
1
Nửa năm sau.
.
.
Ánh mặt trời ấm áp khiến lòng người dễ chịu, tiết trời đầu thu, thỉnh thoảng vài chiếc lá rơi xuống lòng đường, khiến thời gian trôi qua càng thêm nhuốm màu nhàn nhạt ưu thương. Jaejoong ôm cuốn tiểu thuyết yên lặng ngồi trên chiếc ghế đu, chỉ có như vậy mới có thể tiêu hao đống thời gian dư thừa vô nghĩa này.
Đối với cậu mà nói, bản thân cậu cũng chỉ là một kẻ chẳng sống được bao lâu, thực sự không biết làm gì, toàn bộ công ty của cha đều đem quyên góp, lập ra một quỹ từ thiện, hy vọng có thể giúp đỡ được thật nhiều những đứa trẻ mồ côi...
"Về nghỉ ngơi một chút đi?." Một nam nhân trắng trẻo đi tới bên cạnh, mang ly nước trái cây ấm đưa cho cậu, rồi mỉm cười ngồi xuống.
"Tôi cũng không phải người già, buổi sáng đẹp thế này, phải hưởng thụ chút chứ." Kim Jaejoong cười nhìn đối phương, biểu tình không có một chút phòng bị, hiển nhiên đối với người này đã vô cùng quen thuộc.
"Thời gian còn nhiều, muốn ra ngoài giải sầu không?," đối phương như trước ngữ khí nhàn nhạt, vừa như thờ ơ, lại vừa như thu hết vào mắt. Ngón tay khẽ cầm ly, vui đùa làm ra động tác cụng ly.
Kim Jaejoong cười khẽ, nhướn mày nhìn hắn.
"Giải sầu?," Jaejoong cúi đầu, trong lòng lại thấy đau. Cậu còn cần phải giải sầu sao? Một đời cần quý trọng, muốn quý trọng, cũng chẳng tồn tại nữa?
"Đúng vậy...đi mỗi nơi một chút, dù cho sắp chết, cũng không cảm thấy hối tiếc. Có lẽ...thăm lại chốn xưa nữa?", nam nhân dùng khuỷu tay chạm nhẹ Jaejoong, ánh mắt sáng bừng hiện lên một tia giảo hoạt.
Jaejoong giả vờ tức giận né tránh, nhìn hắn, miễn cưỡng mở miệng.
"Tôi rất nghi đấy...anh rốt cuộc là mất trí nhớ thật hay giả vậy!"
"A...đương nhiên là thật rồi, nếu không tôi còn phải chịu mệt mỏi làm quản gia cho cậu làm gì? Tôi đây không có sở thích tự ngược!" Nam nhân lắc đầu thở dài một hơi, cánh tay thon dài đỡ sau gáy, cười gian manh nhìn cậu.
"Nói thật, không bằng đi tìm ký ức với tôi đi? Cũng coi như giải sầu luôn. »
"Không muốn....lười...." Jaejoong uống nước, thản nhiên đáp.
"A....máu lạnh, vô tình. Cũng không nghĩ xem thời gian vừa qua tôi cực khổ như nào, a...uổng phí tôi chăm sóc cậu hơn nửa năm! Trời cao không thấu...." Nam nhân bày ra bộ dáng khoa trương, vẻ mặt như sắp khóc. Ở cùng hắn lâu như thế, Jaejoong biết rõ hắn sẽ chẳng nhỏ được giọt nước mắt nào, quyết định mặc kệ, mang ly đút vào tay hắn, xoay người rời đi.
"Đúng thế! Cảm ơn anh....lão nhân gia...cảm ơn sự chăm sóc tàn nhẫn của anh!" Jaejoong chỉ còn thiếu mỗi nước khom lưng khoa trương cảm ơn, bất đắc dĩ cười, quyển sách trên tay vô ý gõ vào cánh cửa, Jaejoong muốn quay vào nhà tìm một chỗ yên lặng để ngây ngốc.
Phải công nhận, cái tên kỳ quái kia nửa năm trước cậu cứu về, trong ngần ấy thời gian vẫn luôn chăm sóc cậu, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đều rất chu đáo, hơn nữa còn luôn bày trò cười, nói liên tục suốt 24h, khiến cậu hầu như chẳng còn mấy thời gian để mà đau lòng nữa.
"Lôi Khách?" Jaejoong mỗi lần gọi tên này đều thấy rất buồn cười, chẳng có chút Tây nào cả, chỉ toàn thấy quái dị. Nếu không phải biết hắn giấu diếm, thì cũng là do Jaejoong vô tâm, chẳng ai quan tâm mấy chuyện này, cho nên, hai người làm bạn, đợi tới một ngày chân tướng được vạch trần, có lẽ cũng khó giải thích, đối với cậu, là không thể nói được...[Thực ra cái tên Lôi Khách ta mún tìm cái tên nào dễ nghe hơn cơ, dưng mà ta tra hết gu gồ ca rồi QT thúc mà k mần ra nổi T^T]
.
.
.
—-
.
.
.
Chợt nhớ tới điều gì đó, Jaejoong vốn đã lên lầu, lại mỉm cười mở cửa sổ ra, nhìn người nào đó đang ngồi buồn thiu một mình ngoài vườn.
"Ha....nếu vậy, chúng ta đi Hy Lạp đi?," khóe miệng khẽ cong lên, Jaejoong mỉm cười nhìn hắn.
"Hy Lạp....a, không tệ, lãng mạn nha, chỉ có 2 người chúng ta, đi đến chỗ lãng mạn vậy có phải lãng phí không?," Lôi Khách lẩm bẩm, theo thói quen cắn ngón tay. "Không thể để lãng phí nơi đẹp thế này, để tôi đi đặt chỗ đi?" Nghĩ vậy, tâm tình Lôi Khách trở nên cực kỳ vui vẻ, ngửa đầu nhìn Jaejoong, vẻ mặt thực sự rất quỷ dị.
"Không thành vấn đề, vậy mọi chuyện giao cho tôi đi! Ha ha!"
"Được...tự nhiên, tôi lúc nào cũng có thời gian!." Jaejoong cười cười, xoay người về phòng ngủ.
Lúc nào cũng có thời gian, mà thời gian cũng rất ngắn.
Người kia? Có còn chờ mình không? Lúc này đây, chỉ cần gặp nhau, dù lên trời xuống địa ngục, cũng sẽ không buông tay! Chính là...chúng ta trốn tránh quá mức, mới dẫn đến nông nỗi như ngày hôm nay?
Nhấp ngụm rượu đỏ hồng, ngón tay cậu nhẹ nhàng gõ thành ly, chất lỏng đỏ hồng lúc sáng lúc tối. Đây là tủ rượu báu vật của cậu, nhỏ mà tinh xảo, lại không kém phần thánh khiết.
.
.
***
.
.
Những lúc vô tình nhớ tới anh, không thể chấp nhận được sự thật anh đã đi, trong tim luôn có một thanh âm, không ngừng lên tiếng nhắc nhở, chính là, anh còn sống...chỉ là, có đúng vậy không, không có bất cứ điều gì để mà gắng gượng tồn tại, đơn giản với em, đó là một hy vọng xa vời....là sự tiếc nuối của em...
Thật hy vọng một lúc nào đó sẽ được gặp lại nhau, nếu như gặp lại....em sẽ không buông tay đâu.
Tất cả mọi thứ trước mắt đều làm em nghĩ đến, cho dù không có thời gian để đấu tranh, nhưng chỉ cần có thể đến gần, sẽ còn tốt hơn sự căm ghét và hận thù, nếu như thời gian trở lại, có thể, em sẽ đến trước mặt, yêu cầu anh nói ra tất cả, anh sẽ hiểu rõ, và em cũng vậy...
Vứt bỏ hết đi sự ích kỷ, chỉ cần chúng ta bên nhau. Điều gì cũng có thể vượt qua.
.
.
***
.
.
Uống hết chất lỏng trong ly, Jaejoong đem thả ly xuống quầy bar thấp. Cười yếu ớt nhìn chìa khóa mật.
Bàn tay vươn lên xấu hổ không đủ dũng khí chạm vào. Bởi vì chỉ đứng từ xa nhìn, trong lòng cũng đã đau đớn không thôi.
Thân ảnh bận rộn của Lôi Khách bên ngoài cửa phòng ngủ khẽ thoáng qua, chiếc quần sáng màu bao chặt lấy đôi chân thon dài, chiếc áo phông màu hồng rộng thùng thình làm nổi bật làn da khỏe mạnh. Kim Jaejoong hờ hững, hắn chỉ mặc vậy thôi, cho dù đi trên đường cũng khiến người ta phải quay lại nhìn.
.
.
.
[Flashback]
.
.
.
"Dậy rồi?" Jaejoong lãnh đạm nhìn nam nhân trước mặt, trên người vẫn là bộ quần áo ướt đẫm nước mưa, cậu lười thay cho hắn, dù sao chuyện nhân sinh cậu không quan tâm, vì sao lại cứu hắn, cậu cũng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, định chờ người tỉnh thì lại đưa về đường cái lúc nãy.
Người trên giường quan sát một hồi, nhìn quần áo nhớp nháp trên người, chớp mắt quan sát khắp nơi, không giống như Jaejoong tưởng tượng, hắn không có nổi giận, mà là buông một câu nửa thật nửa đùa, "Ai nha...đây là đạo tiếp đón khách của cậu sao, tôi còn nghĩ sau khi tỉnh lại nhất định phải cảm ơn ân nhân, ai mà biết, cậu là cỗ máy lạnh băng như thế chứ..." Nhấc chiếc chăn bị ẩm do quần áo ra, người đó không chút khách khí tạch lưỡi, nhướn mày nhìn Jaejoong.
"Sao? Đang nghĩ xem làm thế nào để đuổi tôi đi à? Mà tôi không có nhà để về, bụng còn đói kêu vang rồi này, sao lại gặp phải một người chẳng có tí hài hước nào như cậu chứ? Ai nha....thực sự xui xẻo...."
Người nói vô tâm, người nghe dù vô vị nhưng cũng không tránh khỏi bị kinh ngạc.
Sự lạnh lùng trên mặt càng rõ, thậm chí còn có cả tức giận, Jaejoong xoay người định đi.
"Anh đã tỉnh rồi, còn ngây người ở đấy làm gì, tôi không muốn người ngoài ở đây. Anh tùy tiện...."
"Thật là, tủ lạnh ở đâu?"
"Tủ lạnh?"
"Đúng vậy, không phải cậu nói tôi tùy tiện sao? Tôi đói bụng, muốn tìm tủ lạnh kiếm đồ ăn!" Nam nhân lưu manh cười, trực tiếp đi qua cậu xuống dưới lầu tìm đồ ăn.
Cứ đanh đá như vậy, thậm chí còn chịu trách nhiệm lo ba bữa ăn, sống ở đây, vẫn như trước lưu manh giới thiệu, "Đúng rồi, tôi là Lôi Khách..."
Không biết có phải do ảo giác không, Jaejoong vẫn cảm thấy, giọng điệu của Lôi Khách lúc đó, mang theo một nụ cười kỳ quái khó hiểu...
.
.
.
.
.
.
New York, Tu La Môn
Thôi Chí Hiến cung kính đứng trước bàn làm việc sa hoa, khom lưng báo cáo công việc. Người kia ngồi thư thái trên chiếc ghế da sau bàn công tác cao lớn, khuôn mặt tinh xảo, sống mũi cao thẳng, mi tâm hơi nổi, thái độ hết sức nghiêm túc.
Mặc dù không có bất kỳ động tác hay ngôn từ gì, nhưng vẫn làm người ta thấy được sự uy nghiêm, thậm chí còn cảm thấy có chút áp lực.
"Lão Đại, lịch trình lần này đã có, chúng ta có cần qua tiểu đảo ở Hy Lạp không? Hay đem hàng hóa trao đổi ở nơi khác?"
"Ừ, hành động dứt khoát. Còn nữa...không được gây ảnh hưởng tới lịch trình của tôi ở Hy Lạp, hiểu chưa?"
"Vâng."
"Được rồi, không còn gì nữa thì ra ngoài đi."
"Vâng, vâng." Trả lời cung kính ngắn gọn, đủ để nhìn ra sự "kính nể" của Thôi Chí Hiến đối với "Lão Đại" của mình.
"Alo"
"Ông chủ, điện thoại của tiểu thư Lỗ Na, ngài có muốn nhận không?"
"Có thể"
"Vâng, làm ơn chờ một chút..."
Cúi đầu nhìn đồng hồ, khóe miệng tuấn duật hiện ra một tia nghiền ngẫm.
Từ trong điện thoại truyền tới một giọng nữ đặc biệt mềm mại, chỉ là, nghe quá sức nũng nịu.
"Alo, Ho...Em đã đặt được vé máy bay rồi, tối nay tới nhà em ăn cơm nhé? Ba nói lâu rồi không gặp anh."
"Anh nói rồi, không nên gọi như vậy, bảo bối của anh không nhớ sao?" Mày khẽ nhướn, nhưng ngữ khí sủng nịnh của hắn lúc này hoàn toàn đối lập với vẻ mặt, đôi mắt đen láy, lộ ra nguy hiểm.
"A, xin lỗi, em quên mất. Đúng rồi, buổi tối tới ăn cơm được không?"
"Hôm nay anh có việc, tối sẽ đến. Nhưng có lẽ sẽ muộn một chút."
"A....vậy sao, được rồi, không sao, em sẽ giải thích với ba, anh làm việc đi, em cúp máy đây."
"Được, ngoan."
Không đợi đối phương cúp máy, Yunho đã cúp trước rồi. Hắn theo thói quen chạm tới ngón út, lại nhớ tới vật lúc trước đáng ra nên ở đây, cười nhạt, tiếp tục lật xem phần văn kiện còn lại.
"Chuyến đi Hy Lạp lần này chẳng qua chỉ là một bước khởi đầu! Dù có ra sao thì cũng chỉ giống như nghiêm phạt..." Gảy đám văn kiện trong tay, tiện tay cầm lấy bật lửa châm.
Sắc hồng của lửa, chiếu rọi lên nụ cười lạnh lùng của Jung Yunho....ánh mắt...không một tia cảm xúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro