CHƯƠNG 4
Trúc tử đang xem những đàn bò ngoài đồng thì ông quản gia bước đến
-từ nay buổi sáng mày đưa tiểu thư đi học.còn buổi chiều thì tiếp tục chăn bò biết chưa
Trúc tử chưa kịp nói gì thì ông ấy đi thật nhanh.đến người hầu của lão gia cũng thật đáng sợ.nhưng trúc tử suy nghĩ ko biết tiểu thư nhà họ giang thế nào.có hống hách kiêu căng như mọi người từng nói ko?nhưng dù cô ấy là ai thì với trúc tử cũng ko quan tâm bây giờ lo chăn những con bò thật tốt như vậy đã ổn một ngày rồi.buổi sáng trúc tử đứng trc cửa chờ đợi ông giang
-lại đây ông biểu
-dạ thưa lão gia cho gọi con
-ta đã chọn mày thì mày phải bảo vệ tiểu thư thật tốt nếu như tiểu thư có mệnh hệ nào thì lo mà giữ cái mạng của mày đi
-dạ con sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt lão gia yên tâm
-đc rồi mau ra ngoài lau xe cho tiểu thư đi
Trúc tử chào ông rồi đi ra ngoài.chiếc xe thật đẹp trúc tử lao cẩn thận rồi đứng một bên chờ tiểu thư ra mà mở cửa
-dạ thưa ba con đi học
-con gái ngoan đi học vui vẽ
Hạ âu đi ra ngoài cô nghe ba nói có người mới sẽ bảo vệ cho cô nhưng cô ko để ý đến bỡi hạ âu nghĩ ko phải tên bậm trợn cũng là một người hung tợn.hạ âu bước ra người đó đã mở cửa cho cô.cô chỉ thấy đc cái nón che đi khuôn mặt hạ âu cũng quan tâm nên cũng ko hỏi tên gì ở đâu.chiếc xe chạy đi.người đó ngồi phía trc.hạ âu vẫn vô tư nhìn ra khung cửa đâu biết rằng có một người âm thầm ngắm nhìn cô mà thấy vui trong lòng
-dạ tiểu thư đi học vui vẽ
hạ âu ko nói gì đi vào lớp chỉ nghe giọng quen quen hình như cô đã nghe ở đâu rồi thì phải,hạ âu vào lớp ai cũng ko dám nói chuyện với cô lúc nào cũng tỏ vẽ sợ sệt nên giờ ra chơi hạ âu hay ngồi bên gốc cây một mình nhìn về cõi xa xăm.trúc tử chỉ đứng từ xa ngắm nhìn dù rất muốn đến trò chuyện với hạ âu nhưng phận tôi tớ trúc tử ko dám vượt quá giới hạn của mình.đột nhiên trúc tử thấy một đám thanh niên quay quanh lấy hạ âu
-thiếu gia giang tiểu thư kìa
Hắn bước lại trêu lời ong bướm
-giang tiểu thư ngồi đây một mình sao mà buồn quá vậy có cần khiết thiếu gia tỏ bày cùng cô ko
-xin lỗi khiết thiếu gia tôi ko dám
-hắn nham nhỡ nắm tay hạ âu nhưng cô đứng lên thật nhanh
-mong anh lịch sự cho
Hạ âu định bước đi nhưng bọn chúng đã chặn lại.giang tiểu thư mà hắn còn dám đắc tội cũng đủ biết hắn ta thế lực như thế nào rồi.dù có ai thấy cũng ko ai dám xen vào sợ chuốc họa vào thân
-các người định làm gì
-đc thiếu gia thích là phước phần của cô rồi.mau ngồi đó trò chuyện cùng thiếu gia nếu ko đừng có trách
Bốp….bốp…..
-đồ mất dạy ai cho mày ăn nói với giang tiểu thư như vậy.thiếu gia đã thích cũng như là chủ của bọn bây muốn nói gì cũng phải nễ tao hiểu chưa
-dạ em biết lỗi thiếu gia rộng lòng bỏ qua
hắn quay sang hạ âu thay đổi sắc mặt
-giang tiểu thư cô muốn xử lý bọn chúng thế nào muốn chúng sống hay chết thì do tiểu thư đây quyết định
Hạ âu ko nói gì lại bước đi nhưng bây giờ do chính hắn chặn cô lại
-tôi nói nhỏ nhẹ cô ko chịu muốn tôi dùng vũ lực sảo hả
Hắn bấu lấy bờ vai hạ âu định giỡ trò thì trúc tử đã cho hắn một cú đấm vào mặt.hắn điên tiết bảo thuộc hạ cùng xông vào.trúc tử nắm lấy bàn tay hạ âu.bàn tay mềm mại làm tim trúc tử cứ đập loạn lên.cảm giác lạ lẫm cứ đang xâm chiếm lấy trúc tử.chính trúc tử cũng ko hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy.trúc tử lo đánh đấm đâu biết đôi má hạ âu cũng đang ửng hồng.trúc tử đánh bọn chúng nằm sóng dài dưới đất tên thiếu gia tức giận bỏ đi ko quên hăm dọa
-mày giỏi lắm coi chừng tao đó
hắn bỏ đi trúc tử vẫn còn nắm lấy bàn tay hạ âu đến khi hạ âu rụt tay về trúc tử mới giật mình
-xin lỗi tiểu thư vì sự thất lễ của tôi
Hạ âu cười hiền
-ko sao đâu cảm ơn anh.nhưng anh nên cẩn thận bọn chúng ko buông tha anh dễ dàng vậy đâu
-bảo vệ tiểu thư là trách nhiệm của toi tớ chúng tôi vì thế có thế nào cũng ko sao đâu
-anh giúp tôi mới bị như thế thì tôi sẽ nói với ba cho người bảo vệ anh
-xin tiểu thư đừng nói gì với lão gia.tôi có thể tự lo cho mình đc
-anh có thể cỡi bỏ cái nón cho tôi biết mặt đc ko?
trúc tử bối rối ko biết phải thế nào
-tôi nhìn mặt anh ko đc ah
-dạ chỉ e tiểu thư sẽ phải kinh sợ với khuôn mặt ác quỷ của tôi thôi
Hạ âu cười thật tươi
-trúc tử định ko cho tôi biết mặt luôn sao
Trúc tử ngạc nhiên vội ngước lên
-ơ.... tiểu thư đã biết rồi ah
Hạ âu cười
-rất vui khi gặp lại trúc tử.nếu trúc tử ko nói chuyện thì e rằng tôi đã ko thể nhận ra.mà trúc tử đừng gọi tôi là tiểu thư
-dạ phận nô bọc như tôi ko dám
ko hiểu sao hạ âu có cảm giác thân quen bên trúc tử.nét đẹp hiền hậu chất phát làm hạ âu có chút xao xuyến trong lòng
-hay là thế này khi chỉ có tôi và trúc tử thì trúc tử cứ gọi tôi là hạ âu.khi có nhiều người thi gọi là tiểu thư đc ko?
Trúc tử gãi đầu khó xử.thấy vậy hạ âu nói
-đây là mệnh lệnh của tiểu thư vì thế trúc tử ko đc cãi lệnh biết ko?
trúc tử đành gật đầu dù sao đc bảo vệ hạ âu người con gái từng cho trúc tử cảm giác thân quen đó là một niềm vinh hạnh.trúc tử ko ngờ con lão gia họ giang lại là hạ âu người con gái hiền hậu đoan trang ko giống như người ta nới về cô một tiểu thư ngạo mạn kiêu căng
-bây giờ tôi vào học đây trúc tử kiếm chổ nào nghĩ ngơi đi khi nào học xong tôi sẽ gọi trúc tử
-dạ để tôi đưa tiểu thư vào lớp
Hạ âu nhìn trúc tử
-lại như vậy rồi bây giờ ngoài tôi và trúc tử ra thì đâu có ai nữa nếu trúc tử cứ tiểu thư này tiểu thư nọ thì tôi sẽ buồn lắm đó
-tôi xin lỗi tôi sẽ cố gắng sửa
hạ âu cười đi vào lớp nụ cười luôn cuốn hút.trúc tử ngờ ngợ đã gặp ở đâu rồi thì phải.ko biết rồi đây chuyện gì sẽ đến chỉ biết rằng trúc tử đang thật sự thấy vui khi mỗi ngày có thể bảo vệ hạ âu thế này
-thưa ba con mới đi học về
-hôm nay con học có vui ko?tên nô bọc đó đc chứ
-dạ đc thưa ba.thôi con vào phòng đây ba nghĩ ngơi nha
Ông vuốt tóc hạ âu đầy yêu thương khi hạ âu đi vào phòng ông uống xong tách trà rồi cho người đưa trúc tử đến căn nhà kho
-các anh đưa tôi đi đâu vậy
-đi đi rồi biết đừng hỏi nhiều
trúc tử lo âu đã nữa đêm lão gia gọi đến có chuyện gì
-dạ lão gia cho gọi con
-mày biết đã đắc tội gì ko?
-dạ con ko biết xin ông chỉ dạy
-tụi bây trói nó lại cho khiết thiếu gia giải quyết đi
Trúc tử bị cột hai tay lại.khiết thiếu gia cũng từ phía sau xuất hiện.
-cảm ơn nhạc phụ chiếu cố
-chuyện con nhờ ta đã làm xong bây giờ ta phó mặt con giải quyết nó đó.nhưng nhớ ko đc cho nó chết biết ko?
-lão nhạc phụ yên tâm con sẽ cho nó sống còn hơn chết
hắn cười đểu giã.bây giờ trúc tử mới biết vì sao mình bị bắt đến đây thì ra hắn là con rễ tương lai của ông.khi còn lại mình hắn và một đám nịnh thần. trúc tử mình như con cá để lên thớt ai muốn xào nấu gì cũng đc.vì thế chỉ biết cắn răng chịu đựng
-lúc sáng mày anh hùng lắm mà sao bây giờ lại im re vậy
-muốn đánh muốn giết thì cứ làm
-hahaha….giết mày như trở bàn tay nhưng tao ko muốn mày chết dễ dàng như vậy.dám xen vào chuyện của thiếu gia thì mày biết chuyện gì sẽ đến rồi đó.
-tao ko sợ hạng người như mày đâu muốn thắng tao chỉ vì mày giở thủ đoạn thôi
Bup……….bụp
những cú đá liên tiếp vào bụng khiến trúc tử khụy xuống
-quỳ xuống cho tao.
-có nghe thiếu gia nói gì ko thằng kia quỳ xuống mau
-tụi bây là gì tao phải quỳ có giết chết tao cũng ko quỳ
-thằng này láo dám nói chuyện thiếu gia vậy sao hả
bốp …bốp………
Những cú đấm vào mặt đau điếng trúc tử bị trối chặt tay ko thể đánh trả .máu từ khóe miệng trào ra
-tao hỏi mày lần nữa có quỳ xuống xin lỗi tao ko
-dù mày đánh chết tao thì tao cũng ko bao giờ van xin mày đâu
bụp…bụp…..bụp…..
Cùng một lúc bọn chúng nhào vô đánh trúc tử.đến khi trúc tử ko còn sức chịu đựng.máu khắp nơi tuôn ra ko ngừng.
-thiếu gia nếu tiếp tục đánh e rằng nó sẽ chết mất
-đc rồi đi thôi hôm nay chỉ dạy nó đến đây.lần sau liệu hồn nghe mày
Bọn chúng kéo đi trúc tử nằm đó.đôi tay vẫn trói chặt vào nhau.trúc tử mệt mõi khép mắt lại.trúc tử lại nhớ mẹ nhớ yên nhi người bạn duy nhất mà trúc tử có đc nếu họ biết trúc tử thế này chắc là họ sẽ đau lòng lắm.trúc tử cố gắng gượng dậy lê từng bước ra cái liều giữa đồng.tự lấy dao cắt sợi dây thừng.quá mệt mõi trúc tử nằm xuống.trong mơ màng trúc tử cảm nhận đc ai đó đang chăm sóc vết thương cho mình hinh như người ấy đã khóc.trúc tử còn cảm nhận đc hơi ấm trên môi mình muốn mở mắt ra nhưng ko thể trúc tử chìm vào giấc ngủ với giấc mơ ấm áp mà trúc tử đang cảm nhận đc.
-mặt trúc tử bị gì vậy
-dạ ko có gì hôm qua tôi lỡ vấp té thôi
-có phải ba tôi đã cho người đánh trúc tử ko?
-dạ ko có thôi tiểu thư vào học đi tôi ko sao thật mà
Hạ âu đưa tay sờ lên vết thương trên mặt trúc tử mà xót xa
-đau như vậy mà nói ko sao.trúc tử đi theo tôi
-tiểu thư ko định học ah
-hôm nay tôi sẽ nghỉ một hôm chăm sóc cho trúc tử
-dạ tôi ko dám
-trúc tử lại vậy nữa rồi.nếu ko đi theo tôi thì tôi sẽ giận đó
Trúc tử ko hiểu sao mõi khi hạ âu nói vậy là trúc tử ko thể từ chối.thấy trúc tử vẫn đứng im nên hạ âu nắm tay trúc tử kéo đi.bàn tay luôn cho trúc tử cảm giác ấm áp và cảm giác lạ lẫm cứ len lõi vào tim
-hạ âu đưa tôi đi đâu vậy
-trúc tử cứ đi theo tôi.tôi ko có ăn thịt trúc tử đâu mà sợ
Trúc tử cười rồi vội nhăn mặt khi vết thương còn đau.nơi hạ âu đưa trúc tử đến bên thác nước thật đẹp.trúc tử ở đây bao lâu nay vậy mà ko thể biết đc một nơi lãng mạng thế này
-trúc tử ngồi đi.tôi đi hái ít thuốc đắp cho trúc tử
-tôi sẽ đi cùng cô
-trúc tử có biết hái gì đâu mà đòi đi.trúc tử cứ ngồi đây đợi tôi sẽ về ngay
Hạ âu đi khuất sau thác nước.trúc tử ngồi chờ một lúc hạ âu trở về trên tay cầm một ít thuốc.hạ âu vò nát tất cả lấy khăn lau nhẹ lên vết thương sự gần gũi khiến trúc tử đỏ mặt.khuôn mặt trúc tử thật căng thẳng.nhưng cảm giác này sau lại quen thuộc đến vậy hình như đêm qua trúc tử đã cảm nhận đc mùi hương và bàn tay mềm mại chăm sóc cho mình.chẳng lẽ là hạ âu nhưng trúc tử vội gạt đi vì làm sao hạ âu đến những nơi đó đc.có lẽ do trúc tử nghĩ đến hạ âu quá nhiều nên mới như vậy
-có đau lắm ko?
-ko có để tiểu thư chăm sóc tôi thế này tôi thật ái náy
-trúc tử vì tôi mà bị thương thì tôi phải có trách nhiệm chăm sóc vết thương cho trúc tử đến khi hết thì thôi
-vậy thì tôi mong cho vết thương sớm lành lại để cô ko phải lo lắng nhiều nữa
-trúc tử muốn mau lành thì phải để tôi chăm sóc thường xuyên ko đc tránh né biết ko?
-đc tiểu thư chăm sóc đó là phước đức cho tôi rồi
-txong rồi.hai ngày nữa trúc tử cùng tôi đến đây nha.mà sau trúc tử cứ gọi tôi là tiểu thư hoài vậy.gọi tôi là hạ âu đc rồi.còn gọi nữa tôi sẽ ko nói chuyện với trúc tử đó
Trúc tử cười gật đầu.sức thuốc xong trúc tử thấy đỡ đau rất nhiều ko biết vì đc hạ âu chăm sóc nên ko còn đau nữa hay là vì thuốc có công hiệu
-trúc tử thấy thế nào có đỡ đau chút nào chưa
-tôi thấy đỡ đau nhiều rồi.mà hạ âu biết y thuật ah
-tôi chỉ biết chút ít thôi.nhưng có thể trị cho trúc tử sớm bình phục
Trúc tử cười nụ cười làm ai đó bị lỗi nhịp
-hạ âu tìm đâu đc nơi đẹp quá vậy
-đây là nơi bí mật của tôi ko ai biết đâu.những khi tôi vui hay khi tôi buồn nơi đây luôn là bạn cùng tôi.khi tôi buồn tôi có thể khóc thật to.khi tôi vui thì tôi có thể vui đùa cùng những cảnh vật nơi đây
-vậy là nơi bí mật của hạ âu đã bị tôi phát hiện rồi
Hạ âu cười
-thì sao này có trúc tử là bạn cũng vui mà
-dạ tôi ko dám.phận bần hèn như tôi sao dám làm bạn cùng tiểu thư
-trúc tử lại vậy rồi tôi phải nói thế nào để trúc tử mới ko còn phân biệt cái giai cấp đó nữa
Thấy hạ âu giận trúc tử bối rối
-xl hạ âu cô đừng buồn.tôi sẽ ko nói vậy nữa đâu
-vậy trúc tử là bạn của tôi nha.vì từ nhỏ đến giờ ai thấy tôi cũng sợ ko ai kết bạn với tôi hết
-lỡ trúc tử cũng sợ ko làm bạn với hạ âu thì sao
-thì tôi sẽ mãi là bạn cùng cỏ cây.sẽ khóc bên những chiếc lá sẽ cười cùng những tiếng chim sẽ than thuở cùng với nước
-nếu là vậy thì thật khổ cho nơi đây quá.phải nghe hạ âu than thở suốt ngày.chi bằng một mình trúc tử sẽ thay nơi đây bầu bạn cùng hạ âu
Hạ âu vui mừng ôm chầm lấy trúc tử cuối cùng cô cũng có người bạn để chia sẽ.hạ âu bối rối khi khoảng cách cả hai gần gũi với nhau.vội buông trúc tử ra cả hai bối rối quay đi nơi khác
-chúng ta về thôi trễ giờ rồi
Hạ âu gật đầu hai bóng người khuất sao tàn cây.đưa họ về với hai giai cấp cách xa nhau.
-thưa ba con mới đi học về
RẦM………
-hôm nay con đi đâu mà lại trốn học
-con…..con……
Trúc tử vội quỳ xuống
-thưa lão gia là con đã đưa tiểu thư đi chơi mà quên đến giờ học.lão gia có đánh xin hãy đánh con
Bốp………..bốp……….
Thứ bần hèn như mày mà dám dẫn tiểu thư đi chơi mày chán sống rồi chứ gì.người đâu đưa roi cho ta
hạ âu cũng quỳ xuống van xin
-ba ơi trúc tử ko có lỗi là do con muốn đi chơi.phận làm nô sao dám cãi lại chủ.ba có đánh thì xin đánh con
Ông tức giận văng cây roi xuống
-bảo mọi người bỏ đói nó 3 ngày cho ta.bảo vệ tiểu thư mà làm ko xong thì từ nay ở đó mà chăn bò đi
Trúc tử thấy buồn vì từ nay ko còn đc bên bảo vệ hả âu nữa.
-cảm ơn lão gia đã bỏ qua cho con
-còn ko mau cút khỏi đây
Trúc tử cúi chào ông và hạ âu rồi đi ra ngoài.hạ âu nhìn theo xót xa.3 ngày trúc tử ko ăn gì làm sao chịu nỗi đây.nhưng nếu van xin thì e rằng mạng trúc tử cũng ko thể giữ đc”trúc tử sao lại ngốc như vậy sao lại lãnh trách nhiệm của tôi để bây giờ bên tôi ko còn bên trúc tử nữa”hạ âu cũng chào ba mình rồi đi về phòng nước mắt lại chan hòa niềm đau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro