Chương 20
người gửi là ai cô không biết, nhưng mà nên đi một chút nhỉ, cũng không mất mác gì, lạc an tịch đứng lên đi ra khỏi lớp, lâm khánh nhìn theo, cô đi đâu vậy nhỉ...
lạc an tịch đi ra thì thấy cảnh tượng pin nằm dưới đất, mặt mũi toàn máu me"lạc an tịch"luci đúng lúc đi ngang qua thì thấy một cảnh đầy máu me, lạc an tịch lại ra tay với người devil, cô nghe tiếng gọi thì xoay người lại, cú đấm của luci đang tới gần, lạc an tịch nghiêng người sang phải vừa kịp né được, luci đá chân lạc an tịch chụp chân luci lại"cô nổi điên đấy à? cô không phải đối thủ của tôi"it nhất cô không muốn gây hấng đánh nhau"cô sao hết hại từ người này đến người khác muốn gì hả?"luci hất chân đẩy cô lùi về sau mấy bước sau đó vung tay vào ngực lạc an tịch, bàn tay luci dừng giữa không trung"anh khánh..."luci nhìn bàn tay đang chụp lấy tay mình, leader của devil đang làm gì vậy? chẳng lẽ lại muốn bênh vực cô ta
"dừng lại đi"lâm khánh buông tay luci ra, quay sang nhìn pin đang nằm một cách đau đớn, anh vốn nghe tin lạc an tịch và luci đánh nhau mới đến, tại sao còn có pin, ai đánh pin ra nông nỗi này"nói đi, là ai làm?"anh nói mà mắt nhìn thẳng vào lạc an tịch, giống như cầu xin lại giống như tức giận
"là cô ta, hết hại chan rồi đến pin, cô rốt cuộc muốn gì?"luci thét lớn, có thể thấy cô ta đang rất phát điên
"lạc an tịch, thật sự là cô à?"anh nhìn cô, cả đám cũng nhìn cô, mọi người đều nhìn cô
"muốn biết thì hỏi người bị thuơng đi?"cô không làm việc gì phải giải thích tới lui, trực tiếp hỏi pin có phải rõ rồi không?
"pin nghe anh nói không?"lâm khánh đi đến cạnh pin, anh ta gật gật tỏ vẻ hiểu
"ai làm?"anh cầu mong không phải lạc an tịch, xin đừng là cô
"lạc...lạc..an tịch...cô..cô ta bảo em...nói nhiều...nên đánh...đánh em"pin nói xong rồi ngất xỉu, lạc an tịch nhìn con người đang bất tỉnh kia cười khẩy một cái"hay thật"cô quay lưng đi thì lâm khánh kéo cô lại"giải thích"anh muốn cô nói, bất cứ gì cũng được đừng im lặng"có gì giải thích? muốn nghe gì?"lạc an tịch trở nên quật cường, cứng đầu mở to mắt nhìn anh
"nói đi em không làm, cái gì cũng được"anh đang cầu xin, muốn cho cô trong sạch khó đến thế sao?
"anh tin không, còn các người ai tin tôi?"lạc an tịch nhìn cả đám, ánh mắt đầy nghiêm túc
"cậu phải cho chúng tôi niềm tin chứ? an tịch cậu đang làm gì vậy hả?"chu hiểu vy lên tiếng, cô không thể cứ mãi im lặng, hết chan rồi tới pin, mọi chuyện đều đi quá xa, quá mức kiểm soát
"niềm tin? chu hiểu vy đứng đó mà nói niềm tin? không cảm thấy thẹn à? các người đều không tin tôi đúng không? alex?"cô đang trông chờ, một người tin cô, một người có thể gọi là bạn
"mọi người đều biết cả rồi anh tịch à, cậu nói một câu xin lỗi có quá khó không?"alex mong cả đám như lúc trước vui biết bao
"lâm khánh?"cô nhìn lâm khánh, anh có thể hiểu những điều cô nói không? có muốn tin tưởng cô không?
"tôi đều bỏ qua, chỉ cần em nói em làm sai gì, và thấy ân hận, tôi không chấp, là vì em còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi cùng em chịu trách nhiệm"anh nói hết lời, đáp lại anh là nụ cười khẩy, đầy bất lực, ánh mắt cô đảo vòng nhìn tất cả mọi người"được, tôi nói, tôi xin lỗi vì đã tin tưởng các người, xin lỗi vì coi các người là bạn thân, chu hiểu vy tôi coi cậu như là người trong nhà, hết sức bảo vệ cho dù cậu đúng hay sai, alex tôi không hề sợ rắc rối cậu gây ra lớn thế nào, chỉ cần là cậu uất ức tôi mặc kệ, các người tôi đều xem là bạn, tôi xin lỗi, hôm nay lạc an tịch tôi chính thức không có bạn, sau này tôi có sống có chết thì không liên quan đến các người, và ngược lại, lâm khánh lầm sau nếu đàn em của anh còn chọc giận tôi, cho dù là ai tôi cũng không nể mặt"cô vung tay lâm khánh ra khỏi tay mình rồi đi khỏi, cả đám chìm trong im lặng, lâm khánh nhìn theo cô, bóng lưng nhỏ bé dần dần biếng mất"kể từ hôm nay, không có an tịch nữa, cô ấy không liên quan đến tôi"anh nói rồi lạnh lùng rời đi...
lạc an tịch về nhà, đúng lúc gặp mẹ của an nhiên, đang mở cửa vào nhà cô ấy gọi lại"em là an tịch hả?"
"đúng thế, có gì không?"lạc an tịch tâm trạng không được tốt cho lắm,nên cô muốn nói nhanh để vào nhà nằm ngủ
"an nhiên hay nhắc về em, cám ơn em nhé"mẹ an nhiên tỏ vẻ rất biết ơn, bà phụ nữ có chút nhan sắc, nhưng kiểu trang điểm đậm và ăn mặt hở hang không hợp với bà lắm
"chị mượn nợ xã hội đen à?"cô cũng đi hỏi vấn đề này lâu rồi, cô lo cho tương lai của an nhiên sau này
"không việc gì đâu, là thằng bé còn nhỏ không biết gì"mẹ an nhiên vẫn giữ vẻ lịch sự mà cười nhẹ nói
"chị nghỉ nó còn nhỏ thật sao? biết an nhiên nói gì không? nó nói sinh nhật muốn ước chị có thời gian bên nó, nó ước có nhiều tiền cho chị, thấy chị làm lụng vất vã đầy vết bầm trên người, mẹ an nhiên à, đó không phải cách đâu, nó lớn sẽ suy nghĩ thế nào?"lạc an tịch thẳng thắng nói ra, cô lúc này không còn bình tĩnh nữa, quá nhiều chuyện đang lởn vỡn trong đầu cô, như muốn nổ tung ra
"cám ơn em, em nói đúng đó không phải cách, nhưng nó là biện pháp duy nhất, chị phải đi rồi, tạm biệt nhé"
"chị mượn bao nhiêu?"cô muốn hỏi xem có quá mức, về sự an toàn của an nhiên không
"ba nó đánh bài thua 50 triệu, em đừng lo chị sắp kiếm tiền đủ rồi, không để nó qua phiền em đâu"mẹ an nhiên đi khỏi, lạc an tịch day day mi tâm rồi vào nhà, chuyện cô cần lúc này nên là ngủ một giấc, uống 5 viên thuốc ngủ rồi vào giường, lạc an tịch có thói quen dùng Thuốc an thần, cô hay khó ngủ một chút...
buổi tối không ai đến bar cả, lâm khánh ở nhà xem đua xe, hôm nay anh không tài nào tập trung được, đầu óc cứ lẩn quẩn đâu đâu ấy, còn trần huy, uy vũ, alex và chu hiểu vy đến bệnh viện thăm chan, cậu bé vẫn chưa tỉnh, hôn mê bất động, mon vẫn túc trực, thậm chí cô bé không ngủ không ăn, đã gầy hơn rất nhiều"mon em về nghỉ chút đi, em tiều tụy lắm"chu hiểu vy nhìn cô bé mà không khỏi xót xa, lại càng giận lạc an tịch hơn, sao có thể ra tay mạnh như vậy chứ
"em không sao, đợi chan tỉnh dậy đã"giọng nói mon đầy sự mệt mỏi, nhưng vẫn không muốn rời đi
"ây tay chan động kìa"alex phát hiện ra chan động đậy thì la lên, cả đám mừng rỡ, mon chạy đi tìm bác sĩ đến kiểm tra... sau một hồi khám thì chan cũng lờ mờ mở mắt"bệnh nhân đã thoát khỏi hôn mê sâu, nhưng cần được theo dõi, đừng lo lắng quá"bác sĩ rời khỏi, chan nhìn xung quanh, muốn ngồi dậy, mon đỡ cậu bé, trong giây phút đó chan vòng tay ôm mon vào lòng, khiến bọn trần huy cười tủm tỉm"đồ ngốc, mình đã ngủ bao lâu rồi?"anh có thể không nhận ra cô bé này vì anh mà thành cái dạng này sao, mon chính là cô nhóc ngốc nhất trên đời, không nghĩ cho bản thân"đã 3 ngày rồi, thật sự rất lâu đấy, mình sợ cậu sẽ không dậy nữa"mon khóc òa trong lòng chan, cậu xoa đầu cô bé, cười hiền"tôi đã chết đâu? này cậu bao lâu không tắm rồi, bốc mùi này"chan chọc ghẹo, mon chui ra khỏi lòng cậu đỏ mặt cúi đầu"mình sẽ về tắm"
"ừm, đi đi, sắp thành con mắm rồi"mon chạy đi, chan cười hì hì, xem ra rất khỏe mạnh rồi"nhóc khỏe chứ?"trần huy hỏi han
"ổn anh ạ, mà hôm đó là bang nào ấy? chơi dơ quá"chan biết mình bị đánh lén, nhưng không đỡ kịp
"là lạc an tịch"uy vũ trả lời, khiến chan không khỏi kinh ngạc, sao lại là cô ta
"không thể nào"chan dường như không tin vào điều đó
"cô ấy không giải thích, đã thừa nhận, khánh cũng cạch mặt rồi, pin cũng bị đánh đến bầm dập ngất đi"uy vũ nói thêm, chan suy nghĩ cái gì đó rồi lại cười hề hề, trò chuyện, mon quay lại rất nhanh sau đó, dương như thời gian cô đi chỉ đủ để tắm rồi lại chạy vào, đúng là cô bé ngốc, cả đám ra về để cậu nhóc nghỉ ngơi, mon vẫn cứ tiếp tục ở lại, bảo ba mẹ chan về nghỉ ngơi
trong phòng bệnh chỉ còn mon và chan, cậu nằm xem điện thoại, mon thì chép bài, cô bé đã bỏ học ba ngày, bài vỡ bù đầu cả lên"đã mấy ngày không đến lớp?"chan nhìn cô gái bận rộn kia hỏi thăm
"à 3 ngày"mon rất chăm chỉ, không nghỉ tay chút nào
"không cần học à? bình thường siêng năng lắm mà?"chan chọc ghẹo, biết cô nhóc vì anh mà cái gì cũng không cần, vừa vui lại vừa tội"hai bác không nên thức khuya nhiều, mình chăm cậu là được rồi, chị luci cũng hay đến lắm, số hoa và trái cây đều là chỉ chờ cậu tỉnh lại làm quà"mon rất thành thật nói cho chan nghe về cô gái khác, không che giấu, ích kỉ chút nào
"mon qua đây"chan ngoắc ngoắc, cô bé chạy lại, nhìn xung quanh sợ cậu bị khó chịu ở đâu, bộ dạng ngốc nghếch này...
"sao thế? cậu không khỏe hả? mình gọi bác sĩ nhé?"mon nhìn chan chờ sự đồng ý
"quà tỉnh dậy của tôi đâu?"chan xòe tay, mon nhìn cậu ngạc nhiên, sau đó là cười trừ"mình quên rồi, mai nhé? có được không?"
"không"trái với vẻ đáng yêu kia là gương mặt vô cùng kiên định của chan, mon nghe vậy thì nhìn đồng hồ"mới 10h hơn hay mình đi mua, cậu chờ một....ưm...ưm..."mon chưa nói hết đã bị chan hôn lên môi, chiếm giữ toàn bộ các dây thân kinh cảm giác, cậu hôn sâu, đôi môi ấm nóng ngậm lấy môi dưới của cô bé mút mạnh, lưỡi bắt đầu đảo vòng bên trong khoang miệng của mon, hút hết những gì ngọt ngào nhất, mãi đến khi mon thiếu oxi vỗ vai cậu thì chan mới buông đôi môi ngọt ngào kia ra, mon đỏ mặt quay đi thì bị chan ôm lại, kéo nằm xuống cạnh mình"đồ ngốc, lần sau có lo lắng gì thì cũng lo cho bản thân một chút, cậu đúng là ngốc, ngủ đi"mon hoàn toàn không nghe chan nói gì, đầu cô bé mơ hồ, lỗ tai cũng ù rồi, chỉ cần nghĩ đến cảm giác vừa rồi là mon như bay lên chín tầng mây, vẫn chưa đáp xuống được, chan say giấc ngủ từ đời nào rồi, mon vẫn còn chiu diu miền đất hồng của cô bé...
lạc an tịch ngồi trong lớp, nghịch điện thoại....mới sáng sớm đã có người gọi, dãy số lạ kia chính là trần bân ba của cô
"alo"cô trả lời một cách không cảm xúc
"mấy ngày này, gọi con không được, có chuyện gì không con?"trần bân không thể liên lạc với con gái, chuông reo mà không ai trả lời, người của ông bên thành phố B bảo là tiểu thư không sao,ông cũng an tâm, chắc là con bé không muốn nghe
"có gì không?"cô vẫn lãnh cảm, cho dù thế nào cũng không có cách nói chuyện thân thiết cùng ông
"danien, anh ta đến thành phố B rồi muốn gặp con một chút, an tịch con nên suy nghĩ, theo ta là cơ hội tốt"trần bân muốn cô gặp danien một lần, có thể lần này gặp tương lai của lạc an tịch sẽ rộng mở hơn
"được, sắp xếp một chút"cô đã suy nghĩ ngay khi nhân được đề nghị của trần bân, nếu gặp danien có thể sẽ có hợp đồng quảng cáo, cô sẽ có thêm một số tiền, cái này coi như tặng sinh nhật an nhiên đi, cô cũng rãnh rỗi
"thật sao? tốt quá, ta sẽ nhắn thời gian và địa chỉ, con thật sự nghĩ thông rồi an tịch"trần bân vui mừng khôn siết, có thể nghe được tiếng cười của ông qua điện thoại, xem ra rất vui vẻ
"được, nhưng mà tôi chỉ cần tiền, không có lần sau" cô nói rất chắc chắn, alex nhìn sang, thấy lạc an tịch đang nhìn mình thì alex quay sang chỗ khác
"được được, ta giúp con liên hệ ngay, tạm biệt"trân bân vui đến độ làm việc cũng nhanh chưa đầy 5 phút đã có địa điểm hẹn và giờ, hẹn đi ăn trưa nên cô phải về sớm chuẩn bị, nếu đợi tan học thì không kịp, lạc an tịch thu dọn tập vỡ xách cặp đi ra khỏi lớp"an tịch đi đâu đấy?" cô đi chưa tới cửa đã bị cô giáo chủ nhiệm gọi lại
"em mệt, muốn về sớm"cô tìm một lí do để nói
"không được, em nghỉ nhiều quá rồi"cô giáo chủ nhiệm kiếm chuyện khônh cho cô đi, lạc an tịch không đôi co tiếp tục đi"em về tôi sẽ chấm hạnh kiểm khá"cô giáo chủ nhiệm đe dọa, lạc an tịch không phải sợ hãi mà là hạnh kiểm khá cô khó lòng thi olymbic, cô bất lực về lại chỗ mình, lấy điện thoại ra gọi, rất nhanh trần bân đã nghe máy
"ta nghe đây con gái"
"chuẩn bị quần áo đồ trang điểm đến lớp đi, không cúp được"lạc an tịch rất khó chịu nói, trần bân nhiếu mày
"ta gọi một cuộc"ai mà không cho con gái ông về, gan lớn như vậy
"cứ làm vậy, đừng làm lớn, vậy đi tôi bận"lạc an tịch cúp máy, đúng là chỉ cần trần bân gọi, cô sẽ được về, nhưng vốn không nên làm lớn như vậy, gia đình cô vẫn nên không để lộ thì hơn, như vậy cuộc sống bình thường của cô sẽ xáo trộn mất
bằng cách nào đó rất nhanh lạc an tịch đã nhận được tin nhắn từ số lạ"chào candy, rất vui được hẹn em đi ăn trưa, anh ở trường đón em, danien"nội dung nghe thật mùi mẫn, và sau đó là người vệ sĩ mang đồ makeup và váy áo vào tận bàn lạc an tịch"nhanh thế à?" nảy giờ từ lúc cô gọi cho trần bân chỉ mới tròn 5 phút, tốc độ thật kinh hoàng
"đây là thiết kế của ngài danien, muốn cô mặc thưa tiểu thư"cô nhìn bộ váy màu đỏ đô trong túi giấy rồi gật đầu đồng ý"cám ơn"người vệ sĩ nhanh chóng đi khỏi, lạc an tịch nhìn đồng hồ, bây giờ là 10h hơn, cô có 1 tiếng để chuẩn bị, phải nhanh mới kịp, lạc an tịch đồ đồ trang điểm đầy trên bàn, lấy gương dựng lên và bắt đầu trang điểm, cả đám đều nhìn lạc an tịch, hôm nay dịp gì đặc biệt mà lạc an tịch trang điểm kỉ thế? kẻ chân mày, đánh phấn mắt, tạo khối gắn mi giả rất tinh tế, mỗi thứ đều rất tỉ mỉ, kết thúc 45p trang điểm thì lạc an tịch đã có khuôn mặt thật sự xinh đẹp thoát tục, mày ngang mũi cao, môi đỏ chúm chím, thêm đôi mắt đầy cuốn hút kia khiến người khác giống như bị hút vào ánh nhìn của cô, lạc an tịch bắt đầu thắt tóc, cô quấn ống cúp phần đuôi từ sớm, bây giờ gỡ hết ra tóc đã xoăn tít nhìn rất quyến rũ, rất hợp với khuôn mặt vừa trang điểm kia...reng reng reng....tiếng chuông báo hiệu hết giờ học, lạc an tịch chạy vào toilet thay quần áo, cô bước ra với bộ đầm đỏ đô sang trọng, cổ áo khoét sâu đến không thể nào sâu hơn, phần thân váy dài đến mắc cá chân và được cắt xẻ một đường khá dài đến đùi non, trông bộ đầm vừa sang trong vừa quyến rũ sexy, màu đỏ đô tôn lên nước da trắng sứ của cô, chân đi giày thủy tinh màu đỏ càng khiến cô đẹp kiều mị, cặp đi học cô đưa cho vệ sĩ cầm về, chỉ cầm trên tay bóp đầm cùng một bộ với chiếc váy, lạc an tịch lướt qua cả đám, lâm khánh nhìn theo xa xăm, thấy cô lên một chiếc xe thể thao màu đen đắt đỏ, sau đó chiếc xe rời khỏi...
"rất hân hạnh được gặp em candy, hôm nay em đẹp lắm"danien là một người đàn ông điển trai,nét lai tây khiến gương mặt càng thêm tuấn tú, mày rậm mũi cao môi son, nói chung là ngũ quan cân đối không chê vào đâu được, anh mặc trên người bộ vest màu đen rất phù hợp với dáng người và không kém phần sang trọng"rất vui được gặp anh, danien"cô cất giọng dịu dàng chào hỏi
"hôm nay em cùng anh đi dự tiệc ở lâm thị, có gì không thoải mái cứ nói với anh nhé?"danien lịch thiệp nói, cô cười nhẹ thay cho sự đồng ý, từ đầu đến cuối danien và cô chỉ nói chuyện đời sống hằng ngày, chưa bàn tới chuyện hợp đồng gì cả, lạc an tịch không gấp, từ từ sẽ có dịp nhắc đến...
bữa tiệc ở lâm gia diễn ra ở trung tâm hội nghị lớn nhất thành phố, mức độ sa hoa của nó thì khỏi chê vào đâu được, mọi thứ được bày biện rất sang trọng và tinh thế"ồ danien đến rồi, cứ nghĩ không mời được anh"lâm hàn thần bắt tay cùng danien, lạc an tịch thì đi chào hỏi mấy vị phu nhân kia, để bọn đàn ông họ bàn chuyện"hơi muộn một tí, vì tôi con phải hộ giá người đẹp"danien nhìn về phía lạc an tịch, lâm hàn thần và nguyệt nhi cũng nhìn theo, tuy không thấy rõ vì lạc an tịch đứng nghiêng người nhưng lâm hàn thần nhìn tổng thể tỉ lệ trên người cô gái kia thì rất cân xứng, dáng người không tệ"là người đẹp mới à? danien anh rất nhanh tay trong việc tìm kiếm gương mặt mới, không tệ"lâm hàn thần cùng anh cạn ly, danien cười thoải mái, rồi nói nhỏ vào tai lâm hàn thần"gương mặt không tệ, xem kĩ năng thế nào mới quyết định được"cả hai cười lớn
"thế thì chúc anh may mắn nhé, danien"
cả buổi chiều của lạc an tịch chôn vào nơi tiệc tùng này, đến gần xế chiều danien mới đưa cô về khách sạn tắm rửa rồi cả hai cùng ăn tối, danien rất tử tế bao hẳn phòng hạn sang chỉ để cô tắm và thay quần áo, anh ta dường như rất thích thiết kế quần áo, đồ cô mặc hôm nay đều do anh ta kêu người mang đến, buổi tối hôm nay cô mặc một chiếc đầm xanh rêu cúp ngực, giống như số đo của chúng đều được may riêng cho cô vây, vừa vặn đến từng centimet, phần ngực đầy đặn được khéo léo phô ra rất hấp dẫn, bờ vai trần nõn nà càng trông trắng mịn hơn khi kết hợp với màu xanh rêu,phần ngực còn có đính đá rất lấp lánh, phía thân dưới là vải nhung mền mại kết hợp với lưới bọc bên ngoài làm sang trọng chiếc váy hơn
"em muốn ăn gì, candy?"danien ngồi trong xe nhìn mĩ nhân kế bên nhu mì hỏi
"ăn món anh thích"cô vui vẻ trả lời, danien cười một cái đầy gian manh rồi phóng xe đi, chỗ anh ta yêu thích chính là bar ziz"anh muốn ăn tối ở đây à?"lạc an tịch chính là không ngờ ấy, trong bar ziz ngoài đồ ngọt thì có gì mà ăn
"em vừa dự tiệc, chắc chắn còn no bụng,anh và em uống vài li, bàn chuyện làm ăn, không ép em ăn"danien giỏi nhất là đọc tâm lí phụ nữ
"anh thích chỗ này sao?"lạc an tịch muốn đi nơi khác cho dễ nói chuyện
"nơi đây nổi tiếng là học sinh, không có tệ nạn, trợ lí của anh đã nói, vã lại anh không muốn hình tượng của em xấu trong các mặt báo"cuối cùng vẫn bị danien thuyết phục lôi vào, cô vừa vào cả đám đã thấy, cả hai ngồi bàn cách đó không xa"em uống được rượu chứ?"danien cái gì cũng hỏi cô rất kỉ, rất quan tâm cô cho dù là chuyện nhỏ nhặt, đôi lúc cô thấy anh ta thật tốt tính
"một chút cũng không sao"lạc an tình nhìn anh dịu dàng cười một cái
"anh có một hợp đồng chụp đồ tắm, dáng người em cũng tốt, thấy thích hợp lắm, nhưng mà hình xăm của em, không hợp"danien vừa lắc lắc li rượu vừa nói, có vẻ như rất bất lực, lại tiếc nuối
"không phải đồ tắm đều được,đồ tắm kín đáo cũng được, em từ nhỏ nghiện xăm hình, cũng hết cách rồi"lạc an tịch nâng ly cùng anh, danien nhìn cô rồi làm như đang suy nghĩ gì đó
"thật ra không phải không được, chỉ là có hình xăm phải tốn khoảng che đi, cát xê của em không cao lắm"anh tỏ vẻ rất áy náy thì phải, nói tới đây kì kèo qua lại thì đủ hiểu danien muốn gì rồi
"tiếc nhỉ, anh có thể giúp em Thương lượng không?"cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy sự dụ dỗ, danien dùng ngón tay phát họa hình xăm trên ngực cô, từng chút từng chút di chuyển, lâm khánh nảy giờ đều nhìn thấy, không rời mắt một giây nào, có một giây nào đó lạc an tịch nhìn sang lâm khánh, nhưng thoáng qua rồi lại thôi"cái này, không phải là không có cách"danien ôm eo cô, rất tỉnh tứ, lạc an tịch tuy có chút khó chịu nhưng vấn nở nụ cười ngọt ngào với anh
"mẹ khiếp cô ta diễn trò gì vậy?"uy vũ chửi thề mấy tiếng, anh cảm thấy quá bất bình, lạc an tịch có muốn ngọt ngào với ai thì tìm nơi khác, hà tất gì vào đây diễn trò chọc tức ai?
"mình qua kéo anh tịch về"chu hiểu vy đứng lên thì bị trần huy kéo lại"không được đi, mặc kệ cô ta"trần huy không thích lạc an tịch từ lúc mà cô ra tay với pin, với chan có lẽ là do một chút bốc đồng, còn với pin là cố ý không thể tha thứ được nữa
tay danien đang mơn trớn trên đùi lạc an tịch, lâm khánh đứng phắc dậy, lạc an tịch vừa vặn nhìn thấy"em đi vệ sinh một chút"cô nói có chút ngượng ngừng
"mẫn cảm thế à?"danien cười sản khoái, lạc an tịch vờ xấu hổ đi vào toilet, lâm khánh đi theo sau"an tịch. đứng đó"lâm khánh gọi lớn, lạc an tịch dừng bước quay người lại, anh đi đến nhìn cô thật lâu"làm vậy chọc tức tôi? em thành công rồi đó"
"không có chuyện đó, cũng xin anh đừng phiền chúng tôi"lạc an tịch quay bước rời đi
quay lại với danien thì alex từ đâu chạy đến quyến rũ anh"anh đẹp trai, uống một ly chứ?"với lời mời của cô gái đẹp như alex, danien không ngại từ chối"em tên gì?"
"em tên là Alex"alex nói giọng như con nít, khiến danien có chút hứng thứ, vừa lúc lạc an tịch quay lại, thấy alex đứng nói chuyện với danien thì day day mi tâm, nhưng vẫn vui vẻ đi đến"bạn anh à?"lạc an tịch vờ hỏi, danien ôm eo cô "chỉ đến mời rượu"
"thế anh uống đi, phục vụ lên rượu đi"lạc an tịch rất thong thả,alex rất kiên trì uống cùng danien kết quả hai ly sau danien bắt đầu mất kiểm soát mà sờ da thịt của lạc an tịch"anh đẹp trai lại uống đi"alex không muốn nhìn thấy cảnh này lúc nào"trông anh rất có hưng thú nhỉ?"lạc an tịch thong thả nói, danien cười cười cắn lỗ tai cô một cái đầy ám chỉ, lạc an tịch nổi da gà khiến anh rất thích thú"khách sạn đằng trước nhìn rất tốt"cô lại nói tiếp, alex tắt hẳn nụ cười, nhìn chăm chăm cô
"được, anh muốn cưng chiều anh"cả hai rời khỏi, danien dính với lạc an tịch như sam, không buông giây nào, alex thơ thẩn về chỗ, nhìn thấy alex không nói câu nào, uy vũ mới lay lay"cưng sao vậy? không khỏe à?"
"an tịch cùng gã đó thật sự đi khách sạn đối diện"nghe alex nói, ai nấy cũng ngạc nhiên, lâm khánh lập tức đuổi theo...
lạc an tịch vác danien đang thấm thuốc vào phòng, anh ta trúng xuân dược khi lạc an tịch đi toilet nhờ phục vụ bỏ vào, hoàn cảnh bây giờ là anh ta hứng thú hôn hít cô đỏ đỏ khắp vai và cổ, sau khi đã đủ dấu tích, lạc an tịch đẩy danien đang mất lí trí kia sang một bên, lấy trong túi sách ra một con búp bê xẹp lép, cô ấn nút con búp bê từ từ căng phồng lên, danien vẫn bám víu lấy cô, đến khi búp bê đủ hơi, lạc an tịch vứt lên giường cho anh rồi vào phòng tắm
lâm khánh đi tìm ba khách sạn đối diện vẫn chưa thấy, bây giờ chỉ còn đúng một căn phòng vip, nhân viên bảo không thể đưa chìa khóa vì phòng được mở bằng mã số do khách tự đặt, anh đi lên phòng vip, thanh âm rên rỉ phát ra từ phòng vip cũng rất lớn, thậm chí họ còn quên chốt cửa, lâm khánh nhìn vào khe cửa, ngưởi ở trên đúng là danien, anh ta đang đè lên một cô gái, cô ta không ngừng rên rỉ, anh không thấy vẻ mặt lạc an tịch lúc này, vì cô gái đã bị tấm chăn che khuất, lâm khánh cười khổ rồi rời khỏi, anh thua rồi, thua một con nhóc cứng đầu...
lạc an tịch tắm ra thì mới thấy danien ngủ say quần áo vứt vương vãi khắp nơi, búp bê kia bị anh ta hành hạ không ít, cô ấn nút tắt, con búp bê xẹp xuống, bỏ vừa vặn vào ngắn kéo của túi xách, lạc an tịch thức cả đêm nhìn tên háo sắc ngủ say...
gần sáng cô vào toilet tắm rửa rồi mặc áo choàng tắm ra ghế ngồi sấy tóc, danien cũng bị anh sáng mặt trời làm cho tỉnh ngủ, anh vỗ vỗ đầu vô cùng đau nhứt"thức dậy rồi à?"cô nhìn anh cười ngọt ngào, danien ngồi dậy nhìn lạc an tịch"tối qua, em đưa anh vào à?"anh lần đầu tiên ngủ không biết gì, sao uống vài li lại say như thế
"là anh đưa em vào, hạnh hạ người ta đến tận sáng, còn hỏi thật vô tội"lạc an tịch nũng nịu trách móc, vẻ đáng yêu này, khiến danien cười sảng khoái, kéo lạc an tịch nằm xuống thân mình, vật thô to kia chỉa vào bụng khiến cô hơi hoảng sợ, nhưng vẫn cố bình tĩnh"đêm qua em vất vả rồi, sáng sớm có nên vận động chút không?"danien cuối xuống cắn lỗ tai cô một cái đầy kích thích
"thôi đi sắp đến giờ học rồi, em muộn học không được đâu, vã lại cắn người ta đỏ hết cả người, mặt mũi đâu mà đến lớp cơ chứ"lạc an tịch che mặt xấu hổ, những hành động đáng yêu này được danien nhìn rất chăm chú, cô không giống với cô gái khác bám lấy anh, ở cô lại có vẻ nũng nịu như mèo nhỏ, khiến đàn ông điên cuồng"tha cho em, anh phải bay sang đức họp, còn vấn đề hợp đồng, anh sẽ giao cho trợ lí của anh, 9h sáng mai tại bể bơi suny, có buổi chụp hình, giờ thì về đi học đi, bé ngoan"danien hôn lên môi cô cái đầy tình cảm rồi mới thả ra, lạc an tịch nhanh chân chạy khỏi, ở lại anh ta nổi thú tính thì tiêu mất
suýt nữa thì lạc an tịch muộn học do đi kí hợp đồng, cô vào lớp với bộ dạng mệt mỏi vì cả đêm không ngủ, lâm khánh nhìn những vết hoan ái trên cổ mà có một cổ cảm xúc kì lạ, ghen tức, buồn bã lại có chút ganh tị, lạc an tịch vừa ngồi vào chỗ thì lâm khánh đứng lên ra ngoài, anh không muốn thấy cô, có thể điều đó làm lòng anh bớt khó chịu hơn...lạc an tịch ngủ đến giờ về, lâm khánh quay lại lấy cặp sách thì cô vẫn còn ngủ rất say, mọi người đều về gần hết, chỉ có cả đám ở lại, nhìn cô gái vô tâm vô phế ngủ không biết gì...ting ting... lâm khánh định gọi nhưng bàn tay dừng lại ở không trung khi điện thoại cô reo, lạc an tịch mò điện thoại trong cặp mớ ngủ nghe máy
"alo?"
"em đã nhận được hợp đồng chưa? điều khoảng thế nào? hài lòng em chứ?"danien vừa kết thúc buổi họp, rãnh rỗi mới gọi cho cô hỏi chuyện
"ừm, tốt lắm, anh đang rỗi à?"nhìn cách lạc an tịch quan tâm người gọi cũng khiến lâm khánh ganh ghét, cô chưa bao giờ dịu dàng với anh như vậy
"vừa họp xong, anh gọi hỏi thăm em một chút,đang làm gì vậy em?"danien thong thả nói điện thoại, anh có cảm giác cô rất thân với anh, có thể thoải mái nói chuyện
"à, em đang ngủ"lạc an tịch dụi mắt ngồi dạy, vươn vai qua lại cho tỉnh ngủ
"hôm qua làm em mệt mỏi rồi, tội nghiệp thật"anh chọc ghẹo, lạc an tịch hoàn toàn không có biểu cảm gì
"còn nói thế được, hành hạ người ta cũng đừng làm mệt mỏi thế chứ, em biết thể lực anh tốt không cần chứng minh đâu"lạc an tịch biết danien có hứng thú với chuyện chăn gối, nên cô tình xoáy sâu vào, anh ta vui vẻ càng có lợi cho cô...
nhưng lạc an tịch phát hiện ra rằng, nơi này không phải có mình cô, lạc an tịch xách cặp đi khỏi, để lại một lâm khánh mặt đâm đâm sát khí
lâm khánh về nhà thì vào phòng tắm, xối nước, anh Không quên được những gì mình nhìn thấy lúc ở phòng vip, càng nghĩ đến anh càng muốn đem lạc an tịch nhốt vào lồng Thanh trần sạch sẽ...cộc cộc...tiếng gõ cửa vang lên, lâm khánh tắt máy tính đi ra mở cửa, một cô gái ăn bận thiếu vãi đứng trước mặt anh"anh khánh, em nhớ anh"nhìn gượng mặt đầy son phấn kia anh đã phát ngấy, bộ ngực quá cỡ kia cũng làm anh chán chường"không có hứng, về đi"lâm khánh đóng sập cửa, cô gái kê quê độ bỏ về, lâm khánh trở về bàn vi tính...cộc cộc...lại có người gõ cửa, lâm khánh bực dọc ra mở cửa"lại muốn gì nữa đây?"anh mắng cũng không nhìn xem là ai, kết quả người đứng trước mặt anh là lạc an tịch, hôm nay cô mặc váy dài tới gối, áo sơ mi kín cổ lâu lắm mới có dịp lạc an tịch kín cổng cao tường"quản gia bảo tôi trực tiếp lên đây"cô thấy lâm khánh có vẻ tức giận nhỉ
"có chuyện gì?"anh tựa lưng vào cửa, nhìn cô rất chăm chú
"cặp của tôi, mau đưa lại đây đi"cô đến muốn lấy cặp sách, lần trước lâm khánh chỉ trả điện thoại,còn cặp của cô thì không thấy tâm hơi
"vào tự mà tìm"anh quay lưng vào phòng, lạc an tịch nhìn đồng hồ trên điện thoại đã 7h, cô cần tài liệu gấp để thi, hôm nay là kì thi olympic quan trọng, cô phải nhanh chóng lấy xong tài liệu rồi đến lớp học thêm để thi cùng mọi người, cô đi vào, thấy lâm khánh ngồi xem laptop,nhìn xung quanh không thấy cặp sách đâu cả"lâm khánh, cặp của tôi để ở đâu?"lạc an tịch rất kiên nhẫn hỏi, sô Tài liệu đó nếu không quan trọng, nằm mơ cô mới đến tìm anh, gặp thầy khó tính của cô nhất quyết không sao chép cho cô lại bản mới nên phải vất vả như vậy"tự mình tìm, tôi quên rồi"lâm khánh thong thả nói, lạc an tịch liếc anh một cái, anh ngồi quay lưng nên không thấy, vã lại cũng không quan tâm, cô chạy lung tung khắp phòng, đầu tủ, gầm giường ngay cả toilet cũng tìm qua nhưng vẫn chẳng thấy đâu"lâm khánh tôi muộn giờ, không đùa với anh"bằng chứng là điên thoại cô cứ reo in ỏi, là thầy dạy thêm gọi,chắc hối thúc cô nhanh lên, cô không nghe vì bắt máy ông ta sẽ mắng cô
"có hẹn à?"lâm khánh hơi quay người nhìn lạc an tịch
"đúng vậy, mau đưa đây"cô dùng hết sự kiên nhẫn để nói chuyện cùng anh, ấy mà lâm khánh lại tiếp tục tỏ vẻ không quan tâm ngồi xem đua xe...cọc cọc"là tôi quản gia đinh"tiếng gõ cửa vang lên sau đó là giọng nói của người phụ nữ trung niên
lâm khánh mở của,Thì thấy quản gia đinh cầm trên tay một chú thỏ trắng rất ư là cute"đây là bà chủ được bạn tặng cho, là thỏ vườn thịt rất ngọt, thiếu gia muốn làm nó thành món gì đây ạ?"quản gia đinh nhiệt tình giải thích, lâm khánh nhìn thấy chú thỏ quá dễ thuơng, muốn đem cho lạc an tịch xem một chút liền cầm lấy đi đến cô gái đang loay lục lọi tủ đồ kia"này an tịch xem đáng yêu không?"cô nghe anh gọi thì quay sang, nhìn trước mặt mình là một chú thỏ trắng xinh đẹp"con thỏ?!"cô hét toán lên rồi ngất đi, lâm khánh may mà đỡ kịp"quản gia đinh, mau gọi bác sĩ, cô ta bị sao rồi"lâm khánh một phen lo lắng, bế cô lên giường, cô nằm bất động gượng mặt tái xanh"thiếu gia chắc là vị tiểu thư này sợ thỏ mới ngất đi đấy ạ, nên chờ 15 phút xem sao"quản gia đinh thì bình tĩnh hơn giải thích,lâm khánh thấy cô vẫn thở đều thì nghe lời chờ thử, quản gia đinh cầm con thỏ đi khỏi, lâm khánh nhìn cô gái đang bất động trên giường, anh đã lo lắng đến nhường nào khi cô ngất đi, anh đúng là bị cô làm cho điên rồi"cô là đồ vô tâm, không tim không phổi"lâm khánh mắng nhỏ, rồi mở cúc áo sơ mi kín mít của cô ra bớt, sợ cô sẽ chết ngộp mất, những vết hoan ái kia cũng sớm lộ ra ngoài, nhìn Thật chướng mắt....
lạc an tịch bất tỉnh rất lâu, gần 1 giờ đồng hồ mới chịu tỉnh lại, cô lờ mờ mở mắt, cau mày đảo một vòng quanh căn phòng xa lạ, lâm khánh ngồi kế bên xem đua xe, thấy anh cô ngồi hẳn dậy nhìn quần áo điều bị kéo khóa ra thì hốt hoảng"lâm khánh, vô sỉ"lạc an tịch tung nắm đấm vào mặt anh, lâm khánh kịp thời chụp lại được"anh đã làm gì hả?"cô hét vào mặt anh, ngữ điệu rất hoảng hốt
"làm cũng làm rồi, cùng lắm là tôi chịu trách nhiệm, hung dữ cái gì?"lâm khánh giở trò chọc ghẹo, lạc an tịch kéo khóa váy, đóng cúc áo bị anh mở ra lại, cô tủi thân khóc, lâm khánh ngưng cười nhìn cô gái đẩy ủy khuất kia đang rời giường, anh có một giây phút không chịu được những giọt nước mắt đó mà vòng tay ôm cô từ phía sau"khóc đấy à, tôi chịu trách nhiệm, sao em lại khóc"lâm khánh tuy mềm lòng, nhưng chưa chịu bỏ trò chọc ghẹo
"đồ khốn, vô sỉ xấu xa, anh cút đi"cô vùng vằng, lạc an tịch bây giờ đầy ấm ức, lâm khánh dám lợi dụng ức hiếp cô, cái gì mà chịu trách nhiệm, cô chính là không cần anh chịu trách nhiệm, đồ xấu xa, lạc an tịch khóc lớn"thôi thôi nín nín, không đùa nữa, sợ cô ngộp thở mới mở cúc áo và khóa kéo, khóc cái gì mà khóc, bản thiếu gia chưa đói đến mức ăn quàng"lâm khánh vừa dứt lời, lạc an tịch đã bắt đầu có dấu hiệu nín nín, rồi suy nghĩ, anh buông cô ra, tiếp tục ôm máy vi tính"vừa nói gì?"cô nhìn anh, tỏ vẻ chưa hiểu
"không có hứng thú với cô, nên yên tâm, đồ sợ thỏ"lâm khánh vừa nói lại vừa ghẹo, lạc an tịch đỏ mặt cáu lên"anh điên à, mang thỏ đến hù dọa người"lạc an tịch thôi khóc lại đến chửi người, cô không thể dịu dàng với anh được một giây nào mà
"ai mà đi sợ con thỏ, có cô"anh không hiểu vì sao cô lại sợ một động vật đáng yêu như thế
"anh chưa bị nó căn nên chưa biết, thậm chí răng nó còn bén hơn chó"lạc an tịch gân cổ lên cải, lâm khánh nhìn đồng hồ đã hơn 8h, lạc an tịch bảo có hẹn, lại ngồi ở đây cải nhau, xem ra quên mất rồi
thấy anh nhìn đồng hồ, lạc an tịch mới chợt nhớ, cô còn phải làm bài thi"chết mất, 8 giờ hơn rồi"vừa lúc này điện thoại lại reo in ỏi, nhìn màn hình là số thấy giáo, cô vểnh tai lên nghe chửi"vâng ạ"
"em có muốn thi không, 9 giờ là hết giờ làm bài, 100 câu em làm nổi không, lạc an tịch em làm tôi quá thất vọng"thầy giáo bên kia la hét rất lớn, cô nghe muốn thủng cả màn nhĩ
"em có việc, bây giờ về là được chứ gì"cô tỏ vẻ thờ ơ, thái độ của cô lại khiến cô bị mắng tiếp
"về làm gì nữa, còn 45 phút, làm được cái gì, em muốn làm sao thì làm"thầy giáo lại dỗi cô rồi, lạc an tịch ngoái ngoáy lỗ tai khi nghe chửi xong"em làm qua mạng, sẽ kịp thôi đừng lo mà...tít tít tít..."thầy giáo không nghe cô nói hết đã cắt máy, lạc an tịch liếc lâm khánh cáu gắt"trả cặp lại đây" cô quát lớn, lâm khánh đùa rất nhây khiến cô phát bực
"tự tìm đi"anh hoàn toàn thờ ơ
"lâm khánh tôi không đùa đâu, hôm nay là ngày thi của tôi chỉ còn 45 phút thôi, anh đừng giỡn nữa"cô bất lực với anh quá, biết nói sao với con người này đây
"thi à? môn gì?"lâm khánh chưa chịu giao cặp ra cho cô
"olympic quốc gia, tôi phải đậu đó làm ơn đi, thầy của tôi sẽ xé xác tôi ra đấy"lạc an tịch kêu trời oán đất, lâm khánh đưa máy tính cho cô"thi qua mạng còn gì, cho cô mượn"anh đứng lên lấy chìa khóa mở cửa tủ lấy cặp sách cô ra, lạc an tịch có máy tính có tài liệu thì như vớ được vàng lập tức đăng nhập vào phòng thi"ác thật, đã lên tới câu 60 rồi sao"cô đã trễ hơn người khác tận 60 câu, phải tăng tốc mới được, lạc an tịch thao tác rất nhanh, lâm khánh ngồi nhìn cô giải toán mà chóng mặt, hình như lạc an tịch thuộc bài rồi ghi ra vậy, thoáng chốc đã được 10 câu, chưa tới 5 phút"cái này...sách giáo khóa trang 157"lạc an tịch kéo khóa cặp lục sách ra xem, cô thậm chí nhớ chính xác từng trang sách, ở đoạn nào, đúng là thuộc bài chép ra, tốc độ bấm máy tính của lạc an tịch cũng rất đỉnh, nhanh như robot vậy"khiếp thật, bọn họ đã giải qua câu 70, tất cả tại anh đấy đồ lưu manh"lạc an tịch vừa bấm vừa chửi rủa, nhưng vẫn rất tập trung...ting ting ting...điện thoại cô reo thêm lần nữa, còn ai khác ngoài thầy giáo hung dữ của cô, lạc an tịch nghe máy và bật loa ngoài, vì cô đang bận tập trung"làm bài chưa?"thầy giáo nói có vẻ rất ghim gim
"đang làm đây, thầy đừng mắng nữa mà"cô sắp nghe đến mọc nấm trong lỗ tai rồi, ông ấy cứ thích mắng người
"câu thứ mấy rồi?"ông lại hỏi
"19"cô làm với tốc độ rất chóng mặt
"lạc an tịch, nếu em không vượt nổi 50 để lấy cái bằng cho tôi, thì em...nghỉ học luôn đi"ông tiếp tục áp lực, lạc an tịch giờ này không quan tâm gì nữa, cứ chửi đi, cô đều nghe cả
"người ta đang cố đây, đã bảo đừng mắng nữa mà"cô phát điên mất, vừa áp lực lại vừa căng não
"sẽ có hình học định lí, em nên hi vọng nó là câu thứ 51, cứ cúp học đi"dạo gần đây, lạc an tịch không hay đến lớp, nên mất bài rất nhiều, về hình học định lí cô chưa từng học qua
"được rồi được rồi,thầy không mệt sao, em biết rồi"cô tắt máy, tiếp tục nghe ông nói tốc độ sẽ chậm lại mất,ông giỏi nhất là nhai đi nhai lại điệp khúc ấy...
lạc an tịch vừa giải vừa lầm bầm, lâm khánh vẫn chăm chú ngồi nhìn cô gái kia, dáng vẻ tập trung của cô thật rất thu hút"trang 142 dòng thứ 2, lâm khánh"cô tập trung tới mức sai luôn cả anh, lâm khánh giúp cô lật sách, lạc an tịch nhìn sơ đã nhớ công thức, thảo nào cứ thấy cô ôm cuốn sách đọc miết, nảy giờ đã hai mươi phút trôi qua, cô vẫn chưa bí câu nào, nhưng độ khó ngày một tăng, khiến lạc an tịch căng thẳng rất nhiều"chết tiệt, hình học định lí, ông ta đúng là nói linh, ngay câu 49"lạc an tịch day day mi tâm, bắt đầu bò qua lục cặp kiếm ra cuốn sách màu xanh lá"không biết làm à?"anh hỏi thăm, nhưng lạc an tịch dường như không nghe thấy, im lặng mà đọc sách, cau mày có vẻ rất nghiêm túc"khánh gọi thầy"câu mà đề đưa ra là nâng cao, cô không thể nào tìm được trong sách, rất phức tạp"ai lại hỏi thầy, cho cô cái này"anh mở tủ lấy ra cuốn sách khá dày, đưa cho cô, lạc an tịch nhìn sơ qua đã nhận ra"là nâng cao, làm sao anh có?"
"hết giờ kìa"lâm khánh không giải thích mà nhắc nhở, đừng tưởng anh không học hành gì, thật ra anh thừa sức giải câu đó, nhưng anh muốn cô tự giải như vậy mới nhớ bài, cuốn sách này là do anh tìm trên mạng từng định lí nhỏ chép lại để in thành sách, nói thẳng ra đó là cuốn duy nhất trên đời, không có bán bên ngoài"lâm khánh à, cuốn sách này rất tốt đấy"lạc an tịch nhìn mấy trang đã hiểu bài, rất tóm tắt lại dễ hiểu, cô không khỏi khen một câu, sau đó lại ôm laptop...ting ting ting...lần này là tới lượt điện thoại lâm khánh, uy vũ gọi anh có gì ấy nhỉ"nghe đây"
"này khánh, cậu có gia sự nào giỏi giỏi, cho mình số điện thoại đi"uy vũ nói có vẻ bất lực, alex cũng đang giải bài thi olympic, và đang bí bách, bây giờ chu hiểu vy, trần huy và uy vũ phải chạy đôn chạy đáo kiếm sách kiếm công thức cho cô
"làm gì thế? học à?"anh thấy lạ, uy vũ từ khi nào chăm học thế nhỉ
"alex đang thi olympic, bí, nên tìm người cứu, cô ấy căng đến mình không dám nói chuyện"uy vũ giải bày, lâm khánh mới hiểu được, cũng đúng alex và an tịch đều rất chăm học thì phải
"alex cũng thi olympic à?bí câu nào thế mình giúp cậu hỏi"lâm khánh hỏi han
"câu 38"uy vũ trả lời ngay
"câu 38 sao? ừm đợi chút"lạc an tịch dúi vào tay lâm khánh tờ giấy có ghi vài chữ
"sách giáo khoa tài liệu màu xanh lá cây trang 25 dòng thứ 3"lâm khánh đọc lại những gì lạc an tịch ghi cho uy vũ, alex liền mở sách, đúng là cái công thức đó
"vũ, em tìm được rồi"alex reo lên rồi tiếp tục tập trung, uy vũ không khỏi trầm trồ về lâm khánh
"sao biết hay vậy?"uy vũ hỏi bí quyết
"có người cũng đang thi olympic"anh nhìn lạc an tịch mặt mày càng ngày cang nhăn nhó, xem ra đã đến những câu khó rồi, thời gian chỉ còn hơn 20 phút
"ai Thế, nghe bảo có 100 câu, alex nói qua được 50 là đậu, còn từ 60 đến 100 là xếp hạng bằng"uy vũ Chia sẽ, hình như anh và alex bắt đầu thân hơn rồi thì phải, càng ngày tiếp xúc càng nhiều
"thôi, bận chút"lâm khánh tắt máy, muốn im lặng cho lạc an tịch tập trung hơn
cô chăm chú hết đọc rồi lại viết, bài càng ngày càng phải giải dài hơn, thời gian càng ngày càng siết lại, cô quá áp lực thời gian, dường như nhìn đồng hồ miết"bình tĩnh một chút, thời gian còn nhiều"lâm khánh trần an, cô đã vượt qua câu thứ 70 rồi, đậu cũng đã đậu, cứ căng thẳng sẽ càng áp lực"mẹ khiếp lại là hình học định lí"lạc an tịch chửi thề một tiếng, rồi lật sách, rồi lại viết, rồi lại đọc nhìn rất bận rộn...ting ting ting...điện thoại cô reo, liếc mắt nhìn thì thấy danien đang gọi đến, cô vứt sang một bên không để tâm, lâm khánh nhìn chiếc điện thoại sáng rồi tắt liên tục cũng hơi tò mò, đó là ai vậy nhỉ
cuối cùng thì cũng hết giờ, lạc an tịch dừng lại ở câu 98, cô thở phào nhẹ nhõm"đau đầu quá đi mất"lạc an tịch vỗ vỗ đầu, lâm khánh rót cho cô một cốc nước, cô một hơi uống cạn....ting Ting ting....thầy cô lại gọi, ông ấy canh từng giờ từng phút thì phải
"vâng ạ"cô thong thả nghe máy
"dừng ở câu mấy?"ông vẫn rất quan tâm đến cô, vì cô là học trò cưng của ông
"98 đang giải qua 99 nhưng hết giờ rồi"cô tường thuật lại
"coi như may mắn, em đứng đầu, theo thống kê thì 98 là cao nhất, còn lại đều ở hàng tám mươi mấy"ông nhận được thống kê thì gọi cô ngay, học trò cưng của ông không làm ông thất vọng
"vâng ạ, em có việc một chút, thầy ngủ sớm,tạm biết"lạc an tịch chấm dứt cuộc trò chuyện khi danien đàn gọi đến, thầy giáo vừa tắt thì lạc an tịch nối mày với danien"alo"giọng nói dịu dàng này khiến lâm khánh liếc cô mấy cái, có thể dịu dàng như thế sao
"em không nghe máy? bận gì à?"danien gọi nhiều lần, nhưng không ai trả lời thì có chút bất mãn
"hôm nay em có bài kiểm tra ở lớp, nên không nghe được điện thoại của anh, xin lỗi"cô nói giọng nũng nịu, như thế danien có thể còn giận được sao?
"ngày mai em cứ đến bể bơi trước, anh sẽ đến xem, vã lại có quà cho em"anh vui vẻ trò chuyện, cô thì không chút cảm xúc nào
"dạ được, anh thật tốt với em"cô nói mà không khỏi nổi da gà, lâm khánh không còn đứng đó nghe hai người bọn họ tâm tình nữa mà vào phòng tắm xối nước, anh không muốn nhìn thấy, cũng chẳng muốn nghe, nó khiến anh khó chịu....
đến khi lâm khánh tắm xong thì lạc an tịch cũng đi khỏi, thậm chí cô không thèm nói với anh một tiếng nào, chắc lại chạy đến tên đàn ông đó, anh thay quần áo đên bar tìm rượu giải khuây
đến nơi thì thấy cả đám có mặt đầy đủ"alex thi tốt chứ?"lâm khánh hỏi thăm
"cũng được, em đi được tới câu 72"cô đã cố hết sức rồi, kết quả cũng làm cô hài lòng
"thế chúc mừng nhé"lâm khánh cụng ly với cô, alex vui vẻ uống cạn
"bạn cậu đi được tới câu thứ mấy?"uy vũ lên tiếng hỏi
"98 thì hết giờ"lâm khánh nói ra thì chu hiểu vy nhận ra điều gì đó, ai có thể giỏi như thế, phần trăm bạn lâm khánh là lạc an tịch rất cao"ghê vậy, là ai thế?rất khó luôn đó"uy vũ nhìn sơ qua đề bài đã thấy mệt mỏi, đi được đến câu 98 người đó chắc cũng có IQ xuất chúng lắm
"là an tịch đúng không?"chu hiểu vy nhìn lâm khánh hỏi
"sao lại biết?"chu hiểu vy thật sự hiểu lạc an tịch đến vậy sao? đến độ vừa nói ra vấn đề gì đó đã đoán ra ngay
"an tịch rất thông minh"cô nói chút ưu phiền, xem ra vẫn bị chuyện cũ làm ảnh hưởng...
"đến tìm tài liệu, rồi đi không nói gì"anh nói với vẻ bất lực,cả đám thấy lạc an tịch rất quá đáng, đã bảo không thích lâm khánh sao cứ xuất hiện trước mặt người ta, khiến người ta lao tâm
"đừng nghĩ nữa, cậu quá để tâm đến cô ấy rồi đấy khánh" trần huy khuyên nhủ, lạc an tịch tốt nhất đừng làm một nguyệt nhi thứ hai khiến lâm khánh phải tự dày vò mình
"an tịch sợ thỏ à?"lâm khánh nhìn chu hiểu vy hỏi, cô lại bất cười, nhớ tới kỉ niệm ấy"hồi đó cậu ấy nói có lần ba mẹ dẫn đi chơi thảo cầm viên, cho thỏ con ăn củ cải đỏ, cái thỏ mẹ cắn vào tay cậu ấy chảy máu, răng của thỏ mẹ không rút ra được khỏi tay cậu ấy, nên lạc an tịch rất ghét thỏ"chu hiểu vy kể với tâm trạng rất vui vẻ, những lần cô và lạc an tịch cùng nhau trò chuyện đều rất nhiều kỉ niệm mà mang ra nói, cũng lâu rồi không có khoảng thời gian trò chuyện cùng lạc an tịch, từ khi nào họ lại xa cách như vậy
"candy rất thích chó, cậu ấy từng nói lúc bé, ở nhà có nuôi một chú chó rất đẹp, hằng ngày candy đều chơi với chú cún ấy từ sáng tới chiều, một ngày nó bệnh qua đời thì nhà cậu ấy không nuôi gì nữa, hễ thấy chó thì candy sẽ sờ một cái, vuốt một cái,cậu ấy có những sở thích rất nhỏ nhặt"alex tiếp tục nhớ đến quá khứ, quả thật cô và lạc an tịch đã rất thân với nhau, tuy lạc an tịch luôn tỏ ra cô phiền phức, nhưng lạc an tịch không thấy sẽ gọi hỏi xem cô có bệnh hay không, vấn đề gì ra sao đều giúp cô giải quyết...
"hồi đó an tịch lạnh nhạt lắm, không hay cười cũng ít nói chuyện, thời gian đầu biết nhau em ghét cực, cậu ấy im lặng nhưng luôn để ý, cái gì cũng biết rất thần thông quản đại, em bệnh cậu ấy có thể bay từ thành phố A về chỉ để mua thuốc nấu cháo khi ba mẹ em không có nhà"chu hiểu vy nhớ tới thì ứa nước mắt, lạc an tịch đã từng như thế với cô mà, bây giờ cả hai ra nông nổi như vậy, nói chuyện cũng không nói một lời
"hiểu vy đừng khóc, alex buồn theo đó"alex cũng dụi dụi mắt, bọn anh nhìn hai người họ cảm thấy tội nghiệp, tình bạn bao lâu, nói bỏ sao có thể bỏ một sớm một chiều, lạc an tịch lại vô tư như vậy, cô ta đúng là không tim không phổi....
hôm nay đúng lúc trần huy dẫn chu hiểu vy và alex đi giải khuây, alex nói muốn đi bơi vì thời tiết nóng quá, chu hiểu vy cũng đồng tình nên từ sáng bọn họ đã có mặt ở bê bơi, hôm nay alex mặc bộ bikini màu vàng rực rỡ trông rất hút mắt, bằng chứng là bao nhiêu tên đàn ông cứ nhìn khư khư lấy chu hiểu vy và alex, uy vũ phải trợn trong đen căng tròng trắng dữ lắm mới làm bọn họ không đam nhìn đến, chu hiểu vy thì trung thành với màu đen quyến rũ, trần huy muốn cô kín đáo hơn một chút, cứ có người nhìn bạn gái mình anh không vui chút nào"anh dẫn em đi mua mấy bộ đồ bơi mới"trần huy vừa nói vừa nhìn bộ đồ đáng ghét của chu hiểu vy
"thôi nào cưng, em đi mua nước nhé chờ chút"chu hiểu vy vui vẻ chạy đi, trần huy day day mi tâm, rồi liếc nhìn cả đám đàn ông háo sắc ở bê bơi,lần đầu thấy phụ nữ hay sao mà nhìn, đúng là ngựa đực, trần huy rủa thầm...
chu hiểu vy đi mua nước, đang loay hoay tìm thức ăn thì có ba cô gái đến kiếm chuyện, chặn đường không cho cô đi"các cô muốn gì?"chu hiểu vy lạnh giọng hỏi
"muốn mày đi cùng tao, tui bây lôi nó đi"từ đâu phía tay có người chụp tay cô khiến cô không kịp phản ứng, bịch miệng lôi cô vào góc khuất
"tụi bây muốn ăn đòn đúng không?"chu hiểu vy cáu gắt, hét lớn
"nhìn mày thật chướng mắt, uổng công lạc an tịch chị ấy thân với mày như vậy, mày đúng là loại giẻ rách"một cô gái chửi lớn, chu hiểu vy nhiếu mày cô nghe nhầm sao?
"an tịch bảo bọn bây làm thế?"cô muốn đính chính lại lần nữa
"chị ấy nói mày càng ngày càng quá đáng,nên kêu tao dạy dỗ mày một chút, tụi bây"cô gái kia liếc mắt, cả đám xúm lại túm lấy chân và tay chu hiểu vy, thậm chí cô chưa động đã bị giữ chặt, cố vùng vẫy cách mấy cũng không thoát khỏi,bọn họ quá đông người, chu hiểu vy bị ném xuống nước, vừa ngôi lên đã bị ấn đầu xuống nước, không cách nào thoát thân, lạc an tịch nằm phơi nắng cách đó không xa, nghe hình như có người rơi xuống nước thì nhìn sang, lúc chu hiểu vy ngoi lên lạc an tịch mới nhận ra, chụp hình nhắn ngay cho alex"khu B"
đang thong thả tám chuyện, nghe tin nhắn alex xem qua thì hốt hoảng nhìn xung quanh"sao đấy alex?"uy vũ hỏi han, cô sao lại hốt hoảng như vậy
"mau đến khu B hiểu vy có chuyện rồi"cả đám chạy vội sang khu B, tìm đến nơi thì thấy cả đám đang nhấn nước chu hiểu vy, trần huy lao tới đấm đá liên hoàn, anh dường như phát điên lên, mỗi một cú đánh trúng đều rất mạnh tay, bằng chứng là bọn người kia không đứng dậy nổi, chu hiểu vy được đưa lên trong tình trạng bất tỉnh, anh sơ cứu hô hấp nhân tạo cho cô"hiểu vy, hiểu vy tỉnh lại đi, xin em mau tỉnh lại"anh vỗ vỗ má cô rồi tiếp tục sơ cứu
"khụ khụ.."chu hiểu vy ọc nước ra sàn, ho vài tiếng, cả đám mới thở phào nhẹ nhõm, cô ôm chầm lấy trần huy khóc nức nở"ngoan nào, không sao rồi"anh ôm cô, cơ thể chu hiểu vy lạnh ngắt, mặt mày xanh xao khiến anh càng giận dữ, để chu hiểu vy ngồi xuống ghế cạnh đó, anh đi lại túm lấy một cô gái giận dữ gầm lên"ai bảo mày làm thế?"
cô gái kia run sợ đến mức không dám nhìn thẳng trần huy, mắt anh đỏ ngầu rất đáng sợ"là lạc an tịch, tha tha cho em đi anh huy, là lạc an tịch thuê em làm thế"cô gái kia van xin thảm thương, trần huy vứt cô ta xuống hồ không thuơng tiếc, anh đảo mắt khi thấy lạc an tịch nằm cách đó không xa phơi nắng thì tức tối đi đến lôi cô lại đây vứt mạnh xuống sàn hồ bơi"lạc an tịch cô có tính người không?"trần huy gầm lên, có thể thấy lửa giận trong anh đã bùng cháy, anh có thể thiêu rụi tất cả
"anh bị điên à?"lạc an tịch đứng dậy, cau có mắng, trần huy nổi điên gì chứ
"tại sao lại làm thế với mình...bốp"chu hiểu vy tát lạc an tịch một cái, cả đám sững sờ, lạc an tịch ôm mặt môi đã rỉ máu, cái tát không hề nhẹ tí nào, chu hiểu vy khóc nức
"vì sao đánh mình?"lạc an tịch nhìn thẳng vào mặt chu hiểu vy, tay cuộn lại thành nắm đấm, có thể thấy cô đang rất kiềm nén
"cậu nhẫn tâm tới mức sai họ đến nhấn nước mình à? cậu làm vậy sẽ vừa lòng hả dạ lắm hả?cậu lạnh lùng tới mức đó? vì mình không tin cậu, nên phải trả giá thế à? cậu thay đổi rồi lạc an tịch"nghe từ miệng chu hiểu vy nói những lời này, lạc an tịch còn gì đau đớn hơn, bị bạn thân ruồng bỏ cảm giác không tốt chút nào"mình chưa bao giờ thay đổi, trước giờ mình đều như vậy, chỉ tại cậu không hiểu, chưa bao giờ hiểu"lạc an tịch thấy danien từ xa nên không muốn tiếp tục đứng đây làm lớn, cô đi về phía danien, trần huy kéo cô lại"nói rõ đã, cô không được đi"trần huy lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt của anh giận dữ đến đáng sợ"bỏ tay, đừng ép tôi"cô nói giọng lãnh đạm, là đang kiềm nén cơn thịnh nộ
"cô làm gì nào, lại sai người xử lí tôi sao? giỏi lắm lạc an tịch, cô hôm nay dù thế nào, cũng phải trả giá cho những gì mình làm"trần huy lạnh giọng nói, lạc an tịch vùng tay anh ra"tôi nói cho anh biết thứ nhất tôi không rãnh, thứ hai vẫn thế tôi không rãnh làm trò đó, biến đi"cô mạnh tay xô trần huy, sau đó chạy đến bên danien đang lại gần"sao thế em? có chuyện gì đông vậy?"danien nhìn cô dịu dàng hỏi
"không có gì, em xem cải nhau đó mà, chúng ta đi thôi"cô cười dịu dàng đi cùng danien, uy vũ nhìn từ xa, hình như có đoàn chụp hình"huy à, may sai rồi, lạc an tịch đến để chụp ảnh"uy vũ vừa nhìn vừa nói, cả đám nhìn theo, lạc an tịch đang cởi áo choàng tắm, bắt đầu tạo dáng "khi nảy là an tịch nhắn tin cho em, bảo đến khu B"alex nói tiếp, trần huy nắm áo một cô gái nữa lôi dậy hỏi"rốt cuộc ai sai cô, không nói thì đừng hòng yên ổn"
"là là...lạc an tịch"trần huy tung nắm đấm thẳng mặt cô gái kia
"là..khả my...tha cho tôi đi"cô gái kia vì sợ mà cũng khai ra,hóa ra anh trách lầm lạc an tịch à, chu hiểu vy nghe xong cũng ngất đi vì mệt mỏi...
lạc an tịch đang tạo dáng chụp hình rất chuyên nghiệp, nên rất nhanh đã xong xuôi, cô và ekip làm việc rất hợp ý nhau, nên cả đoàn được về sớm"cưng, không nhìn nhầm em"danien không tiếc cho một lời khen, cô cười nhẹ rồi đi thay quần áo ra, nảy giờ dưới hồ uống nước khiến cô khá đừ người, đợi an tịch thay quần áo danien đưa cho cô một hộp quà"quà cho em"
"cám ơn anh"cô vui vẻ nhận lấy rồi hôn lên má anh một cái, khiến danien rất thích thú cười sản khoái, lâm khánh vốn định chờ đưa cô về nói chuyện một chút, vừa vặn nhìn thấy cảnh ngọt ngào kia anh quay lưng ra về"tối nay chúng ta ăn một bữa chứ?"danien đề nghị, cô gật đầu dùng ánh mắt long lanh nhìn lên anh
"anh phải đi gặp đối tác, trợ lí của anh đưa em về, tối gặp lại, mong em sẽ thích món quà"anh ôm cô một cái đầy tình cảm rồi rời khỏi, cô cùng trợ lí lên xe ra về...
lạc an tịch vào nhà thì mệt lã người ngủ thiếp đi, cuối cùng cũng thuận lợi qua ải của danien, cô nhẹ nhõm hơn hẳn...
chu hiểu vy thì phát sốt cả ngày, trần huy luôn bên cạnh trong nom, alex thì cứ ngồi suy nghĩ gì đó, nhiếu mày rồi thở dài liên tục, uy vũ thì ngồi nhìn cô, chăm chú mà nhìn, lâm khánh và chan mon đang nói chuyện, đại khái nói về bang"em thấy, tình trạng bây giờ tụi nó ăn chơi quá, nên rèn lại"chan ý kiến, lâm khánh cũng đang suy nghĩ qua
"ừ, thôi cậu cứ nghỉ ngơi, anh và huy sẽ xử lý"anh muốn chan có thời gian nghỉ ngơi bắt cậu bé gánh vác nhiều cũng quá bốc lột đi
"mà anh khánh, em nghe nói an tịch đánh lén em? anh nghe từ ai thế?"chan muốn hỏi qua một chút, theo anh nghĩ không phải như vậy
"pin nói, thôi được rồi, về đi anh giải quyết được"anh không muốn nhắc lại chút nào
"em nghĩ không phải, em ngửi thấy mùi nước hoa rất nồng"chan ngay từ đầu đã nghi ngờ, alex nghe đến đây thì bắt đầu có hy vọng"em nghĩ camera đường phố cũng làm giả được"alex nói thêm, cái gì mà không thể giả
"không phải không được, nhưng một ngày có rất nhiều băng ghi hình được đưa đến trung tâm, không phải là người của họ không thể tìm ra cuốn băng đó đâu, vã lại không ai để ý đến điều đó cả"lâm khánh giải thích, anh cũng từng tìm nhiều lí do để tin lạc an tịch như alex, nhưng mọi thứ đều quá trùng khớp khiến anh không tìm ra nổi một cái lí để tin tưởng cô
trần huy từ trên lầu đi xuống, đúng lúc nghe mọi người bàn tán, anh đi đến ngồi xuống ghế sofa day day mi tâm"hiểu vy sao rồi?"alex hỏi han, có lẽ chu hiểu vy đang rất mệt mỏi, cô nghĩ thế
"vẫn đang sốt rất cao, về việc lạc an tịch mình nghĩ nên gặp cô ta một lần, nói rõ ràng, cậu không thấy có quá nhiều sự trùng hợp xảy ra cùng một lúc sao khánh?"anh cảm thấy việc lạc an tịch trở mặt rất đáng nghi, khi cô trở mặt với bọn anh,rất nhiều chuyện xảy ra liên quan đến cô, từ pin đến chu hiểu vy, đều liên quan đến lạc an tịch"em gọi cậu ấy, nên như vậy"alex lấy điện thoại ra gọi ngay, nhưng thật lâu không ai nghe máy, cô đã gọi hơn 10 cuộc rồi, lạc an tịch không bắt máy, phải chăng cô rất giận bọn họ rồi?"alex đừng gọi nữa, chắc cô ta bận gì đó"uy vũ thấy alex cứ gọi mãi thì nói, anh vẫn không thích lạc an tịch kia, tính tình quá cao ngạo đi...
buổi tối lạc an tịch diện đầm sang trọng cùng danien đến nhà hàng ăn tối, chiếc đầm màu đen chất liệu nhung khiến cô càng quý phái, thiết kế một bên vai áo càng tôn lên vẻ đẹp quyến rũ, hôm nay cô trang điểm kĩ lưỡng, tóc búi cao có phần đánh rối, thoạt nhìn không khác gì một nàng công chúa bước ra từ trong truyện, danien nhìn cô gái trước mặt, vẻ đẹp ấy rất khó tả, khiến anh vưa nhìn đã thích thú, vừa ngây thơ lại vừa sắc bén, nhất là đôi mắt ấy, có tia lạnh lùng cũng nhất thời rất ấm áp, giống như sự giao quyện của lửa và băng vậy, phải nói cô là một cô gái đặc biết nhất mà anh từng thấy, cho dù là từ tính tình đến nhan sắc, không lẫn vào đâu được"hôm nay em đẹp lắm"anh dành cho cô một lời khen, lạc an tịch khẽ cười, ánh mắt bắt đầu gợn sóng, khi cô cười cả khuôn mặt tràn đầy mùa xuân, khiến đối phương cảm Thấy vui lây
"cám ơn anh"cô nói xong nâng ly rượu vang trong tay, cùng anh uống một ngụm, mùi vị chát nồng của ly rượu kia làm cho món bít tết thêm ngon miệng"đúng là rượu vang nên đi kèm với bít tết"cô khen ngợi món ăn, danien nhìn cô say đắm, anh đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp trước mắt này, thật quá sinh động...
kết thúc bữa ăn danien đưa cho cô một cái phong bì"đây là của em, rất vui được hợp tác"trong phong bì là tiền cát xê của cô trong buổi chụp hình bang sáng, nhìn độ dày của phong bì khiến lạc an tịch vừa lòng"cám ơn anh"
cả hai sau khi ăn tối xong Thì ra khỏi nhà hàng, lâm khánh nhìn thấy cô từ xa, hôm nay cô thật đẹp, giống thiên nga vậy...
danien nắm lấy bàn tay nhỏ bé của lạc an tịch, nhỏ nhẹ nói"anh đưa em về"
"không cần đâu, anh về nghỉ ngơi đi, em có chút việc"cô khéo léo từ chối, danien nhướn mày nhìn cô"bận việc nhanh thế sao?"anh không nghĩ cô sẽ không chừa thời gian cho anh, rất có khả năng anh lại cho cô cơ hội, sao lạc an tịch lại không nghĩ đến nhỉ"vâng ạ, xin lỗi nhé, tạm biệt"cô vẫy tay rồi đi về phía chiếc xe thể thao màu trắng ngồi vào trong"đi thôi"lạc an tịch nhìn về phía trước, không thèm nhìn lâm khánh lấy một cái, lí do anh có mặt ở đây là lạc an tịch đã nhắn tin yêu cầu anh thực hiện một điều kiện mà anh còn thiếu cô, đó là 8h tối đến nhà hàng này rước cô về, lâm khánh chưa kịp nhấn ga thì có người gõ cửa kín xe anh, lâm khánh hạ kín, đó là danien"danien, còn chuyện gì sao?"lạc an tịch vẫn dùng ngữ điệu thật nhẹ nhàng để nói chuyện
"nhân lúc anh có hứng thú, anh có một đề nghị, anh nuôi em, chúng ta thực hiện giao dịch một lần nữa,hương vị của em rất tuyệt"danien thẳng thắng nói ra, cũng không ngại lâm khánh nghe thấy, anh giành phụ nữ không quan tâm người ngoài, quan trọng xem ví tiền ai dày hơn, cô gái kia sẽ theo ai
"thật vinh hạnh khi danien dành cho em cơ hội đó, nhưng xin lỗi anh nhé, em có hẹn đối tác làm ăn, anh nên về nghỉ ngơi sớm một chút, vất vả rồi"cô từ chối khiến danien hơi ngạc nhiên, nhưng sự tự tôn của anh không cho phép anh kì kèo với một phụ nữ, là bản thân cô không biết nắm bắt cơ hội, cũng đành Thôi, danien quay lưng đi về phía xe mình, lâm khánh phóng ga lao nhanh trên đường"chạy chậm thôi"cô cau mày, anh ta tự sát hay sao mà lao như điên thế chứ
"cô thiếu tiền sao? phải làm cái loại chuyện đó?"lâm khánh nói giọng khàn khàn, ban đầu cứ tưởng anh chàng ngoại quốc kia là bạn trai cô, anh biết cô đi làm cái loại giao dịch ghê tởm đó thì đã sớm lôi về, lạc an tịch đúng là túng quá làm liều rồi, tiền có thể cho cô mượn, mở miệng nói khó thế sao?"đến cua phía trước để tôi xuống được rồi"cô né tránh câu hỏi của anh, ít nhất cô lười giải thích, cũng chẳng cần giải thích,lâm khánh im lặng phóng xe như bay, không có dấu hiệu sẽ dừng lại"này dừng lại được rồi"cô nhìn anh, nhưng lâm khánh hoàn toàn bỏ ngoài tai, cô mặc kệ, tính tình anh luôn như thế, độc đoán đến khiến người khác phát bực
xe dừng lại ở trước cửa cao ốc nhà lạc an tịch"cám ơn, không ai nợ ai chúng ta huề"cô nói xong rồi mở cửa đi ra, nhưng vừa chạm tay vào cửa đã có một lực mạnh đẩy ngã cô xuống ghế, lâm khánh chồm hẳn qua ghế phụ,hôn cô, đôi môi ấm nóng của anh hung hăng ngậm lấy hai cánh môi anh đào của cô, những cái mút mạnh khiến lạc an tịch đau đến muốn khóc"ưm...ưm...bỏ....ưm anh..."cô đánh mạnh vào bã vai anh, lâm khánh dường như mất lí trí, lúc này đây tâm trí anh hiện lên những hình ảnh ở phòng vip, hai người họ quấn lấy nhau, lửa giận đang bùng cháy trong lòng anh, lâm khánh mặc kệ cô chống đối, luồng tay ra sau lưng cô kéo khóa áo, lạc an tịch hốt hoảng cắn mạnh môi anh, lâm khánh vẫn không chịu buông, bàn tay nóng như lửa của anh luồng vào sau lớp vải, vuốt ve tấm lưng mịn màng"aiss..."lâm khánh bị cô cắn đến môi bật máu, mùi máu tanh loang khắp miệng cô, lạc an tịch hai mắt đầy sự giận dữ, lại như sắp khóc nhìn anh"tôi bao em, không chịu à? chiều tôi"lâm khánh muốn cuối xuống hôn tiếp thì lạc an tịch đẩy mạnh anh ra
"anh điên hả?"cô phát cáu, anh nghĩ anh là ai mà đối với cô như vậy
"đúng tôi điên, tôi nghĩ anh ta là bạn trai em, nằm mơ cũng không ngờ em bán thân, lạc an tịch là tôi điên hay em điên? thay vì bán thân cho anh ta, tôi bao em, giá cao gấp đôi. thế nào hấp dẫn chứ?"lâm khánh vừa giận vừa mỉa mai, anh quá thất vọng về cô, lại càng tức giận khi biết sự thật về cô
"tôi bán thân, nhưng không phải ai cũng mua được, đặc biệt là anh"lạc an tịch kéo khóa áo lại, bước ra khỏi xe, lâm khánh nhìn bóng dáng ấy đi lên nhà mà càng bất lực, anh đấm mạnh vào vô lăng, rốt cuộc anh nên làm sao với cô gái kia?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro