
1
Trong một quán cà phê sang trọng ở Pháp, một nam nhân đeo kính đen ngồi yên lặng ở một góc nghe nhạc, khóe miệng khẽ cong lên, một nụ cười cô đơn.
Tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu có khách tới, bồi bàn lễ phép bước lại gần cửa chào hỏi.
Người vừa bước vào là một nam nhân đẹp trai cao khoảng 185cm, mỉm cười nói với bồi bàn cái gì đó, rồi hướng về phía nam nhân mang kính râm đang nhìn bên ngoài cửa sổ mỉm cười bước tới.
"Hero....".
"Tới rồi à?". Kim Jaejoong tháo tai nghe ra, khẽ mỉm cười.
"Ừ, khó có khi anh chủ động hẹn tôi, đương nhiên là phải mau tới rồi". Shim Changmin nói, đánh giá nam nhân trước mặt. Từ lần trước sau khi hợp tác xong chưa gặp lại Hero, hôm nay gặp lại nhìn cậu không giống như trước, tựa hồ so với khi đó thì cậu có sức sống hơn, nhưng sao vẻ cô đơn lại tăng thêm chứ không giảm đi như vậy?
"Tôi đã hủy bỏ hợp đồng với Joseph rồi". Kim Jaejoong chậm rãi mở miệng, ánh mắt lại nhìn ra dòng người đang vội vã đi lại trên đường ngoài kia.
"Ô?". Shim Changmin chỉ là thoáng ngạc nhiên, không đáp lại thêm, hắn tin rằng hôm nay Hero tìm mình sẽ không chỉ đơn giản là chuyện này. Huống chi, bọn họ giao tình cũng không thân thiết cho lắm.
"Nghe nói cậu mở thêm chi nhánh công ty bên Hàn Quốc, muốn chiếm lĩnh thị trường Hàn?". Kim Jaejoong tháo mắt kính xuống, con mắt xinh đẹp lộ ra, ánh mắt có chút sắc bén. Giờ phút này, Shim Changmin xác định cảm giác của mình là đúng. Jaejoong lúc này, không hề giống như trước kia, không còn là một Hero trầm lặng, luôn cẩn thận tự bảo hộ mình nữa.
"Đúng vậy. Ý anh là muốn hợp tác với tôi?". Shim Changmin cơ bản hiểu ra ý đồ của đối phương.
"Tôi muốn phát triển ở Hàn, tôi nghĩ hợp tác với cậu, cả 2 đều có lợi". Kim Jaejoong mỉm cười tự tin, khuyên tai chữ thập dưới ngọn đèn lấp lánh đung đưa.
"Ha hả...Được rồi, đã cùng hợp tác với anh vài lần, cá nhân tôi rất thích thái độ làm việc của Hero, còn có sự hoàn mỹ trên màn ảnh của anh. Một người mẫu nổi tiếng tại Pháp lại cam tâm từ bỏ công ty hiện giờ mà cùng tôi phát triển tại thị trường Hàn Quốc. Đúng là cầu còn không được....". Shim Changmin máy móc cười, lịch sự đưa tay ra.
"Tốt, hợp tác vui vẻ!". Kim Jaejoong vươn tay ra đón lấy.
Đầu ngón tay có chút lạnh, cái người có vẻ đẹp như băng này, cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng cần ai phải nói cũng biết, cậu ta hiện giờ là một người mẫu nổi danh tại Pháp, ngay cả ở thị trường Âu Mỹ thành tích đạt được cũng không hề ít gì, cậu ta vậy mà lại muốn từ bỏ cơ hội, cùng mình quay về Hàn sao?
Hàn Quốc? Nơi đó có thứ gì khiến cậu lưu luyến đến vậy sao? Là người cậu yêu? Hay là.....
Shim Changmin cẩn thận đánh giá người trước mặt, nếu như nói lần trước hợp tác cùng Hero, khi đó cậu là một người an tĩnh, đẹp như đóa hoa bách hợp. Còn lần này gặp lại, không còn gì để nghi ngờ, cậu giống như một bông hồng đen, đẹp mà lạnh tới run người. Hắn xác thực là cảm giác như vậy, lúc này nụ cười của Hero, lại càng khiến hắn thêm khẳng định điều ấy. Nếu như đáp lại sự quyến rũ của bông hồng đen, sẽ bị thương không nhẹ.
Không thể lý giải được cảm giác lúc này, chỉ là nghĩ, vẻ đẹp của Hero giờ đây, vừa mỹ lệ lại vừa nguy hiểm.
Park Yoochun nhẹ nhàng mở cửa, từ 2 năm trước hắn đã có thói quen như vậy. Từ lần ngoài ý muốn kia, tim Jung Yunho vì vết thương sát gần mà bị viêm, trái tim yếu đuối ấy giờ đây không thể chịu đựng được những thanh âm lớn đột ngột.
"Vào đi".
"Đây là tư liệu lựa chọn người mẫu cho đợt quảng cáo lần này. Yunho, tôi thấy, hay đợt tuyển này để tôi làm đi?". Park Yoochun nói, có chút lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Jung Yunho.
Sự biến mất của Jaejoong, đối với hắn mà nói đó là một đòn trí mạng. Hai năm nay, Jung Yunho vẫn cứ đau lòng tự trách mình, đối với sức khỏe của hắn càng thêm bất lợi.
"Không cần, lần này là khai trương biệt thự hoa viên, là một hạng mục trọng điểm, tôi nghĩ...tự mình chọn người mẫu vừa ý". Jung Yunho khẽ xoa hai chân đau nhức. Cứ khi thời tiết âm u, lại khiến vết thương cũ của hắn đau đớn, thực sự có chút khó khăn.
"Thế nhưng, hiện tại cậu cũng phải chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe". Park Yoochun nghiêm túc dặn dò.
"Không sao, tôi không sao, đúng rồi, tòa soạn báo với cảnh cục bên kia thế nào?".
Park Yoochun lắc đầu, không đành lòng nói cho Yunho những tin làm hắn thất vọng như này. Hai năm qua, hắn vẫn một mực tìm kiếm Jaejoong, nhưng đều nhận về sự thất vọng. Mặc dù Yunho không nói, nhưng trong mắt hắn, vẫn hiện lên thất vọng cùng khổ sở.
"Tôi biết rồi, để họ tiếp tục tìm đi. Tôi mệt rồi, cậu ra ngoài trước đi!". Jung Yunho trong lời nói tràn đầy uể oải.
"Được rồi, Junsu vừa gọi điện nói hôm nay thời tiết không tốt, bảo tôi sớm đưa cậu về".
"Được, lát nữa tan tầm cùng nhau về". Jung Yunho nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Vẫn nỗ lực khắc chế tâm tình không ổn định, nhưng cứ nghĩ tới Jaejoong, lại không thể nào khắc chế được đau đớn trong lòng.
Tay phải khẽ đưa lên vỗ ngực, Jung Yunho mở tư liệu tuyển chọn người mẫu ra, cố gắng phân tán lực chú ý. Hắn không thể có chuyện gì, còn chưa xác định được Jaejoong còn sống hay đã mất.
Tư liệu đã được thư ký cẩn thận chỉnh lý, tư liệu đơn giản, dựa vào những bức ảnh đã chụp mà chọn lựa, mỗi người mẫu là một tập tư liệu cùng ít ảnh.
Một người mẫu tên Hero ngay lập tức thu hút sự chú ý của Yunho.
Một nhân tài mới xuất hiện trong giới người mẫu Pháp, khí chất khi thì điềm tĩnh thanh nhã, lúc lại thần bí kỳ ảo, một nhân tài được rất nhiều công ty ưu ái.
Một người ưu tú như vậy, tại sao lại để mắt tới thị trường Hàn Quốc?
Jung Yunho có chút khó hiểu, cẩn thận xem tư liệu về người này, cùng một chút tác phẩm cậu ta chụp trước đó.
"Jaejoong?". Nỗi nhớ nhung tựa như muốn bùng phát, hô hấp của Jung Yunho bắt đầu trở nên gấp gáp. Trên bức ảnh kia là đôi mắt, rõ ràng thuộc về Jaejoong. Là Jaejoong đã mất tích 2 năm nay.
....
"Yoochun! Sao lại như vậy?". Kim Junsu vội vàng chạy vào bệnh viện, thấy Yoochun không khỏi có chút trách cứ. Trước đây, dù cho thời tiết có không tốt, bệnh của Yunho tái phát, thì cũng chỉ cần nằm xuống nghỉ ngơi là có thể ổn, chưa bao giờ giống như lần này, phải đưa vào viện cấp cứu.
"Em xem cái này đi....". Park Yoochun nhàn nhạt nói, đưa một ít ảnh chụp cho Junsu.
"Chun! Jaejoong huyng?". Kim Junsu không thể tin được nhìn bức ảnh chụp mỹ nhân kia, đôi mắt đẹp ấy, cùng khí chất an tĩnh ấy, cái này rõ ràng là thuộc về Jaejoong hyung!
Kim Junsu vô cùng kinh ngạc nhìn Yoochun.
"Người này là Hero, lần này cũng trong danh sách người mẫu lựa chọn cho đợt quảng bá sắp tới". Park Yoochun chậm rãi mở miệng nói.
Vốn do thời tiết không tốt, cũng sớm tự dặn phải đi đón Yunho. Lúc đẩy cửa phòng làm việc, lại thấy Yunho ho dữ dội, môi xanh tím. Người này xuất hiện, đối với Jung Yunho rốt cuộc có phải là chuyện tốt hay không? Hắn thực sự rất lo lắng, Yunho như vậy, rốt cuộc còn phải chịu đựng bao nhiêu nữa?
"Hero? Người này? Không phải Jaejoong hyung sao?". Junsu run run hỏi.
"Trên tư liệu có ghi tên Hero, anh đã gọi điện kêu người điều tra, rốt cuộc có phải hay không, tới giờ còn chưa thể xác định được. Chỉ là, anh lo sức khỏe Yunho....".
Trừ khi người trở về đúng là Kim Jaejoong, một Kim Jaejoong vẫn như cũ yêu Yunho, bằng không, hắn thà rằng người này chưa từng xuất hiện.
—-
Kim Jaejoong ngồi trên máy bay, nhìn đất nước kia càng lúc càng gần mình hơn.
Jung Yunho! Lần thứ hai xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ phản ứng ra sao đây? Giây phút đối mặt với sinh tử, tôi bị anh vứt bỏ không thương tiếc. Anh nhất định sẽ cho là tôi đã chết rồi, phải không?
Cũng đúng a, hai năm sống mà không có ký ức, đúng là sống còn không bằng chết đi!
Kim Jaejoong nhớ lại lúc mình tỉnh lại 2 năm trước, khi ấy cậu hoàn toàn bất lực, ngay cả chính bản thân mình là ai cũng không biết, đối mặt với một đất nước xa lạ, cậu không hiểu cả ngôn ngữ, cũng không có bằng hữu thân quen nơi đất khách này. Thống khổ đó, tất cả đều do người kia, cậu đã từng yêu hắn như vậy, vậy mà hắn lại cho cậu cái kết cục như này đây.
Khi cậu khôi phục lại trí nhớ, thống khổ đó lần thứ 2 lại ùa về. Cậu có thể nghĩ đến cũng chỉ là thống hận, chỉ có tuyệt vọng! Nếu như có thể, cậu muốn người kia cũng phải chịu thống khổ như cậu.
Cho nên Kim Jaejoong từ bỏ hợp đồng với Joseph, còn chịu bỏ ra 1 khoản tiền lớn bồi thường vi phạm hợp đồng. Người khác xem đó là hành vi ngu xuẩn, nhưng chỉ có cậu mới biết đó là điều bất đắc dĩ.
Cậu không có cách nào đối mặt với ám ảnh của mình, đối với đoạn ký ức kia, cậu muốn hoàn toàn chấm dứt nó.
Lúc tiếng tiếp viên hàng không ôn nhu nhắc nhở máy bay sắp hạ cánh, Kim Jaejoong cảm thấy trái tim mình đau nhức, cậu không khỏi cười nhạo chính mình.
[Kim Jaejoong? Mày còn hy vọng xa vời cái gì nữa chứ? Lẽ nào giờ phút đoạn tuyệt kia còn chưa làm cho mày thấy tuyệt vọng sao?].
Máy bay hạ cánh, cậu hít thật sâu làn không khí nơi cố hương.
Đất nước cậu đã lớn lên lâu như vậy, lại cũng chính là nơi cậu đã để lại trái tim mình. Trong sân bay rộng lớn này, lại không có một ai vì cậu mà tới.
Kim Jaejoong cười khổ, kéo hành lý đi. Còn rất nhiều chuyện chờ cậu làm, còn có.....người kia, cậu muốn trả thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro