Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Cơn mộng mị

Ngọc Ánh tỉnh dậy với một cảm giác choáng váng. Căn phòng vẫn yên tĩnh như trước, nhưng trong đầu cô, những hình ảnh hỗn loạn từ đêm qua cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Cô nhìn đồng hồ: đã gần sáng. Mặc dù trời bên ngoài vẫn còn tối đen, nhưng cảm giác như có điều gì đó không đúng cứ đè nặng lên tâm trí cô.

Cô dụi mắt, cố gắng gượng dậy khỏi giường. Cảm giác mệt mỏi và cơn buồn ngủ khiến cô chầm chậm bước đến cửa sổ. Ánh sáng từ chiếc đèn đường hắt qua khe cửa sổ mờ ảo, chiếu vào căn phòng một màu vàng nhạt lạnh lẽo. Cô kéo rèm lên, nhìn ra ngoài. Không có gì ngoài không gian tối tăm và những đám mây mờ đục. Nhưng tâm trí cô lại không thể thoát khỏi cái cảm giác bị rượt đuổi từ đêm qua.

Lúc này, cô nhớ lại những lời thì thầm lạ lùng mà cô đã nghe trong đêm, những âm thanh không thể giải thích được. Mặc dù đã sáng, nhưng cô vẫn cảm thấy một nỗi lo sợ khó tả, như thể mọi thứ đều đang thay đổi, đang trượt dần khỏi tầm kiểm soát.

Ngọc Ánh quyết định xuống bếp để lấy một ly nước. Cô cần phải làm điều gì đó để xua tan đi cảm giác này. Những bước đi của cô trong nhà trở nên nặng nề hơn, như thể có một sức nặng vô hình đang đè lên người cô. Mỗi ngóc ngách trong ngôi nhà này đều mang một cảm giác kỳ lạ mà cô không thể lý giải.

Khi xuống đến bếp, cô đổ nước vào cốc, nhưng tay cô lại run rẩy. Cốc nước gần như rớt khỏi tay cô khi một âm thanh quen thuộc vang lên, không phải từ đâu xa mà từ ngay trong căn bếp. Đó là tiếng thì thầm. Những lời nói không rõ ràng, nhưng vẫn rõ ràng trong tâm trí cô.
"Chạy đi, chạy đi…"

Cả người Ngọc Ánh chấn động. Cô đứng bất động, mắt mở to nhìn vào không gian tối tăm của căn bếp. Những lời thì thầm lại bắt đầu, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết. Những tiếng nói nhỏ như thể đang vang lên trong không khí, như một tiếng gió lướt qua. Cô nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng đôi chân cô không nghe lời, chúng như bị đóng băng tại chỗ.

Cô quay lại nhìn vào bức tường, nơi bóng đèn mờ mờ chiếu sáng. Và ngay khi cô quay lại, cô nhìn thấy một bóng hình. Không rõ ràng, mờ ảo nhưng rất thực. Một người, hay chỉ là một ảo ảnh? Ngọc Ánh không thể phân biệt được. Nhưng có một điều cô chắc chắn, đó là bóng hình này không hề nằm trong trí tưởng tượng của cô.

Cô hoảng hốt lùi lại vài bước, nhưng không thể thoát ra khỏi tầm mắt của bóng hình kia. Đột nhiên, bóng hình đó chuyển động. Chậm rãi, từng bước một, tiến lại gần cô. Ngọc Ánh cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cô muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng đôi chân cô cứng lại, không thể di chuyển.

Lúc này, bóng hình dừng lại. Và rồi, từ bóng hình đó phát ra những lời thì thầm. Những lời này không phải là lời cảnh báo hay lời cầu cứu, mà là một tiếng cười khẽ. Một tiếng cười kỳ quái, lạnh lẽo, không giống bất kỳ tiếng cười nào mà Ngọc Ánh từng nghe.

Cô giật mình tỉnh lại và nhận ra, mọi thứ không phải là thực. Cô không nhìn thấy bóng hình đó. Cô không nghe thấy tiếng cười đó. Tất cả chỉ là những gì cô tưởng tượng. Nhưng cảm giác sợ hãi vẫn bao trùm lấy cô.

Ngọc Ánh bước lùi lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô tự nhủ với mình rằng tất cả những gì cô đang trải qua chỉ là những ảo giác, là sản phẩm của sự lo lắng quá mức. Nhưng mỗi lần cô nhìn vào bóng tối, những hình ảnh đó lại xuất hiện, khiến cô không thể dập tắt nỗi sợ hãi trong lòng.

Cô quay lại phòng khách, ngồi xuống ghế và cố gắng thở đều. Tuy nhiên, không khí trong nhà vẫn lạnh lẽo đến kỳ lạ. Cô cảm thấy như có điều gì đó đang ẩn giấu trong chính ngôi nhà này, điều mà cô không thể chạm tới, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng.

Cảm giác như có ai đó đang theo dõi cô không bao giờ rời bỏ. Dù cô cố gắng tập trung vào những công việc thường ngày, nhưng tâm trí cô lại cứ quay cuồng với những lời thì thầm ấy. Chạy đi, cứu em… Những lời đó vẫn vang lên, như một lời cảnh báo mà cô không thể hiểu nổi.

Cô đứng dậy, quyết định ra ngoài để tìm sự yên tĩnh. Cả ngôi nhà vẫn yên ắng, không có một âm thanh nào ngoài tiếng bước chân của chính mình. Ngọc Ánh bước ra ngoài vườn, nơi mà không khí trong lành có thể giúp cô làm dịu đi cảm giác bất an trong lòng.

Khi ra ngoài, cô hít một hơi thật sâu, cảm giác lạnh buốt của gió thổi qua mặt khiến cô cảm thấy như mình đang thoát khỏi cái bóng tối bao trùm căn nhà. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cô vẫn cảm thấy một sự hiện diện vô hình đang bao quanh mình.

Ánh sáng từ đèn đường không đủ làm sáng tỏ không gian vườn rộng lớn. Cây cối xung quanh đều im lìm, như thể cũng đang giấu giếm điều gì đó. Đột nhiên, Ngọc Ánh cảm thấy một cơn gió mạnh lướt qua. Chiếc lá rơi từ cành cây gần đó bay về phía cô, khiến cô giật mình. Cô không biết mình đang sợ điều gì nữa. Cảm giác bất an như một chiếc bóng lởn vởn quanh cô, không thể thoát khỏi.

Ngay lúc ấy, một tiếng động từ trong nhà vang lên. Cô quay lại, chỉ thấy bóng tối và sự im lặng. Cảm giác sợ hãi lại dâng trào trong cô, nhưng cô không muốn quay lại, không muốn bước vào căn nhà đó nữa.

Ngọc Ánh lặng lẽ đứng ngoài vườn, cảm giác như mình đang đứng giữa một thế giới lạ lẫm, nơi không có sự chắc chắn, không có sự an toàn. Cô chỉ biết rằng, điều gì đó đang đợi cô trong bóng tối của ngôi nhà, và cô không thể thoát khỏi nó. Những lời thì thầm vẫn vang lên trong tâm trí cô, giống như một lời cảnh báo, một lời nhắc nhở về điều mà cô không thể hiểu.

Chạy đi… Chạy đi… Những lời ấy vẫn lặp lại, khiến cô không thể thoát khỏi cảm giác bất an. Nhưng liệu cô có thể chạy khỏi những lời thì thầm đó, hay chỉ có thể đứng lại, đối diện với chúng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro