Chương 5 : Cơn Sóng Ngầm
Chương 5: Cơn Sóng Ngầm
Sau bữa tiệc tối qua, Minh Ngọc được sắp xếp ở lại trong một tiểu viện bên trong phủ thái tử. Nơi này không xa hoa như nội cung nhưng vẫn toát lên vẻ thanh nhã, yên tĩnh, rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Cô đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng vằng vặc trên cao, trong lòng suy nghĩ về tình cảnh hiện tại.
Bây giờ mình đã dính líu đến hoàng thất, e rằng muốn rời đi cũng không dễ. Nếu không cẩn thận, có thể mất mạng bất cứ lúc nào…
Nhưng nếu ở lại, cô cũng không thể mãi mang thân phận "Trần công tử" mà không có một lai lịch rõ ràng.
Cô cần một thân phận hợp lý để không ai nghi ngờ.
Một cuộc đối thoại đáng ngờ
Sáng hôm sau, khi Minh Ngọc đang dùng bữa, một nữ tỳ đến truyền lời của thái tử.
"Điện hạ mời công tử đến chính điện."
Minh Ngọc gật đầu, nhanh chóng chỉnh trang lại y phục rồi theo thị nữ đến nơi.
Trong chính điện, Lê Trọng Hiên đã ngồi sẵn. Uyển Nhi cũng có mặt, nhưng hôm nay nàng không khoác y phục diễm lệ mà chỉ mặc thường phục đơn giản, nhưng vẫn không giấu được khí chất cao quý.
Thấy Minh Ngọc bước vào, Trọng Hiên ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Trần công tử, ta đã suy nghĩ về chuyện của ngươi."
Minh Ngọc im lặng chờ hắn nói tiếp.
"Nếu ngươi không muốn rời kinh thành, vậy có muốn ở lại dưới trướng của bổn vương không?"
Minh Ngọc hơi nheo mắt. "Điện hạ có ý gì?"
Trọng Hiên mỉm cười, chậm rãi nói:
"Bổn vương cần một ngự y thân cận."
Minh Ngọc hơi bất ngờ. Thái tử muốn giữ cô bên cạnh, nhưng không phải với tư cách hộ vệ hay thuộc hạ, mà là ngự y?
Điều này… thực ra cũng không quá tệ.
Uyển Nhi đột nhiên xen vào:
"Không phải ngươi thích hành nghề y sao? Nếu đã vậy, ở lại đây chẳng phải là tốt hơn sao?"
Minh Ngọc liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy người này quả thật rất trực tiếp.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đáp:
"Nếu thái tử đã có lòng, tại hạ xin nhận lời."
Trọng Hiên gật đầu, vẻ mặt có chút hài lòng.
"Tốt. Từ nay ngươi sẽ là y quan trong phủ, nhưng chỉ cần nghe lệnh trực tiếp từ ta."
Minh Ngọc cúi đầu: "Tại hạ hiểu."
Uyển Nhi nhìn cô, ánh mắt có chút hứng thú.
Gặp gỡ một người lạ mặt
Sau khi rời khỏi chính điện, Minh Ngọc đi dạo một vòng trong phủ để làm quen với đường đi.
Khi đang bước qua một hành lang vắng vẻ, cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện.
"Ngươi có chắc không? Nếu là thật, thì chuyện này quá nghiêm trọng!"
"Bẩm phu nhân, đây là tin tức do người trong cung đưa ra, không thể sai được."
Minh Ngọc nhíu mày, vô thức nép vào tường lắng nghe.
"Thái tử điện hạ tuyệt đối không được biết chuyện này. Nếu để ngài ấy phát hiện, e rằng sẽ có đại họa."
"Thuộc hạ hiểu."
Tiếng bước chân vang lên. Minh Ngọc lập tức lùi vào góc khuất, đợi đến khi hai người kia rời đi mới chậm rãi bước ra.
Có vẻ như phủ thái tử không yên bình như vẻ bề ngoài…
Cô trầm ngâm, cảm thấy mình đã vô tình bước vào một ván cờ lớn.
Và trong ván cờ này, ai là quân cờ, ai là người chơi?
Cô không chắc.
Nhưng một điều cô biết rõ—cô phải thật cẩn thận nếu muốn sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro