
2
Khắp nơi tràn ngập mùi mằn mặn của nước biển, những ngọn đèn thưa thớt bên bờ biển càng làm nổi bật sự huyền bí nơi đây, một chàng trai phương Đông đứng đó, khuôn mặt hơi tái, nhìn cảnh đẹp lãng mạn khẽ mỉm cười.
Kim Heechul đứng yên, không có ý định làm gì, chỉ yên lặng nhìn về phía xa xa.
Đau xót, tâm tình sâu đậm tràn đầy, tăng cao, không có chỗ phát tiết, thoải mái, ngăn cản, với hắn, đều là chuyện tàn nhẫn.
Đối mặt với tình yêu, nếu như có thể thoải mái như vậy, trên thế giới này sẽ không còn tồn tại đau đớn và bi thương. Huống chi, chuyện của cậu ấy và Yunho, cũng không phải ai cũng có thể xen vào...Nơi đó có phản bội, giả tạo, không cam lòng, cừu hận, lưu luyến si mê...Cho dù là sống lại, cũng vẫn như cũ, không thể hóa giải hết khổ đau.
Sóng biển cuồn cuộn, hắn hờ hững nhìn mọi vật bằng thái độ thờ ơ, khi đã làm bạn với đau khổ một thời gian dài, con người ta cũng sẽ tự nhiên thích ứng, thậm chí, còn cảm thấy sợ hãi khi hạnh phúc tới. Bởi vì, đau đớn là quen thuộc, còn hạnh phúc, khiến cho người ta không biết phải làm sao. Giống như một đứa trẻ mất đi mẹ, sẽ hình thành thói quen cô độc, nhưng đến một ngày, Thượng đế đột nhiên lại mang tới một người mẹ khác, người đó đối với cậu bé rất tốt, như vậy, đối với một đứa trẻ tự lập, gánh nặng này, chỉ sợ càng nặng hơn.
Bởi vì...nó phải cố gắng bỏ ra thật nhiều sức lực đi làm những chuyện chưa từng làm, làm nũng, nhu thuận, nghe lời...Chỉ vì cố gắng giữ lấy cái hạnh phúc mong manh, vừa mừng lại vừa lo ấy.
.
.
.
***
.
.
.
"Chúng ta...an cư ở đây đi.." Thanh âm tựa hồ bị gió biển thổi tan, đứng ở vị trí của Heechul, đã không còn nghe rõ tâm tình. Mặc dù lời nói cực kỳ trôi chảy, nhưng hắn biết, để nói ra lời này, Jaejoong phải cần bao nhiêu dũng khí.
Mở rộng hai tay, cảm nhận gió lướt qua từng nơi trên cơ thể, nghênh ngang bước đi. Hắn chỉ hy vọng lúc này mình vô hình, tốt nhất là không tồn tại.
Tình sâu như biển...đây là lần thứ mấy tới đây?
Lần đầu tới đây, là cùng với người kia phải không nhỉ? Tâm trạng và tình cảnh lúc đó, so với bây giờ còn chẳng bằng.
Heechul cười khổ.
"Đã nghĩ kỹ chưa? Có thật có thể từ bỏ tất cả không?"
Không có trả lời ngay, Jaejoong chọn một phiến đá phẳng ngồi xuống, tay buông tự nhiên, về mọi thứ, cậu cũng không còn muốn nghĩ tới, ít nhất sau khi quyết định như này, cậu đã dự định, cùng tất cả mọi thứ...Never sees....
Disappear forever...
"Không phải đã lấy được thứ anh ta muốn rồi sao?" Giống như kể lại chuyện của người khác, Jaejoong thản nhiên nói, trên mặt không chút biểu tình, không phải chết lặng, mà là không có dũng khí, không có dũng khí nhớ lại những lời hắn nói lúc đó, không có dũng khí...nhớ lại sự thật kia.
Mặc kệ thế nào, chính là, hắn xem như còn nhân từ. Chí ít dứt bỏ câu trả lời cuối cùng, trước kia, hắn vẫn còn lương tâm, người kia...thời khắc cuối cùng đã mang tới cho cậu hạnh phúc. Chỉ cần không nhớ đến hiện thực tàn khốc, cậu có thể hạnh phúc rời đi...
"Vậy thử buông tay đi, anh thấy...vẫn nên nghiên cứu một thứ làm mất trí nhớ, hơn nữa, còn vô cùng cấp bách." Lời nói nghe có chút bông đùa, ý tứ hàm xúc trong đó, chỉ mình hiểu rõ, còn chưa nói cho Jaejoong chuyện hắn và người kia, dù sao, trái tim cậu cũng không chịu đựng được nhiều.
Nhớ tới gì đó, Heechul đi tới bên cạnh sóng vai ngồi xuống, cánh tay vòng trọn ôm lấy hai chân.
"Thuốc kia không được uống nữa, tác dụng phụ quá lớn. Vốn là ức chế gây mất trí nhớ nên chuẩn bị, nhưng ký ức vẫn có thể khôi phục, còn khiến em thấy đau đầu, thậm chí còn sinh ra ảo giác. Khi đó chỉ vì không muốn em làm mấy chuyện ngốc nghếch nên mới nói đùa cho em một viên, ai mà biết, em vậy mà chuẩn bị thứ này," dừng lại một hồi, ngón tay quấn vào nhau, tự đùa tự nghịch. "Đừng dùng nữa...không tốt"
Không tốt? Hai chữ này, Heechul nói cũng cảm thấy kỳ lạ, dù sao...hắn thỉnh thoảng cũng dùng đến. Hắn chỉ thắc mắc, thuốc này, không hiểu sao lại tới tai vài người.
Vẻ mặt phức tạp, Heechul sẽ không quên, có lần trên xe của Yunho, hắn lơ đãng cũng phát hiện ra loại thuốc này...
Tình yêu biến thành tuyệt vọng, dù cho ký ức hạnh phúc hay đau khổ, cũng không ai có thể gánh vác và chịu đựng nổi.
Những ký ức này...thực sự...không ai muốn....chỉ sợ vật cực tất phản*(già néo đứt dây), chờ đợi chỉ có tuyệt vọng mà thôi.
"Được rồi, tên thuốc, anh còn chưa nói cho em nghe, đến giờ nói cho em đi?" Kim Jaejoong nghiêng đầu mỉm cười nhìn Heechul, nụ cười mang vẻ ngụy trang hết sức rõ ràng.
Đây không phải là do kỹ xảo không đủ cao siêu, chỉ là...mất đi động lực để ngụy trang, rồi lại không thể thật sự mỉm cười.
"Em còn nhớ à...tên thuốc.....anh không nhớ rõ lắm. Lúc đó chỉ là đùa thôi, không nghĩ tới có người 'yêu' nó không buông tay."
"A?" Bình thản hỏi. Kim Jaejoong cũng không thực sự tò mò câu nói kia.
"Không sao...tên thuốc...lúc ấy có 2 phiên bản. "Kén" cũng có thể là "Yêu", đến bây giờ còn chưa có quyết định." Chỉ nhớ lúc đó muốn đặt tên là "Yêu", vì hy vọng Han Kyung có thể cảm nhận được tình yêu, giọng nói quẩn quanh vang bên tai, mà người kia, cố chấp gọi là "Kén," đơn giản là vì trong mắt hắn, tình yêu...chính là sự trói buộc gượng ép.
"Vậy....gọi là "Yêu" đi, ngay cả hạnh phúc cũng không đủ dũng khí nhớ lại, tình yêu của chúng ta...chính là vậy...."
Trong đầu chợt đau nhức, theo thói quen nhăn mặt, không muốn nghĩ nữa.
"Tác dụng phụ nhiều, cũng không sao, dù gì...thời gian của em cũng chẳng còn bao nhiêu..."
"Đúng thế, nói là muốn ở đây định cư, cuối cùng còn tính bỏ lại mình anh? Quên đi, anh cũng không quản em, a.....mệt muốn chết, anh đi về ngủ đây." Heechul đứng dậy, phủi đống cát trên người, đi thẳng về phía biệt thự.
Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn bất giác khẽ cười, trong nụ cười ấy không hề có mừng rỡ, mà tràn đầy tâm tư.
Bãi biển cách biệt thự một đoạn, quần áo đơn giản, giày thể thao, dẫm trên bãi cát trắng, mang đến vài phần chân thực.
Trên đường về, Heechul kể lại chuyện tình biển.
"Jaejoong, em biết không, ngoại trừ có một lần hướng dẫn viên du lịch nói cho chúng ta kia, chuyện tình về biển, còn có một người nữa kể lại?"
"Vậy sao?"
.
.
.
***
.
.
.
Ở Hy Lạp có một vị Cầm nương nổi tiếng. Tương truyền tiếng đàn của nàng có thể làm cơn giận dữ tột đỉnh khôi phục bình tĩnh, có thể khiến thần Hera chuyên ghen ghét đố kị sinh lòng khoan dung, có thể khiến Hardie âm trầm bỗng nở nụ cười hài lòng.
Mến mộ nàng, quốc vương trẻ tuổi phái sứ giả tới. Thế nhưng cầm nương không chút lưu tình cự tuyệt lời mời ấy. Nàng nói, nàng sẽ không đàn cầm cho người tự cao tự đại, cho quốc vương chỉ biết hưởng lạc.
Sứ giả đem lời nàng nói truyền lại cho quốc vương, ai ngờ quốc vương nghe xong lại nở nụ cười. Sáng sớm hôm sau, nữ quan trong cung phát hiện không thấy ngài đâu, nhưng các nàng cũng chỉ cười, tựa như đã tiên đoán được mọi chuyện.
Đúng như suy nghĩ và kỳ vọng của các nàng, quốc vương đi tới chỗ Cầm nương. Ngài đến vì tiếng đàn tuyệt vời dẫn dắt, bên cạnh cây ô-liu của Athens, ngài gặp được một cô nương. Gió nhẹ khẽ thổi lên khuôn mặt nàng, chim sơn ca đậu bên vai nàng cùng ca hát, mùi hoa thơm theo đầu ngón tay nàng chảy vào từng nốt nhạc hướng về nơi xa.
Cầm nương đột nhiên cảm nhận được một tia sáng nóng cháy từ bốn phía. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, hướng về phía ánh mắt sâu hơn biển, trong sáng hơn bầu trời kia. Tại thời khắc ấy, trong mắt họ, chỉ nhìn thấy nhau.
Cũng từ ngày đó, quốc vương mỗi sớm lại lặng lẽ ra khỏi cung, cầm nương cũng mỗi sớm sẽ tới đàn cho một người thưởng thức.
Chuyện tình phát triển thật đẹp, tình cảm của cầm nương và quốc vương không gặp bất kỳ trở ngại nào. Trong tiếng chúc phúc của muôn dân và các vương công quý tộc, cầm nương tiến cung.
Khi tất cả mọi người đều ca ngợi chuyện tình đẹp như đồng thoại của họ, thì lời nguyền tối tăm đến từ địa ngục lại xuất hiện.
Lâm quốc, một láng giềng hảo hữu đột nhiên phát động chiến tranh, khiến con dân nơi nơi phải lao vào chiến trường. Ngay đêm tâm hôn mà ra tay hạ sát.
Cầm nương vẫn giữ lời hứa mỗi ngày đàn cho quốc vương nghe, cho tới khi ngài chết trận nơi sa trường, nàng vẫn kiên cường không rơi một giọt nước mắt. Cầm nương ngày hôm đó phủ lên người chiếc chiến bào thẫm máu của ngài, dùng ngón tay đàn chỉ huy trận chiến.
Ngày cả nước chúc mừng thắng lợi, dưới bầu trời xanh không một gợn mây, cầm nương quỳ gối trên chiếc chiến bào rơi từng giọt nước mắt.
Mỗi tối gảy đàn, nàng mong muốn quốc vương trên thiên đường có thể nghe thấy. Sáng sớm, nàng lại ra ngoài thu nhập từng giọt sương mai, nàng biết, đó là tình yêu của ngài dành cho nàng.
Cuối cùng, rất nhiều năm sau, cho đến ngày nàng chìm vào giấc ngủ sâu, mọi người đem chiếc đàn nàng dùng suốt bao năm nay cùng hai mươi mốt vạn ba nghìn ba trăm bốn mươi bốn bình sương đổ vào nơi nàng an giấc.
Đêm đó, một giọt nước rơi xuống đất, kỳ tích xảy ra. Tiếng đàn vang vọng, bao bọc lấy thân thể nàng. Từ dòng nước nhỏ thành khe suối, từ suối thành sông, từ sông thành biển.
Từ đó, ở Hy Lạp xuất hiện một bờ biển trong suốt. Mọi người đều gọi là "Biển Aegean."
.
.
.
***
.
.
.
"Tại sao lại kể lại chuyện buồn này? Dù là quốc vương vĩ đại, cầm nương mỹ lệ, cũng đều chết đi mới được người ta nhớ đến."
Cho nên mới nói, chúng ta cuối cùng cũng như vậy? Không thể nào xoay chuyển?
Ha ha, từ sớm, em nên biết, chúng ta...đã không thể nào vãn hồi...
"Bởi vì trong tiềm thức quấy phá? Không hoàn mỹ, cho nên mới nhớ, thời gian hạnh phúc, luôn không biết quý trọng. Giống như truyền thuyết phát triển, luôn phải có tiếc nuối, mới có mỹ lệ...thế nhưng....chính bản thân mình, tiếc nuối này, làm cho tim lặng muốn chết, đâu còn đủ khả năng mà thưởng thức, thật nực cười...Đau lòng, bi thương, khiến người ta như trở thành người khác vậy." Heechul cười mỉa, chuyện này kể lại, hắn cũng chẳng tin.
Trên đường quay về sau đó, Jaejoong không nói gì, Heechul cũng im lặng không mở miệng.
.
.
.
—
.
.
.
Ghé vào bồn nôn một lúc, Yunho theo thói quen gạt nước, động tác thành thạo, rõ ràng đã quen tay.
Khóe miệng khẽ cong lên, chớp mắt, chỉ còn lưu lại một nụ cười khinh thường.
[Hóa ra thuốc này chẳng tốt gì, ký ức không mất, cứ như có người đem lục soát toàn bộ lục phủ ngũ tạng vậy]. Cố sức lắc lắc nước trên tóc, Yunho bám chặt bồn thở dốc, nhìn trong gương, không hiểu sao cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Chung quy hắn vẫn cảm thấy áp bức, cuối cùng mất đi trói buộc, trong tim so với bất cứ ai đều rõ ràng, cậu sẽ không xuất hiện nữa. Chỉ là, vì sao lại thấy đau khổ? Vì sao...thay trái tim khác, nhưng chính mình vẫn đau đớn không thôi.
Siamese (mèo Xiêm) nhẹ bước tới bên chân Yunho, giọng meo meo khàn khàn kêu gọi sự quan tâm của hắn.
Cúi đầu nhìn nhóc con vuốt nhẹ bên dưới, trong lòng cảm thấy thật cảm thấy phức tạp.
"Nó cũng không yên lặng, mà phi thường nhạy cảm, nhiều tâm sự, thích có người ở bên, không thích cô đơn, không chịu được sự lạnh lùng. Nếu như bị lạnh nhạt, sẽ trở nên buồn bực không vui...Tình cảm cực kỳ chung thủy, ham muốn chiếm giữ rất mạnh, tình cảm thẳng thắn, thậm chí còn đố kỵ. Yêu thích xã giao, thích chơi đùa cũng lũ nhỏ, nhưng không thích cùng một chỗ với con mèo ngốc khác..."
Jung Yunho bình thản lẩm bẩm, trong đầu không ngừng nhớ lại vẻ mặt cùng lời nói của cậu khi đưa mèo xiêm cho hắn. Khi đó Jaejoong nói như thế, thậm chí còn nhiều hơn một câu nữa.
"Yun, em hay mèo, đều thuộc về Yunho." Cho dù mệnh ngắn, cho dù có bao trở ngại phía trước...cho dù...tất cả mọi thứ đều là biểu hiện giả dối...
[Khi đó, em bất an đúng không, bởi vì hiểu rõ anh sẽ không đơn giản đối tốt với em, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ hạnh phúc? Vì sao...đến bây giờ anh mới biết?]
Cười khổ, Yunho khom lưng ôm lấy Siamese trên mặt đất, trong lòng tràn ngập yêu thương.
"Tình cảm cực kỳ chung thủy, ham muốn chiếm giữ rất mạnh, tình cảm thẳng thắn, thậm chí còn đố kỵ. ..." Đó là thái độ của em đối với tình yêu...dũng cảm, chấp nhất, thậm chí còn rất thanh khiết...
.
.
"Yun.....em rất yêu sự thuần khiết, em hi vọng một tình yêu chung thủy, nếu như không thể yêu một mình em, em thà rằng bỏ đi, đây là em a..."
"A, em giờ nói muốn anh chung thủy với mình em sao? Hửm? Hôm qua, không phải còn đang ngon giấc trong lòng người khác sao?" Yunho suy nghĩ nói, trong ánh mắt không chút sủng nịch, chỉ theo lẽ mà nở nụ cười.
"Còn không phải vì anh sao?" Không ngại nở nụ cười, Jaejoong tránh vòng tay hắn, quay lưng thay quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Yunho thích thú nhìn vết thương trên lưng cậu, không chút đau lòng, có chăng...chỉ là cười nhạo.
Đốt một điếu thuốc, cứ như vậy im lặng nhìn.
"Tsk, Kim Jaejoong, giờ em có vẻ rất thích thú nhỉ..."
Chung thủy chết tiệt, còn dám nói chung thủy? Kim Jaejoong, là cố tình?
.
.
.
***
.
.
.
Đối với khoảng thời gian ấy, Yunho thấy thật phiền muộn, không biết phải đối mặt ra sao.
"Không nghĩ nữa! Sự thật này, nhất định phải nói. Nhất định...muốn lợi dụng lúc tôi khó khăn, tống tôi vào địa ngục sao? Jung Yunho...chết như vậy, có thực sự vui sướng, có thực sự vui vẻ trả thù?"
"Tôi hiểu..."
"Jung Yunho, tôi sẽ không ngu ngốc mà hy vọng xa vời gì nữa. Chỉ cầu anh, cho tôi một con đường sống." Jaejoong nói, ngoài dự kiến của hắn mà quỳ trên mặt đất. Tư thế phục tùng, cung kính mở miệng.
"Xin anh, cho tôi một con đường sống. Để tôi đi." Em không muốn chết ở đây, không muốn...chết trong tay anh, em sợ, sợ kiếp sau chúng ta gặp lại, sẽ tiếp tục nút thắt này, nếu như...chúng ta thực sự không nên ở cùng một chỗ, em thà rằng trốn tránh, cho dù bị anh coi thường, cho dù trong mắt anh, em chẳng còn chút tôn nghiêm nào....
.
.
.
Ngón tay khẽ gãi cổ Siamese, nó thoải mái rên lên nho nhỏ, Jung Yunho cầm lấy điện thoại.
"Chuyến bay tới Hy Lạp sớm nhất là lúc nào? Đổi được không, tôi muốn đi chuyến sớm nhất..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro