Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hiểu Lầm [Kết]

Đợi đến lúc nữa đêm, tôi mới quyết định về nhà. 

Thật ra, việc tôi có hẹn ở nhà bạn là bịa chuyện, tạo cớ để có thể ra ngoài giảm căn thẳng. Cho nên từ lúc bước ra cửa, tôi đã lang thang ngoài công viên gần nhà. Vì là ngày thường nên công viên cũng vắng người, chỉ có một số cập tình nhân đi tản bộ. 

Tôi mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế đặt dưới một cây cổ thụ, lẳng lặng nhìn mọi thứ xung quanh di chuyển. Nhìn qua nhìn lại, mọi thứ thật yên tĩnh. 

Nhắm mắt lại, tôi dựa lưng vào thân ghế, thở dài suy ngẫm về cuộc nói chuyện hồi nãy. Lúc ấy vì quá nóng vội nên tôi đã chọn biện pháp cách xa đối phương. Nghĩ vậy, tôi cũng bật cười rồi lắc đầu. Thật là nực cười. 

Vì một câu nói bị phê bình là trẻ con, tôi lại phản ứng một cách giống hệt vậy. 

Có người sẽ nói điều này không đáng để giận, nhưng mỗi người có một điểm yếu riêng, một khi đã bị chọt trúng, rất khó mới bình tĩnh được. 

Tôi cũng vậy. Vì tôi là con người. 

Nên khi nghe anh ấy thốt câu ấy, tôi đã vô tình làm cho tâm trạng của hai bên tồi tệ hơn vì đã chọn cách chạy chốn. Nhưng biết làm sao nào? Quá trễ để trở ngược thời gian rồi. 

Đột nhiên, trước mặt tôi xuất hiện một cô bé. Quần áo em đã bay màu theo thời gian, với nó mang theo những vết rách và chật khích trên người cô bé. Một tay lại đem cằm một giỏ hoa, mỗi đó được gập lại vô cùng tỉ mĩ, dường như em đã quen việc đi bán buông từ nhỏ. 

"Chị ơi, chị mua hoa cho người yêu đi!"

Tôi nhìn vào giỏ được đưa trước mặt, qua loa nhìn quá nhiều cành hoa, mỗi cành đều rất đẹp nhưng lại không hợp mắt tôi. Khi vậy, tôi định chọn một cái bừa để ủng hộ em nhưng trước khi có thể, bé gái đã kéo giỏ hoa lại, tay đút trong giỏ như đang tìm thứ gì đó. 

Thấy vậy, tôi tò mò hỏi, "Bé làm gì vậy?"

Bé gái tiếp tục mò mẫn đến khi kéo ra một cành hoa rồi đẩy vào ngực tôi. "Em thấy cái này hợp với người yêu chị!"

Tôi không hiểu bé nói gì những vẫn nhận lấy cành hoa. Đây là một đoá tulip trắng tinh. "Ý bé là sao?"

Thấy vẽ mặt của tôi, bé chỉ phì cười, "Em thấy chị vô cùng dịu dàng nên nghĩ người yêu của chị cũng sẽ như vậy. Với lại, trong chị ngồi một mình thấy cô độc quá. Em không thích đâu."

Nghe cô bé nói, tôi đột nhiên không biết nói gì. Cố bé quá là tinh khiết, ngây ngô nhưng lại trưởng thành. Tôi nhìn chằm chằm bé, cảm giác như gánh nặng trên vai đã biến mất. "Được vậy chị sẽ lấy đoá hoa này."

Nghe vậy, nụ cười trên môi bé lại càng rực rõ hơn. "Chị mong em sẽ bán hết số hao còn lại."

Khi thấy cô bé chạy đi, tôi vẫn nhìn bóng linh nhỏ nhắn ấy. Thật sự là quá giống. Tồi và bé ấy. 

***

Khi về đến nhà, tôi mới phát hiện đèn trong phòng bếp vẫn còn mở. Sau khi đống cửa nhà, cố gắng không làm ồn tôi cũng mệt mỏi lếch chân đến bếp, định tắt đèn. 

Trước khi có thể, một bóng người từ sau lưng đã ôm chầm lấy tôi. Không nói gì, tôi vẫn đứng đó, mặc cho người đó dựa đầu trên vai tôi. Hai tay quắn vào eo tôi càng ngày càng siết chặt lại. Nếu là ngày thường, tôi sẽ rời khỏi cái ôm ấp đó, nhưng hôm này thì không. Hôm nay, cho dù nó siết chặt bao nhiêu tôi cũng sẽ không phản kháng vì hai người đều cần thứ này. 

Sau một hồi, tôi mới quay lại ôm eo người ấy, tay vẫn cầm cành hoa lily trắng kia. Vai tôi đã ướt vì nước mắt của người này. Đến khi một lúc sao, tôi mới nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra, không để ý đến cái níu kéo trong đôi mắt anh ấy. 

"Di."

Đây là lần đâu tiên chúng tôi nói chuyện sau khi tôi rời khỏi nhà. Trong lúc này đây, toi vẫn đúng gần An Thanh, nhắm mắt không biết nói gì. 

Cảm thấy tay áo mình bị đối phương kéo, tôi mới mở mắt nhìn mặt anh. Vì đã khóc quá nhiều, đôi mắt anh đã bắt đầu sưng và hiện lên một màu hòng nhẹ. Nếu là bình thường thì tôi đã trêu anh ấy nhưng hôm nay chỉ thấy sót xa. 

Tôi đem bàn tay mình lên đặt trên má anh, cảm giác được sự ẩm ướt trên làn da mềm mại ấy. "Sao lại khóc nhiều vậy. Đã nói là sẽ về rồi mà."

Như chờ được ân huệ, khi An Thanh nghe tôi thóc ra câu đầu tiên, nước mắt đã thi nhau tuôn ra, miệng cũng không ngừng run rẫy. "Di."

Một lần nữa, chúng tôi lại ôm nhau. 

Lần này, tôi lại vuốt ve lưng anh ấy, "Ngoan đừng khóc nữa."

Mốt lát sau, giữa hai chúng tôi chỉ còn lại những tiếng thụt thịt từ anh. 

Hiện tại, hai chúng tôi đã di chuyển lên phòng ngủ. Phải mất một lúc tôi mới có thể khuyên anh ấy thay ra đồ ngủ rồi dời anh nằm lên giường. Lúc đầu An Thanh không chịu, nghĩ rằng tôi sẽ rời khỏi phòng khi thấy tôi đứng dậy sau khi đắp mền cho anh. "Ở lại."

Tôi ngồi ở mép giường, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên chán anh. "Không đi, đợi em thay đồ." Sau khi mọt nụ hôn trên cánh và một lần nắm tay, An Thanh mới lẵng lặng cho tôi đi thay đồ. 

Vừa vào phòng, tôi nhanh chân nằm vào chỗ chóng còn lại trên giường, lần này nằm sát vào An Thanh, để hai đứa quấn lấy nhau. 

An Thanh Theo thói quen choàng hai tay lên cổ tôi, đầu dựa vào ngực tôi. "Anh xin lỗi."

Tôi không nói gì, chỉ vuốt ve mái tóc mềm mại của anh. Mặc dù đã về nhà, nhưng tôi vẫn không biết nói gì với anh.

Không nghe câu hòi âm từ tôi, An Thanh siết chặt cánh tay quanh cổ tôi, ghì tôi xuống để đặt một nụ hôn trên môi. "Anh sai rồi."

Nghe vậy, tôi liền lắc đầu. "Không em mới nên xin lỗi, em sai rồi."

Và đó cũng là cách chúng tôi bắt đầu cho cuộc nói chuyện về những vấn đề đã từ lâu bị dồn trong tâm trí hai người. Mặc dù nói không nhiều, và có thể sẽ không giải quyết hết tất cả uỷ khuất của hai đứa nhưng tôi khẳng định, đây không phải là lần cuối chúng tôi sẽ làm vậy. 

Nhiều người nghĩ việc cãi lộn với người yêu là một điều cực kỳ không tốt nhưng quan hệ với người đó chỉ có thể gần gũi hơn một khi hai bên biểu đạt ý kiến của mình. Đây là một điều mà trong những năm chúng tôi quen nhau đã nhận ra. 

Tuy mỗi lần chúng tôi giận nhau sẽ rất đau đớn cho hai bên nhưng bọn tôi đã học được cách không sợ nó, vì chúng tôi biết, hai đứa vẫn yêu nhau. Nên bạn thấy đó, bất kể là mội khó khăn gì, bạn nên cũng nhau giải quyết nó không nên chốn tránh vì chỉ khiến hai bên bị tổn thương. 

Đêm ấy, chúng tôi nằm trong lòng nhau ngủ đến trưa. Khi bước vào phòng bếp, An Thanh phát hiện một bình hoa Tulip được đặt trên bàn ăn. 

"Em mua ở đâu vậy?"

Thấy anh đang nói về đoá hoa ấy, tôi chỉ cười, bước lại gần anh ấy, đặt hai tay lên eo An Thanh. "Hoa này em tình cờ mua được."

Hoa Lily trắng, một bông hoa tượng trưng cho sự thuần khiết, và chung thuỷ của đôi lứa. 

Tôi cười, đặt một nụ hôn lên má anh. 

Em yêu anh, hoa lily của em. 

___

Vậy là đã kết thúc đoản văn thứ hai, mọi người cảm thấy như thế nào?

Nhớ để lại cmt và vote để ủng hộ Mint nha! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro