Tập 26 : Cưỡng Bức
Bên này Cát Nhĩ đã nhanh chóng dẹp xong loạn. Trên đường trở về phủ hắn không ngừng suy nghĩ : tại sao dân du mục lại gây rối vào lúc này ? Sớm không gây muộn không gây lại nhầm ngay lúc hắn chỉ vừa mới trở về ? Dân du mục có gì đó rất khác lạ, sao lại giỏi võ như vậy ? Hắn chợt nhớ ra một người, liên kết mọi chuyện lại hắn liền sáng tỏ
- Chết, kế điệu hổ ly sơn
Cát Nhĩ thúc ngựa nhanh nhất có thể quay về phủ. Đến nơi ngựa chưa kịp dừng hắn đã vội phi thân xuống chạy bay vào phòng. Thấy Thuần Ngọc ngồi trong góc giường úp mặt vào hai đầu gối hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn tưởng y chờ hắn quá lâu nên ngủ gục, không lên tiếng gọi nhẹ nhàng tiến lại gần ôm y vào lòng. Vừa mới chạm vào người y đã hốt hoảng giẫy ra thét lên
- Ta xin lỗi...ta...ta không cố ý.... lỗi tại ngươi... cứ bắt ta đi....
- Ngươi...bị làm sao...bình tĩnh lại nói ta nghe...
- Ta....hắn... - Thuần Ngọc ngước lên thấy Cát Nhĩ thì không biết nói sao cứ ấp a ấp úng
- Có phải hắn đã đến tìm ngươi ? - Cát Nhĩ nắm hai tay y siết lại
Thuần Ngọc không trả lời, mặt đầy nước mắt gật gật đầu
- Rồi sao đó thì sao ?
- Ta đã... lỡ tay đâm hắn... nhưng là... ta không cố ý...
- Hahaha....đáng đời hắn... đâm hay lắm... đâm tốt lắm...để cho ngươi nếm mùi vị bị người ngươi yêu thương tổn thương ngươi đi.... cảm giác nó sẽ như thế nào.... - Cát Nhĩ bỏ hai tay y ra đột nhiên cười to lên như người điên
- Có phải ta đã từng quen biết hắn... ta nghe giọng nói hắn rất quen... ánh mắt hắn nhìn ta..
- Không, ngươi chưa từng quen biết hắn, người ngươi yêu là ta
Thuần Ngọc chưa nói xong hắn đã vội ngắt lời y, đẩy y nằm xuống giường đè lên người , bắt lấy cằm y mà hôn cắn một cách thô bạo. Thuần Ngọc vừa đau vừa sợ cố sức đẩy hắn ra nhưng sức của y so với Cát Nhĩ là một trời một vực. Y cứ cố cựa quậy tránh né không cho hắn hôn, hắn điên tiết lên hung hăng xé rách y phục của y ném sang một bên. Làn da được bảo dưỡng trắng nõn của y lồ lộ ra trước cặp mắt dã thú của Cát Nhĩ, hắn huyết khí phương khương chế trụ hai tay y trên đỉnh đầu cúi xuống mà cắn mút trên cổ, xương quai xanh, hai điểm nhỏ hồng trước ngực cũng bị cắn cho bầm xanh bầm đỏ. Tay đã bị giữ chặt nên Thuần Ngọc không chống cự được chỉ cố sức quẫy đạp chân liên tục, miệng la hét cầu xin muốn khản luôn cả cổ. Cát Nhĩ đang trụ ngang hông y lùi xuống tách hai chân thon dài của y ra. Nhục dục của Cát Nhĩ thô to hơn Tống Hiên rất nhiều lại chưa từng có kinh nghiệm thao nam nhân nên làm sao hắn biết phải bôi trơn mở rộng cúc huyệt trước khi thao mà chuẩn bị. Giữ chặt một bên đùi của y, Cát Nhĩ cầm nhục dục thô to của mình đặt trước cúc huyệt mà ấn vào. Thuần Ngọc vì đau đớn mà cố sức cựa quậy, Cát Nhĩ bây giờ như dã thú bị dục vọng thiêu đốt, thịt non tơ đã dâng tới miệng hắn làm sao kiềm chế nỗi. Nhưng miệng huyệt khô khốc hắn không tài nào đẩy thứ to lớn của hắn vào được. Trong cái khó ló cái khôn chợt hắn nghĩ ra cách làm cho chỗ đó trơn tru mềm ướt, hắn cúi xuống dùng lưỡi liếm mút cúc huyệt của y, hắn cố tình liếm thật nhiều để nước bọt làm ẩm ướt nơi đó của y.
Giữ chặt một bên đùi y lại, hắn cầm nhục dục đã sưng trướng cố sức đâm vào tiểu cúc chật hẹp, do có nước bọt của hắn việc đi vào đã dễ hơn đôi chút so với lúc đầu, loay hoay một hồi hắn cũng vào được đỉnh đầu của nhục dục, chỉ mới bấy nhiêu mà Thuần Ngọc đã không chịu nổi đau đớn thét lên
- Ahhhh....Đau....đau quá....lấy nó ra.... ta xin ngươi....
Cát Nhĩ vừa từng chút đẩy vào vừa hổn hển nói, cảm giác sướng khoái chưa từng có khiến hắn mê ly
- Cố chịu một chút... ta với ngươi là phu thê... chuyện này trước sau gì cũng làm mà...cố chịu đựng...ha....
- Không... không.... đừng mà .... - Thuần Ngọc đã nước mắt dàn dụa lắc đầu nguầy nguậy phản đối
- Aaahhhh....
Hai người cùng thét lên khi Cát Nhĩ đâm hết nhục dục thô to của hắn vào bên trong Thuần Ngọc. Cát Nhĩ xuýt xoa rên rĩ
- Sướng quá... thật hảo a....
Nơi thịt động mềm mại bao quanh siết chặt lấy nhục dục của hắn làm hắn muốn bùng nổ, không dừng được lâu hắn đã vội động. Thứ to lớn đó so với huyệt động nhỏ bé đó của y là quá khổ, chưa kịp quen với dị vật thô to đã bị lộng nơi nào đó của y đã bị cạ rách, y đau rát không chịu nổi, tay đã vò nát chăn dưới giường
- Đừng động nữa...đau quá...hức... hức... Hiên... đau...
Thuần Ngọc đau quá mà như mất đi ý thức rơi vào trạng thái mơ hồ, lại vô ý mà thốt ra cái tên y cũng không biết là ai. Tại sao mình lại gọi tên người đó
Cát Nhĩ nghe đến cái tên đó thì càng điên tiết hơn, gằn giọng quát
- Không được gọi tên hắn trước mặt ta... không được nhớ đến hắn.... nghe rõ chưa...người ngươi yêu là ta.... ngươi phải nhớ kỹ điều đó ...
Mỗi câu nói là mỗi cái thúc mạnh sâu đến tận cùng, Thuần Ngọc run rẩy toàn thân không chống đỡ nổi mà ngất đi, phía dưới y một tơ máu len qua khe hở mỗi lần hắn rút ra đâm vào mà chảy xuống đệm
Mặc y ngất đi hắn vẫn đưa đẩy đến khi tiết sâu vào bên trong y mới thôi. Khi hắn rút nhục dục ra một thứ chất lỏng trắng xen lẫn đỏ hỗn tạp chảy tràn xuống đệm nhìn rất tà mị. Cảm giác y như lần đầu y bị thất thân
Một lát sau, thú tính của Cát Nhĩ lại nổi lên, hắn đè y ra mà xâm chiếm một lần nữa
Thuần Ngọc vì chuyện này mà phát sốt ba ngày ba đêm. Khi thầy thuốc được mời tới xem vết thương, thấy hiện trạng toàn thân bầm tím của y, nơi đó lại bị rách be bét máu thì hoảng hồn vội vàng lau chùi vết thương, cầm máu lại cho y, thoa thuốc trị thương, thoa thuốc tan máu bầm toàn thân cho y, sau lại sai người sắc thuốc cho y uống hạ sốt mới thở phào nhẹ nhõm, thầy thuốc lắc đầu ngao ngán với tính thô bạo của tướng quân nhà này
___________________
Tống Hiên cũng không khá hơn là mấy, sau khi được Kha Đạt đưa đi rời khỏi phủ Cát Nhĩ tướng quân thì nhanh chóng trốn vào cung A Nỗ Quốc trị thương .
Kha Đạt dù sao cũng là lính con nhà võ nên mấy vết thương kiểu này là chuyện nhỏ, bên mình hắn lúc nào cũng mang theo thuốc trị thương loại tốt nhất phòng khi bất trắc. Bây giờ có cơ hội sử dụng rồi mà không phải cho hắn mà cho hoàng đế si tình của hắn .
Kha Đạt cởi áo Tống Hiên ra, điểm các huyệt cầm máu lại, thao tác nhanh nhẹn rút mạnh dao ra rắc thuốc trị thương lên. Tống Hiên mặc dù đã ngất nhưng vì đau quá mà cắn chặt răng, liên tục nhíu mày , mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa, Kha Đạt nhanh chóng băng bó vết thương lại, lấy khăn nhúng nước lau mồ hôi trên trán và trên lưng Tống Hiên xong lấy áo sạch mặc vào cho hắn, đỡ hắn nằm xuống giường nghỉ ngơi .
Hoàng thượng dù sao cũng là lá ngọc cành vàng ít bị thương tổn nên sức chịu đựng cũng kém, vết thương hành cho phát sốt ba ngày ba đêm. Trong lúc phát sốt miệng cứ kêu tên một người mà hắn yêu thích nhất .
____________________
Bên này, Thuần Ngọc trong cơn mê sảng lại mơ thấy mình và nam nhân mình đâm lúc nảy ở bên nhau, cùng nắm tay đi dạo chơi , cùng uống rượu, cùng hôn nhau, nam nhân đó cười với y
- Ngọc nhi... ta yêu ngươi... ta thề suốt kiếp này ta sẽ mãi mãi yêu ngươi....
- Ta... ta không phải Ngọc nhi...
- Ngươi không phải Ngọc nhi... vậy ngươi là ai ?
- Ta...ta...
- Sao ngươi không trả lời ?
- Vậy ngươi là ai ?
- Ta là Tống Hiên, ngươi là Ngọc Nhi
" Cầu cho Tống Hiên và Thuần Ngọc vĩnh kết đồng tâm, thiên trường địa cửu "
Ngươi nhớ ra chưa ?
- Hiên... Hiên... Tống Hiên... ngươi đừng đi....
Thuần Ngọc mồ hôi đổ đầy trán liên tục gọi tên Tống Hiên sau lại nói lảm nhảm gì Cát Nhĩ nghe không rõ. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Thường thì người bị hạ chú sẽ không còn nhớ gì để người hạ chú dễ dàng điều khiển tâm trí họ, nói gì cũng phải nghe. Làm sao y có thể nhớ lại được, làm sao có thể như thế được chứ. Sư phụ hắn nói : chỉ có những người yêu nhau sâu đậm, thực sự mãnh liệt mới vượt qua được thử thách, phá giải được chú, một khi chú đã được giải có hạ chú nữa cũng vô ích. Không, hắn không thể thua. Hắn không cam tâm. Hắn cũng yêu y kia mà tại sao y chỉ biết có tên khốn kiếp đó . Kiếp trước cũng vậy kiếp này cũng vậy, chẳng lẽ hắn luôn là người bại trận .
Hết tập 26
Hôm nay chủ nhật sáng giờ gặp toàn chuyện vui nên ta cũng góp vui xíu. Kéo theo mọi người cùng vui hen
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro