1. Chị có nghe lời em nói hay không?
Em ngồi đó, bất động, ôm chặt lấy bản thân mình trong chiếc áo dày khoác trên vai. Ánh mắt em nhìn thẳng vô chị, hay đúng hơn là tấm chăn đắp trên người chị, qua bông sắt trên ô cửa sổ buồng ngủ.
Chị nằm trên giường, cũng bất động như em giờ đây. Ngoài cửa buồng, đám đông người đương đứng tụ lại, nói chuyện gì đó; vẻ mặt ai cũng thiệt nhăn nhó kinh khủng; họ gằn giọng cao giọng với nhau. Về chị, chắc chắn rồi. Trung tâm của sự chú ý, như mọi khi.
Ai đó đi ngang qua, đặt tay họ lên vai em, nói gì đó mà em chẳng để tâm, rồi rời đi.
Em lại nhìn chị, mong mỏi một điều gì đó.
Nhưng chẳng có gì.
Sự xuất hiện của chị trong cuộc đời em như một cơn dông ập xuống nền đất khô cằn nứt nẻ, lại như bầu không khí trong lành dưới nắng trời ấm áp sau trận bão vừa qua.
Hồi đó em được ông nhận về, nhưng chị là người đã phát hiện ra em.
Em từng là một cô gái bình thường sống một cuộc đời yên ả với ba. Vì một số lý do nên nhà em chuyển đến đây từ miệt khác. Ba em là một ông giáo đáng mến và tận tụy phải gà trống nuôi con ở một nơi xa lạ. Tuy thân là đờn ông, song ba vẫn biết cách dạy dỗ em nên người. Ha, thậm chí những lời sến chị thích nghe em nói cũng là do ông truyền dạy lại cho em từ các lá thơ ba từng gởi cho má. Em chẳng biết gì về má cả. Ba em biểu, má đã qua đời khi đưa em đến với ba. Em chẳng ngại gì, cuộc sống của ba con em vẫn đủ đầy. Chúng em có nhau, thương nhau hết mực. Ba không để em phải thiệt thòi thứ gì với các bạn đồng trang lứa, và em cũng cố gắng biến mình thành một đứa con ngoan trò giỏi để ba có thể tự hào.
Nhưng không có số phận nào thẳng tắp một đường.
Anh thơ của em à, em vẫn còn nhớ như in cái lúc chị đưa tay ra đỡ em vô lòng lúc em đương co rúm dưới gầm bàn, run lẩy bẩy trong cơn hoảng loạn giữa vũng máu thẫm đỏ quanh thân. Em đã nằm đó từ rất lâu, không đủ sức cục cựa. Em gắng cạy đôi mắt nhắm nghiền của mình ra để nhìn chị, và chị... như tỏa sáng nhờ ánh bình minh chiếu rọi sau lưng.
Chị thì thầm:
- Em là con ông Giáo Bằng đúng không? Tên em là gì?
Bàn tay mềm mại của chị đẩy mặt em hướng về phía chị, rời khỏi phía trong căn bếp - nơi ba em nằm đó, không còn sanh khí. Hơi thở chị lướt qua trán em ướt đẫm mồ hôi.
Em khẽ mở miệng, môi vẫn còn run không bật ra thành lời, chỉ có tiếng the thé khó nghe lẫn với hơi thở khò khè:
- Hiểu... Yên...
Chị cười khúc khích, như cố để trấn an em:
- Thế à? Tên đẹp đa. Còn chị là Sơ Tình, con của ông Cai Tổng Chánh. Em yên tâm. Ở cái tổng Thuận Trị này nhà chị chẳng sợ ai cả. Còn dây mơ rễ má nhiều nơi nữa.
Với một thoáng lạnh lùng thoảng qua, chị nói thêm:
- Chị sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa đâu.
Kể từ giây phút ấy, em là của chị.
Em vốn không hiệp làm con nuôi. "Có khi con đó xúi quẩy lắm" - người ta nói ra nói vô sau lưng em và trước mặt nhà chị. Em hiểu, và cũng chẳng dám đòi hỏi gì thêm từ ân nhân đã cưu mang em. Vậy mà ông, lạy ông Trời phò hộ ông, đã thương tình em - một đứa tứ cố vô thân, chẳng biết ngón nghề nào để lao động sanh nhai, lại còn thương tật khó vận động - và chấp nhận cho em làm người ở trong nhà chị. Một người ở lạ đời: chẳng phải làm gì cực khổ cho cam, nhiệm vụ chánh của em là hộ tống mỗi khi chị ra ngoài, làm kẻ sai vặt, làm một người bầu bạn dưới cơ.
Giờ đây, khi chị sẽ sớm thả mình vô vòng tay ấm áp của đất mẹ, em sẽ ra sao?
Vì sao? Sao chị lại làm thế? Chuyện gì đã xảy ra chăng?
Vì sao, chị lại kết thúc sanh mạng của mình?
Em hỏi thế là vì hoài nghi tính xác thực. Bởi vì chưa từng có một phút giây nào em nghĩ rằng đó là sự thiệt.
Trước đó chúng ta ở buồng em. Căn buồng kề bên chị, chỉ cần đi tám bước là tới - một sự sắp xếp chu đáo của ông. Chị và em trao nhau những con dấu khắc ghi tình cảm bí mật của riêng ta. Chị ôm em thiệt cẩn trọng, nâng niu em như nhành bông mỏng manh. Chị vẫn luôn âu yếm em dịu dàng như thế, sợ rằng em sẽ tổn thương vì cái chạm của chị có thể khiến em liên tưởng đến quá khứ. Em tan chảy trong lòng chị, tận thưởng sự từ tốn chị mang lại cho em nhờ sự tinh tế trong cung cách làm người của chị mà thỉnh thoảng em vẫn ích kỷ nghĩ rằng chỉ dành riêng cho em.
Em nói, hơi thở nóng dồn dập phả lên cổ chị:
- Em chịu được mà.
- Nhưng chị thì không.
Em vẫn luôn biết ơn sự ân cần của chị. Thỉnh thoảng thôi.
Chị hôn tạm biệt em; tỉ tê những lời yêu thương làm mát lòng mát dạ, hạ nhiệt cái cơ thể nóng bừng vì chị. Chị xuống giường, tay vẫn lưu luyến nắm lấy tay em, chỉ thả ra khi chị đã đứng hẳn dậy, hai ngón trỏ khẽ vuột qua nhau.
Trước khi đóng cửa lại, chị còn nháy mắt với em một cái.
Trông chị tràn đầy sức sống.
Kéo tấm chăn qua vai, em tưởng tượng mình vẫn đương trong vòng tay của chị, và chìm vô giấc ngủ sâu. Một giấc ngủ êm đềm. Không mộng mị.
Sáng sớm em tỉnh dậy, vô tư chẳng hay biết gì, em còn ngủ qua cả tiếng gà gáy đầu tiên. Nắng vừa rạng, lờ mờ phía trên rặng cây trước nhà; sương khói ban mai còn chưa tan hẳn mà vẫn vờn giỡn quanh đây như một tấm màn, cố ôm trọn những tia sáng, chỉ để lọt một số ít xuống trần gian.
Em cứ thủng thẳng làm mấy việc lặt nhặt để chuẩn bị cho ngày mới, cốt để chị có thể ngủ lâu thêm dăm phút nữa cho hồi sức.
Vài người đã dậy, họ nói với em mấy lời chào hỏi qua cánh cửa buồng tắm gỗ ván méo xệch; em cũng nhiệt tình vừa đáp lại họ vừa bắc bếp đun nước. Thiệt lạ làm sao, khi con người ta có thể giả vờ như mọi thứ vẫn bình thường dù bản thân đã làm việc động trời chỉ mấy tiếng trước đó.
Em bưng chậu nước ấm với chiếc khăn vắt trên thành vô buồng chị.
Đặt chậu nước lên bàn, em gọi, đánh thức chị dậy như mọi khi. Nhấp chiếc khăn trắng trong lòng nước ấm, em chờ tiếng rên ngái ngủ của chị, tiếng khớp kêu răng rắc khi vươn vai.
Nhưng chẳng có gì.
Em thấy lạ ngay lập tức và chạy đến bên chị.
Em sẽ không bao giờ có thể quên được biểu cảm hãi hùng của chị khi ấy.
Chị, trên giường trong tư thế nằm sấp lộn xộn: tấm chăn xộc xệch che không đến nửa thân, để lộ một bên chưn co quắp và cánh tay thõng xuống giường, chạm nền đất; làn da chị đỏ bừng không chừa một chỗ, như da của một người say rượu.
Và... khuôn mặt chị...
Em không thể tưởng tượng được khi ấy chị đã phải chịu đựng những gì. Thứ chất độc đáng nguyền rủa ấy đã tấn công cơ thể chị thế nào, mà có thể để lại trên cõi nhân gian nầy một cái vỏ bị giày vò đến thảm thương của một con người đầy tràn nhựa sống? Chị chết không nhắm mắt, đôi con ngươi quắc nhìn cõi hư vô; nếp da mặt nhăn nhúm hằn rõ cơn đau thống khổ; miệng chị vẫn còn phát ra tiếng thét vô thanh và bên khóe miệng trào ra một chất gì đó lạ lắm.
Em chỉ thấy có thế. Em không thể nhìn được nữa.
Em bụm miệng, bấu chặt hai bên má, bóp nghẹt tiếng gào thét trào ra từ cổ họng khản đặc.
Nhưng hẳn là tiếng đã lọt ra. Vì ngay sau đó không lâu, mọi người đã hớt hải chạy vô.
Ai đó thét lên.
Ai đó quát tháo.
Ai đó chạy đi.
Mọi thứ ù đặc và em không còn tỉnh táo nữa.
Đến khi em tỉnh ra, thì em đã ngồi trên chiếc ghế đá trong sân trước cửa buồng chúng ta. Mùi gỗ trầm hương thoảng qua, rồi em cảm giác có tấm áo dày được ai đó khoác lên người. Chẳng cần quay lại em cũng biết đó là mợ Ba. Cái mùi đèn cầy thơm ấy chẳng lẫn đi đâu được.
Mợ dịu dàng biểu em hãy bình tĩnh, chuyện tuy đột ngột nhưng đâu còn có đó.
Những lời ấy thiệt vô nghĩa làm sao. Em không nghĩ mợ là người biết cách an ủi, mà chỉ nói vì cảm thấy cần phải nói gì đó mới phải đạo. Dù vậy, mợ là người đầu tiên lại trấn an em trong lúc bối rối. Em biết ơn mợ vì điều đó, và chỉ điều đó mà thôi. Không có thứ gì trên thế gian có thể lấp đầy được lỗ hổng từ sự trống vắng chị trong lòng em.
Hương Quản Lý đến làm rõ sự việc, các thầy thuốc, đốc tờ cũng đến. Họ thậm chí còn không kết tội ai. Họ xác định rằng chị đã tự vận, thời gian tử vong là canh thứ tư - bằng cyanide bỏ trong ly nước cạnh giường - vì họ đã tìm thấy một lá thơ tuyệt mệnh ngắn gọn bằng chữ Quốc Ngữ trên bàn, viết bởi máy đánh chữ và ký bằng đường nét nguệch ngoạc ở cuối thơ. Các thầy chỉ để lộ bức thơ cho người nhà biết; và cả em nữa, khi em cứ nhứt mực khăng khăng rằng chị không thể nào tự vận được.
Thưa ba, thưa má,
Hãy tha lỗi cho đứa con bất hiếu không thể làm hài lòng ba má.
Đây không phải là tương lai mà con đã chọn.
Con xin kiếp sau làm trâu làm ngựa để tạ tội lỗi tày trời của con.
Đặng Sơ Tình.
Người nhà chị càng không tin khi đọc lá thơ; vì với họ, chị vẫn luôn là một vầng thái dương xán lạn, luôn vui vẻ và không hề có bất kỳ điều gì khiến chị phải phiền lòng cả.
Nhưng với em, thì đã có sự hồ nghi len lỏi, dần dần bào mòn niềm tin của em.
Bởi vì em biết, nội dung đó đúng như những gì chị nghĩ. Đúng với những điều chị đã thổ lộ với em khi chỉ có chúng mình với nhau.
Thế mà, em đã không nhận ra chị lại đau khổ đến tột cùng như vậy. Đến mức phải từ bỏ cõi trần. Đến mức bỏ lại em. Thơ tuyệt mệnh của chị thậm chí còn chẳng hề nhắc đến em một từ nào.
Tình yêu của em, chỉ mới mấy canh giờ trước em còn thấy chị tinh nghịch nháy mắt với em mà. Vậy tại sao giờ đây...
Sau khi về buồng, chị đã suy nghĩ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro