô sẽ còn làm nhiều điều tồi tệ hơn với hắn. Không, cô chỉ mới biết hắn là kẻ chủ mưu đứng sau cái chết của Kathleen.
Khi Tom bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với sự tấn công, Norris dừng lại. Cô buông tay, quay ngoắt đi.
"Cút khỏi tầm mắt của tôi!" Cô rít lên trước khi quay người rời đi.
Tom thầm chửi rủa. Có lẽ hắn vừa đánh mất cơ hội hoàn hảo để thu nạp thêm một người đầy tớ của mình.
Hắn bước tới trước cửa Phòng Y tế, định liếc qua một chút, thì chân hắn chạm phải thứ gì đó.
Tom cúi xuống nhìn nhưng không thấy điều gì bất thường, mặc dù rõ ràng hắn cảm nhận được sự hiện diện của vật gì đó. Hắn với tay xuống và chạm phải một loại chất liệu mềm mại. Ngay khi tay hắn tiếp xúc, vật đó liền hiện ra. Đó là một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm với những hoa văn bằng vàng. Chẳng lẽ đây là một loại Áo Khoác Tàng Hình? Nếu đúng là vậy, tại sao Norris lại có nó?
▶︎ •၊၊||၊|။||||| 0:10༝༚༝༚☃︎
Ngày hôm sau, Tom bước vào Đại Sảnh để dùng bữa tối. Hắn khựng lại một giây khi vừa vào trong. Abraxas đã ngồi ở bàn nhà Slytherin. Tom liếc sang bàn nhà Gryffindor, nơi hắn thấy Hermione gục đầu xuống, xung quanh cô là những khoảng trống trơ trọi. Cảnh tượng đó thật lạ lùng và, vì lý do nào đó, khiến hắn cảm thấy khó chịu. Có lẽ là vì sự mất mát của một đứa trẻ thuần huyết? Hoặc có thể là cây cầu nối tiềm năng giữa hắn và những cơ hội mà Norris có thể mang lại đã bị phá hủy?
Hắn xua đi cảm giác đó và ngồi xuống giữa Lestrange và Black, hai kẻ trung thành với hắn nhất. Nott chen lấn đẩy Avery sang một bên để có thể ngồi gần Tom.
"Chúng ta nên làm gì với chuyện xảy ra hôm qua?" Nott hỏi.
Trước khi Tom kịp trả lời, Dippet đã đứng dậy trên bục phía trước Đại Sảnh.
"Do sự việc đáng tiếc dẫn đến tử vong ngày hôm qua," Dippet dừng lại, và Tom thấy ánh mắt hiệu trưởng lướt qua bàn của Gryffindor và Slytherin. "Ta và các giáo viên đã quyết định hoãn trận đấu đầu tiên của mùa Quidditch năm nay. Trận đầu tiên giữa Slytherin và Hufflepuff sẽ được dời sang tuần sau."
Tom cảm nhận sự pha trộn giữa cơn giận và nỗi thất vọng trỗi lên trong lòng. Đó lẽ ra phải là trận đấu đầu tiên của mùa giải, trận đấu đầu tiên mà hắn được chơi với tư cách là đội trưởng.
_(thật ra thì cốt truyện gốc, Tom không hề thích chơi Quidditch nha mọi người:))))
"Tất cả là lỗi của đám Gryffindor. Giờ thì chúng ta phải đợi thêm một tuần nữa mới có thể nghiền nát lũ Hufflepuff đó." Avery phàn nàn cùng với khuôn mặt cau có.
Những lời của Avery như châm ngòi cơn giận trong Tom.
"Cô gái Gryffindor đó là một thuần huyết, có thể rất hữu ích cho mục tiêu của ta. Nhưng trò ngu ngốc của các ngươi có thể khiến mọi thứ đổ dồn lên đầu ta. Không được hành hạ những người có khả năng trở thành đồng minh nữa. Hành động của ngươi có thể cản trở kế hoạch tương lai của ta. Ta sẽ không để ai phá hỏng kế hoạch của mình!" Tom rít lên một cách lạnh lùng.
Những Hiệp sĩ của Walpurgis vây quanh hắn đồng loạt nuốt khan. Không ai dám làm hắn nổi giận, và khi hắn thực sự tức giận, điều đó sẽ gây ra một hậu quả đầy đau đớn cho chúng._(tức là ổng sẽ tra tấn tụi nó qua 3 lời nguyền không thê tha thứ á)
Ánh mắt Tom vô thức lướt qua bàn nhà Gryffindor, và trong khóe mắt, hắn bắt gặp một bóng dáng nâu thoáng qua. Cô Norris đứng bật dậy, hai tay nắm chặt trên bàn. Đôi mắt nâu của cô nheo lại, tràn đầy phẫn nộ và chỉ trực hướng về phía hắn.
Đó là một cảm giác kỳ lạ. Tom có thể cảm nhận được máu trong người lạnh đi. Đây có phải là cảm giác mà những kẻ đầy tớ theo hắn phải chịu đựng khi hắn dồn cơn thịnh nộ vào họ? Nhưng điều lạ lùng hơn là sự phấn khích mà hắn cảm nhận được trước khả năng rằng có người có thể đứng ngang hàng với hắn. Không chỉ giữ được cái đầu lạnh, Norris còn sở hữu cơn giận đầy uy lực và một trí tuệ sắc bén.
Hermione dứt ánh xoay người bước ra khỏi Đại Sảnh với cơn thịnh nộ đang bùng lên trong lòng. Tom nhanh chóng đưa ra quyết định. Hắn sẽ lôi kéo Norris, không, Hermione, vào phe của mình. Chỉ cần cẩn thận hơn trong cách thực hiện.
Hắn đứng dậy khỏi bàn và bước theo cô ra ngoài. Bước đầu tiên, hắn nghĩ, là phải chuyển hướng cơn giận của cô khỏi hắn.
Tom quá tập trung vào nhiệm vụ đến mức không nhận ra ánh mắt tràn đầy hy vọng của Dippet và cái nhìn đầy ẩn ý của Dumbledore khi cả hai quan sát hắn từ phía xa.
▶︎ •၊၊||၊|။||||| 0:25༝༚༝༚⋆⁺₊❅.
Hermione rời khỏi Đại Sảnh trước khi những giọt nước mắt có thể rơi xuống hoặc cũng có thể trước khi cô mất kiểm soát mà nguyền rủa Riddle ngay tại đó.
Lúc cô nhìn thấy Riddle với đôi mắt xanh sắc lạnh đang tức giận rít lên với những người Slytherin xung quanh, cô lập tức niệm một bùa nghe lén. Sự căm ghét của cô đối với hắn ngày càng tăng lên khi nghe những lời hắn nói. Với hắn, Kathleen chỉ là một món đồ, không phải một con người!
Một bàn tay nắm lấy cánh tay cô.
"Buông ra!" Hermione giận dữ rít lên. Cô không cần quay lại cũng biết ai đang giữ mình. Mùi giấy cũ và hương nước hoa gỗ nồng nàn đã tố cáo điều đó.
"Tôi sẽ không!" Riddle nói xong thì đúng lúc Hermione xoay người lại, đồng thời giật tay ra khỏi sự kiềm kẹp của Riddle. Cô cảm nhận được luồng năng lượng ma thuật chạy dọc qua mái tóc mình, làm chúng như đang nổ tung.
Riddle lùi lại, hai tay giơ lên trong tư thế đầu hàng.
"Tôi phải làm gì để cậu chịu nói chuyện với tôi đây?"
Nói chuyện ư? Nói chuyện! Hắn thật may mắn khi cô chưa phóng ngay một avada kedavra vào hắn!? Không, cô sẽ không trở thành kẻ như bọn chúng. Cô sẽ không đánh đổi linh hồn mình để rơi vào bóng tối.
Hermione siết chặt tay đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Ma lực trong mái tóc cô từ từ lắng xuống.
"Làm. Điều. Đúng. Đắn." Hermione nghiến răng nhấn mạnh từng chữ một.
Cô biết rõ rằng hắn sẽ bao giờ không làm. Nhưng nếu không nói gì, cô sợ rằng mình sẽ tấn công hắn ngay lập tức.
⋆.𐙚˚──────୨ৎ────── .✦
hé lu mọi người, đã khá là lâu rồi mình chưa dịch truyện, ờm thì 1 phần là do mình bị lười í, và 1 phần nữa là tui bận học, cũng như thi cử này kia nữa, trời ơi deadline nó dí sấp mặt luôn.
( ꩜ ᯅ ꩜;)
nên tui cùng k có thời gian gì mấy để dịch yện í, huhuh sorry mn nhiều nhiều nha.ᐟ.ᐟ.ᐟ
૮꒰ ˶• ༝ •˶꒱ა ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro