Chương 3: Những lời thì thầm trong đêm
Đêm ấy, căn phòng nhỏ nơi Ngọc Ánh ngủ dường như lạnh hơn thường ngày. Ngọc Ánh nằm trằn trọc, đôi mắt không thể rời khỏi trần nhà. Cả không gian xung quanh im lặng đến nỗi cô có thể nghe rõ tiếng đồng hồ trên tường kêu "tick-tock", như một nhịp điệu đều đặn, nhưng lại khiến cô cảm thấy càng thêm nặng nề. Những tiếng động của đêm tối vang vọng khắp căn phòng, nhưng điều đáng sợ nhất chính là sự tĩnh lặng đáng ngờ.
Không hiểu vì sao, Ngọc Ánh lại cảm thấy một sự bất an khó tả. Những ký ức về những chuyện kỳ lạ mà cô không thể lý giải bắt đầu quay lại trong đầu. Những lần cô lạc giữa đám đông, những cảm giác sợ hãi khi có ai đó đứng ngay phía sau, tất cả như dồn nén lại, tạo thành một sự ngột ngạt mà cô không thể thoát ra.
Cô cố gắng chợp mắt, nhưng càng nhắm mắt lại, những tiếng thì thầm lạ lùng lại vang lên trong đầu. Đầu tiên chỉ là những âm thanh mơ hồ, như thể có ai đó đang trò chuyện xa xôi, nhưng càng lúc càng rõ ràng hơn. Những câu nói bị ngắt quãng, những từ ngữ không rõ ràng nhưng lại mang một âm điệu quen thuộc đến khó chịu. Những lời thì thầm này không đến từ đâu cả, chỉ như một phần của không gian xung quanh cô. Cảm giác sợ hãi bắt đầu dâng lên trong lòng Ngọc Ánh. Cô không biết liệu mình có đang mơ hay thực sự có điều gì kỳ lạ xảy ra.
Bỗng nhiên, một bóng hình mờ ảo xuất hiện trong góc phòng. Ngọc Ánh nhìn chằm chằm vào đó, không thể tin vào mắt mình. Bóng hình không rõ ràng, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ, như thể đang gọi mời cô tiến lại gần. Ngọc Ánh không thể cử động, đôi mắt cô không thể rời khỏi bóng hình ấy. Dù biết rằng có thể đó chỉ là do ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ, nhưng cô vẫn không thể nào giải thích được cảm giác kỳ quái trong lòng.
Nhưng rồi, bóng hình đó biến mất, không để lại dấu vết. Ngọc Ánh đứng sững lại, cảm giác choáng váng bao trùm lấy cô. Cô nhìn quanh, nhưng không thấy gì cả. Mọi thứ lại trở về với sự tĩnh lặng đáng sợ. Cô tự hỏi liệu mình có đang bị rối loạn tâm lý hay đây thực sự là điều gì đó không thể lý giải được.
Lúc này, những tiếng thì thầm lại bắt đầu vang lên trong không gian, nhưng lần này chúng rõ ràng hơn, gần như là những lời nhắc nhở.
"Cẩn thận… Ngọc Ánh…" Một giọng nói khẽ vang lên trong tai cô. Ngọc Ánh cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cô không thể dừng được những cảm giác kỳ lạ này.
Cô lập tức bật dậy, trái tim đập nhanh, vội vã tìm kiếm xung quanh. Nhưng căn phòng vẫn im lìm như trước. Không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn yên tĩnh, như không có gì xảy ra. Tuy nhiên, tâm trí cô lại không thể dập tắt nỗi lo lắng.
Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ chợt sáng lên trong mắt Ngọc Ánh, khiến cô cảm thấy như mình đang bị giam trong một không gian bị bỏ quên. Cô không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình. Mặc dù căn phòng vẫn yên tĩnh, nhưng cô cảm thấy như có một sức ép vô hình đang đè nặng lên người mình.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Ngọc Ánh khi những lời thì thầm ấy lại tiếp tục vang lên, nhưng lần này, chúng rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Cứu… cứu em…" Một giọng nói mỏng manh vang lên từ đâu đó trong bóng tối, khiến cô cảm thấy như có ai đó đang cầu cứu mình. Ngọc Ánh không thể hiểu nổi, là ai đang gọi cô? Và tại sao lại có cảm giác như mình phải làm gì đó ngay lập tức?
Trong sự hoang mang, cô đứng dậy và tiến về phía cửa, tay run rẩy nắm chặt tay nắm. Nhưng ngay khi ngón tay cô chạm vào tay nắm cửa, một cơn gió lạnh thổi vào từ khe cửa sổ, khiến Ngọc Ánh ngừng lại. Cô quay lại nhìn căn phòng một lần nữa. Những ký ức mơ hồ về những lần cô cảm thấy lạ lẫm trong chính ngôi nhà này bỗng nhiên tràn về. Cô không thể nhớ rõ, nhưng có một cảm giác sâu thẳm trong lòng cô rằng có điều gì đó nguy hiểm đang chờ đợi.
Bỗng nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía góc phòng, nơi bóng hình mờ ảo vừa xuất hiện. Ngọc Ánh quay lại, tim đập thình thịch. Cô cố gắng bước đến, mỗi bước đi đều nặng nề và lo âu. Nhưng khi cô đến nơi, chỉ còn lại bóng tối và sự im lặng tuyệt đối.
Không còn bóng hình nào nữa. Không còn âm thanh, chỉ còn lại sự yên lặng chết chóc. Ngọc Ánh đứng sững lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô không biết liệu mình có đang tỉnh hay chỉ là đang bị lạc vào một giấc mơ kỳ lạ. Nhưng cô cảm nhận rõ ràng rằng một sự thay đổi đã đến. Một cái gì đó đã thay đổi trong không gian này.
Cô quay lại giường và ngồi xuống, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Mọi thứ dường như trở lại bình thường, nhưng trong lòng cô vẫn còn nguyên cảm giác lo lắng, sợ hãi. Những lời thì thầm vẫn văng vẳng trong đầu, như một phần không thể tách rời của căn phòng này.
Ngọc Ánh không thể ngủ nữa. Cô ngồi đó, nhìn vào bóng tối, chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Cô không thể lý giải được những gì đã xảy ra, nhưng cô biết rằng những lời thì thầm ấy sẽ không bao giờ biến mất. Chúng sẽ tiếp tục vang lên, kéo cô vào một thế giới mà cô không thể kiểm soát.
Đêm dài dằng dặc, nhưng Ngọc Ánh cảm thấy thời gian trôi qua như một cơn ác mộng không có điểm dừng. Những lời thì thầm vẫn tiếp tục lởn vởn trong không gian, như một lời cảnh báo, như một lời nhắc nhở mà cô không thể hiểu hết. Cô không biết phải làm gì, nhưng một điều cô chắc chắn là những tiếng nói đó sẽ không buông tha cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro