7. Dấu vết chỉ đường cho em
Em giải thích với anh Phong rằng: tối hôm qua em ở trong buồng chị, sáng ra đồ đạc ra sao em vẫn nhớ, còn hiện tại, bức tượng thần tình yêu trên bàn bị xoay ngược hướng so với ban sáng, cái rương dưới giường chị đã bị xê dịch. Không thể là người làm được vì chị thích tự dọn dẹp buồng mình, nên tự nào giờ họ đều không dám bén mảng.
Anh Phong nghe em nói vậy thì lại lo lắng thêm. Em nói với anh, biết đâu được ông bà vì muốn tưởng niệm chị nên mới vô mà anh không nghe. Ảnh lắc đầu và vội biểu em chia nhau ra để tìm manh mối, và nếu có thấy dấu vết lục lọi của ai thì phải báo ngay. Ảnh tìm trên tủ sách còn em sẽ tìm trong các ngăn kéo bàn làm việc.
Mong chị sẽ chấp thuận lời thỉnh cầu xem xét vật tư của chị. Mà đâu, có khi chị ở trên kia đang gào thét tên em, mong em đòi lại công bình cho chị rồi ấy chứ. Dễ gì mà chị chịu lụy khi bị người ta hại oan ức như thế.
Dĩ nhiên, chị chẳng thể nói em nghe lời chấp thuận, thôi em đành tự ý vậy.
Anh Phong vô đến giữa phòng và khựng lại hồi lâu. Theo ánh nhìn của anh, em nhận ra trên bàn làm việc của chị vẫn còn đó cái máy đánh chữ do anh mua từ bên Tây về tặng sinh nhật chị năm ngoái. Anh cúi đầu, lặng lẽ thở dài, rồi bắt đầu vô việc.
Tin chị qua đời đã giáng cho anh một cú sốc không tưởng được. Chỉ là ảnh che giấu quá tốt. Ngoài mặt vẫn cứ lạnh lùng nghiêm chỉnh khiến người ta khó dò được anh có thiệt sự buồn khi mất đi vị hôn thê của mình chăng; nào ai thấu được nỗi đau sau cái mặt nạ anh đeo lên để che giấu suy nghĩ của mình. Anh đau, anh vẫn có thể kiềm chế không để cảm xúc ngổn ngang của mình làm hỏng công chuyện. Hay là... ảnh chăm chăm vô việc tìm kiếm sự thiệt cũng là để đánh lạc hướng mình khỏi sự sụp đổ trong tim?
"Bạn thân nhứt của anh", anh đã dùng từ như vậy. Tất cả những gì em biết là, hai người gặp nhau khi chị còn đang học ở Trường Áo Tím và thân nhau ngay lập tức. Chỉ chừng chưa tới một năm sau nhà trai đã sang nhà mình hỏi cưới chị. Ấy vậy mà hai người chỉ là bạn thân? Ẩn tình nầy không liên quan đến vấn đề cấp bách nên em cũng không hỏi. Cho dù chỉ là bạn thân chứ không phải người yêu thì tình cảm dành cho nhau cũng có thể mãnh liệt không kém cạnh gì. Giữa anh và chị là sự tín nhiệm của đôi bạn tương tri, là sự gắn kết công khai không dè dặt của cặp vợ chồng sắp cưới; còn giữa hai ta là lòng nhiệt thành của đôi tình nhân tâm giao, là lòng xót thương cho một số phận đã định là phải chia xa của hai người yêu đồng giới. Em tin ở anh, cũng là tin ở chị - một chất keo làm cầu nối chúng em lại vì mục tiêu chung.
Bàn chị nhiều giấy tờ và vật dụng nhưng tất cả cũng bình thường, không có gì đáng khả nghi đối với em cả. Em còn sợ mình không đủ khả năng tìm tòi nên cứ mỗi khi lật được tờ nào, em đều nói cho anh Phong biết và đưa cho ảnh xem. Bản thân ảnh cũng không thấy có gì bất thường. Về phần anh thì may mắn hơn. Ảnh tìm được một số bức thơ của bà Kế Hiền kẹp ở giữa những tờ nhựt trình ở tầng kệ trên cùng.
Bà Kế Hiền Hai, là người nhà của Thạch - gã học trò phản thầy của ba em, kẻ đã kết thúc cuộc sống hạnh phúc của ba con em trong một ngày thống khổ và nhơ nhuốc mấy năm trước. Và về sau, má gã đã tấn công em trong cơn cuồng nộ, và chị đã can đảm đứng ra bảo vệ em lần nữa. Em vẫn còn nhớ khung cảnh lúc đó: trong lúc cố gắng tước con dao khỏi tay bả, chị đã bắt trúng lưỡi dao, thế mà cũng chẳng hề gì, chị vẫn nắm thiệt chắc bất chấp nó cứa hết vô bàn tay mình và dùng tay lành giật con dao khỏi bả; máu đỏ đô chảy thành dòng, trượt trên cán dao đen, nhểu xuống dưới đất tong tong; trước mặt chúng ta, bà Kế Hiền giãy giụa và kêu gào thảm thiết khi bị người ta khống chế lại để giải đi; em cố gỡ con dao ra, nhưng ngón tay chị nắm quá chặt, từng khớp từng cơ đều cứng ngắc, không thể nào nạy được; tiếng em khóc thút thít lẫn với tiếng dỗ dành của chị; mợ Ba kề bên với bộ sơ cứu, vội vàng chuẩn bị để trị thương.
Cuộc đụng độ ấy đã cướp đi năng lực tay mặt của chị. Còn cả nhà bả đã phải chuyển nơi ở sang chỗ khác.
Tim em nảy lên lẫn với sự ngờ vực và nỗi sợ hãi kinh hoàng. Phải chăng gia đình gã nảy sinh lòng hận thù và ra tay tàn nhẫn với chị?
Ngay khi anh nói với em, em đã chạy đến ngay và giật bức thơ từ tay anh. Chẳng nói chẳng rằng em mở ra đọc. Vô lễ thì em cũng đành mặc kệ thôi.
Tất cả thơ đều còn nằm trong phong bì. Ngày gởi đầu tiên là khoảng thời gian xảy ra sự kiện. Bả cầu xin chị hãy tha cho thằng con khốn nạn vì say sỉn mà gây tội của bả, cả nhà chỉ có nó là con trai nên chỉ mong nó đi tù, bao nhiêu năm cũng được, rồi về với nhà. Có cả thơ từ gởi cho em nữa, thế mà em lại chưa nhìn thấy bao giờ; hẳn là chị không đưa cho em để tránh em khổ lòng mà sanh bệnh thêm. Càng về sau, lời của bà Kế Hiền càng tuyệt vọng nhưng vẫn cố đấm ăn xôi, rồi ngừng hẳn. Đó là khoảng thời gian tòa xét gã Thạch tử hình.
Em đọc không sót một chữ nào, sợ rằng một chữ lọt khỏi mắt em, thì cơ hội trả thù cho chị cũng vuột theo mất. Anh Phong cũng chăm chú đọc sau lưng em. Ảnh muốn tôn trọng sự riêng tư của em lắm, cơ mà chỉ khi không ảnh hưởng đến đại sự thôi.
Em lật mở mấy tờ tiếp theo. Bẵng đi một thời gian dài, bả lại gởi tiếp thơ cho chị, nói bóng nói gió, nói về nỗi nhớ của bả với thằng con, nói về cả nhà họ giờ chẳng có ai kế thừa. Gần một chục lá đều có nội dung tương tự như vậy, càng gần đây, càng có giọng điệu cay nghiệt.
Đến lá cuối cùng, có một câu nói khiến em sợ hãi, đó là: cảm giác nầy của tôi sẽ không phải chỉ có mình tôi mới biết.
Người đờn bà nầy chưa bao giờ tha cho chúng ta.
Em và anh Phong trao đổi một ánh mắt. Bà Kế Hiền Hai sẽ là nghi phạm đầu tiên.
Đầu tiên thôi, vì anh Phong khăng khăng rằng như thế vẫn là chưa đủ, vẫn còn phải tìm thêm manh mối. Còn những bức thơ nầy, tạm thời ảnh sẽ giữ.
Vậy nên chúng em lại tiếp tục chia nhau ra tìm. Mọi hộc tủ, mọi ngăn kệ, không một ngóc ngách nào mắt nhìn thấy được mà chúng em bỏ qua, thế mà lại chẳng thấy gì đáng nghi nữa. Bí bách quá rồi, tụi em xem xét lại toàn bộ một lần nữa, gần như lục tung mọi thứ lên.
Giấy tờ trên bàn chị ngổn ngang, có mấy tờ còn rơi xuống đất. Em kiệt sức về mặt tinh thần rồi nên cũng không buồn nhặt lên. Em thả mình xuống ghế và thở một hơi. Trời gần tỏ rồi. Anh Phong cũng xác định hôm nay sẽ không tìm thêm được gì mới, bèn thu dọn tất cả lại cho gọn gàng. Ảnh nhặt tờ giấy dưới đất lên xem xét. Hồi lâu sau anh hỏi rằng cậu Toàn bị bịnh nặng dữ vậy mà ảnh lại không biết, đến độ còn phải xét nghiệm máu nữa. Nhìn sang bên đó, em thấy ảnh đang cầm tờ giấy khám sức khỏe của cậu. Em nói với ảnh là cậu khỏi được mấy tuần rồi, cũng chẳng còn đáng lo ngại nữa; cũng nói thêm sơ sơ về việc nhà của mình đợt đó, và cáo lỗi với anh rằng thơ từ gởi sang chỗ ảnh bị chậm mất mấy ngày là do vậy. Như một con người tử tế, anh thông cảm chứ cũng chẳng trách gì ai, nhưng việc nhà bối rối thì cũng nên báo anh để có thể chia sẻ với gia đình mới được, và sớm mơi, anh sẽ hỏi thăm mợ Ba và cậu Toàn.
Em cũng lại phụ anh Phong. Ảnh vừa dọn vừa nói tiếp, để cho chắc ăn hơn, ảnh sẽ điều tra bà Kế Hiền, đường sang Gò Công không xa nên sẽ về tầm xế chiều, và nếu không muốn thì em cũng không cần phải đi làm gì. Phải khen cái sự tinh tế ở anh. Em trăm sự nhờ ảnh tìm hiểu rõ ngọn ngành xem bà Kế hiền có thiệt sự liên quan tới cái chết của chị hay không.
Về phần em, ảnh biểu rằng, người ở trong nhà tạm thời vẫn chưa thoát khỏi hiềm nghi được đâu. Mặc dù biết nghi ngờ người trong nhà như vậy cũng không hay cho lắm thì cũng biết phải làm sao bây giờ. Cũng bởi vì nghi ngờ là xấu, vậy phải xóa bỏ họ khỏi sự hiềm nghi đó bằng cách xác minh sự trong sạch của họ. Có thể đã có một thỏa thuận bằng miệng từ trước đó, nay lại không bằng lòng, hoặc kẻ đột nhập đã lấy đi bằng chứng buộc tội rồi. Tuy em có thể không thoải mái, nhưng tất cả phải nghĩ cho chị, nghĩ đến cái huyền cơ ẩn giấu trong cái chết bất đắc kỳ tử nầy.
Anh Phong giải thích thêm cho em rằng, động cơ khi gây án có kế hoạch như thế nầy sẽ rơi vô ba trường hợp: tình, tiền, và thù; ảnh lưu ý cho em để ý những thứ nầy khi nói chuyện với người ta. Ảnh cũng muốn tự hỏi lắm, chỉ là như vậy không tiện, và có thể họ sẽ nghi ngờ. Nghe nói lung quá em phải cản lại ngay. Thuyết phục em nhiều như vậy để mà làm gì, em biết việc em cần phải làm mà.
Trước khi ai về phòng nấy, ảnh còn dặn thêm em phải tìm cách thức hung thủ gây án, bằng cách nào mà kẻ đó có thể bỏ độc vô ly của chị được. Tạm thời chúng em chỉ có hai người, không thể nào ôm đồm nhiều thứ, nên đành phải điều tra tập trung theo hướng người thân cận gây án trước, khi nào có manh mối dẫn ra ngoài thì khi ấy mới mở rộng điều tra.
Nói chuyện cùng ảnh được hai bận mà em học được không biết bao nhiêu là từ vựng, điều mới. Phải chi mà chúng ta có thể hội ngộ trong một tình cảnh khác, vui vẻ hơn.
Em tỏ rõ là mình đã hiểu và xá anh rồi trở về phòng. Sau cả ngày dài và một đêm thức gần trắng, em chỉ muốn thả mình, để được tiếp tục gặp chị trong giấc mộng. Sau hai lần mơ về chị, em đã bắt đầu có cảm giác mong chờ. Đã đến lúc trí óc em đền bù cho tâm hồn em bằng chuỗi kỷ niệm chúng ta có với nhau rồi.
Méo mó có hơn không, chị nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro