Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thanh Mai Trúc Mã [6]




"Chủ nhân, người không sao chứ," tiểu Hoa lo lắng hỏi Hạ An Ly. Ngươi kia không nhìn lại bình thản trả lời, "Có sao thì có sao ở đâu?"

"Chủ nhân, thái t--"

"Ta với thái tử không liên quan với nhau, hà cớ gì người phải nhắc tới?"

"Thuộc hạ xin lỗi, chỉ là thuộc hạ lo cho chủ nhân."

Nghe vậy, Hạ An Ly cũng mềm lòng, ngước lên nhìn bản mặt lo lắng của tiểu Hoa. "Lại đây." Nàng nhấc tay lên để kêu gọi tiểu Hoa lại gần, rồi kéo lại gồi gần nàng.

Nàng choàng tay mình qua tiểu Hoa, "Tiểu Hoa à, chủ nhân của người không có yếu ớt như vậy. Ngươi phải tin tưởng ta."

Tiểu Hoa nằm ở trong lòng nàng, năm chạt vạt áo nàng. "Nhưng mà tên thái tử đó..."

"Không được nói vậy, sẽ phạm tội. Ta và hắn vốn không nên gặp nhau. Bay giờ vẫn còn không quá trễ, không cần quá lo lắng."

Tiểu Hoa nghe vậy tuy rất khó chịu nhưng vẫn nghe theo chủ nhân mình.

"Thật lâu rồi chúng ta mới như vậy với nhau," nàng nói.

Tiểu Hoa đã đi cùng nàng từ khi còn nhỏ. Ngoài ra là một tỳ nữ thân cận, Tiểu Hoa còn là một trong Thập Nhị Sát Nhân của nàng với A Hồi.

"Vâng."

Nàng thở dài, "Chỉ có những lúc này thì ta mới cảm thấy thật là yên bình."

Tiểu Hoa không nói gì, "Sắp tới, kinh thành có biến động. Chúng ngươi chuẩn bị cho chu đáo."

Tiểu Hoa nghe lệnh liền chắp tay nhận lệnh. "Vâng, chủ nhân."

Hạ An Ly không cảm xúc nhìn Tiểu Hoa, cầm lại cây cọ, "Nên nhớ mạng của các ngươi là của bổn tướng quân, không có lệnh của ta không cho phép các ngươi có mệnh hệ gì."

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Bọn thuộc hạ chỉ mong chủ nhân cũng sẽ như vậy.

***

"Thái tử, nam nữ thụ thụ bất thân, cầu ngài đừng đụng vào ta."

Hiện tại, nàng và thái tử Đại Trương đang ở trong thư phòng. Chi tiếc về cách họ tới đây không quan trọng, quan trọng hơn là tại sao hai người lại ở đây vào đêm yên tiệc chính thức ban hôn cho thái tử và nữ hài của thừa tướng.

"Ta không còn cách nào nữa, xin lỗi."

Hạ An Ly lùi lại để giữ khoảng cách rồi quỳ xuống sàn, "Thân phận của người đường đường là thái tử Đại Trương. Thần không xứng để có thể nhận câu xin lỗi này."

Sở Tình Nghi thấy vậy liền chạy lại muốn đỡ nàng lên nhưng lại bị từ chối. "An Ly."

"Ngài đã là một người có hôn thê, chúng ta không có quan hệ như thế mong thái tử đừng xưng thần một cách thân mật như thế.

Sở Tình Nghi như quá bất ngờ mà không phản ưng được, cứ đứng tại chỗ không nói nên lời.

"Nếu thái tử không có nói gì với thần xin phép cáo lui." Nàng xoay người đi, định đi ra khỏi phòng.

"An Ly, ta yêu nàng."

Cảm giác vạt áo mình đang bị kéo lại, nàng cũng ngừng bước theo. "Thái tử không nên nói dối."

Sở Tình Nghi lắc đầu, ồm nàng vào lòng. "Ta không nói dối. Không lẽ đêm ấy không có ý nghĩa gì với nàng sao?"

Nàng chỉ đẩy hắn ra, "Thái tử đã hiểu lầm. Việc chúng ta gặp nhau đã là không nên, việc ấy cũng nên quên đi."

Hắn càng ôm chặt nàng hơn, "Ta không muốn!"

Nàng thở dài, ngước mặt mình lên nhìn hắn, từ đếm hôn ấy, đây là lần đầu tiên họ mới chạm mắt với nhau. "Ta không có sự lựa chọn, không có, kh-"

Hạ An Ly vuốt ve mặt hắn, "Ta biết ngươi không có sự lưa chọn. Cũng vì vậy, chúng ta không nên có quan hệ này. Vốn dĩ, thân phận của ta và người là thái tử và tương quân triều đình, người sẽ hỗ trợ ngươi lên ngôi. Chúng ta tốt nhất không đi xa hơn nữa."

"Ta không muốn!"

Hạ An Ly chỉ cười, "Tình Nghị, giang sơn này không hoan nghênh quan hệ này, các văn võ triều đình sẽ không đồng ý với quyết định của ngươi. Hiện tại, ngươi cần bọn họ để lên ngôi. Ta nguyện dùng cả đời để có thể hổ trợ ngươi."

Sở Tình Nghi chỉ lắc đầu.

Hạ An Ly nhấc cầm hắn lên, "Ta sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi nhưng không phải như thế này." Nàng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như nước lên môi hắn.

Đây sẽ là thứ tình cảm cuối cùng của ta đối với ngươi.

Bây giờ, giữa chúng ta chỉ là thái tử và tướng quân...không còn là Sở Tình Nghi và Hạ An Ly nữa.

"Thần xin phép cáo lui."

Tạm biệt, tiểu hài tử của ta.

Lúc nàng rời đi, Sở Tình Nghi mới nhận thức rằng chỉ còn mình ở lại trong phòng.

Hắn siết chặt tay mình.

Ta thật sự không muốn như vậy.

***

"Xin hỏi thừa tướng có việc gì đi đến ngự hoa viên?"

Từ sau một tảng đá, một nam nhân trung niên bước ra. "Làm sao thừa tướng có biết ta ở đây?"

Hạ An Ly quay người lại, chấp tay kình hắn, "Chỉ là thối quen. Mong thừa tướng không trách ta."

Hắn chỉ vuốt ve bộ râu của mình và cười. "Tướng quân đã lập công lớn cho Đại Trương, việc này thì đáng gì."

"Thừa tướng quá khen... Chúc mừng ngài và Vương tiểu thư đã được hoàng thượng ban hôn ước."

"Đa tạ Hạ tướng quân, nhưng việc này không biết có bất lợi gì cho ngài?"

"Ta không hiểu ý ngài."

"Ta nghe nói quan hệ giữa Hạ tương quân và thái tử có chút thân mật."

Hạ An Ly nghe vậy, cảm giác có chút bất an.

"Thừa tướng đã hiểu lầm, ta và thái tử quen nhau nhiều năm, nhiều nhất chỉ là bằng hữu. Mong thừa tướng không nghỉ quá nhiều, ảnh hưởng đến sức khoẻ."

"Là ta hiểu lầm, mong thừa tướng thứ lỗi."

"Không sao, thừa tướng không cần để ý."

"Xin hỏi tướng quân tại sao lại ở đây?"

Hạ An Ly không nhìn hắn mà đối diện với ánh trăng. "Ta cảm thấy có chút mệt trong yến tiệc nên đi dạo để thả lỏng một chút...Vậy thừa tướng thì sao, lý do gì mà thừa tướng lại ở trong Ngự Hoa Viên vào giờ này?"

"Ta nghe nói ở Ngự Hoa Viên có một loài hoa chỉ nỡ ở ban đêm, tò mò muốn ngắm thử."

"Vậy ta không làm phiền thừa tướng nữa, xin cáo lui."

"Tướng quân đi thong thả."

Vừa không thấy bóng dáng Hạ An Ly, bản sắc của thừa tướng liền tối đi.

"Ta muốn xem bản mặt kiêu ngạo của phủ tướng quân các người cầm cự được bao lâu."

***

Vừa vào yến tiệc, Hạ An Ly có một cảm giác không lành. Tất cả hạ nhân đều đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Một luồng khí đột nhiên bay tới nới từ đằng sau. Theo bản năng, nàng rút kiếm mình ra nhưng lại ngừng lại khi thấy đó chỉ là một binh sĩ tầm thường.

Lập tức, những binh sĩ liền chạy vô bao vây nàng. Hạ An Ly nhìn xung quanh thấy toàn bộ người của phủ tướng quân đều bị vây quanh.

Nhìn lên trên, nàng thấy hoàng thượng bình thản ngồi trên ngai vàng. "Hoàng thượng đây là ý gì?"

"Phủ thừa tướng đã âm mưu tụ kế tạo phản, muốn cướp ngôi của trẫm. Ngươi đâu, bắt hết người phủ thừa tướng tống vào lao ngục!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro