Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. Kiếp nạn của Phụng

"Hắt xì", nằm trên giường mà Phụng mê man, dậy muốn không nổi huống chi đi tới trường dạy.

Không biết sao chứ tối giờ cái mũi cứ khụt khịt mãi, ai nhắc mà nhắc quài làm hắt xì muốn banh mũi, mà cơ thể ớn lạnh quá, mồ hôi chảy đầm đìa, nhức đầu nữa không lẽ sốt rét trời, sống một mình khổ nhất là mấy lúc bệnh vầy nè.

Bữa nay, có tiết dạy sáng mà Phụng đành nghỉ thôi chứ biết sao giờ, ráng lết tấm thân đi tìm thuốc uống, cũng hên là giáo viên dạy ngành y nên nhà có đủ đồ nghề hết.

Mà cái vấn đề là không có tí sức lực nào mà đứng dậy làm mọi thứ, bây giờ mới ngó ra ngoài thì thấy nắng gắt chắc là cũng gần trưa rồi, bụng thì đói người thì mệt mỏi, đành phải gặm đỡ cái bánh tét của bà cụ bán cháo cho mình hôm qua rồi uống thuốc.

Ngân đi học với tâm trạng bất an, hôm nay có tiết cô Phụng mà không thấy cô đi thành ra trống tiết. Thiết nghĩ là cô bị bệnh nên chạy đi mua bịt cháo cá lóc đem qua cho cô liền.

Vừa tới nhà là nghe tiếng Ngân la làng la xóm liền.

"Cô Phụng ơi mở cửa cho em"

"Khụ khụ.....chờ cô lát"

Phụng lê tấm thân mệt mỏi ra mở cửa cho Ngân.

"Sao mặt mài cô xanh lè vậy đa"

"Cô bị sốt rét"

"Trời ơi, cô nằm nghỉ ngơi đi em có mua cháo nè"

"Sao em lo cho cô quá vậy đa"

"Thì......thui để từ từ nói"

Ngân đổ cháo ra tô rồi đem lên cho cô Phụng ăn, vẻ mặt Ngân lúc này vô cùng nghiêm trọng không giống vẻ mặt cà chớn hằng ngày.

"Cô há miệng ra cho em đút", Ngân khuấy cháo rồi thổi phù phù vô muỗng cháo đưa lên miệng cô Phụng.

"Để cô tự ăn"

"Cô nghe em hong em quậy à nghen"

"Nhỏ này lì ghê"

"Lì vậy mới vừa cái nết cô"

"Khụ khụ"

"Từ từ thui"

"Cô thua em luôn tưởng trả thù vụ bữa cô bỏ ớt cho em ăn chớ"

"Em hong có để bụng đâu mà em để trong đầu"

"Trả treo dễ sợ"

"Ăn đi cô ơi em mỏi tay á đa"

Cả hai kì kèo nãy giờ thì Ngân cũng đút xong tô cháo, sau đó Ngân nấu nước sôi rồi pha với nước lạnh cho ấm, bắt cô Phụng cởi áo ra cho mình lau người.

"Thui cô ngại lắm"

"Cô đang là bệnh nhân mà đa, hay cô muốn đi nhà thương"

"Rùi cô cởi được chưa"

Ngân nhúng khăn vào vắt thật khô, nhẹ nhàng lau người cho cô Phụng, tự nhiên tim cô cũng đập nhanh thình thịch, nhìn gương mặt Ngân lo lắng vì mình khiến cô cũng cảm động lung lắm vì trước giờ ngoài hai người bạn mình ra thì Ngân là người mà quan tâm tới cô.

"Xong rùi á để em mặc lại áo cho cô"

"Cảm ơn em"

Chính bản thân Ngân cũng không hiểu vì sao mình đường đường là đại tiểu thư mà phải đi chăm sóc cho người khác đến như vậy, đến cả con bạn thân là Hân, Ngân cũng không chăm kĩ tới vậy.

"Mà cô nè, bữa nay em ngủ lại đây nghen"

"Nhà em sao hong ngủ, ở đây quài hàng xóm nhìn vô dị nghị"

"Có cô thấy vậy, em thấy bình thường"

"Mà em thích ai chưa vậy đa?"

"Có cậu bạn khoa dược gửi thơ tình cho em, cũng có chút rung động"

"Em thích thơ tình lắm hả đa?"

"Dạ đúng òi, kiểu người ta thấy sến chớ em thấy nó chân thành á, nhiều khi mình yêu cách người ta diễn đạt bằng văn thơ nó rất đậm tình luôn"

"Nhưng mà nói mấy lời sến súa ấy mà hong làm thì cô thấy cũng chẳng tin tưởng nổi"

"Hong biết nữa nhưng chắc em thích cả hai cách đó, chắc em tham lam quá đa"

"Sao cô thấy sâu trong đôi mắt em nó cứ buồn kiểu gì ấy"

"Dạ......thì người bề ngoài vui vẻ, hay cười hay nói thường mang nhiều tâm sự mà"

"Cậu bạn đó cũng thật có phước khi được em rung động đó đa"

"Dạ......hì hì"

Thật sự trong lòng Phụng có chút hụt hẫng, Ngân cũng đã rung động nhưng người đó không phải mình, đoạn tình này chỉ riêng có cô trao cho Ngân, cô biết bản thân mình thương đúng người nhưng biết sao chứ người ta không thương lại mình.

"Thui cô nghỉ ngơi đi, em đi rửa tô, quét nhà dọn dẹp giúp cô luôn"

"Thui để cô khỏe cô tự làm mà mắc công em lắm"

"Cô hong cản nổi em đâu hahaa"

Em đã không thương cô thì đừng làm cô hi vọng mỗi ngày càng thêm thương em mà Ngân.

Em và chị có duyên không phận,
Nên đời chị cứ lận đận tình duyên.

------------------------
Tại dinh thự ngài thống đốc Tyler, hôm nay là cuộc gặp gỡ của ngài thống đốc Peter để họp mặt cho kế hoạch chiếm đóng các tỉnh miền tây.

"Chào ngài Tyler lâu rồi không gặp"

"Chào ngài chẳng hay ngài gặp tôi là muốn bàn chuyện về kế hoạch xâm lược các tỉnh miền tây này sao"

"Vâng, tôi đã phát lệnh cho một số binh lính xuống mỗi tỉnh thành để trao đổi thông qua lời nói trước nếu không hợp tác, chúng tôi sẽ triển khai chiến tranh"

"Tôi đồng ý nhưng tôi muốn tìm người con gái tên Hoài Thương này để trả thù cho con trai tôi", Tyler lấy ra bức tranh được phát họa lại chân dung cô gái đó cho Peter xem.

"Con gái An Nam thật sự rất đẹp dù trong bộ quân phục hay là tà áo dài"

"Sắc đẹp là vũ khí giết người không dấu vết"

"Hahaa.....mà cậu út Danh ngài bị làm sao?"

"Con tôi đã bị hại chết"

"Thật sao?", Peter cũng bất ngờ trước lời nói ấy.

"Thật, việc này chỉ có tôi biết, tôi chưa muốn cho bé Ngân biết"

"Có vẻ ngài thương cô con gái này hơn"

"Đúng vậy, đứa con gái này tôi cưng nhất là viên ngọc quý của tôi và phu nhân Dung tạo ra, tôi đã làm chuyện sai trái với phu nhân Dung là ngoại tình với người đờn bà khác nên có đứa con trai vô dụng đó"

"Rồi ngài muốn tôi đi tìm cô gái trong bức tranh này để trả thù?"

"Ừm, tôi không muốn cô ta hại tiếp đứa con gái tôi cưng nhất được"

"Được rồi tôi sẽ phát lệnh truy nã toàn quốc, ngài cứ yên tâm mà chờ đợi"

"Được tôi đợi tin ngài"

Thống đốc Peter cũng ra hiệu cho sốp-phơ dẫn cậu con trai mình vào, là đứa con trai duy nhất của ông.

Một cậu thanh niên trong bộ vest trắng thời thượng đội mũ, là người Pháp nên thân hình cao lớn, vạm vỡ bước vào cúi chào ngài thống đốc Tyler.

"Bonjour, ngài Tyler con là Henri"

"Chào con, lớn rồi nhìn điển trai hẳn ra ha"

"Dạ con về đây là để thực hiện hôn ước của ngài cho con và em Ngân cưới nhau"

"Hôn ước, ta có nói hả?"

"Dạ có, ngài quên rồi thì con e rằng bố con cũng không vui đâu"

"Ta giỡn mà chớ sao quên được, mà con thông cảm, nay Ngân ở nhà bạn chơi tới sáng mai mới về"

"Ngân ở qua đêm sao"

"Ở cùng đờn bà mà không sao đâu con"

"À vậy thì được"

"Hai bố con đi đường xa thôi vào nghỉ ngơi đi, thằng Bo đâu dẫn ngài Peter và cậu Henri vào buồng nghỉ ngơi nè"

Thằng Bo là người hầu theo lâu năm của Tyler nên luôn được ngài tin tưởng mà mang theo bên cạnh mình.

"Dạ bẩm ngài, mời ngài và cậu theo con ạ"

Ở đây Tyler cũng thở dài vì mệt mỏi, tự nhiên cái hôn ước ngày xưa mình nói mà còn chả nhớ thì giờ bị đào lên. Vì lợi ích bản thân chứ nhìn vào tính cách của cậu Henri hóng hách đó cũng thấy chả xứng với đứa con gái rượu của mình.

Thằng Bo dẫn hai người kia vào buồng xong cũng trở lên với ngài Tyler.

"Nè Bo, tro cốt của thằng Danh con đã giải quyết xong chưa"

"Dạ xong rồi thưa ngài"

"Làm tốt lắm ta sẽ thưởng cho con"

"Mà ngài có đau lòng lắm không?"

"Đó là do nó tự chuốt lấy, vì nó mà để vụt mất tên chỉ huy đó, vô dụng thì để sống làm gì nữa"

"Mà đổ lỗi này cho một cô gái bộ đội thì con thấy hơi...."

"Vì nó là người An Nam không phải người Pháp"

Bo là người An Nam nhưng vì theo ngài Tyler từ nhỏ, nhờ ơn cứu mạng nên anh ta đã trung thành cho tới giờ, nhưng anh vẫn đắn đo việc mình làm bấy lâu nay là đúng không vì dù sao anh cũng yêu tổ quốc, cậu Danh là do ngài Tyler sai tụi lính giết , lúc đó anh đứng chứng kiến mà tay chân bủn rủn không ngờ một người cha có thể tàn nhẫn tới vậy, mà anh thì làm gì được chứ chỉ biết nghe theo lệnh rồi đưa đi giải quyết, đem tro cốt rải xuống sông. Nghe theo lời ngài Tyler là hủ tro cốt đó là cô gái bộ đội kia để lại để uy hiếp lính Pháp.

Bọn Pháp ác độc như thế sớm muộn gì luật nhân quả cũng sẽ tìm tới, rồi tới một ngày anh cũng sẽ đứng lên kháng chiến chống lại tụi giặc, coi như nợ máu trả bằng máu, khoảng thời gian trung thành này cũng đủ trả ơn cứu mạng năm xưa rồi. Vì mang dòng máu của tổ quốc nên phải đứng dậy bảo vệ tổ quốc mình thôi.

Chỉ tội cô hai Ngân phải nghe theo cái hôn ước tào lao kia mà trở thành vợ của Henri, người anh thương bấy lâu nay sẽ thành vợ người khác mà còn là kẻ thù đất nước mình.

Không thể như vậy được, anh phải làm gì đó thôi, không thể thấy người mình thương khổ được, nhìn tên Henri đó là biết không đàng quàng, không đem lại hạnh phúc được cho Ngân.

"Suy nghĩ gì hả Bo, thôi đi nghỉ ngơi đi"

"Dạ bẩm ngài, cho con hỏi?"

"Muốn hỏi gì?"

"Ngài muốn Ngân cưới cậu Henri thật hả?"

Tyler đang ghi chép sổ sách cũng dừng bút hẳn, suy nghĩ một hồi lâu cũng trả lời nghiêm nghị.

"Không"



~~~~~~~~~~
*Nhân vật Ngân nhìn vậy chứ sống tình cảm xen lẫn thực tế lắm nha nhưng nghiêng về lí trí không giống Hân nghiêng về con tim. Tuy Ngân cũng có tình ý với cô Phụng nhưng Ngân vẫn muốn bản thân an phận đi lấy chồng sinh con vì Ngân có tình cảm được cả trai lẫn gái, nên Ngân mới rung động với cậu bạn khác giới. Nhưng cặp Phụng Ngân có thành đôi được hay không thì thời gian sẽ trả lời tất cả !!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro