CHƯƠNG 16 - 20
CHƯƠNG 16
Bà Tú Mỹ trả tiền taxi rồi đảo mắt nhìn quanh. Thấy không có gì khác lạ bà sửa lại nếp áo rồi bước tới bấm chuông.
Người giúp việc vừa mở cổng, bà vi đi vào hỏi trỏng:
- Ông ấy có ở nhà không?
Người đàn bà này là khách thường xuyên của ông chủ. Bà ấy có cả chìa khóa của ngôi biệt thự này. Nhưng vì quên mang theo nên mới cần người làm mở cổng.
Mỗi lần đến đây bà chẳng thèm đến xỉa hay chào hỏi ai trong nhà. Thái độ rất hách dịch, riết rồi người làm trong nhà cũng không thắc mắc gì thêm.
Người mở cổng nhìn xoáy vào mặt bà trả lời:
- Thưa bà, ông chủ đang ở trên lầu.
Chỉ chờ có thế, bà ung dung đi thẳng vào nhà như chỗ thân quen. Tự nhiên đẩy cửa phòng ông Phi Long bước vào.
Ông Phi Long đang đứng cạo râu, nghe động ông quay lại và kêu lên:
- Ồ! Thì ra là em đã tới.
Bà nguýt yêu ông:
- Ngoài tôi ra bộ ông còn nhiều đứa đến kiếm à?
Chưa trả lời, ông bỏ con dao cạo râu xuống bước đến ôm vai bà. Siết chặt người tình trong tay, giọng ông ngọt ngào:
- Làm gì có, ngoài em ra tôi chả còn để ý đến ai khác cả.
Mắt sáng nét hài lòng trước lời nói của gã đàn ông. Nhưng bà cũng giả bộ ỡm ờ đẩy ông ra.
- Tôi mà biết ông léng phéng với ai thì ông chết với tôi đó.
Ông dìu bà đến bên giường ngồi xuống. Ông vuốt ve bà:
- Lần đầu gặp em bên cạnh ông Lâm, anh đã choáng ngợp như bị em thu mất hồn. Anh phát ghen với ông ấy, nhưng từ lúc được em đáp lại tình yêu anh thấy mình là người vô cùng hạnh phúc.
Ngẩng ra 1 giây với lời thố lộ của ông. Bà Tú Mỹ cười mỉm cười với vẻ tự hào, nét tự hào của người đàn bà thừa biết mình còn rất đẹp, còn đầy lôi cuốn trước gã đàn ông háo sắc.
Mím môi bà ngoe nguẩy:
-Vậy sao mấy bữa nay ông không ghé nhà?
- Ghé chi nữa? Em quên là đã dặn anh hễ không có gì cần thì đừng ghé đến. Bọn người làm để ý, chúng ta gặp nhau ở nhà anh có thoải mái hơn không.
Bà lườm ông:
- Cũng tại ông ẩu quá nên để cho lão già nhìn thấy. Làm tôi lo tới nỗi cứ thấp thỏm sợ lão to nhỏ lại với ông ấy.
Ông Long lần tay vào áo bà xoa nhè nhẹ:
- Thì dúi vào mồm lão 1 ít tiền rồi tống lão đi là xong chứ gì.
- Tôi cũng đã làm thế nhưng ngặt nỗi lão rất được lòng ông ấy nên tôi không ra tay được.
- Em lo gì, tới giờ ông Lâm cũng không biết. Mà cho dù ông ấy có biết thì còn có anh bảo bọc cho em. Thôi cứ mặc xác lão già ấy đi.
Nghe ông Long hứa hẹn, bà Tú Mỹ thở phào nhẹ nhõm:
- Nếu được như thế thì từ nay tôi không cần phải sợ ông ấy nữa.
Ông Long đứng lên khóa trái cửa phòng lại, rồi ngồi xuống lần mở từng cúc áo của bà. Ve vuốt lên bờ ngực còn căng đầy, làm cơ thể bà nóng dần lên.
Bà vờ nắm tay ông ngăn lại:
- Để lúc khác, hôm nay ông ấy có ở nhà. Tôi phải về sớm.
Ông Long nhìn bà say đắm:
- Cả tuần nay chúng ta không gặp nhau, em đừng làm anh thất vọng.
Nói rồi ông kéo bà nằm xuống. Bà không còn phản kháng trước những cái vuốt ve sành sỏi của ông. Chỉ từ khi chấp nhận làm người tình của ông Long, bà mới được ông đưa vào sự khoái lạc tột cùng của ân ái. Mà ở ông Lâm, chồng bà không đáp ứng được.
Sau cơn mây mưa cả 2 lăn ra thở hổn hển. Ông Long rút điếu thuốc đưa lên môi rít 1 hơi. Ông hỏi bà Tú Mỹ:
- Cái vụ bà kêu ông Lâm để Mỹ Hằng đứng tên vào cổ phần ở công ty đã có kết quả gì chưa?
Bà Tú Mỹ lắc đầu:
- Tôi định tối nay mới nói với ổng. Tôi hy vọng vì tình nghĩa vợ chồng bấy lâu, ổng sẽ không từ chối.
Nhìn theo khói thuốc bay bay ông Long nhẩm tính:
- Ta phải lời dụng người đàn bà này xúi ông Lâm để Mỹ Hằng có cổ phần. Rồi dụ con ả rút ra từ từ, nói là có ý định hợp tác làm ăn. Với số tiền của mẹ con bà và cả bản hợp đồng được công ty Hoa Thị hứa mua lại. Ta đủ sức hất ông Lâm ra khỏi cái ghế tổng giám đốc.
Ông Lâm nhổm người hồ hởi:
- Em nên tiến hành nhanh đi. Chớ để con bé Hoàng Trinh trở về thì công Mỹ Hằng chỉ là công cốc.
Bậm môi, bà Tú Mỹ rít nho nhỏ:
- Em căm con bé ấy lắm, em phải cho nó sáng mắt ra mới ra lòng. Anh chờ xem, chỉ vài ngày nữa là em sẽ có được những gì mình muốn.
Mắt toát lên tia nham hiểm, ông Long nói với bà:
- Tình nghĩa là 1 lẽ còn việc làm là 1 lẽ khác. Dù là vợ chồng nhưng em dứt khoát giữ ý mình, em sẽ thuyết phục được ổng.
Ông hùng hồn tiếp:
- Nếu em đồng ý, anh sẽ tập cho Mỹ Hằng chuyện hớp tác làm ăn. Anh tin rằng nếu có vốn mạnh nó sẽ không thua ai đâu.
Bà Tú Mỹ mừng rỡ, không 1 chút nghi ngờ:
- Anh chịu giúp đỡ con bé thì em cảm thấy an tâm. Thôi, bây giờ em phải về kẻo ổng lại nghi ngờ.
Ông Long chồm tới vuốt lên đôi má phúc phính của bà giọng như tiếc rẻ:
- Làm gì thì em cũng thu xếp đến với anh. Anh không chịu nổi nếu vắng em đâu.
Bà Tú Mỹ khẽ đưa mắt với ông:
- Biết rồi. Thôi, em về đây.
Miệng nói bà bước ra cửa. Dán mắt nhìn theo đôi mông tròn của người đàn bà ngúng nguẩy bởi từng bước chân. Ông ngầm công nhận tuy lớn tuổi nhưng dáng bà Tú Mỹ còn thừa gợi cảm, 1 sự gợi cảm đầy khiêu khích cứ làm ông như lên cơn sốt.
Nhún vai ông Long cười, nụ cười tự mãn. Bà ấy vẫn không sánh được với cô con gái đang xuân mơn mởn. Cô như trái chín trên cây mà 1 con người tham lam như ông muốn được nếm thử. Ông càng hưng phấn khi nghĩ đến lúc đưa Mỹ Hằng vào tròng.
Ông búng tàn thuốc bay vòng qua cửa sổ cười cay độc:
- Mẹ con họ là miếng mồi béo bở cho ông. Ông sẽ dùng họ như 1 thứ vũ khí lợi hại để hạ gục ông Hoàng Lâm. Người mà ông căm ghét.
Ông Long bật ngồi dậy, ông vào phòng tắm rồi trở ra với bộ đồ vest sang trọng. Ông vừa sực nhớ đến cuộc hẹn với gã Tư Thẹo. 1 tên mặt rỗ có máu mặt chuyên bảo kê ca- ve ở các nhà hàng.
Ông bước xuống lầu thì gặp chị người làm đi lên. Chị khép nép hỏi ông:
- Thưa ông, ông dùng cơm chưa để tôi dọn?
Ông khoát tay, nói:
- Tôi bạn đi công chuyện, ai kiếm tôi chị nói khoảng 2 tiếng nữa tôi về.
Căn dặn người làm xong, ông xuống ga- ra lấy xe chạy 1 mạch đến chỗ hẹn với gã Tư Thẹo.
Ông đưa xe cho người bảo vệ rồi ung dung đi vào nhà hàng như mọi người khách. Trong cái đầu nhiều mưu mô đang sắp xếp kế hoạch để bàn bạc với gã mặt rỗ.
Vừa thấy ông, như đã dặn trước, anh bồi chạy đến cung kính hỏi:
- Thưa, ông có phải là ông Phi Long không ạ?
Ông Long nhíu mày ngạc nhiên:
- Phải. Chính tôi đây.
Người bồi bàn đưa tay chỉ vào cái bàn nằm sau mấy chậu kiểng um tùm như cách biệt với các dãy bàn.
- Thưa ông, có 1 ông khác đợi ông nãy giờ. Ông ấy nói, nếu ông tới thì đưa ông lại đó.
Ông Phi Long dúi vào tay anh bồi tờ giấy 50 ngàn rồi vỗ vai anh, nói:
- Tôi tự đến đó được rồi, khỏi phiền đến anh.
Gặp được người khách xp, anh bồi cảm ơn rối rít. Ông Phi Long bước thẳng đến bàn Tư Thẹo đang ngồi rung đùi. Trước mặt là ly bia đã cạn chứng tỏ hắn đã đợi ông hơi lâu.
Ông vỗ vai gã:
- Đến lâu chưa hả chú em?
Gã người lên, cái thẹo dài trên má trái giật giật. Gã nhếch mép:
- Những người thừa tiến luôn có thú vui là bắt người khác phải đợi. Ông cũng nằm trong trường hợp đó.
Ông Phi Long cười giả lả:
- Tôi xin lỗi, vì kẹt công việc nên mới đến trễ. Chú mày không đến nỗi nhỏ mọn mà để bụng chứ?
Gã nhún vai không nói. Ông Long gọi nhà hàng đem ra vài món và 1 thùng bia. Gã không chú ý lắm vào các thứ ông gọi. Gã vào thẳng vấn đề không cần úp mở:
- Ông muốn gì cứ nói, Tư Thẹo này sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của ông. Nếu như điều đó không vượt quá tầm tay tôi.
- Được. Nếu chú mày đã nói như vậy thì tôi cũng không khách sáo gì. Tôi hẹn gặp chú là muốn nhờ chú giúp tôi 1 chuyện. Tôi nghĩ việc này rất nhẹ nhàng đối với 1 người có máu mặt như chú.
Tuy là 1 tay giang hồ khét tiếng đâm thuê chém mướn, nhưng hắn cũng biết mấy gã nhà giàu không ngại mồm mà nịnh bợ đưa hắn lên tận trời xanh, để mong hắn đem hết khả năng phục vụ. Đến khi đạt được nguyện vọng thì họ vội trở mặt, xem hắn như 1 thứ bệnh truyền nhiễm cần tránh xa.
Tư Thẹo nào muốn mình biến thành 1 thứ rác rưởi của xã hội. 1 kẻ chuyên vào tù ra khám bị mọi người khinh khi xa lánh. Nhưng phải có thật nhiều tiền mới mong ngoi lên được ở cái đất Sài Gòn nhiều cạm bẫy.
Đời đã đẩy hắn vào đường cùng, nên hắn đã chai sạn mọi thứ tình cảm. Bây giờ hắn chỉ biết có tiền. Khi những kẻ thừa tiền lắm của cần đến, hắn không ngại gì mà đưa ra cái giá cắt cổ.
Nói xong Tư Thẹo ụp chiếc mũ lên đầu dợm đứng lên, làm ông Long hốt hoảng nắm tay hắn kéo lại.
Ông cười cười với hắn mà méo cả ruột. Ông buc phải vồn vã lấy lòng Tư Thẹo.
- Nói thế thôi, chú mày làm gì nóng tính thế. Ngồi xuống đi, tôi đồng ý với cái giá chú nói, nhưng chú chắc chắn hoàn thành mà không bị ai nghi ngờ chứ?
Tư Thẹo cầm vỏ lon bia trong tay. Chỉ cần nhúc nhích mấy ngón tay, hắn đã làm cho cái vỏ lon trở thành móp méo, bẹp dúm lại. Hắn gầm gừ:
- Tư Thẹo này ra mặt thì chỉ có thành công chớ không có thất bại.
Ông Long thở hắc ra:
- Mọi việc tôi đã nói hết. Chú cũng nên dặn đám đàn em đừng bép xép mà chết cả lũ.
Tư Thẹo khoát tay:
- Tôi làm việc có nguyên tắc của tôi. Ông khỏi cần dặn dò cho mất công.
Ông Long và Tư Thẹo lại chụm đầu bàn bạc kế hoạch. Khi đã nắm được địa điểm và thời gian hành động. Tư Thẹo nói:
- Chỉ cần ông phôn 1 tiếng là bọn đàn em của tôi có mặt liền - Hắn móc túi đưa ông cái cardvisit - Đây là số máy của tôi.
Ông Long nhìn lướt qua rồi bỏ vào túi. Lúc bấy giờ ông mới thở phào nhẹ nhõm. Ông nhìn hắn tỏ ra là 1 người biết điều.
- Chú mày cần trước bao nhiêu để lo công việc?
- 1 nửa.
Ông rút tờ ngân phiếu trị giá 10 triệu. Xong việc tôi sẽ đưa hết phần còn lại.
Ông đứng lên nhìn hắn:
- Tôi có việc phải giải quyết. Chú cứ uống thoải mái, tôi sẽ thanh toán với nhà hàng. Thật ngại quá khi để chú ngồi 1 mình.
Tư Thẹo cười nham nhở:
- Ông không cần quan tâm đến 1 tên giang hồ như tôi làm gì. Chỉ cầm khi xong việc, ông nhớ thanh toán hết số tiền còn lại cho thằng này là được rồi.
Sợ ngồi lâu với hắn có người nhìn thấy nên ông gật nhanh:
- Được. Chú thật sòng phẳng.
Ông Long đi khuất, Tư Thẹo nốc cạn ly bia rồi dằn mạnh cái ly không xuống bàn.
- Hừ! Mẹ kiếp! Hắn tưởng 1 thùng bia lớn lắm ư. Tư Thẹo này chỉ cần búng tay là bia uống không hết chứ ở đó mà làm phách.
Hắn ngắm nghía tờ ngân phiếu cười khùng khục. Theo như ông ta muốn thì bọn đàn em đóng vai nhân viên khách sạn chứ không phải giấu mặt. Hắn lầm bầm:
- Thử làm người tốt 1 bữa cũng chả chết ai. Lại có tiền bỏ túi, ôi 1 con thỏ tự đưa mình vào bẫy.
Hắn móc túi lấy điện thoại di đng ra bấm bấm.
- Alô. Tư Thẹo đây.
Bên kia đầu dây:
- Dạ. Dạ, anh Tư kiếm em.
- Mày nhắn thằng Long rổ rồi 2 đứa lại nhà hàng..... Đường.... tao đợi.
- Dạ. Tụi em tới liền.
Tư Thẹo cúp máy rồi ung dung ngồi nhấm nháp đợi 2 tên đàn em tới để giao nhiệm vụ cho từng đứa. Ngày mai đã là ngày hẹn với ông Long.
CHƯƠNG 17
Ông Lâm mở tủ lấp tập hồ sơ để lên bàn. Ông xem kỹ lại cách điều khoản ghi trên hợp đồng. Đây là hợp đồng tương đối quan trọng đối với ông và toàn thể ban lãnh đạo công ty.
Ông quyết định hẹn bên đối tác sau ngày liên hoan cuối năm của công ty hợp đồng sẽ được ký. Ông hy vọng rất nhiều vào số linh kiện điện tử mới nhập về. Nếu thành công, công ty sẽ thu vào 1 khoảng lợi nhuận rất lớn và nhân viên công ty có thêm 1 khoảng tiền thưởng tương đối để vui tết cùng gia đình.
Ông nói với Nhật Huy đang ngồi ở bàn gần đó.
- Cậu Huy này! Cậu đã lên lịch kế hoạch công tác hết rồi chứ?
Nhật Huy ngẩng lên đáp:
- Thưa ông tổng giám đốc, tôi đã làm như lời giám đốc dặn. Ngày mai, công ty liên hoan. Còn tuần tới tức thứ năm chúng ta sẽ ký hợp đồng với công ty lắp ráp điện tử Phương Nam vào lúc 8 giờ.
Ông chậm rãi tiếp:
- Mấy bản tổng kết số liệu báo cáo lên hi nghị vào đầu năm cậu làm tới đâu rồi?
- Dạ. Tôi đã hoàn tất và nhập hết vào máy. Tí nữa in xong tôi trình lên giám đốc ngay.
Ông gật gù nhìn Nhật Huy với ánh mắt hài lòng:
- Rất tốt. Tôi thích làm việc với những nhân viên có năng lực và cầu tiến như cậu. Ráng lên, cậu sẽ còn tiến xa hơn nữa đấy.
Nhật Huy cười khiêm nhường:
- Tại tổng giám đốc thương nên mới nói thế. Tôi chỉ làm hết khả năng mình có được thôi.
Ông Lâm rất mến chàng trai trẻ này. Anh luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ông giao. Tinh thần làm việc nghiêm túc, và vì 1 phần anh ta giống ông ở chỗ rất nhạy bén và nhanh chóng nắm bắt tình hình thị trường, để đưa ra những phương án tối cao.
Có được 1 thư ký như Nhật Huy, ông Lâm thấy yên tâm hơn. Mỗi khi ký 1 hợp đồng nào đó anh luôn là trợ thủ đắc lực của ông.
Về phía Nhật Huy, anh biết anh được tổng giám đốc quý mến như con cháu. Nhưng không vì thế mà ỷ lại hay lơ là, chểnh mảng công việc. Nhật Huy rất ngưỡng m ông Lâm. Ở người lãnh đạo này anh học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm quý báu trên thương trường. Anh kín trọng và xem ông như người thầy đáng kính.
Nhật Huy thấy giám đốc vui vẻ, anh mạnh dạn hỏi:
- Thưa tổng giám đốc, theo ông thì bản chiết tính giá cả các linh kiện điện tử mà công ty sắp sửa ký với bên công ty Phương Nam có còn vấn đề.
Ông Lâm nhăn mặt nói:
- Khi hội họp hay tiếp khách cậu muốn xưng hô như thế cũng được. Còn ở đây chỉ có 2 chú cháu thì cậu đừng gọi 1 giám đốc, 2 cũng giám đốc mà mất đi tình thân mật. Cậu chỉ đáng tuổi cháu tôi thôi.
Nhật Huy cười biết lỗi:
- Dạ thưa chú, cháu quên. Tại quen miệng, nhưng chú cho phép thì cháu sẽ làm theo lời chú.
Ông Lâm gật đầu trở lại vấn đề Nhật Huy vừa hỏi:
- Chú thấy giá cả như thế là cân xứng cho 2 bên rồi. Chắc bên đó họ cũng không phản đối, vì với giá đó khi tung ra thị trường họ lời không ít đâu.
Nhật Huy hơi lo nên anh ngập ngừng nhìn ông ấp úng:
- Nói ra sợ chú cười, cháu linh cảm có gì không được ổn lắm. Chú có thấy như vậy không?
Ông Lâm cười tự tin:
- Cháu lo như thế cũng tốt vì thương trường cũng là chiến trường. Nhưng làm người phải có tinh thần lạc quan trong mọi vấn đề. Như thế cháu sẽ không bị áp lực và công việc dễ dàng thành công hơn.
Nhật Huy nhìn ông thán phục:
- Chú quả là 1 tổng giám đốc có một không hai. Cháu rất vinh dự khi được làm thư ký cho chú.
- Huy này! - Ông Lâm bảo anh - Cháu có đi ra ngoài thì ghé phòng tổ chức gọi anh Ba và cô Huyền lên giùm chú. Chú hỏi họ vài việc coi còn gì gút mắc trong buổi liên hoan của anh em vào ngày mai. Chú muốn buổi tiệc phải thật hoàn hảo.
Nhật Huy đứng lên:
- Cháu đang định xuống căn tin uống tách cà phê. Cháu gọi luôn 1 tách cho chú nhé.
Ông Lâm lắc đầu:
- Thôi khỏi. Sáng sớm chú đã uống rồi. Cháu đi đi.
Nhật Huy vừa đi được vài phút. Tiếng chuông điện thoại reo vang.
Ông Lâm nhấn nút máy, tiếng cô nhân viên trực máy vang lên:
- Thưa tổng giám đốc, có hai nhân viên bên khách sạn Hoàng Gia sang. Họ nói có việc cần bàn với tổng giám đốc.
Ông nhíu mày, nói vào máy:
- Bên lễ tân không có ai ở đó tiếp họ à?
- Dạ có. Nhưng họ khăng khăng đòi gặp ngài mới được.
- Thôi được. Cô đưa họ tới phòng khách. Tôi ra liền.
- Dạ, vâng.
Ông Lâm cúp máy rồi quay quả đi ra cửa. Gặp Mỹ Hằng đi tới, ông cười với cô:
- Mỹ Hằng! Con nói với chú Ba và cô Huyền sang phòng tiếp khách. Ba ở đó đợi họ. Con nhớ nói rõ có người bên khách sạn tới nữa.
Mỹ Hằng lấm lét nhìn ông:
- Dạ. Con đi liền.
Nhìn theo dáng ông vừa khuất, Mỹ Hằng đảo mắt nhìn quanh rồi đưa tay vặn chốt cửa phòng ông. Cô đưa tay chặn ngực.
- Hú hồn! May quá, ông ấy đi mà quên khóa cửa phòng.
Cô lách nhanh vào và bước đến chỗ ông. Cô bắt đầu mở hết các ngăn kéo lục lạo. Nhưng cô không tìm được gì ngoài mấy chồng hồ sơ lưu được sắp gọn gàng trong từng ngăn tủ.
Đang thất vọng ê chề thì mắt Mỹ Hằng vụt sáng lên khi nhìn thấy hợp đồng nằm ngay trên bàn. Cô mừng húm:
- Hừ! Ông ấy để đây báo hại ta tìm muốn chết.
Cô vội vàng cầm lấy và bước nhanh ra ngoài khép cửa lại. Đang hớn hở trở về phòng. Mỹ Hằng tái xanh cả mặt khi thấy 2 người ở phòng tổ chức đang tiến về phía cô.
Mỹ Hằng giấu vi tập hồ sơ ra sau lưng. Cô cố gượng cười với họ:
- Ba con nói, chú Ba và cô Huyền có tới thì đến phòng tiếp khách. Ba con đang đợi.
Bà Huyền hơi ngạc nhiên, vì mọi hôm đi làm. Mỹ Hằng có chịu chào hỏi ai. Cô chỉ biết đỏng đảnh làm dáng. Tất cả lớn nhỏ trong công ty chẳng có trăm gờ ram nào trong mắt cô. Bà cũng thấy không có cảm tình đối với cô con gái đỏm dáng này.
Ông Ba Chánh nhìn bà Huyền:
- Vậy chúng ta đi thôi.
Bà Huyền gật đầu:
- Tổng giám đốc không thích ai lề mề đâu. Mỹ Hằng! Cám ơn cháu. Chúng tôi đi gặp ông ấy đây,
- Vâng. Cô chú cứ đi.
Mỹ Hằng thở phào nhẹ nhõm, cô vội chạy nhanh về phòng. Máy phô tô đã được cô mở sẵn khi nãy, cô vội vàng cho máy in ra từng tờ rồi xếp tất cả lại y như cũ. Cô đem trả lại cho ông Lâm.
Vừa xoay nắm cửa đóng lại, Mỹ Hằng giật mình khi thấy Nhật Huy sừng sững trước mặt. Cô tươi cười với anh:
- Ồ! Anh Huy mà Hằng tưởng đâu ai. Làm Hằng hết cả hồn.
Nhật Huy đùa:
- Bộ cô làm chuyện gì mờ ám hay sao mà yếu bóng vía thế?
Mỹ Hằng vội chối biến:
- Anh Huy này lạ. Hằng đâu có gì mờ ám. Chỉ tại mẹ Hằng vừa điện đến nhắc ba, nên Hằng mới kiếm để nhắc lại vậy mà. Thôi, chốc nữa anh Huy nói lại giùm, Hằng bận đi công chuyện đây.
Nói rồi cô vội phóng đi. Nhật Huy nhìn theo lạ lẫm. Cô ả thì có bao giờ ngồi yên 1 chỗ đâu nào.
Trưa đó, ông Lâm về nhà. Sau khi cơm nước xong, ông vào phòng nằm nghỉ. Cuối năm bao nhiêu là chuyện phải giải quyết. Ông mệt đứt cả hơi.
Bà Tú Mỹ trong phòng tắm bước ra. Bà xà xuống bên ông:
- Tôi muốn bàn với ông công việc này.
Ông Lâm nhìn vợ:
- Bà nói đi, tôi nghe đây.
Bà Tú Mỹ ngập ngừng, nhưng khi nhớ đến lời hứa với ông Long, bà mạnh dạn nói với chồng:
- Con Mỹ Hằng đã lớn, nó vào làm ở chỗ ông cũng tốt. Tôi muốn nói ông cho nó đứng tên vài cổ phần, để con bé không bị mặc cảm với đám nhân viên rằng nó chỉ là 1 đứa con riêng.
Ông hơi bất ngờ trước lời đề nghị của bà. Ông nhíu mày, hỏi:
- Hôm nay sao bà lại có ý nghĩ lạ lùng vậy. Tôi vẫn xem Mỹ Hằng như con ruột. Nó làm gì phải mặc cảm với ai.
Giọng bà ngọt ngào:
- Tôi vẫn biết ông thương nó thật lòng. Nhưng nhìn nó buồn buồn tôi đau thắc cả ruột. Ông không biết, chớ miệng đời lắm thị phi mai mỉa. Họ chuyên dòm ngó chuyện người khác để dèm pha bàn tán.
- Nó sẽ không thiệt thòi khi ở đây với bà. Tôi hứa, khi nó lấy chồng, nó cũng sẽ được 1 số tiền không nhỏ, tôi cho nó để làm của hồi môn.
Được ông Long dặn trước nên bà gạt ngang lời ông:
- Nhưng tôi muốn nó có vài cổ phần tôi mới an tâm - Rồi bà thút thít - Bao nhiêu năm mẹ con tôi về ở với ông. Thành tâm thành ý đặt hết vào ông, vậy mà 1 chuyện nhỏ như vậy ông cũng không giải quyết được. Thật hổ thẹn khi ngay cả ông cũng không tin tưởng tôi.
Bà quay mặt vào tường đôi vai rung rung, bà tiếp:
- Hay ông sợ mẹ con tôi bòn rút tiền của ông để làm vốn riêng? Nếu ông nghĩ tôi ti tiện như vậy thì từ nay tôi không làm phiền ông nữa.
Nghe vợ nói, ông Lâm cảm thấy khó nghĩ. Cho Mỹ Hằng đứng tên cổ phần cũng được. Nhưng ông có nghe loáng thoáng trong số nhân viên rằng đạo đức của nó không tốt lắm. Mà không đồng ý thì bà ấy lại nói mình phân biệt, đối xử không công bằng. Thôi thì chiều bà ấy 1 lần cho êm. Còn Mỹ Hằng, phần nó ông sẽ để ý giám sát chắc không xảy ra chuyện gì.
Ông đặt nhẹ tay lên vai bà:
- Bà đừng khóc nữa, xấp nhỏ nghe được nó cười. Được rồi, tôi đồng ý. Nhưng để thư thả vài bữa, tôi sắp xếp chuyện công ty đâu đó rồi sẽ cho nó biết.
Bà Tú Mỹ mừng rỡ:
- Có như thế chứ, con Mỹ Hằng nói nghe được tin này nó sẽ mừng lắm. Tôi cám ơn ông đã xem nó như con ruột. Tôi cũng nở mặt với mọi người vì có được người chồng tốt như ông.
Đã đạt được mục đích bà Tú Mỹ mỉm cười khoái trá. Bà nghĩ với sự trợ giúp của ông Long, con Mỹ Hằng nhất định sẽ không thua gì Hoàng Trinh.
Riêng ông Hoàng Lâm, nhìn gương mặt vui mừng của vợ. Ông nghĩ đơn thuần có lẽ bà ấy quá xúc động. Ông nào ngờ tai họa đang chực chờ đổ xuống ông.
- Ngày mai, công ty liên hoan cuối năm. Bà đi với tôi chớ?
Bà Tú Mỹ gật đầu ngay:
- Đi chớ, dù sao tôi cũng là phu nhân tổng giám đốc. Đến đó coi ông có bà nào đeo theo hay không.
Ông Lâm bật cười:
- Bà khéo đùa, tôi già rồi có ma nào thèm - Ông nhìn đồng hồ - 1 giờ rưỡi rồi à, thôi tôi đến công ty đây.
Bà lấy cặp táp rồi đưa ông ra cửa. Khép cửa lại, bà ngã người ra giường tưởng tượng đến gương mặt thích thú và hài lòng của Mỹ Hằng và ông Long. Bà mỉm cười khép mắt.
CHƯƠNG 18
Buổi liên hoan diễn ra vô cùng sôi nổi và thân mật. Ông Đình Bảo và Triệu Minh cũng có mặt theo lời mời của ông Hoàng Lâm.
Nơi chiếc bàn sang trọng có mặt đầy đủ các quan chức của công ty. Vợ chồng ông Hoàng Lâm đang tiếp ông Đình Bảo. Không khí thật vui vẻ ấm cúng..
Ông Lâm vỗ vai ông Đình Bảo:
- Thế nào, con gái tôi làm việc được chứ ngài giám đốc.
Ông Đình Bảo đưa 1 ngón tay:
- Số dách. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Con bé vừa thông minh lanh lợi, đã bắt tay vào việc thì không ai chê vào đâu được.
- Ông nói thật hay vì nể mặt tôi mà nói tốt cho nó. Ở nhà, con bé nổi tiếng cứng đầu và phá phách đấy.
Bà Tú Mỹ xen vào:
- Nó hay bướng bỉnh và kiếm chuyện nên nhà tôi sợ nó gây phiền phức cho ông - Bà chép miệng - Nó được 1 phần dịu dàng nữ tính như Mỹ Hằng thì vợ chồng tôi đỡ khổ sở với nó.
Bà nói thế vì trước mặt các vị lãnh đạo công ty và ông Đình Bảo, Mỹ Hằng hơn hẳn Hoàng Trinh về mọi mặt. Bà đâu biết rằng tinh thần làm việc của Mỹ Hằng mọi người đều biết rất rõ. 1 cô gái chỉ thích chưng diện.
Ông Đình Bào đỡ lời bà:
- Tôi nói thật đấy, không thiên vị ai cả. Nhưng khi đã biết rõ năng lực của con bé, ông không được lấy quyền làm cha mà buộc nó trở về bên ông. Tôi kiện ông tới cùng đó.
Cả bàn ồ lên cười vui vẻ vì lời nói đùa của ông Bảo. Chỉ có bà Tú Mỹ là cau có không vừa lòng.
Ông Hoàng Lâm nâng ly bia lên mời tất cả cùng cạn rồi nói với ông Bảo:
- Tôi có muốn mà con bé không về cũng đành chịu thôi. Ông yên tâm, tôi không có đủ can đảm để bắt lại cô nhân viên giỏi của ông đâu.
- Ông nói thì phải nhớ đấy.
Câu chuyện xoay quanh vấn đề thị trường và thời sự trong ngoài nước. Bà Tú Mỹ đưa mắt tìm kiếm ông Long và Mỹ Hằng, ở đây bà cảm thấy mình bị lạc lõng giữa những người trí thức. Nhưng dù có tìm mỏi mắt, bà cũng không thấy được 2 người.
Cũng ở bàn gần đấy Hoàng Trinh và Ngọc Khánh được các anh chị tiếp đón nồng nhiệt. Không phải vì cô là con của tổng giám đốc, mà vì cô có lối nói chuyện cuốn hút và dí dỏm làm mọi người cười bò lăn ra.
Diệu Hiền không tháp tùng theo Hoàng Trinh. Cô bận đi thử áo với Quý Hải. Cô rất tiếc nhưng cũng đành chịu, vì sắp đến ngày làm lễ hỏi của cô..
Ngọc Khánh khều Hoàng Trinh:
- Chúng ta ra balcon đứng cho thoải mái. Chị hơi bị ngộp.
Hoàng Trinh đứng lên, nói:
- Em xin phép ra ngoài 1 tí, các anh chị không phản đối chứ?
1 chị bên lễ tân đáp:
- Cô bé cứ tự nhiên, nhưng nhớ đừng trốn về sớm nhé.
Hoàng Trinh dạ lớn rồi nắm tay Ngọc Khánh lôi đi. Cô tìm 1 góc khuất sau khóm ngọc lan ngồi xuống.
- Chị Khánh này! Nhân viên của ba em ai cũng đáng mến chị nhỉ.
Ngọc Khánh ậm ừ:
- Chị cũng thấy vậy. Mà này, em đừng quá quắt như vậy giùm chị có được không. Coi như chị xin em đấy Hoàng Trinh.
Cô bé tròn mắt ngạc nhiên:
- Em đã làm gì để chị kêu rên em dữ thế. Chị nói cho em biết với.
Ngọc Khánh lườm cô:
- Em thừa biết !
- Em thừa biết chị không uống được bia. Người ta mời thì kiếm cách từ chối đi. Chị giật áo ra hiệu cho em rồi, vậy mà cuối cùng cũng phải cố uống hết 1 ly đầy. Đầu chị ngất ngư rồi nè, chị bị em hại chết mất
Hoàng Trinh bụm miệng cười khi thấy Ngọc Khánh nhăn nhó xoa xoa 2 bên thái dương. Cô chưa làm gì để giúp chị thì thật may Nhật Huy vừa đi tới. Trên tay anh là 1 cái khay có 2 ly nước vàng tươi. Nhật Huy cười tươi.
- Tiệc chưa tàn 2 cô vội trốn ra đây à. Các anh chị trong ấy đang kiếm 2 cô nãy giờ kìa.
Hoàng Trinh vội xua tay:
- Anh Huy nói họ tha cho bọn em. Mới uống 1 ly mà chị Khánh đã ngất ngư rồi. Thêm vài ly chắc nằm ở đây luôn.
Nhật Huy trìu mến nhìn Ngọc Khánh:
- Thoạt nhìn anh đã biết cả 2 cô đều không biết uống bia. Vậy mà Trinh cứ một hai vô trăm phần trăm. Anh tưởng em cừ lắm, ai dè phải trốn ra đây.
Hoàng Trinh cười biết lỗi:
- Không biết sao lúc đó em lại hứng chí như thế. Báo hại chị Khánh cũng bị em kéo theo.
Anh đặt khay nước xuống bàn mời cả 2:
- Anh bảo nhà hàng làm giùm 2 ly nước cam để đem ra cho 2 cô. Trinh và Khánh uống đi, nước cam có thể làm cả 2 không còn cảm giác ngất ngư nữa.
Ngọc Khánh cười hiền giọng ngây ngô:
- Anh Huy rành mấy vụ xỉn rượu quá nhỉ. Cám ơn anh đã đem kịp thời 2 ly nước cam cho bọn em.
Hoàng Trinh để ý từ đầu bữa tiệc, Nhật Huy cứ quấn quýt bên chị Khánh. Săn sóc chị hơn cả khách quý. Bây giờ lại thêm 2 ly cam vắt. Chứng tỏ anh đã bị chị Khánh của cô bắt mất hồn. 2 người cũng xứng đôi quá chứ.
Cô khều Nhật Huy, nói nhỏ:
- Anh có ý gì với chị em phải không? Khai thật đi, em giúp cho.
Nhật Huy gãi đầu, cô bé thật tinh ý, chuyện của anh cô cũng nhận ra:
- Em biết rồi còn hỏi. Trinh này! Giúp anh đi. Nếu được chị Khánh thương, em đòi gì anh cũng chấp nhận.
Hoàng Trinh đưa ngón cái lên:
- Quân tử nhất ngôn hả anh Huy?
- Chắc chắn là như thế.
- Được rồi. Em mà ra tay thì anh phải bái phục cho coi.
Ngọc Khánh kéo áo Hoàng Trinh:
- Em và anh Huy nói xấu gì chị vậy Trinh?
Chộp câu hỏi của chị, cô nháy mắt với Nhật Huy:
- Chị Khánh đẹp như vầy ai mà đi nói xấu hén anh Huy.
Được Hoàng Trinh làm hậu thuẫn, Nhật Huy liền đáp:
- Em nói phải. Ngọc Khánh dễ thương và duyên dáng lại hiền nữa. Anh không thấy xấu tí nào.
Ngọc Khánh thẹn đỏ mặt. Cô lí nhí:
- Cả 2 người kẻ tung người hứng ai mà nói lại. Không nói với 2 người nữa.
- Không nói thì thôi, em ra ngoài kia chơi vui hơn.
Ngọc Khánh vội nắm tay cô ghị lại:
- Định bỏ chị 1 mình hở con nhóc?
- Tại chị vừa nói không chơi với em, thì em ở đây làm gì?
- Hừ! Ngày mai em biết tay chị.
Hoàng Trinh le lưỡi quay sang Nhật Huy nói:
- Anh Huy! Tí nữa anh đưa chị Khánh về giùm em, em bận không đưa chỉ về được.
Cái đạp chân ra hiệu của cô dưới bàn và câu nhờ vả làm Nhật Huy mừng rỡ:
- Anh sô- lô 1 mình nên cũng rảnh. Được rồi. Anh sẽ hộ tống Ngọc Khánh về tới nhà. Được chứ cô bé?
Hoàng Trinh mím môi nhịn cười:
- Nhất anh Huy rồi còn gì. Em cám ơn anh trước nha.
Ngọc Khánh tưởng cô bận thiệt nên vội từ chối.
- Thôi, đừng làm phiền anh Huy. Chị đón taxi về được rồi.
Nhật Huy ga lăng:
- Em là khách mời ai lại để em đón taxi về. Đừng ngại, em cứ ngồi chơi anh hứa sẽ đưa em về tận nhà.
Có tiếng gọi Nhật Huy, anh đứng lên:
- Quyết định vậy đi. Anh ra đó coi họ cần gì rồi quay lại ngay.
Nhật Huy đi khỏi Ngọc Khánh trừng mắt với Hoàng Trinh:
- Con nha đầu, mi lại giở ý đồ ra với chị hử?
Hoàng Trinh chối biến:
- Em bận thật mà. Nhưng anh ấy đã nói thế chị cũng đừng từ chối mà làm ảnh ngượng ngùng mất vui.
- Nhưng chị ngại lắm. Chị về với anh Minh cũng được mà.
Hoàng Trinh bĩu môi:
- Trời ơi! Chị không thấy ảnh từ lúc tới đây cứ theo sát bên người đẹp à. Chị em mình không còn tí xíu quan trọng trong mắt ảnh nữa rồi. Nên em mới tìm người làm vệ sĩ cho chị đấy. Còn không chịu cám ơn em.
Ngọc Khánh định cãi lại nhưng cô vội nín bặt khi thấy cô em lí lắc đưa ngón tay lên môi suỵt khẽ, ra hiệu im lặng. Làm vẻ bí mật cô thì thầm vào tai Hoàng Trinh:
- Chuyện gì vậy nhỏ?
Hoàng Trinh chỉ tay về phía bên kia khóm ngọc lan nơi Triệu Minh và Mỹ Hằng đang ngồi. Cô nói nhỏ:
- Mình rình xem họ nói gì với nhau.
- Nhưng lỡ ai bắt gặp thì quê chết.
- Mọi người không biết em và chị ở đây đâu. Chị khỏi sợ.
Cả 2 im lặng cố lắng nghe. Bên kia tiếng Mỹ Hằng õng ẹo:
- Bị em bắt cóc, ngài phó giám đốc không phiền em chứ?
Giọng Triệu Minh nhã nhặn:
- Ồ! Không đâu. Tôi cũng đang định tìm 1 chỗ ít ồn ào để ngồi nghỉ. Cô có hứng thú thì ngồi nói chuyện cho vui.
Cô chớp mắt làm duyên với anh:
- Thế anh Minh đã có người yêu chưa?
Triệu Minh nhẹ lắc đầu cười. Nụ cười làm Mỹ Hằng ngây ngất:
- Người yêu thì không, nhưng vừa để ý thì có. Cô bé rất dễ thương nhưng còn trẻ con lắm.
Ngỡ Triệu Minh ám chỉ mình, Mỹ Hằng nghiêng đầu nũng nịu:
- Anh có thể bật mí cho em biết người trong mộng của anh không. Chắc là cô ta đẹp lắm hả. Cổ bao nhiêu tuổi rồi?
Triệu Minh tưởng tượng đến gương mặt của Hoàng Trinh, anh trầm giọng: - Chừng nào chinh phục được trái tim cô bé, anh sẽ giới thiệu với Hằng. Bây giờ nói ra mất hay, cô ấy cỡ bằng tuổi Hằng thôi.
Mỹ Hằng thầm nghĩ, chàng trai trước mặt đã bị sắc đẹp của cô chinh phục. Nhưng vì còn quá mới mẻ và ngại ngùng nên anh không dám nói ra. Vội gì, cứ chơi trò mèo vờn chuột với anh. Tới lúc không chịu được anh sẽ phải thố lộ. Lúc đó mặc sức cho cô làm giá
Cô nhìn Triệu Minh say đắm:
- Cô ấy có đẹp bằng em không vậy?
Triệu Minh ngó cô ngầm đánh giá. Trang phục của cô thật mát mẻ. Chiếc juýp ngắn cũn cỡn, đi cùng là cái áo thun ôm bó sát người. Cổ áo được khoét sâu lộ cả 1 khoảng ngực trắng ngần. Không biết vô tình hay cố ý mà khi nói chuyện, cô cứ cúi xuống làm Triệu Minh chẳng dám nhìn.
Cô nàng cũng đẹp đấy chứ. Nhưng hơi già so với Hoàng Trinh vì cô trang điểm đậm quá. Gương mặt cô cứ để tự nhiên còn đẹp hơn nhiều.
Triệu Minh nhún vai, nói:
- Các cô ai cũng có nét thu hút riêng. Mỗi cô 1 vẻ, không cô nào xấu cả.
- Anh thật biết nịnh đầm. Ai làm người yêu của anh chắc là hạnh phúc lắm.
Cô nữa đùa, nửa thật:
- Em có thể cạnh tranh với cô người yêu của anh được không?
Tưởng cô nói cho vui nên Triệu Minh cũng đùa lại:
- Chỉ sợ Hằng chê anh già thôi.
Mỹ Hằng bạo dạn nắm tay anh, giọng sành đời:
- Có người yêu già, họ càng thương mình chứ sao lại chê. Lúc chán, có thể đá họ mà không sợ họ bỏ rơi mình.
Triệu Minh hơi bị dị ứng với cách nói chuyện của cô, nhưng anh chỉ lịch sự nói:
- Hằng đã yêu ai chưa mà rành quá vậy?
Mỹ Hằng khôn ngoan lấp liếm:
- Em chưa biết yêu là gì, chỉ nghe mấy chị trong công ty kháo nhau vậy thôi.
Thấy Triệu Minh trầm ngâm không nói. Cô tưởng anh xúc động khi nghe cô bảo chưa có người yêu. Và cũng muốn gặp gỡ anh thường xuyên nên cô mạnh dạn đề nghị:
- Em rất thích làm kinh doanh như anh vậy. Anh có thể giúp đỡ em học hỏi hay không.
Triệu Minh ngỡ cô nói cho vui nên anh gật đầu:
- Nếu Hằng yêu thích việc kinh doanh thì anh cũng không từ chối giúp đỡ Hằng.
Được anh hứa, Mỹ Hằng như mở cờ trong bụng. Cô hí hửng mừng rỡ với ý tưởng anh cũng muốn ở gần bên cô.
Triệu Minh có ý đi kiếm Hoàng Trinh nên đứng lên thoái thác:
- Tôi lại đằng kia với bạn, Hằng ngồi 1 mình không sao chứ?
Biết không giữ anh lâu được nên cô vui vẻ đồng ý:
- Anh đừng ngại. Hằng ngồi đây 1 lát rồi sẽ vào ngay.
Triệu Minh thở phào bước đi. Từ lúc đến anh cứ bị cô nàng bám riết lấy, đâu còn thời gian lo cho Hoàng Trinh, chắc cô bé giận anh lắm.
Quái lạ, Triệu Minh tìm khắp cả mà chẳng thấy tâm hơi của cô lẫn Ngọc Khánh. Lúc nhập tiệc mấy anh chàng cứ bám lấy Hoàng Trinh mà ga- lăng làm anh nóng mũi, nhưng là vì khách mời nên đành hậm hực ngồi yên.
Đang lóng ngóng tìm kiếm, Triệu Minh bị ai đó đập vào vai làm anh nhảy nhỏm:
- Hello! Chào Minh còi.
Triệu Minh ngỡ ngàng giây lát, rồi anh reo lên:
- Phải mày không Nhật Huy?
- Thằng quỷ! Tới giờ mới nhận ra tao. Gần mấy năm trời mày biến đi đâu mất tiêu. Làm mấy cô trong lớp hỏi tao tới tấp.
Triệu Minh ôm vai bạn:
- Tao đi du lịch.
Nhật Huy trợn mắt:
- Mày ngon thế? Tao thì có hàng khối công việc ở công ty không có thời gian rảnh. Còn mày thì dư thời gian để nhởn nhơ.
Triệu Minh cười lớn:
- Nói chơi thôi, tao đi công tác suốt nên mày không gặp cũng phải. Tao vừa về gần tháng nay thôi.
Nhật Huy năm tay bạn:
- Đã vợ con gì chưa?
- Các cô chê tao là thằng vô tích sự nên chả có ma nào thèm.
Nhật Huy không tin:
- Mày là thằng đàn ông thành đạt và có bản lĩnh. Chắc tại kén chọn quá, phải không thằng ôn dịch?
Triệu Minh nhăn mặt:
- Mày làm như tao là cái rốn của vũ trụ không bằng. Còn mày, đã có đôi có cặp hay vẫn phòng không chiếc bóng?
Nhật Huy vội kêu lên, anh kéo bạn:
- Gặp mày tao mừng quá nên quên mất. Tao vừa làm quen với 1 cô bên công ty địa ốc. Vừa dễ thương lại ăn nói nhỏ nhẹ, mày gặp là kết liền. Tao có hứa đưa cổ về. Đi, mày
Triệu Minh giật mình khi nghe thằng bạn thân vừa gặp lại, nó bảo có quen 1 cô ở công ty của anh. Thôi chết! Có khi nào là Hoàng Trinh không. Anh bán tín bán nghi. Cô nàng thì có bao giờ dịu dàng với anh dù chỉ 5 phút. Gặp anh cô cứ xù lông lên.
Triệu Minh tắc lưỡi. Biết đâu với thằng bạn chí cốt ăn nói có duyên cô bé xiêu lòng thì sao. Triệu Minh thầm kêu khổ. Không lẽ vì cô bé đỏng đảnh Hoàng Trinh mà anh và hắn phải trở mặt với nhau ư. Đầu óc anh thật rối rắm, thôi cứ theo hắn đến đó rồi tính.
Nhật Huy lôi Triệu Minh đến chỗ 2 cô bé đang ngồi. Thấy anh trai đến Ngọc Khánh háy mắt với Hoàng Trinh. Cả 2 làm mặt tỉnh như đang ngắm thành phố về đêm.
Nhật Huy làm 1 màn giới thiệu:
- Đây là Ngọc Khánh, người tao vừa nói với mày. Hoàng Trinh, tiểu thư của giám đốc tao - Anh quay sang chỉ vào Triệu Minh - Hắn là thằng bạn thân vừa gặp lại. Hắn tên Triệu Minh đang công tác ở....
Nhật Huy quên mất mình chưa hỏi thằng bạn xem nó đang làm ở đâu. Anh ấp úng nhìn bạn đợi hắn mở miệng, nhưng hắn cứ lặng im như thóc làm anh quê với 2 cô bé.
Ngọc Khánh thấy tội nên không nỡ im lặng nữa. Cô che miệng cười khúc khích tiếp lời anh:
- Hắn công tác tại công ty kinh doanh địa ốc với chức danh phó giám đốc. Hắn cũng là anh Hai của Khánh và Trinh.
Nhật Huy toát mồ hôi ht khi nghe cô nói. Trời ạ! Thằng bạn trời đánh này nó định chơi quê anh đây. Mà cũng không trách hắn được, mình không nhận ra 2 anh em hắn giống nhau quá xá. Cứ ào ào cái miệng nên bây giờ phải ngậm tăm chết trân thế này, có khổ không chứ.
Gặp 2 cô bé, Triệu Minh mừng húm:
- 2 đứa trốn ở đây làm anh tìm muốn chết.
Hoàng Trinh bĩu môi, tưởng ngồi chổ khuất tâm sự với nhỏ Hằng rồi không ai biết hay sao mà còn lớn tiếng chứng tỏ uy quyền. Đâu chịu thua, Hoàng Trinh cau mặt mai mỉa:
- Anh thật sự muốn kiếm tụi em hay bận săn sóc người đẹp vậy anh Hai?
Triệu Minh vô tình không biết là cô bé đã nghe hết câu chuyện giữa anh và Mỹ Hằng. Anh ngạc nhiên nói:
- Có người đẹp nào đâu. Em nói nhăng nói cụi gì vậy, Hoàng Trinh?
Hừ! Chuyện rành ra đó còn chối. Cái miệng ổng trơn như bôi mỡ, tưởng cô là con nít định qua mặt chắc. Tức quá cô nói cho bỏ ghét.
- Tui và chị Khánh đã chứng kiến và nghe hết những lời ngọt ngào của anh và Mỹ Hằng rồi. Anh còn gì để nói nữa không?
Ngọc Khánh véo vào tay cô ra hiệu đừng nói, nhưng Hoàng Trinh càng nói càng ấm ức. Cô vô tình bộc lộ sự quan tâm của cô đối với Triệu Minh mà không biết. Cô tiếp:
- Chị sợ gì? Tại họ không ý tứ thì ráng chịu. Em và chị không có lỗi, người có lỗi là ông anh dẻo mồm kia kìa.
Cô nhìn Triệu Minh bằng nữa con mắt rồi quay qua Nhật Huy nhờ vả.
- Anh Huy! Đưa chị Khánh về giùm em hén. Em bận đi công chuyện chút.
Nhật Huy vui vẻ gật đầu. Phần Triệu Minh, anh đang ngây người sung sướng vì gương mặt giận dỗi và những lời nói quá khích của cô bé, chứng tỏ cô đang ghen. Mà có yêu anh thì cô nàng mới có thái độ như thế.
Triệu Minh âu yếm đặt tay lên vai cô, nhẹ giọng:
- Cô bé đi đâu để anh đưa đi cho. Khuya rồi, con gái đi 1 mình không nên.
Hoàng Trinh hất tay anh xuống, giọng chua ngoa:
- Anh đi mà lo cho người đẹp. Tui không cần anh quan tâm đâu. Anh cũng đừng mong tui cám ơn lòng tốt.... đột xuất của anh.
Nói rồi cô ngoe nguẩy bỏ đi. Bỏ mặc 3 người đang ngơ ngác nhìn theo. Triệu Minh không muốn làm phiền bạn và em gái nên anh tìm cách rút lui.
- Nhờ mày đưa Ngọc Khánh về giùm. Tao phải chạy theo cô nhóc bướng bỉnh này mới được. Để cô bé 1 mình tao không yên tâm.
Nhật Huy thầm biết ơn thằng bạn biết điều. Anh vỗ vai bạn.
- Bữa nào rảnh nhớ điện cho tao. 2 đứa lai rai vài lon.
- Ô kê. Tao đi đây.
Triệu Minh đi nhanh theo hướng Hoàng Trinh. Có vài người đưa tay chào, anh gật đầu đáp lễ rồi đi luôn ra ngoài.
Tiệc sắp tàn, đã có người lác đác ra về. Nhật Huy và Ngọc Khánh cũng nối gót theo họ.
CHƯƠNG 19
Hoàng Trinh ra tới chỗ để xe. Gió đêm thổi mát rượi cũng không làm cô với đi bực tức trong lòng. Cô đưa tay bức nhánh bông giấy ném về phía trước, miệng nói:
- Hắn là cái gì mà mình phải để tâm rồi tức giận khi hắn quan tâm người khác chứ. Mặc xác hắn và những suy nghĩ của hắn đi. Mình còn khối người để nghĩ tới, cớ gì phải nhớ mỗi mình hắn.
Hoàng Trinh dợm bước, nhưng có tiếng rì rầm làm cô tò mò dừng chân lắng nghe.
- Ông Long! Đại ca tôi đã giúp ông ẵm trọn bản hợp đồng của ông Lâm. Vậy ông thanh toán hết số tiền còn lại cho chúng tôi.
Giọng ông Long khó chịu:
- Sao các anh lại đến đây, lỡ ai bắt gặp thì chết tôi? Chưa tới ngày hẹn giao tiền, Tư Thẹo sợ tôi quỵt của hắn ư?
Tiếng gã khác rít qua kẽ răng:
- Chuyện của ông không liên quan đến bọn tôi. Đại ca kẹt nên mới nhờ tụi này đến lấy. Bây giờ ông có đưa không thì nói?
Ông Long năn nỉ 2 tên đàn em của Tư Thẹo:
- Tôi không có mang theo nhiều tiền, ở đây có khoảng 2 triệu. Các anh cầm đỡ, nói với Tư Thẹo đừng đến kiếm tôi. Vài bữa nữa tôi thanh toán hết số tiền còn lại.
1 tên hăm dọa:
- Ông nói thì nhớ lấy, đừng để chúng tôi phải dùng đến luật giang hồ. Đại ca không khờ như ông Hoàng Lâm để ông bán đứng đâu.
Bọn chúng nhận tiền rồi lên xe vọt mất. Ông Long nhìn theo thở ra lo lắng.
Ngày mai định đem bản hợp đồng đó đưa cho công ty Hoa Thị. Lão giám đốc bên ấy lại đi du lịch ngay vào lúc này. Trước mắt, cứ đưa hết số tiền còn lại để bịt miệng Tư Thẹo. Đợi vài bữa ông ấy về rồi tính.
Hoàng Trinh biến sắc, tay chân run rẩy khi nghe được âm mưu của ông Long, cô vội thụt lùi về phía sau, vì ông Long chuẩn bị đi vào ngang chỗ cô nấp.
Cô điếng hồn khi 1 tiếng rắc vang lên. Vì không để ý nên gót giày của cô giẫm lên nhánh thông khô. Cô loạng choạng suýt té, nhưng 1 vòng tay rắn chắc đã giữ cô lại. Người đó ấn cô ngồi xuống rồi đưa tay lên môi suýt té, nhưng 1 vòng tay rắn chắc đã giữ cô lại. Người đó ấn cô ngồi xuống rồi đưa tay lên môi suýt khẽ ra dấu im lặng..
Ông Long nghe động vội đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Không phát hiện ra chỗ 2 người nấp, đứng 1 lúc nữa rồi ông bỏ vào trong.
Người ấy cũng vội nắm tay Hoàng Trinh kéo về phía có ánh đèn rồi dừng lại. Cô vừa định cám ơn vội há hốc mồm kinh ngạc khi nhận ra người đó chính là Triệu Minh.
Anh nhướng đôi mắt đẹp nhìn cô:
- Em đã bình tĩnh lại chưa cô bé ngốc nghếch?
Lời cám ơn được thay bằng cái nguýt dài của cô.
- Sao lúc nào tui cũng bị anh theo dõi hết vậy? Anh đâu phải là bảo mẫu của tui chứ.
Triệu Minh tỉnh bơ:
- Không phải bảo mẫu vì anh là đàn ông. Chỉ tạm thời làm vệ sĩ cho em thôi.
Môi Hoàng Trinh cong cớn:
- Tui hổng nhận đâu. Anh để dành cho Mỹ Hằng đi, cô ta đang đợi anh kìa. Tui chẳng cần vệ sĩ vệ xiếc gì hết á, anh đừng nói lôi thôi tui không nghe đâu.
Nói rồi cô bé bịt tai lại. Triệu Minh yêu quá đi thôi nét dỗi hờn trẻ con. Nếu ở đây không đông người, anh đã đặt lên đôi môi đang dẩu lên kia 1 nụ hôn nóng bỏng. Xem nó chua cở nào.
Biết đôi co với cô càng gây hiểu lầm nên Triệu Minh nghiêm mặt:
- Chuyện của anh và em tạm thời gác lại. Bây giờ đáng lo ngại là làm sao cho ba em biết càng sớm càng tốt. Để bác tìm cách ngăn chặn âm mưu của ông Long.
Đang chờ nghe anh nói 1 câu giải thích để hả dạ mà anh cứ nói đâu đâu. Cô cau mặt nhăn nhó:
- Chuyện của tui không cần anh lo, anh làm ơn đừng đi theo tui nữa.
Triệu Minh biết không thể nhỏ nhẹ với cô nàng được. Anh nạt khẽ dọa cô:
- Hoàng Trinh! Em có thôi nói bậy hay chưa? Em đừng để anh phải nổi nóng, em có tin là anh sẽ đánh em không?
Gương mặt hình sự và giọng nói gầm gừ của anh làm cô hơi ngán. Cô cụp mắt xuống lí nhí:
- Chuyện xảy ra quá bất ngờ nên tui chưa nghĩ ra được gì hết.
- Em đừng có tui, tui với anh nữa được không. Hừ! Chuyện bị đánh cắp hợp đồng đối với ba em vô cùng quan trọng. Nó có thể làm tiêu tan cả sản nghiệp mà ba em đã cố gắng gầy dựng. Em làm ơn đừng kiếm chuyện gây gỗ vào lúc này, khiến mọi chuyện càng bối rối hơn.
Hoàng Trinh trợn tròn mắt nhìn anh:
- Nghiêm trọng dữ vậy à? Anh không dọa em chứ, anh Minh?
Triệu Minh lắc đầu nghiêm giọng:
- Anh nói thật, em về hỏi ba khắc biết - Sau 1 lúc im lặng suy nghĩ anh tiếp - Tạm thời tối nay em chỉ nên cho 1 mình bác trai biết để bác có kế hoạch đối phó. Còn anh sẽ nhờ Quý Hải điều tra xem ai là người tiếp tay với ông Long.
Hoàng Trinh đã bớt gay gắt với anh, cô se se lại áo:
- Được. Em sẽ làm theo lời anh. Nhưng anh và Quý Hải cũng nên cẩn thận. Bọn người lúc nãy là dân giang hồ ghê gớm lắm.
Triệu Minh phì cười với cách dùng từ của cô. Anh đưa tay vuốt tóc cô âu yếm.
- Anh sẽ cẩn thận, ra xe anh đưa em về. Anh còn phải ghé qua Quý Hải cho hắn biết, để hắn còn chuẩn bị.
Hoàng Trinh lắc đầu:
- Lúc nãy, em đi xe Honda đến đây, em về 1 mình được rồi. Em không xảy ra chuyện đâu.
- Đi 1 mình, em chạy xe cẩn thận đấy.
Hoàng Trinh leo lên đề máy xe:.
- Dạ. Em biết rồi.
Chờ cô chạy đi rồi anh cũng vội vã về xe mình lao vút đi.
Tiệc cũng vừa tàn, mọi người lục tục kéo nhau ra về. Mỹ Hằng vui sướng vì ngờ mình vừa câu được anh chàng Triệu Minh đẹp trai giàu có. Cô nốc rượu như điên. Cô nghĩ, trước sau gì mình cũng là 1 bà phó giám đốc phu nhân sang trọng.
Ông Long vô cùng khó chịu trước cử chỉ suồng sã và ánh mắt lả lơi mà Mỹ Hằng dành cho Triệu Minh. Ông quyết định ra tay trong đêm nay để cô mãi mãi thuộc về ông.
Ông thân mật nói với cô:
- Hằng say rồi, để chú Long đưa Hằng về, Hằng đồng ý không?
Mỹ Hằng quá vui nên cô gật nhanh:
- Được. Vậy chúng ta ra xe đi.
Ông Long không chở cô về nhà, mà ông chạy thẳng về chỗ ông. Mỹ Hằng nhướng mắt hỏi ông:
- Sao chú Long chở Hằng về đây?
Ông cười nham hiểm:
- Hằng say quá chú Long sợ Hằng bị mẹ và ông Lâm rầy la. Thôi, vào nhà uống ly nước chanh cho tỉnh rồi chú đưa về.
Có người săn sóc cũng thấy vui vui. Cô để mặc ông dìu đi với những bước chân xiêu vẹo.
Để Mỹ Hằng nửa nằm, nửa ngồi trên giường, ông Long nhìn cô háu hức. Chưa vội hành động, ông đi xuống bếp pha cho cô ly chanh nóng.
Khi ông trở lên Mỹ Hằng ngấm rượu nên đã ngủ say. Ông lắc lắc tay cô:
- Mỹ Hằng! Dậy uống nước chanh nè.
Cô nằm yên không nhúc nhích. Ông Long hau háu nhìn vào khuôn ngực trắng ngần đang ẩn hiện sau làn vải mỏng. Cái juýp ngắn để lộ cặp đùi thon thả. Ông Long tắt điện rồi lao vào cô như 1 con hổ đói.
Mỹ Hằng kháng cự yếu ớt, nhưng những cái vuốt ve của ông Long cộng thêm men rượu kích thích làm cơ thể nóng bừng. Cô buông trôi mình theo cảm giác lạ lẫm ông Long đem đến.
Nữa đêm tỉnh giấc, Mỹ Hằng nghe khác khô cả cổ. Cô ngồi dậy tìm nước uống, bàn tay ai gát ngang người cô làm cô hốt hoảng bật dậy. Ông Long cũng choàng tỉnh vì cái tay bị Mỹ Hằng hất mạnh.
Mỹ Hằng nhìn xuống cơ thể không mảnh vải, cô vi chụp chiếc mền quấn ngang người, cô nhìn ông lắp bắp:
- Chú Long! Chú.......
Nét mặt đầy thỏa mãn, ông vuốt tóc cô:
- Chuyện này trước sau gì cũng xảy ra. Tại chú..... ơ anh yêu em nên mới làm thế. Bây giờ em muốn gì anh cũng chiều.
Mỹ Hằng khóc thét lên, cô túm ngực ông lắc mạnh:
- Nhưng chưa được phép của tôi, tại sao ông làm thế? Ông đúng là 1 tên lưu manh đểu cáng.
Đợi tiếng khóc của cô lắng xuống. Ông nhăn nhó nói với cô:
- Hằng ở với anh có gì không tốt. Em mơ chi thằng Triệu Minh đó, nó không thương và lo lắng cho em bằng anh đâu. Nó biết được em chỉ là 1 đứa con riêng và đã từng lên giường với anh, thì liệu nó có cưới em
Mỹ Hằng thôi khóc, cô nghiến răng:
- Cũng tại ông tất cả. Nếu ông đừng hại tôi thì tôi đã có tất cả trong tay, kể cả anh ấy.
Ông Long cười khẩy:
- Người mà hắn đeo đuổi là con bé Hoàng Trinh. Em đừng nghĩ vẫn vơ nữa, bên em anh lúc nào cũng sẵn sàng vì em. Em còn muốn gì nữa?
Thấy Mỹ Hằng im lặng ông tiếp:
- Với lại mẹ em mà thuyết phục được ông Lâm cho em vài cổ phần, thì với số tiến có được của em, cộng thêm tiền bán hợp đồng, anh và em dư sức thành lập công ty riêng. Em sẽ trở thành bà giám đốc, tha hồ mà tung hoành, muốn mưa có mưa, muốn gió có gió.
Mỹ Hằng chỉ còn biết gật đầu ưng thuận. Bây giờ có giết ông ấy thì không lấy lại đời con gái.
Ông lại giàu có, sẵn sàng phủ phục dưới chân cô. Chỉộ ti ông không còn trẻ trung và đẹp trai như Triệu Minh. Nhưng cô sẽ lợi dụng tiền bạc của ông mà cưa cổ Triệu Minh. Để con nhỏ Hoàng Trinh phải đau khổ van xin cô trả người yêu cho nó.
Ông Long thừa biết cô không còn cách chọn lựa nào khác. Ông vuốt ve cô:
- Em đừng buồn nữa, nằm xuống ngủ 1 giấc cho khỏe. Sáng mai thức dậy mọi chuyện sẽ bình thường trở lại.
Cô không còn sức để phản kháng khi ông nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống. Cô buông trôi mình theo từng cái vuốt ve của ông. Cô sôi nổi đáp trả. Riêng ông Long mỉm cười khoái trá vì đã dụ dỗ được cô.
Cũng tối hôm đó Hoàng Trinh cho cha biết toàn b âm mưu của lão trợ lý. Ông bàng hoàng chết lặng khi người trợ lý được ông tin dùng lại phản lại ông, phản lại công ty, trong đó phần hùn của ông Long đâu phải nhỏ.
Hoàng Trinh lay tay cha:
- Cha! Bây giờ mình tính sao hả cha?
Không trả lời mà ông hỏi lại con:
- Ngoài con ra còn ai biết chuyện này không?
Cô lắc đầu:
- Chỉ có con và anh Minh. Anh ấy dặn con đừng cho ai biết, chỉ cần nói với ba. Ảnh đã đi tìm anh Quý Hải để nhờ bên công an điều tra thêm.
Ông xoa cằm ra chiều khó nghĩ:
- Tạm thời cha chưa nghĩ ra cách giải quyết. Để cha chờ xem Triệu Minh và Quý Hải có tin gì mới không rồi mới quyết định. Con đi ngủ đi, khuya lắm rồi.
- Cha cũng đi nghỉ cho sớm. Sức khỏe lúc này rất cần thiết cho cha. Cha mà đổ bệnh thì con chả biết làm sao đây?
- Được rồi con gái, cha biết lo cho mình. Con về phòng đi.
Cô ngoan ngoãn nghe lời cha, chân bước đi mà lòng thương ông vô hạn. Cô không dám hỏi gì nhiều sợ ông lo lắng thêm.
Trở về phòng đã lâu mà Hoàng Trinh vẫn còn thao thức không ngủ được. Cô mãi nghĩ đến Triệu Minh.
- Anh ấy có 1 chút gì thương nhớ cô không nhỉ. Hay anh chỉ xem cô như 1 cô em gái bướng bỉnh cứng đầu. Nếu sự thật trong tim anh có hình bóng cô, thì cô là người hạnh phúc nhất.
Cô phân tích lại những lời nói của anh với Mỹ Hằng. Chưa có gì chứng tỏ anh đã yêu cô ta. Cô đỏ mặt khi nhớ tới những lời quá khích của cô mắng anh lúc nãy. Ôi ngày mai gặp anh ấy chắc xấu hổ lắm.
Yêu sao mà đau khổ đến thế? Nếu biết sớm yêu là đau khổ thì cô không thèm yêu.
CHƯƠNG 20
Sau khi bàn bạc và thống nhất ý kiến, ông Lâm yêu cầu Quý Hải và Triệu Minh nên âm thầm điều tra. Đừng làm bứt dây động rừng.
Ông và Quý Hải đã đến công ty Hoa Thị gặp ông giám đốc bên ấy điều đình. Và đã thành công ngoài ý muốn.
Ông Lâm nghiêm nghị nói:
- Chúng ta đều là những nhà kinh doanh. Ông chắc cũng nắm luật pháp rành rẽ. Qua chuyện này tôi có thể kiện ông lên nhà chức trách. Nhưng tôi không làm thế vì nghĩ 2 bên còn qua lại làm ăn.
Quý Hải trong sắc phục công an giọng cứng rắn:
- Theo hồ sơ điều tra được, ông đã gián tiếp tiếp tay với ông Long vi phạm luật pháp. Đáng lẽ tôi mời ông về đồn điều tra. Nhưng vì ông Lâm đây muốn giải quyết ni bọ nên ông tạm thời được tại ngoại. Ông có đồng ý hợp tác hay không?
Ông Phi, giám đốc công ty Hoa Thị cám ơn rối rít:
- Được, được. Các ông hỏi gì tôi xin nói hết. Chỉ mong ông Lâm đừng làm lớn chuyện. Tôi không muốn ngồi tù.
Rồi ông thật thà thuật lại ông Long đến năn nỉ ông mua lại hợp đồng đó. Cũng vì muốn công ty có thêm lợi nhuận ông đã đồng ý mua. Chứ ông cũng biết làm như thế là vi phạm kinh tế.
Nét mặt hối hận ông nói:
- Những gì tôi biết tôi đã nói hết. Tôi cũng chưa được xem qua hợp đồng của ông. Nếu ông ấy đem tới, tôi sẽ báo cho các ông ngay.
Ông Lâm và Quý Hải đã biết rõ những gì cần biết nên đứng lên cáo từ:
- Chúng tôi cám ơn ông đã thành thật nói ra. Bây giờ xin phép cáo từ, có gì cần thiết, chúng tôi liên hệ ông sau.
Ông Phi còn phân vân:
- Ông không truy cứu chuyện này ra pháp luật chứ?
Ông Lâm khoát tay, trấn an:
- Ông yên tâm. Tôi hứa thì sẽ giữ lời.
Quý Hải chở ông Lâm về thẳng công ty. Cô thư ký cho biết có ông Đình Bảo và Triệu Minh đang đợi ở phòng tiếp khách.
Ông đến thẳng đó. Nhật Huy đang tiếp 2 người. Ông vồn vã bắt tay ông Bảo:
- Sao hôm nay có nhã hứng đến thăm tôi đột xuất thế ông bạn?
Ông Bảo vỗ vai ông:
- Nghe Triệu Minh nói ông gặp rắc rối nên đến hỏi thăm và coi có giúp được gì không ấy mà.
- Cám ơn ông, có cháu Minh hỗ trợ rồi không phải phiền đến ông.
Nhật Huy nhìn bạn nói nhanh:
- Mấy bữa nay hắn như con lật đật. Hối cháu và Quý Hải chạy muốn đứt hơi luôn. Đến khi bọn Tư Thẹo khai ra hết nó mới để tụi cháu thở. Nó lo còn hơn là chuyện của nó nữa.
Quý Hải nháy mắt với Nhật Huy:
- Anh tỏ ra có trách nhiệm với em nuôi như vậy là đáng mừng chớ Huy.
Ông Lâm cười ngó Triệu Minh:
- Nó thường kể với tôi, nó có bà mẹ nuôi tuyệt vời nhưng chưa có cơ hi gặp mặt. Tôi cám ơn Triệu Minh đã nhiệt tình với cha con tôi mà giúp đỡ trong vụ bê bối của ông Long.
Triệu Minh khiêm tốn:
- Thưa bác, chuyện của Hoàng Trinh cũng là chuyện của cháu. Cháu thấy mình có trách nhiệm lo lắng cho cổ. Bác đừng cám ơn, cháu ngại lắm.
Nhật Huy kê bạn:
- Chú Lâm à! Thằng bạn của cháu không xem Hoàng Trinh đơn thuần là 1 cô em gái đâu. Cháu đọc được trong mắt nó đấy.
Ông Lâm nhướng mày hỏi:
- Là sao hả Huy?
Triệu Minh cướp lời bạn:
- Thằng khốn kia! Mày định nói bậy bạ gì thế?
- Tao mà nói bậy à? - Nhật Huy cãi - Mày thương Hoàng Trinh thì nói là thương đi. Bày đặt giấu giếm. Tao xúi chú Lâm gã cổ cho người khác thì mày đừng trách sao tao vô tình với bạn bè.
Triệu Minh dứ dứ nắm tay với bạn:
- Ai móc miệng mày vậy thằng lẻo mép? Từ nay mày đừng hòng gặp được Ngọc Khánh. Tao không gả em tao cho thằng lắm mồm như mày.
Nhật Huy trợn mắt:
- Mày định lấy quyền làm anh rể để đàn áp người khác chắc. Mày không thấy làm vậy là tội lỗi sao hở... thằng quân tử dỏm?
- Với ai thì khác còn riêng mày không thể dùng 2 từ quân tử.
Quý Hải xen vào:
- 2 ông cho tôi xin, đây không phải chổ cãi nhau.
Ông Bảo cũng nói với ông Lâm:
- Nếu đúng như lời cháu Huy nói thì tôi và ông chuẩn bị uống rượu được rồi.
Ông Lâm vỗ vai Triệu Minh:
- Mình là nam nhi có gì cứ nhận. Bác rất yên tâm khi con bé có được người yêu như cháu. Bác sẽ làm hậu thuẫn cho.
- Dạ. Cháu cám ơn bác.
Nhật Huy nói to:
- 2 chú và anh Hải thấy không, cháu có nói sai đâu. Đúng là làm ơn mắc oán.
Cả 5 người đàn ông cười vui vẻ. Ông Bảo đứng lên bắt tay ông Lâm.
- Thôi, tôi về để ông còn giải quyết công việc. Xong rồi nhớ điện thoại cho tôi với nhé.
Ông Lâm gật đầu tiễn ông Bảo ra cửa. 3 người đàn ông cũng kéo nhau xuống căn tin.
Sáng nay ông Lâm cho họp đột xuất ban lãnh đạo công ty. Ông Long và Mỹ Hằng cũng được tham dự. Cả 2 hí hửng chắc mẫm ông Lâm định tuyên bố với mọi người là Mỹ Hằng có cổ phần ở công ty.
Mỹ Hằng đến phòng họp với gương mặt đậm son phấn. Cô chả thèm chào hỏi ai dù những người trong ban lãnh đạo đều là những cô chú lớn tuổi.
Ông Long và Mỹ Hằng đều biến sắc khi ông Lâm đứng lên nói:
- Hôm nay, tôi cho họp lãnh đạo công ty gồm 2 việc. Việc thứ nhất là đánh giá chung tình hình kinh doanh của công ty ở thời điểm cuối năm, mà từ nãy giờ các vị đã nghe.
Ông ngừng lại, đưa đôi mắt nghiêm khắc về phía ông Long, ông tiếp:
- Việc thứ hai là hành vi trực tiếp phá hoại công ty của ông Long và Mỹ Hằng. Cả 2 đã đánh cắp bản hợp đồng phân loại giá cả các linh kiện điện tử để bán cho công ty Hoa Thị. Nhưng vì tôi phát hiện, kịp thời ngăn chặn nên chưa có điều đáng tiếc xảy ra.
Cả hội trường ồ lên bàn tán sau câu nói của tổng giám đốc. Ông Long đỏ mặt tía tai đứng lên đập bàn.
- Ông đừng ngậm máu phun người. Dù sao tôi cũng là thành viên có cổ phần gần bằng ông. Thì lý do gì tôi phải bán đứng công ty chứ?
Ông Lâm từ tốn:
- Tôi đã cho điều tra và bên công an cũng đưa qua bằng chứng ông phạm pháp. Ông còn gì để nói không?
Hơi chột dạ, nhưng ông vẫn nói cứng:
- Tôi không biết bản hợp đồng gì hết. Ông đừng trù dập cá nhân, chẳng qua ông ghét tôi nên đổ tất cả cho tôi.
Cả phòng dự họp hơi bất mãn trước thái đ xem thường lãnh đạo của ông Long. Nhật Huy lúc này mới đứng lên nói:
- Nếu ông khăng khăng không nhận thì tôi sẵn sàng đưa ra bằng chứng.
Nhật Huy kể lại toàn bộ câu chuyện và nói bọn Tư Thẹo cùng công ty Hoa Thị đã khai báo tất cả sự thật, kể cả việc Mỹ Hằng đã lẻn vào phòng ông Lâm.
Anh kết thúc câu chuyện:
- Tổng giám đốc nghĩ tình ông Long đã bao năm làm việc cho công ty. Nên đã can thiệp với bên công an không đưa vụ này ra pháp luật, mà chỉ giải quyết nội bộ.
Ông Lâm buồn buồn trầm giọng:
- Tạm thời đình chỉ công tác của ông Long và Mỹ Hằng. Đợi ban lãnh đạo có hình thức kỷ luật chính thức sẽ thông báo sau.
Mỹ Hằng và ông Long gục đầu xấu hổ trước bao cặp mắt khinh bỉ. Cả 2 hằn học tuôn ra những câu chửi bới thậm tệ rồi lao ra khỏi phòng họp.
Qua mấy ngày sau Mỹ Hằng bắt đầu gọi điện tìm Triệu Minh. Cô cả quyết phá Hoàng Trinh tới cùng.
- Alô. Có phải văn phòng của anh Triệu Minh không?
Hoàng Trinh trả lời máy:
- Vâng. Xin lỗi, chị từ đâu gọi đến.
Giọng bên kia đầu dây gắt gỏng:
- Không cần biết tôi là ai. Nhiệm vụ của cô là gọi anh ấy nghe máy.
- Anh ấy vừa ra ngoài, chốc chị gọi lại.
1 tiếng cộc vang lên. Hoàng Trinh nhún vai ngán ngẩm, không biết ai mà bất lịch sự thế. Vừa lúc Triệu Minh đẩy cửa bước vào.
Từ hôm xảy ra chuyện ở nhà hàng Hoàng Gia, tình cảm của 2 người tiến triển tốt đẹp. Nhờ ba và mọi người phân tích nên cô đã hiểu được tình cảm anh dành cho cô. Phần cô cũng để tự con tim mình réo vui đón nhận anh.
Cô nũng nịu nói với anh:
- Anh Minh! Có cô nào vừa điện kiếm anh đấy.
Nheo nheo đuôi mắt anh trêu cô:
- Không có chuyện giận hờn nữa chứ cô bé?
Hoàng Trinh chu môi:
- Lúc trước thì có nhưng bây giờ thì không.
- Ây da! Hôm nay em tiến bộ dữ. Đỡ mất công anh xin chú Bảo tuyển thư ký mới.
Cô trợn mắt phùng má:
- Anh có ý đồ gì mà xin thư ký mới. Thành thật khai báo mau lên.
Triệu Minh làm vẻ đau khổ:
- Để thay em chứ chi. Mỗi lần khách hàng nữ liên hệ công việc là em lại giận hờn. Anh năn nỉ thiếu điều muốn hụt hơi. Người ta có người yêu sao sướng thế. Còn anh mỗi lần nghe chuông reo là thót tim.
Cô buồn cười khi nghe anh than thở:
- Ráng chịu, ai bảo anh đào hoa làm chi.
Triệu Minh đến bên Hoàng Trinh, anh vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cô. Lòng anh thương quá là thương. Rồi không dằn được lòng anh cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán bướng bỉnh. Hoàng Trinh mắc cở với cử chỉ thân mật của anh. Cô xô nhẹ vai anh.
- Anh ẩu quá đi, lỡ ai bắt gặp họ cười xấu hổ lắm. T
riệu Minh cụng trán cô bé:
- Anh hôn bà xã mình, ai dám cười em chứ?
Hoàng Trinh véo vào hông anh:
- Ai là bà xã anh?
Triệu Minh la lên:
- Em chứ còn ai vào đây.
Cô trợn mắt:
- Anh còn nói nữa hả?
Triệu Minh nâng cằm cô, thì thầm:
- Hoàng Trinh! Em đồng ý làm vợ anh nghen?
Dụi đầu vào ngực anh cố ngăn xúc động. Nói mà đỏ hồng 2 má.
- Vâng. Em nhận lời.
Siết chặt cô vào lòng anh reo lên:
- Ngày mai anh về thưa chuyện với mẹ. Anh nôn lắm rồi bé yêu ơi.
Hoàng Trinh trề môi:
- Anh đừng để người ta biết anh muốn vợ dữ lắm nghe.
Triệu Minh vuốt chóp mũi cô:
- Chứ còn gì nữa, bà xã.
Rồi hơi cúi xuống anh đặt môi mình lên 2 cánh môi hồng đang hé mở. Nụ hôn say đắm ngọt ngào làm cả 2 như quên đi hiện tại.
Thời gian rất lâu Triệu Minh như không muốn rời môi cô. Cô hơi nhích người rời anh.
- Anh làm em chết ngộp mất.
Triệu Minh bẹo má cô:
- Môi em ngọt quá, cô bé ơi.
Hoàng Trinh mắc cỡ đấm liên tục lên người anh. Đến khi có tiếng chuông điện thoại reo vang, cô mới tạm tha cho anh.
- Alô. Triệu Minh nghe đây.
- Thưa phó giám đốc, có cô gái xưng tên Mỹ Hằng đòi gặp ngài gấp.
- Tôi đâu có hẹn với cổ. Nhờ cô nói lại tôi bận không tiếp cổ được.
- Cổ nằng nặc không gặp được ngài dứt khoát cổ không chịu về.
Triệu Minh nhíu mày khó chịu:
- Thôi được. Đưa cổ qua phòng khách tôi xuống liền.
Triệu Minh gác máy. Hoàng Trinh hỏi anh.
- Có gì mà anh bực bội vậy?
Anh đặt tay lên vai cô âu yếm:
- Mỹ Hằng đòi gặp anh, không biết cổ muốn gì ở anh. Anh nghĩ rồi, anh phải giáp mặt cổ 1 lần để nói rõ mọi chuyện. Em không buồn chứ Hoàng Trinh?
Cô nắm tay anh trấn an:
- Em tin anh mà, dù sao Mỹ Hằng cũng ở chung nhà với em. Anh cứ đi gặp cổ xem cổ nói gì. Em không sao đâu.
Nhẹ hôn lên trán cô, anh nói:
- Cám ơn em yêu. Trong trái tim anh duy nhất chỉ có hình bóng em mà thôi. Em ở đây chờ anh, trưa nay anh đưa em đi dùng cơm.
Hoàng Trinh gật đầu:
- Dạ. Em chờ anh.
Ra đến phòng khách Triệu Minh đã thấy Mỹ Hằng với dáng ngồi khêu gợi trên salon. Cô cười thật tươi khi thấy anh. Triệu Minh lịch sự hỏi.
- Cô tìm tôi có gì không Mỹ Hằng?
Mỹ Hằng cảm thấy quê vì tiếng "cô" vừa thoát ra khỏi bờ môi, cùng với khuôn mặt hơi hạnh của Triệu Minh.
Mỹ Hằng thầm nghĩ, chắc anh đã nghe con nhỏ Trinh tọc mạch nói xấu cô. Nhưng không sao, đàn ông thì rất thích ngọt.
Cô lúng liếng mắt nhìn anh:
- Anh Minh! Đừng đối xử với em như người xa lạ. Em đâu làm gì để anh buồn.
- Cô thì không nhưng tôi sợ người yêu của tôi hiểu lầm. Mong cô thông cảm.
Mỹ Hằng thổn thức:
- Anh Minh! Chẳng lẽ anh không yêu em?
Triệu Minh cau mày:
- Mỹ Hằng! Cô lại nói bừa gì vậy? Tôi có bao giờ nói yêu cô chứ.
Mỹ Hằng trân tráo lắc đầu:
- Không. Em không tin. Những lời hứa hẹn của anh lúc trước và những điều em đọc được trong mắt anh. Anh cũng có yêu em kia mà.
- Tôi khuyên cô hãy nhìn rõ sự thật đi. Tôi và cô chỉ bước trên 2 đường thẳng. Cô đã có ông Long và tôi cũng có vợ hứa hôn. Từ đây về sau mong cô đừng làm phiền tôi nữa.
Mỹ Hằng bật khóc:
- Anh tàn nhẫn lắm.
Triệu Minh cau mày:
- Tôi chưa từng hứa hẹn gì, chỉ là những câu xã giao bình thường, mong cô hiểu cho.
Mỹ Hằng lau nước mắt nhìn thẳng anh:
- Điều anh nói là sự thật chứ. Em có nên tin không?
- Tùy cô. Tin hay không điều đó cũng đâu ảnh hưởng đến tôi.
- Em muốn biết người yêu của anh là ai?
- Cổ không lại gì với cô. Chính là Hoàng Trinh.
Mỹ Hằng nghiến răng lẩm bẩm:
- Hừ! Cũng lại là con quỷ cái đó à. Không được. Cô không thể để nó cướp Triệu Minh trên tay cô, ăn không được thì đạp đổ. Nó không được quyền hạnh phúc bên Triệu Minh.
Triệu Minh đứng lên:
- Nếu không còn gì để nói. Tôi xin phép đi trước, vì còn việc cần giải quyết.
Biết không thể níu kéo được anh. Mỹ Hằng quàng bóp lên vai, nện mạnh gót giày xuống nền gạch. Lúc đi ngang Triệu Minh cô khẽ vuốt má anh với thái độ khiêu khích.
- Anh và nó chờ đi, em chưa bỏ cuộc đâu.
Nói rồi hầm hầm bước thẳng. Triệu Minh chỉ còn biết nhìn theo lắc đầu. 1 cô gái xinh đẹp nhưng không có 1 chút gì là lòng tự trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro