Chap 2: Mở đầu
Về đến nhà, Trần Hi ngạc nhiên vô cùng. Căn nhà của họ như 1 toà lâu đài, không biết bao nhiêu là phòng, nơi đâu cũng là người hầu như trong phim nước ngoài.
Trương phu nhân đã chờ sẵn ở nhà, đón tiếp Trần Hi rât nồng nhiệt:
- Tiểu Hi à, cuối cùng cx gặp được con.
Con thật giống như ta nghĩ, thật xinh đẹp
- Dạ, con cảm ơn, Trương phu nhân
- Trương phu nhân? Nghe thật xa lạ phải không. Con cứ gọi ta là Diệp tỉ tỉ. Nghe thân thuộc hơn rất nhiều phải không
- Dạ 😅😅😅
- Thôi được rồi, không doạ con nữa, cơm canh đã chuẩn bị xong, đây là Như Ý, từ nay cô ấy sẽ giúp con làm quen với nơi này. Như Ý, dẫn Tiểu Hi lên phòng, sắp xếp đồ cho Tiểu Hi, chuẩn bị ăn cơm.
- Như Ý xin vâng
Trần Hi bước vào căn phòng. Căn phòng thật tráng lệ, tràn ngập màu hồng của thiếu nữ. Như phòng ngủ của 1 cô công chúa. Nàng ngồi lên chuếc giường êm ái, dễ chịu. Cô chưa bao giờ thấy chiếc giường nào lại thoải mái đến vậy.
Tắm rửa xong xuôi, nàng bỗng thấy 1 người phụ nữ xinh đẹp, quý phái, tuổi chỉ tầm 27,28 thôi:
- Tiểu Hi, chào em. Chị là Trương Như Châu, là chị của Hạ Nam, con gái Trương Gia. Mong được làm quen với em. Đây là Lục Bảo, con trai chị,2 tuổi
- Chào chị, em...em là Trần Hi. Chị quả thật rất xinh đẹp
*chị Châu cười mỉm*
- Được rồi, được rồi ^^ Mẹ chị gọi em xuống ăn cơm đó, đi thôi
Trần Hi bước xuống cùng Như Châu thì thấy 1 người đàn ông lạ, tướng mạo cx ko dễ mến cho lắm, nhìn không nghiện ngập thì cũng chơi bời.
Như Châu:" Đây là Lục Dương, tổng tài của 1 cty con của Trương Thuý. Chồng chị"
Lục Dương đón chào cô bằng một ánh mắt gian xảo, đói khát, đầy dục vọng:" Chào em, cô gái nhỏ"
Cô biết đây cũng phải người nên thân thiết làm gì cho mệt nên cũng chỉ hời hợt: "Chào anh"
Chỗ ngồi trên bàn ăn của cô được xếp ngay cạnh Hạ Nam khiến cô khá căng thẳng ( thực ra đâu ai biết được anh cũng căng thẳng không kém nhưng không nói ra). Nhưng điều mà khiến nàng thấy lạ nhất rằng phía bàn ăn bên kia toàn những "của ngon vật lạ"," sơn hào hải vị" nhưng xung quang anh lại chỉ toàn những món đơn giản nhưng rất thơm ngon như kiểu ăn chay vậy, tuy thế nhưng cô lại thấy nhớ đồ ăn nhà vô cùng. Thấy cô nhìn chằm chằm vào đồ ăn của mình, Hạ Nam cất giọng nói ấm áp và đầy cuốn hút của mình:
- Tôi khuyên cô nên dừng nhìn vào đồ ăn của tôi và ngoan ngoãn ăn cơm đi. Tôi không ăn được những thức ăn kia. Trông chúng hấp dẫn vậy nhưng đâu ai ngờ được rằng bao nhiêu con người ở đây đang muốn tập đoàn của tôi, còn chỗ thức ăn này tuy đơn giản nhưng lại ngon và an toàn vô cùng
Trần Hi chỉ voi thức khẽ gật đầu đáp lại: "Ồ". Cô giờ đây như đã bị giọng nói ấy cuốn hút mất rồi.
Anh quay sang nhìn cô rồi khẽ cười mỉm rồi thầm nghĩ cô gái này thật ngốc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro