Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20. Chị ta càng ngày quá đáng

Hân chợt nhớ là bỏ quên món quà tặng cho thầy Năm ở buồng, thầm nghĩ chị Uyên chắc là về thăm cha ruột nên cô cũng không vội. Cô chạy ù về nhà, đến tới cửa thì nghe tiếng con Nho la oai oái cầu xin tha mạng, cô chạy thục mạng theo tiếng la thất thanh của nó đằng sau nhà.

Nhìn trước mặt là cảnh tượng con Nho mình mẩy máu me, lằn roi in lên người còn tay chân thì bị trói.

Hân sững sờ nhìn người trước mặt đang cầm cây roi mà chán ghét, là chị ta ép cô phải tuyệt tình vậy sao.

"Sao chị dám đánh con bé ra nông nỗi này hả"

Cô chạy lại thả trói cho Nho, lau đi nước mắt trên mặt nó, nó đau đớn ôm chặt lấy cô òa khóc lớn hơn.

"Hong có cô là con chết ngắt rùi hức....hức"

"Nín đi Nho ngoan, đi vô trỏng để chị bôi thuốc mỡ cho nè đa"

"Dạ cô út hức...hức....."

"Hân, sao em còn quan tâm con hầu đó hơn cả tôi"

"Nho theo hầu em từ nhỏ, em coi như em gái của mình mà chị dám đánh nó"

"Em......tức chết đi mà.....đứng lại"

Liễu nắm chặt cây roi trên tay tức giận nhìn vào bóng lưng của Hân mà hét.

"Em đừng ép tôi phải ra tay với người thương của em"

Hân bỏ ngoài tai lời nói của người không bình thường kia mà tiếp tục đi, nói nhiều cũng vô ích. Cô dắt Nho vào trong buồng rồi bôi thuốc mỡ, ban đầu con Nho cũng mắc cỡ lung lắm nhưng nó nghĩ cô út là đốc-tờ mà nên nó cũng để cho cô làm, dù sao được cô út chăm sóc cũng đỡ hơn là mấy đốc-tờ khác. Nó tính nói gì đó mà cứ lúng ta lúng túng, cô nãy giờ cũng để ý biểu hiện kì lạ của nó mà lên tiếng trước.

"Em muốn nói gì mà cứ ấp úng vậy đa"

"Dạ.....cô út"

Nãy giờ la hét khóc lóc nhiều nên giọng nó cũng muốn khàn, nhiều khi muốn tắt tiếng tới nơi.

"Nói đi chị vẫn nghe được"

"Nãy con có đem dĩa bánh lên cho cô ăn, thì con vô tình nghe cuộc nói chuyện của cô và mợ hai, lúc đó con bị khờ con hong đi xuống nhà dưới liền mà còn đứng nghe, lúc cô đi thì mợ hai thấy con đứng đó, mợ nổi trận lôi đình đánh con rồi chửi, con tưởng con tiêu tới nơi"

"Chị ta đúng là độc ác, mơi mốt nhà hong có ai thì em cứ qua nhà chú An tạm hay đi đâu với anh Tỏi á biết chưa"

"Dạ con nhớ rồi cô"

"Ừm ngồi yên để cô bôi tiếp nè"

"Mà cô nè chuyện cô và mợ ba thương nhau là thật hả đa"

"......"

"Dạ con ăn nói tầm bậy con xin lỗi cô"

"Ừm như em đã thấy chị thương nàng ấy"

"Con thấy lo cho cô, bà rất ghét kiểu người như vậy, bà còn nói cái thứ tình yêu đó trái luân thường đạo lí, con sợ cô bị tổn thương á đa"

"Chèn ơi, con bé này mơi mốt chị lên lại Sài Thành rùi hong sao đâu"

"Tại sao tình yêu của người giữa người mà cũng bị ghét vậy đa"

"Tư tưởng cổ hủ đó em"

"Hèn chi hồi đám cưới của cậu ba Hiếu với mợ ba Uyên, mợ ba cứ nhìn cô miết, ánh mắt si tình giống như đờn ông nhìn đờn bà vậy đó"

"Nhưng hai chị đều là đờn bà nha Nho, cả hai hong ai muốn làm đờn ông cả"

"Dạ con biết rùi cô, mà cô muốn cưới mợ ba hong haha"

"Chị còn nợ nàng ấy một mâm trầu cau"

"Cố lên nghen cô út, con luôn ủng hộ mọi thứ mà cô thích"

"Cảm ơn Nho"

Bôi thuốc xong thì cô cũng đi ra ngoài thăm mộ anh ba, cô mang theo trái cây và nhang lại thăm mộ anh ba. Cô sấp trái cây, dâng hoa lên cúng anh mình, cô thì thầm vào bia mộ cho anh ba biết về mối quan hệ hiện tại của mình và nàng cho anh nghe. Cô vẫn muốn hỏi ý kiến anh ba mình, nhang cháy phựt lên ba lần như ám chỉ là anh cô đã đồng ý tác hợp cho hai người.

Đang trên đường về thì cô có ghé quán nước ven đường uống nước dừa cho mát, bà cụ bán nước cũng đã lớn tuổi nên thao tác có hơi chậm, có ba ông lính tây vào quán gọi nước mà hối thúc bà cụ làm cô rất chướng mắt. Đỉnh điểm là hắn ta định xô bà cụ té nữa vì làm đám lính hắn đợi lâu.

"Nè ông kia ức hiếp người già hả đa"

"Ôi tiểu thư xinh đẹp xin thứ lỗi"

Rồi hắn ta cười phá lên, chọc ghẹo còn tính đụng chạm lên người cô. Bàn tay nắm chặt lại cô né người ngã quật tên lính đáng ghét kia, hai tên còn lại định lấy súng ra thì bị Hân chỉa súng về tên còn lại, y như rằng tên đó là chức cao hơn hai tên kia.

"Cô tha tôi, tôi không muốn đụng tới người con gái đẹp như cô, xin thứ lỗi"

"Xin lỗi bà cụ mau"

"Ơ tôi xin lỗi....xin lỗi"

"Biến đi"

Cô đi lại đỡ bà cụ lại trên ghế rồi phủi cát đất trên người bà, bà cụ cười hiền xoa đầu cô.

"Cô út giỏi quá, quánh võ hay quá trời"

"Dạ hì hì"

"Tụi lính tây bây giờ tràn xuống Bạc Liêu mình rồi, thôn mình là mục tiêu tiếp theo để chúng đánh chiếm, sắp sửa bà cũng phải chạy giặc sang bên An Giang sống"

"Bà nói sao chúng định chiếm thôn mình?"

"Đúng rồi con, dân mình khổ lắm, cha con là ông hội đồng mấy tháng nay cũng đau đầu mà lên huyện giải quyết công việc riết"

"Dạ con biết rồi thưa bà"

Như dự đoán của cô từ trước chắc chắn thầy Tyler sẽ là người chỉ huy chiến tranh chiếm đóng ở các tỉnh miền nam.

Cô cũng nhanh chóng trở về nhà viết thơ cho chị Thương để chuẩn bị phát lệnh tập hợp đồng đội ở các tỉnh miền tây, viết thêm cho Ngân để hỏi nó tình hình sao rồi, có thu thập thông tin gì không?

Buổi tối đến cũng nhanh, nãy nghe con Nho nói nàng ấy sẽ ngủ lại nhà cha nên cô cũng yên tâm mà vô trong buồng ngủ. Bình thường ngủ chung nay không ngủ chung, cô thấy thiếu thiếu lăn lộn vòng vòng mà chưa vô được giấc ngủ.

Cứ nghĩ cái tình cảnh này thì chiến tranh xảy ra ở thôn cô là cái chắc, cô tin cha cô sẽ không theo bọn giặc nên chúng sẽ gây khó dễ sớm muộn thôi, bắt quá thì phóng lao phải theo lao, sớm muộn thì cha cũng sẽ biết cô theo cách mạng thôi, suy nghĩ nhiều mệt mỏi nên cô cũng ngủ lúc nào không hay.

Trong giấc mơ, cô thấy người đờn ông thân quen giọng nói ấm áp ấy vang lên làm cô giật mình, mở to mắt kinh ngạc là anh ba cô. Anh nói anh lạnh lắm, cô đơn lắm anh thương gia đình mình và chị Uyên, nhưng số phận đã vậy anh đành chịu.

"Bé Hân, nhìn em hạnh phúc anh cảm thấy an tâm lắm đa, em với Uyên phải bên nhau thật lâu á, còn nữa sắp tới sẽ có chuyện xấu em nên cẩn thận, nhưng anh tin em sẽ vượt qua cố lên, anh chỉ báo mộng nhiêu đó thôi, không thể nói tường tận được, anh biết em hay đi chùa cầu siêu cho anh nhưng anh chưa yên tâm đi đầu thai được, anh lo cho em gái anh lắm!"

"Anh ba đừng đi mà"

"Phải sống tốt đó Hân, cả em và Uyên nữa"

"Anh ba......anh....anh"

Dù cho có gọi cỡ nào thì anh ba cũng sẽ không tỉnh lại nhưng người tỉnh chắc chắn đó là Hân, mồ hôi lấm tấm từ mặt xuống lưng, thở hổn hển mệt nhừ ngồi dậy. Cô đi ra uống miếng nước cho bình tĩnh hơn, đúng là không có nàng cảm giác ớn lạnh thật, rồi sao dám đi ngủ tiếp.

Cô lại nghĩ về những lời khi nãy anh ba nói với mình, trong lòng cũng có chút lo âu, cô quyết định đi ra ngoài vườn ngồi, bây giờ cũng đã nửa đêm tính ra bản thân cũng lì thiệt, tối không ngủ ra đây ngồi hóng gió muốn trúng gió luôn.

" Gió chiều thầm vương bao nhớ nhung

Người yêu thoáng qua trong giấc mộng

Vui nguồn sống mơ

Những ngày mong chờ

Trách ai đành tâm hững hờ.

Mối tình đầu xuân ai thấu chăng?

Lòng tha thiết vương theo tiếng đàn

Mơ đời ái ân những ngày phong trần

Sống trong mộng đẹp ngày xuân. "

Hân nghe tiếng ai hát mà hú hồn muốn té ghế, giờ này cũng đã khuya lắc khuya lơ ai mà còn ngồi hát vậy đa, cũng may là hay chứ dở là cô té xĩu liền á. Cơn nhiều chuyện nó làm cô nghe theo lí trí đi theo tiếng hát kia, thì tới cánh đồng lúa có người con gái bị thương ở chân nằm đó mà miệng vẫn đang ngân nga câu hát.

"Bộ khùng hả khuya rùi còn hát, bị bắn hong đau hả đa"

"Mắc gì tui phải sợ bọn giặc, có ngủm thì cũng phải vinh quang hong thèm sợ trước bọn chúng"

"Gan dữ bây, cũng may là xước qua nên hong chảy máu nhiều giữ được cái mạng của cô"

"Ấy chà cô kêu tui khùng chắc cô tỉnh, ai đời giờ này còn ra ruộng"

"Nghe cô hát tui tò mò nên ra"

"Cô gan vậy còn rất quen đi đêm á đa, lính du kích hả "

Hân gật đầu nhẹ nhìn cô gái trước mặt.

"Tui hiểu rồi, tui tên Cát Vy còn cô?"

"Kiều Hân"

"Ừm đồng chí Hân"

"Leo lên lưng dùm cái"

"Cô định đưa tui đi đâu"

"Đi băng vết thương cô chứ chi, tui là đốc-tờ"

"......"

"Ê nè hong có được ôm chặt tui"

"Tại sao, ủa chúng ta đều là đờn bà mà hen?"

"Tui có người thương rùi hong thích ai đụng chạm tui quá mức"

"Được thui anh ta cũng có phước mới được cô thương á đa"

"Ai nói tui thương đờn ông?"

"Ủa?"

"......"

"À tui hiểu rùi"

"......"

"Yên tâm đi chị tui cũng giống cô, mà chị ấy bỏ đi, tui rất nhớ chị hai"

"Ừm chị cô tên gì?"

"Cát Phụng"


~~~~~~~~~~~
*Hình tượng của cô Phụng là tui lấy ý tưởng từ chị Lou Thỏ nhe 🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro