
6
"Anh đã trả phòng khách sạn rồi sao?". Shim Changmin có chút tán thưởng nhìn Kim Jaejoong trước mặt, không nghĩ tới mới thời gian ngắn như vậy cậu đã tiếp cận được với Yunho tới mức này.
"Sao? Bắt đầu thấy phục tôi rồi à?". Kim Jaejoong nhướn mày hỏi. Nhưng thực chất là muốn ám chỉ Shim Changmin đừng quan tâm tới nhất cử nhất động của cậu nhiều, vậy chỉ làm phiền cậu thôi.
Shim Changmin dò hỏi Jaejoong. Lúc này đây, hắn không cảm nhận được bất kỳ tình cảm nào trong mắt cậu, giống như lúc trước, ngoại trừ bóng đen cô độc, không còn cảm nhận được gì nữa.
"Ừ....không sao là tốt rồi. Hôm qua mưa lớn như vậy, muốn gọi điện hỏi xem anh đang làm gì, lại nghe nói anh đã trả lại phòng". Shim Changmin nói với giọng điệu không có gì quan trọng, hắn quyết tâm đóng tốt vai trò lúc này của mình.
"Ha ha....điều tra chuyện riêng của người khác nhiều quá cũng không tốt đâu nhé..." Nửa đùa nửa thật nói, Kim Jaejoong xoay người đi về phía chuyên gia trang điểm.
Cố gắng hoàn thành phần chụp ảnh quay phim, Kim Jaejoong rất thích những biệt thự gần biển ở đây.
Nhìn cô gái đang chuyên tâm make up cho mình, Jaejoong chậm rãi mở miệng: "Nơi này là ai thiết kế vậy?".
"Ở đây sao...nghe nói là chủ tịch tự mình vẽ bản thảo thiết kế, chủ tịch nảy ra ý tưởng khi đang tĩnh dưỡng ở nước ngoài. Còn chưa bắt đầu giao dịch đã có rất nhiều người muốn đặt trước, nhưng mà chủ tịch để lại căn nhà đẹp nhất, hình như là muốn để tặng cho vợ tương lai, có thể làm vợ của chủ tịch nhất định sẽ rất hạnh phúc đi...". Tiểu thư trang điểm có chút mơ mộng nói, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có năng lực đem toàn bộ Jung Co. làm được như này, đối với cô mà nói, chủ tịch quả đúng là một vị thần.
"Ha hả....Vậy sao?". Kim Jaejoong cười nhạo. "Là căn nhà nào vậy?".
"Cái này, tôi cũng không rõ lắm, nghe nói là căn nhà ở trung tâm, cũng có người nói là căn nhà ở nơi có tầm nhìn rất đẹp".
Không hỏi lại gì, Kim Jaejoong nhắm mặt, lẳng lặng để cô trang điểm cho mình.
Sau khi hoàn thành xong 1 ngày 1 đêm chụp ảnh, Jaejoong sớm lái xe trở lại biệt thự ở lưng chừng núi của Yunho.
—-
"Khá hơn chút nào chưa?". Kim Jaejoong dựa cửa nhìn Jung Yunho nằm trên giường, phía sau hắn là đống gối dựa mềm mại, sắc mặt Yunho vẫn tái nhợt, người này thân thể vẫn còn rất yếu.
"Ừ...xin lỗi, hôm qua...khụ...làm em sợ....". Thở sâu, Jung Yunho mở mắt ra, cười yếu ớt.
"Đừng có xin lỗi nữa! Tôi ghét 2 chữ này!". Kim Jaejoong không nhịn được nói. Lạnh lùng trong mắt cậu khiến tim Jung Yunho như có ngàn kim châm.
"Khụ khụ....được". Gian nan điều hòa hô hấp, sốt nhẹ liên tục làm cơ thể Jung Yunho rất khó chịu. Mặc dù đã mệt không mở nổi mắt ra nữa, Jung Yunho vẫn như cũ kiên cường chống chọi nhìn Jaejoong.
"Nếu muốn xin lỗi, vậy thì...tìm cách bồi thường là được rồi!". Kim Jaejoong đi tới bên cạnh Jung Yunho, mỉm cười nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn.
"Jaejoong...em muốn cái gì?". Jung Yunho cười nhẹ, ôn nhu nhìn cậu.
"Một đám cưới, một đám cưới công khai....phải long trọng! Có được không?". Kim Jaejoong nhướn mày nói. Cậu muốn cho tất cả mọi người trên thế giới này biết quan hệ giữa cậu và Jung Yunho, sau đó...sẽ tự tay phá hủy tất cả!
"Được...". Jung Yunho cúi đầu ho một hồi, trái tim đau nhức mặc dù có giảm đi, nhưng là giảm cực kỳ ít. "Jaejoong...chờ anh khỏe lại...chúng ta sẽ kết hôn nhé?".
"Được...tôi chờ tin của anh!". Kim Jaejoong ngọt ngào mỉm cười, nhưng trong ánh mắt không có lấy một chút vui vẻ nào. Không nói thêm gì nữa, Kim Jaejoong xoay người rời đi, không muốn phải đối mặt với nụ cười nhợt nhạt của Yunho.
"Jaejoong a...nếu như, như vậy có thể đem lại hạnh phúc cho em..."
—-
Quay lại phòng mình, Kim Jaejoong mệt mỏi mở cửa. Vì sao lại cảm thấy không thở nổi? Vì sao trái tim luôn buồn phiền lại như đổ vỡ?
Rõ ràng phòng cách âm rất tốt, nhưng dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng ho khan của anh ta. Rõ ràng đã quyết định trả thù, vì sao vẫn không cảm thấy vui sướng?
.....
Flashback
"Kim Jaejoong...thật là, da thịt trơn bóng như này, để một mình Jung Yunho cảm thụ thực sự là đáng tiếc, lúc đi ra có bị ai nhìn thấy không?"
"Không...có!". Kim Jaejoong cắn răng chịu đựng cái đau rách da rách thịt phía sau.
"Ừ...quả nhiên rất ngoan....Chỉ là, Kim Jaejoong a....mày là đồ ngốc sao? Jung Yunho thì có cái gì tốt? Đáng để mày cố gắng vậy sao? Không bằng...đi theo tao đi! Đem cái tư liệu này ra, đủ để cho Jung Yunho táng gia bại sản, biết không? Đến lúc đó, tao sẽ cho mày những thứ mày muốn....sao?". Nam nhân dùng ngón tay dính đầy chất lỏng nhầy nhụa vuốt ve làn da trơn bóng của Jaejoong.
"Hắn có từng nói qua da mày như sữa chưa? Trơn láng lại như được phủ bóng, quả thật rất giống nhau...". Nam nhân tiếp tục tán thưởng, điều này làm cậu thực sự rất muốn nôn. Kim Jaejoong nhắm chặt mắt, không để ý tới cơ thể khó chịu của mình, chỉ cần cố gắng làm cho xong, cậu còn muốn về trước khi Yunho về tới nhà nữa.
....
"Mày là đồ ngốc sao? Kim Jaejoong? ...đồ ngốc....ha ha....".
Vô lực cười khổ, ký ức này thực sự khiến cậu khó chịu! Cầm lấy chiếc áo khoác trên giường, Kim Jaejoong mở cửa đi ra ngoài.
......
"Cậu nói cái gì?". Nếu như không phải còn lo sức khỏe của Yunho hiện giờ, Park Yoochun đã muốn hét thật to lên. Nhìn sắc mặt Yunho trắng bệch, như thể chỉ còn nửa cái mạng. Hắn quả thực không tin nổi những gì mình nghe thấy.
Thật vất vả hoàn thành một đống chuyện công ty, muốn ghé qua thăm Yunho, thuận tiện đón Junsu, nhưng giờ nghe thấy tin này. Jung Yunho muốn kết hôn với Kim Jaejoong????
"Đây là sự bù đắp em ấy muốn". Jung Yunho bình tĩnh nói.
"Jung Yunho! Cậu muốn cược cả mạng sống của mình sao!". Park Yoochun hạ giọng nói. Là bạn bè bao năm, hắn sao lại không biết tính tình của Yunho, người này một khi đã quyết định thì không ai thay đổi nổi. Chỉ là vì sao một Jung Yunho luôn khôn khéo là vậy, lần này lại gặp Kim Jaejoong, hậu quả là gì đây.
"Chỉ cần là em ấy muốn...tôi sẽ đồng ý....".
"Nhưng mà, cậu cũng biết rõ lần này cậu ta quay lại là muốn trả thù mà?". Park Yoochun bất đắc dĩ nói, từ lúc biết Hero chính là Jaejoong, Jung Yunho đã cho người tới Pháp lấy tư liệu bệnh án của Jaejoong. Kim Jaejoong đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ, điểm này Yunho biết rõ.
"Cho nên mới muốn giúp em ấy....khụ khụ....". Jung Yunho khổ sở ho khan vài tiếng, khóe miệng tràn ra tia máu đỏ tươi.
"Vì sao? Vì sao lại muốn để cậu ta hiểu lầm? Nói hết mọi chuyện ra không phải là tốt sao?". Đưa khăn tay cho Yunho, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp hắn thuận khí, Park Yoochun thấp giọng nói.
"Thời gian của tôi không còn nhiều....Để cho em ấy biết hết tất cả thống khổ, không bằng để em ấy hận tôi, như vậy...dù cho...tôi có chết đi, em ấy cũng sẽ không...quá khó khăn!".
"Cậu biết?". Park Yoochun cứng người, có chút run run nói.
"Ừ....nghe thấy đối thoại của cậu với bác sĩ, chỉ là quá mệt, nên không muốn nói chen vào...trái tim này đã bắt đầu suy kiệt rồi....".
"Yunho....cậu có biết không? Nếu như cậu ta không nhận ra, nếu như cậu có thể quên cậu ta? Thì tình trạng của cậu đã không như vậy...". Park Yoochun nghẹn ngào.
"Không muốn quên, không muốn....". Cũng không chịu nổi nữa, Jung Yunho chậm rãi nhắm 2 mắt lại.
—–
Junsu ngồi trong phòng khách lo lắng chờ đợi, nghe thấy tiếng bước chân của Yoochun bèn vội vã đứng dậy. Nhìn con mắt đỏ hoe của Yoochun, không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Yoochun! Bệnh của hyung rất tệ đúng không? Van cầu anh đấy, nói cho em biết đi?".
"Yunho nói...muốn kết hôn với Jaejoong". Không biết nên nói thế nào với Junsu, Park Yoochun nặng nề nói chuyện này.
"Tại sao?". Kim Junsu hít một hơi, che miệng, nước mắt chảy dài xuống. Ai cũng thấy được, lần thứ 2 Jaejoong xuất hiện trước mặt Yunho là vì sao, tại sao Yunho hyung còn muốn cùng cậu ta kết hôn? Nói vậy, nếu như Jaejoong càng làm ra nhiều chuyện quá đáng hơn nữa, sức khỏe Yunho hyung không phải càng xấu hơn sao? Kim Junsu quả thực không dám tưởng tượng!
Chuông cửa vang lên, dường như người ấn chuông rất kiên trì, không ngừng ấn.
Lo lắng làm Yunho thức giấc, Park Yoochun giận dữ đi tới cửa, mở cửa thật mạnh, Kim Jaejoong lảo đảo ngã vào bên trong!
"A....Park Yoochun, anh đang ở đây sao?". Loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn vì say mà phiếm hồng. Những tiếng nấc dễ thương vang lên, Kim Jaejoong đi vào bên trong, thấy đôi mắt ướt nhẹp của Junsu, quay đầu nhìn Yoochun tỏ vẻ khó hiểu, hình như anh ta cũng vừa khóc!
"Ha ha...trong nhà có người chết sao? Sao mà mấy người đều khóc vậy?".
"Cậu đi ra cho tôi!". Không chút khách khí túm lấy Jaejoong, Park Yoochun nổi giận hét lên.
"Jaejoong hyung, Yoochun!". Junsu lo lắng muốn ngăn cản, nhưng cũng không kịp nữa. Vội vàng đuổi theo, vừa lúc thấy Park Yoochun tung một cú đấm vào mặt Jaejoong.
"Kim Jaejoong! Vì sao cậu lại xuất hiện! Vì sao không chết luôn từ hai năm trước đi!". Nghĩ đến tình yêu ẩn nhẫn của Jung Yunho, nghĩ đến Yunho không còn sống được bao lâu nữa, Park Yoochun hận không thể giết chết Jaejoong ngay lúc này!
"A???? Đúng vậy...tôi cũng rất muốn chết, có lẽ tốt nhất là không nên sinh ra trên đời này....". Lau vết máu trên khóe miệng, Kim Jaejoong khổ sở cười. Mọi người đều bảo vệ Jung Yunho! Này đối với cậu là công bằng sao...công bằng không....
"Cậu có biết sự xuất hiện của cậu đối với Yunho mà nói là cái gì không? Cậu có biết cậu làm cậu ta thảm hại sao không?". Park Yoochun toàn thân vì tức giận mà run rẩy.
"Yoochun....". Junsu đi tới bên cạnh kéo hắn lại, nước mắt không ngăn được lại rơi xuống. "Không nên đánh....".
"Như vậy còn tôi thì sao? Hai năm trước, tôi rơi từ vách núi xuống, lúc tôi mất trí nhớ, các người có ai nhớ tới tôi không? Các người thấy anh ta đau khổ, có ai nghĩ tới tôi không? Khi đó là do anh ta lựa chọn Junsu, không phải sao? Lúc đối mặt với nguy hiểm, anh ta có nghĩ tới tôi sao?". Ánh mắt Jaejoong theo từng câu hỏi dần trở nên lạnh lẽo.
Park Yoochun không thể trả lời, hắn biết, toàn bộ không thể đổ hết cho Jaejoong được, nếu như muốn trách, cũng chỉ có thể trách cậu ta bị tổn thương quá sâu nặng, bị thù hận làm mờ mắt.
Ba người cứ như vậy giằng co, cho tới khi thanh âm suy yếu của Yunho vang lên đánh vỡ trầm mặc.
"Yoochun....". Bị tiếng bên ngoài đánh thức, Jung Yunho thậm chí không mặc thêm áo khoác, ngồi trên xe đẩy cúi đầu ho khan.
Không muốn thảm hại hơn nữa, Kim Jaejoong chịu đựng cơn đau đầu quay đi. Lúc đi sát bên Yunho, trái tim lại cảm thấy đau đớn....Cậu cũng không muốn như vậy.
"Hyung...sao anh lại ra đây?". Junsu lo lắng đỡ lấy Yunho, giúp hắn vỗ lưng.
"Mấy người....ồn ào quá....khụ khụ...Yoochun....cũng không còn sớm....đưa Junsu về nhà đi...khụ khụ".
"Hyung". Junsu lo lắng nói.
"Hyung không sao....khụ khụ, Junsu về nhà cùng Yoochun đi!". Jung Yunho thương yêu vỗ vỗ tay Junsu, ý bảo cậu không nên lo lắng.
"Jung Yunho! Chuyện của 2 người, tôi không quản nổi". Park Yoochun uể oải nói, hắn bực Yunho không biết tự quý trọng bản thân, bực Jaejoong không thấy tâm của mình.
Đưa Yunho về phòng ngủ, dặn bà Woo ban đêm chăm sóc Yunho, Park Yoochun mang Junsu rời đi.
Hắn không biết phải làm thế nào mới có thể giúp được 2 người này. Nếu như Jung Yunho nhất định không chịu nói ra chân tướng, hắn ta sẽ cứ như vậy bị Jaejoong hận...cho đến...lúc chết.
Jaejoong, Junsu cùng Yunho từ nhỏ đã bị một sự thật bí mật ràng buộc, chỉ là lúc đó còn rất nhỏ vô tình nghe được cha mẹ nói chuyện mới biết được. Cho nên cũng không biết rõ, Junsu dưới sự bảo vệ lớn lên, đối với chuyện này không biết gì cả, nếu như Yunho không chịu nói, chuyện này sẽ vĩnh viễn bị chôn sâu mãi mãi...nếu là như vậy....hắn...thực sự để hiểu lầm này chìm sâu xuống sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro