1. Cậu Hiếu muốn cưới vợ
Nhà ông hội đồng Phan nổi tiếng khắp thôn làng bởi sự quyền lực và giàu có, ở xứ Nam Kì Lục Tỉnh này không ai là không biết, ông Phan Việt có ba người con, hai trai, một gái, ông cưng cô út Kiều Hân nhất vì cô rất giỏi giang lại am hiểu tiếng Pháp, ông đã cho cô du học ở Pháp khi còn bé, lớn lên cô mang vẻ đẹp yêu kiều, sắc sảo mà đúng như cái tên mà ông đã đặt.
"Dạ bẩm ông, có thơ của cô út Hân gửi ạ", con Mén đem thơ chạy vào đưa ông Việt, ông mở thơ ra đọc mà mỉm cười, con bé đi du học tới nay cũng bảy năm rồi, chắc tính ở bên đó luôn quá.
"Ông coi đó con gái thôi mà cho học nhiều, sao không cho hai thằng con trai mình đi đó đa", bà Hiền vẫn giữ cái tư tưởng trọng nam khinh nữ, nuôi con gái lớn rồi nó cũng theo chồng, chứ có ở nhà nuôi ông bà tới già đâu.
"Bà thôi đi, con bé không muốn về cũng tại thái độ của bà mà ra, trong thơ con nó hỏi thăm cha má đây nè, còn gửi mấy món quà bên tây về cho bà đó", ông Việt thương đứa con này lung lắm, bởi hai thằng con, một thằng thì long bong có vợ hai năm rồi vẫn chưa có cháu cho ông ẩm bồng, còn thằng giữa thì cũng học giỏi ngặt cái bị tim bẩm sinh, sức khỏe ngày càng yếu, tốn bao nhiêu tiền cũng không chữa được.
"Dạ bẩm ông bà, cậu ba Hiếu có việc cần gặp ông bà ạ", con Mén khoanh tay tiến lại.
"Dạ con chào cha má, hôm nay con định thưa với cha má cho con cưới em Uyên về làm vợ ạ", cậu ba Hiếu cũng cao lớn, điển trai nhưng vì bệnh tật mà ngày càng ốm hơn.
"Con nói cái gì cưới con nhỏ nghèo hèn con ông thầy An đó hả", bà Hiền phản đối đầu tiên.
"Bà nói sao chứ tôi thấy con bé đó dễ thương, hiền lành, chăm chỉ", ông Việt cũng rất muốn có con dâu như vậy.
"Mẹ à, con bệnh tật vậy mà có người chịu cưới con là mừng lung đó đa", cậu Hiếu cũng năn nỉ một hồi thì bà siêu lòng.
"Vậy để ngày lành tháng tốt, cha má chuẩn bị trầu cau rồi con đi với cha qua nhà bên đó hỏi cưới á đa", ông Việt cũng cười tươi hết cỡ. Đứa con này ngót ngét cũng hai mươi nhưng vì bệnh tật không có cô nào rước, cũng may có bé Uyên mà nghĩ cũng tội, sau này phải chăm sóc đứa con này.
------------------
"Sao cậu muốn cưới em vậy", Uyên đang ngồi cạnh cậu Hiếu ở bờ sông.
"Cậu xem em là bạn thân như là gia đình vậy á, giờ cha em bệnh như vậy thì cần nhiều tiền, em cưới cậu về thì sẽ có danh phận, dù gì cậu cũng không còn sống được bao lâu", cậu Hiếu thở dài.
"Là lời hứa lúc xưa cậu nói lo cho em đúng hong, nhưng như vậy thì là em lợi dụng cậu rồi", Uyên cũng áy náy dữ lắm.
"Em coi như đó là di nguyện cuối cùng của cậu đi, nếu em không chịu thì nhìn ngoài kia nhiều người đờn ông thèm khát em đó, cậu cũng chỉ muốn bảo vệ em", cậu Hiếu là đờn ông nhưng rất tốt bụng, nghĩa khí mà Uyên từng biết.
"Nhưng mà....."
"Cậu không có làm gì em đâu, nếu sau này gặp được ý trung nhân thì đem lá thơ này xin cha má cho em được bước thêm bước nữa, nếu người nào thật lòng thương em thì sẽ không quan tâm em có một đời chồng đâu tin cậu, còn đây là số vàng của cậu để dành cho em, về lo thuốc thang cho chú An nha".
"Cậu Hiếu! Đời này em mắc nợ cậu trả không hết", Uyên rơi nước mắt lúc nào cũng không biết.
"Chúng ta là bạn thuở nhỏ mà như kiểu tri kỉ ấy, em phải sống tốt đó"
"Cậu đừng làm em sợ"
"Vậy nha cậu về đây"
"Dạ......."
-----------------------
Mới đó mà đã dạm hỏi xong cả rồi, bà Hiền vẫn giữ thái độ khinh miệt ông An và con dâu mình.
"Tới bữa đó sính lễ chắc có bên mình thôi chứ bên kia nghèo kiết xác", bà Hiền chề môi vừa nói vừa uống trà.
"Kìa bà, để tôi viết thơ gửi bé Hân đặng nó dìa ăn cưới anh ba nó", ông Việt lấy ra tờ giấy ngà vàng ghi vào ngay ngắn rồi sai thằng Tỏi chạy đi gửi phong thơ qua Pháp.
"Con gái đi du học gì mà biệt tăm không về, chắc không thèm ở cái nhà này nữa chứ gì"
"Bà có thôi đi không, nó cũng con bà sao tánh bà kì khôi vậy"
"Tôi nghĩ nó là con trai nên mới sinh ra ai mà có dè"
"Bà.....", ông Việt tức giận nên đứng dậy đi vào buồng làm tiếp sổ sách.
"Má xinh đẹp ơi cho con tiền để sài đi", cậu Trung Hưng bước vào nhà với bộ dạng lôi thôi.
"Đây má cho con mấy đồng nè cất đi mà sài, sao bây đi ăn chơi xong về bầy hầy vậy, vợ bây đâu rồi"
"Cô ta đi đâu thì kệ , con chán cô ta quá rồi, con muốn cưới thêm vợ", cậu Hưng mặt mài cau có.
Bà Hiền cũng đã suy nghĩ về việc này, con bà cưới vợ cũng hơn hai năm trời mà vẫn chưa có tin tức gì, vợ nó thì suốt ngày đi đánh tứ sắc, con gái gì không lo ở nhà chăm chồng mà suốt ngày ngoài đường, thiệt ngó coi không đặng.
"Con muốn cưới ai má gả"
"Con muốn cưới em Uyên con ông An á má"
"Bây điên à, sao hết thằng em mày rồi tới mày vậy, muốn má tức điên hả", bà Hiền quát lớn.
"Ơ thằng Hiếu lấy em Uyên làm vợ hả má", Hưng cũng bất ngờ vì nghĩ thằng em bệnh tật vậy con gái nào mà thèm lấy.
"Tháng sau là đám cưới rồi đó mà giờ con còn ở trên mây nữa", bà Hiền thở dài xoa hai bên thái dương.
"Má suy nghĩ lại đi má"
"Mày im liền cho tao, có cưới ai cũng không tới lượt mày, thằng bất tài vô dụng", ông Việt đi ra thì thấy kì kèo qua lại vô cùng ngứa mắt.
"Cha không thương con kìa má"
"Mày nói nữa tao vặn họng mày", ông Việt đi tới gần định vặn họng nó thiệt thì bà Hiền cản.
"Ông định đánh thì đánh tui nè"
"Bà.....", ông Việt đỏ mặt mà tức giận.
"Cha ơi bữa nay con có thuê may mấy bộ đồ để hôm đám cưới cho cha má mặc nè", Hiếu chạy vào hớn hở.
"Để lát cha mặc thử nha"
"Mà cha, em Hân có về ăn đám cưới con hong"
"Cha mới đánh thơ qua Pháp rồi, chắc mấy ngày nữa nhận được"
"Mày trông chờ gì vào nhỏ đó, đám cưới anh đây nó còn không thèm về".
"Nhanh ha cha mới đây em Hân cũng 17 rồi còn đâu, chắc lớn thành thiếu nữ rồi".
Hưng bị ăn một cú bơ vào mặt nên hong dám nói lời nào nữa.
"Nhớ hồi xưa thằng Hiếu cưng bé Hân như trứng, nó đòi ăn uống gì có xa lắc lơ gì nó cũng đi mua cho bằng được", ông Việt đi tới bàn rót tách trà mà ngẫm.
"Em gái con thương còn không hết, mốt có thêm chị dâu, Hân còn vui hơn nữa"
"Mà vợ bây cũng 19 rồi mà đa, cũng hơn bé Hân có 2 tuổi chắc cũng dễ nói chuyện"
"Dạ thôi con vào trong đọc sách xíu nha cha"
-----------------------
"Nè ngày mai mình về Sài Thành đi Mademoiselle Hân", Trúc Ngân đang ngồi ở quán cà phê với Hân. Ngân là bạn thân của Hân khi còn học ở Sài Thành và sau đó cả hai sang Pháp du học.
"Hong định về", Hân thong thả ngồi nhâm nhi tách cà phê.
"Mày định học đốc-tờ bên Pháp luôn sao, mày về Sài Thành đi ba tao dạy cho dù gì ông cũng là người Pháp".
"Ùm....để tao suy nghĩ mà chú Tyler khỏe không", Hân cũng hỏi thăm baba của Ngân, cô ấy là con gái thống đốc Tyler ở Sài Thành, sở hữu vẻ đẹp của con lai nên rất sắc sảo từng đường nét, diện váy rất thời thượng.
"Khỏe ru, hôm qua tao nhận được thơ baba gửi kêu về An Nam học, mày về với tao đi, có mày học chung mới vui", Ngân nài nỉ con nhỏ này sao cứng đầu vậy hong biết.
"Ừa về được chưa tiểu thư", Hân cũng đau đầu vì cái con người lải nhải nãy giờ.
Hân cũng trở về nhà, căn hộ cũng nhỏ nhắn thoải mái vì tính Hân tự lập nên thích sống một mình, tuy cũng giàu có nhưng cô rất đơn giản, mộc mạc không thích mặc váy như các cô tiểu thư sang chảnh, chỉ đơn giản là áo sơ mi quần tây, tóc xõa dài uốn xoăn có khi sẽ bính tóc gọn gàng. Nếu mà nói muốn mặc gì bây giờ thì chỉ thích mặc áo dài và áo bà ba lụa ở dưới quê mà thôi.
Thấy có lá thơ nên Hân cầm lên thì ra là cha gửi, Hân tắm rửa xong ăn tối thì mở ra đọc. Mấy câu đầu cũng chỉ hỏi thăm sức khỏe còn vế sau là gọi Hân về để dự đám cưới của anh ba. Hân cũng ngỡ ngàng không biết chị dâu tương lai là ai, tại cha không đề cập tới, mà thôi kệ ai cũng được miễn anh mình hạnh phúc.
Cũng tận tháng sau nên tranh thủ mai về Sài Thành giải quyết việc học xong sẽ đi về Bạc Liêu thăm cha má, dự đám cưới anh ba.
~~~~~~~~~~~~~
*Truyện này SE nha mình báo trước cái kết cho ai muốn đu thì đu theo huhu, mà kiếp sau thì bao ngọt nhe ở phần ngoại truyện í ☺️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro