
Chương 23: Vực Sâu Không Đáy
Một cơn gió lạnh gào thét qua, sắc bén như ngàn lưỡi dao mỏng rạch nát màn đêm. Không gian đặc quánh lại thành thứ tăm tối dày đặc, nặng nề như muốn đè bẹp linh hồn bất kỳ ai lạc vào nơi này.
Trong cái tối đen không rìa mép ấy, một thân hình nhỏ bé khẽ cựa mình.
Một tiếng rên khẽ, yếu ớt, bật ra từ đôi môi khô nứt, gần như chỉ là một tiếng thở thoảng qua giữa gió.
Tuệ Lâm.
Nàng nằm đó, tơi tả, lạnh lẽo, hoang mang.
Mí mắt nàng nặng trĩu, tựa như gánh vác cả thiên địa sụp đổ. Đầu óc nàng trống rỗng, mơ hồ như vừa bị quẳng từ thiên đường cao vợi xuống tầng sâu nhất của địa ngục.
Phải rất lâu, nàng mới gắng gượng mở mắt.
Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một màu đen không thể sâu hơn, không thể đặc hơn. Không có ánh trăng, không có sao trời. Không có gì ngoài một màn hư vô tuyệt đối, như thể cả thế giới đã bị xóa sạch.
Không khí ở đây lạnh đến mức tê dại.
Mỗi hơi thở vào như nuốt từng ngụm tro bụi, nghẹn đắng, rệu rã. Lồng ngực nàng đau nhói mỗi lần hít thở, như có hàng trăm cây kim nhọn xuyên qua từng tế bào.
Cả người nàng, nơi nào cũng đau.
Từ đầu đến chân, là vết thương chằng chịt. Máu đã đông lại thành những vệt đen bết dính trên da, mỗi lần cử động là từng đợt đau buốt xé toạc thịt da.
Nhưng Tuệ Lâm không để tâm đến những đau đớn ấy.
Thứ nàng cảm nhận rõ nhất, là sự ấm áp dịu dàng đang bao phủ quanh thân thể mình.
Một lớp lông mềm mại, dày dặn, dù thấm đẫm mùi máu tanh vẫn không mất đi sự ấm áp đến nghẹn lòng.
Chậm rãi, nàng ngước mặt lên.
Rồi trái tim nàng siết chặt.
Trước mắt nàng, quỳ rạp xuống đất, là một con hồ ly khổng lồ. Bộ lông trắng bạc lấm tấm máu đen, từng sợi lông rũ xuống, nặng trĩu bởi máu và thương tích.
Chín cái đuôi xòe rộng, bao bọc lấy nàng như một lớp khiên cuối cùng, ngăn chặn bóng tối, ngăn chặn hiểm nguy.
Cơ thể hồ ly run rẩy theo từng hơi thở nặng nề. Máu từ những vết thương rách nát nhỏ giọt không ngừng, thấm vào đất đá lạnh lẽo.
Dù thân thể tàn tạ, dù hơi thở mong manh như sắp tắt, hồ ly ấy vẫn quỳ rạp, che chở lấy nàng bằng tất cả sinh mệnh còn sót lại.
Nước mắt ứa ra từ khóe mắt Tuệ Lâm.
Nàng run run vươn tay, đầu ngón tay chạm vào lớp lông đẫm máu, cảm nhận từng hơi thở nóng rực như lửa tàn của hắn.
"Sở Liên..." nàng gọi khẽ, như một tiếng thì thầm đau đớn bật ra từ đáy tim.
Nàng nhận ra hắn.
Dù đã hóa về hình dạng bản thể yêu tộc, dù hình hài đã nhuốm đầy máu và tàn tạ, nàng vẫn nhận ra hắn.
Trong cơn mê man khi bất tỉnh, nàng đã thấy - thấy hắn lao xuống vực sâu cùng nàng, dùng chính thân thể đỡ lấy từng tảng đá sắc như đao, từng luồng sát khí giết người trong nháy mắt.
Thấy hắn, trong khoảnh khắc cuối cùng, nở một nụ cười nhẹ bẫng - nụ cười không oán trách, không tiếc nuối.
Như thể, được chết cùng nàng, là một vinh quang.
"Ngươi thật ngốc..." Tuệ Lâm nức nở, giọng nghẹn lại thành những âm thanh vỡ vụn.
Đôi tay nàng siết chặt lấy gương mặt hồ ly, run rẩy.
Nàng lắc nhẹ hắn, mong chờ một tiếng động, một cái chớp mắt, bất cứ dấu hiệu nào cho thấy hắn còn sống.
Nhưng không có gì.
Chỉ có hơi thở yếu ớt phả lên lòng bàn tay nàng, mỏng manh đến mức như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Không thể chần chờ.
Nàng phải rời khỏi đây.
Vì sự sống của hắn. Vì sinh mạng bé nhỏ ấy mà hắn đã dốc cạn tất cả để bảo vệ.
Tuệ Lâm cắn răng, cố sức lật thân thể nặng trĩu của hắn lên lưng mình.
Cả cơ thể nàng lập tức như bị nghiền nát dưới sức nặng ấy. Nhưng nàng không lùi bước.
Dưới chân nàng, vực sâu vẫn mở rộng miệng như muốn nuốt trọn linh hồn.
Từ bóng tối đặc quánh, từng đôi mắt đỏ rực dần hiện lên, lấp ló sau làn sương đen như ma quái.
Yêu thú.
Chúng đánh hơi thấy máu.
Chúng vây tới.
Một tiếng gầm trầm đục xé rách bầu không khí.
Tuệ Lâm cắn chặt môi, mặc cho máu chảy ra từ môi bị cắn rách. Nàng cõng Sở Liên, xiêu vẹo bước từng bước trên nền đá sắc lạnh.
Mỗi bước đi là một lần nàng phải đấu tranh với nỗi đau muốn xé toạc thân thể.
Mỗi bước đi là một lần nàng phải giằng co với tuyệt vọng đang lặng lẽ tràn vào linh hồn.
Máu từ vết thương của nàng hòa vào máu hắn, chảy thành những vệt dài phía sau.
Bóng tối, tiếng gió gào thét, tiếng yêu thú gầm rú đuổi theo, tất cả như những lưỡi dao phóng tới sau lưng nàng.
Nhưng nàng không dừng lại.
Không thể.
Nàng đã thề với lòng mình:
Chỉ cần còn thở, nàng sẽ bảo vệ hắn.
Cho dù phải đối mặt với cả vực sâu, cả địa ngục.
...
Giữa biển máu và bóng tối, Tuệ Lâm cứ thế lê bước.
Không biết bao nhiêu lần ngã quỵ, không biết bao nhiêu lần máu trên người đã khô lại rồi lại bật ra dưới những vết thương mới.
Đầu gối nàng rách nát, da thịt bầm dập, nhưng ánh mắt nàng vẫn ánh lên tia sáng bướng bỉnh.
Đến khi yêu thú ập tới gần, bóng đen lấn át, và nàng - chẳng còn chút sức nào để giơ vũ khí.
Thì đột ngột...
Một luồng khí tức lạnh lẽo, cổ xưa, trào ra từ sâu trong huyết mạch nàng.
Không phải sức mạnh.
Là uy áp.
Uy áp của bậc đế vương, kẻ từng khiến vạn yêu quỳ gối.
Luồng khí ấy tràn ra, thấm đẫm quanh người nàng như màn sương lạnh chết chóc.
Bầy yêu thú khựng lại.
Chúng rít gào, lùi bước, ánh mắt đỏ ngầu co rút lại vì bản năng hoảng sợ.
Bóng tối tĩnh lặng trở lại.
Nhưng Tuệ Lâm không hay biết.
Nàng chỉ biết - mình còn sống, còn thở - thì phải bước tiếp.
Đôi chân gầy yếu lê từng bước nặng nề, cõng theo thân thể nặng trĩu của Sở Liên.
Máu nhỏ giọt.
Nước mắt hòa vào máu.
Gió gào thét, lùa qua từng vết thương rách nát, lạnh đến tận xương.
Nhưng nàng không dừng.
Nàng không thể.
...
"Xin ngươi..."
Giọng nàng khản đặc, đứt quãng, như hơi thở cuối cùng trong lồng ngực:
"Đừng chết..."
Những từ ấy, nàng thốt ra không biết bao nhiêu lần trên quãng đường dài tuyệt vọng ấy.
Cõng hắn, mang theo hắn, dù cho cả thế giới này sụp đổ.
Không ai biết.
Trong đáy vực tối tăm, nơi ánh sáng không thể chạm tới, nơi yêu quái và bóng đêm thống trị,
có một thiếu nữ nhỏ bé, cõng một con hồ ly trọng thương, lê từng bước đẫm máu.
Bằng tất cả sức mạnh còn sót lại.
Bằng tất cả tình yêu không lời.
Để bảo vệ sinh mệnh quý giá nhất của mình.
—-
Bước chân Tuệ Lâm ngày càng nặng nề.
Mỗi lần nhấc lên, cả thân thể nàng như muốn sụp đổ.
Nhưng nàng không dám dừng. Không cho phép mình gục xuống.
Phía trước, trong lớp sương mù đặc quánh, một ánh sáng mờ mịt lóe lên.
Không phải ánh sáng của sự cứu rỗi.
Mà là một khe nứt - một vết nứt nhỏ giữa không gian, rỉ ra thứ ánh sáng lạnh lẽo như ánh mắt của thần chết.
Tuệ Lâm biết - đó là cánh cổng.
Một cánh cổng mở ra từ thế giới yêu tộc vào tầng sâu của vực tối.
Chỉ cần bước qua...
Hoặc họ sẽ tìm được đường sống.
Hoặc sẽ tan biến vĩnh viễn trong hư vô.
Nàng siết chặt lấy Sở Liên, lòng dâng trào một nỗi quyết tuyệt.
Không còn đường lùi.
Gồng mình, nàng bước về phía ánh sáng.
Từng bước, từng bước - tựa như đang đi trên lưỡi dao.
Khi chỉ còn cách khe nứt ấy vài bước chân, từ trong bóng tối, một bàn tay khổng lồ vươn ra.
Bàn tay ấy không thuộc về yêu thú.
Không phải của những kẻ truy sát.
Mà là một tồn tại cổ xưa hơn, mạnh mẽ hơn - mùi máu và hận thù quẩn quanh như từng giết chết hàng ngàn linh hồn.
Tuệ Lâm chưa kịp phản ứng.
Bàn tay ấy đã chụp lấy nàng, kéo ngược về phía vực tối.
Lực kéo mạnh đến mức nàng suýt tuột rơi Sở Liên khỏi lưng.
"Không!"
Nàng gào lên, trong tuyệt vọng.
Ngay khoảnh khắc ấy, luồng khí tức cổ xưa trong nàng bùng nổ lần nữa.
Không chỉ là uy áp.
Mà là một tiếng rống trầm sâu, tựa như từ ngàn vạn năm trước vọng về.
Dưới tiếng rống ấy, bàn tay khổng lồ run lên, khựng lại trong thoáng chốc.
Tuệ Lâm chớp lấy cơ hội, ôm chặt Sở Liên, lao thẳng vào khe nứt ánh sáng.
Một sức mạnh vô hình quét qua.
Thế giới như bị xé toạc.
Ánh sáng lạnh lẽo nuốt chửng lấy họ.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi tri giác, nàng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, tha thiết đến xé lòng:
"Tuệ Lâm..."
Giọng nói ấy - yếu ớt, khản đặc, nhưng chan chứa sức sống.
Nàng mỉm cười, nước mắt rơi lã chã.
Sau đó, bóng tối nuốt trọn tất cả.
Khi Tuệ Lâm tỉnh lại, nàng đang nằm trên một nền đất mềm mại, phủ đầy cỏ dại ánh bạc.
Trên bầu trời, trăng sáng treo cao, dịu dàng rọi xuống.
Không còn bóng tối, không còn yêu thú, không còn tiếng gió gào thét.
Chỉ có tiếng thở yếu ớt, bên cạnh nàng.
Tuệ Lâm quay đầu.
Sở Liên, vẫn trong hình hài hồ ly chín đuôi, đang nằm đó - giữa lớp cỏ bạc, bộ lông rách nát phủ đầy máu, nhưng đôi mắt đã hơi hé mở, ánh lên tia sáng yếu ớt.
Hắn còn sống.
Một phép màu.
Nàng bật khóc, vùi mặt vào bộ lông đẫm máu, nghẹn ngào không nói thành lời.
Và trong ánh trăng bạc dịu dàng ấy, lần đầu tiên sau quãng đường dài đẫm máu, Tuệ Lâm nở một nụ cười.
Nụ cười vừa yếu ớt, vừa kiên định.
Họ còn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro