Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Gặp Gỡ Trong Nắng


Nắng ban trưa len lỏi qua những tán cau cao vút, ánh sáng vàng nhạt đổ dài trên con đường lát gạch đỏ dẫn vào nhà hội đồng Trần. Ngôi nhà lớn với mái ngói đỏ tươi nằm im lìm giữa khuôn viên rộng rãi, bao quanh bởi những rặng tre xanh rì rào trong gió.

Hôm ấy, Nhật Hạ, mợ Hai của nhà hội đồng, đang ngồi đọc sách trong căn phòng khách thoáng đãng. Dáng mợ yêu kiều trong bộ áo dài lụa trắng, mái tóc vấn cao, nét mặt dịu dàng nhưng pha chút u sầu. Người ta đồn rằng, dù mang thân phận mợ Hai quyền quý, nhưng Nhật Hạ lại có một cuộc sống không mấy vui vẻ, nhất là khi phải làm dâu trong một gia đình trọng nam khinh nữ.

Chợt, từ ngoài sân vang lên tiếng gọi:

“Mợ Hai ơi! Người hầu mới về tới rồi ạ!”

Nhật Hạ gấp cuốn sách lại, bước ra hiên nhà. Trước mắt mợ là một cô gái trẻ với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ hoạt bát. Cô mặc bộ áo bà ba nâu giản dị, tay ôm chiếc khăn gói, đôi má ửng đỏ vì nắng.

“Dạ, con là Ngọc Ánh. Con được bà Hai nhận vào làm người hầu cho mợ,” cô gái lễ phép cúi đầu chào.

Nhật Hạ mỉm cười, ánh mắt thoáng nét dịu dàng.
“Em tên Ánh phải không? Lại đây, để ta xem em một chút.”

Ngọc Ánh rụt rè bước tới, cảm nhận được mùi hương thoang thoảng của hoa nhài từ người mợ Hai. Cô thấy tim mình đập nhanh hơn khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của mợ, đôi mắt ấy vừa đẹp lại vừa buồn, như giấu kín một câu chuyện dài.

“Được rồi, từ nay em sẽ theo ta, phụ giúp ta mọi việc. Đừng sợ gì cả, chỉ cần làm tốt, ta sẽ không trách phạt em.”

Ngọc Ánh lí nhí đáp:
“Dạ, con đội ơn mợ.”

---

Những ngày đầu làm việc, Ngọc Ánh không khỏi bỡ ngỡ với nề nếp trong nhà hội đồng. Đó là một ngôi nhà lớn, nhưng không khí lại có phần lạnh lẽo, nghiêm trang. Mỗi người hầu đều răm rắp làm việc, không dám hé môi nói chuyện phiếm.

Dù vậy, sự ân cần của Nhật Hạ khiến cô dần cảm thấy an tâm hơn. Mợ Hai không chỉ dịu dàng mà còn rất quan tâm đến cô, điều mà Ngọc Ánh chưa từng cảm nhận được khi còn ở quê.

Một buổi chiều, trong lúc quét dọn khu vườn sau, Ngọc Ánh bất chợt phát hiện một chiếc giếng cổ nằm khuất sau lùm cây um tùm. Miệng giếng bị phủ rêu xanh, nước bên dưới đen ngòm, toát lên vẻ u ám lạ thường.

“Cái giếng này… sao lại bỏ hoang thế chị Mận?” Ngọc Ánh tò mò hỏi người hầu lớn tuổi đang làm cùng.

Chị Mận ngừng tay, quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy nghiêm trọng.
“Giếng này xưa lắm rồi, từ khi ông hội đồng còn trẻ. Người ta nói có vong ở đó, nên ai cũng tránh xa. Em đừng tò mò mà rước họa vào thân.”

Ngọc Ánh rùng mình, vội tránh xa chiếc giếng. Nhưng khi bước đi, cô vẫn cảm giác như có ai đó đang dõi theo mình từ phía sau.

---

Tối hôm ấy, khi Ngọc Ánh đang chuẩn bị đi ngủ, chợt có tiếng động lạ vang lên ngoài hành lang. Âm thanh nhẹ nhàng, chậm rãi như tiếng bước chân, nhưng lại khiến cô không khỏi rợn người.

Ngọc Ánh khẽ ngồi dậy, lắng nghe thật kỹ. Bỗng, một tiếng cười khe khẽ vang lên từ xa, âm thanh lạnh lẽo làm cô nổi da gà.

Cô lập tức mở cửa, nhìn ra hành lang tối om. Nhưng ngoài kia chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, không một bóng người.

“Mợ ơi, mợ có nghe thấy gì không?” Ngọc Ánh rụt rè hỏi, ánh mắt hướng về phía Nhật Hạ.

Nhật Hạ vẫn ngồi bên bàn, ánh mắt trầm ngâm.
“Không có gì đâu, Ánh. Có lẽ em mệt quá nên nghe nhầm thôi.”

Ngọc Ánh định nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của mợ Hai, cô đành im lặng, trở về giường.

---

Sáng hôm sau, khi dọn dẹp trong kho chứa, Ngọc Ánh phát hiện một dải khăn lụa đỏ cũ kỹ nằm trên nền đất. Cô nhặt nó lên, cẩn thận phủi bụi rồi mang đến cho Nhật Hạ xem.

“Mợ ơi, con tìm thấy cái này trong kho…”

Nhật Hạ vừa nhìn thấy, sắc mặt mợ chợt biến đổi. Mợ giật lấy dải khăn, ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng.

“Cái này không phải của em, đúng không?” Nhật Hạ hỏi, giọng nói trở nên nghiêm nghị.

“Dạ không. Con chưa từng thấy nó trước đây.”

Nhật Hạ im lặng một lúc, rồi nhanh chóng nhét dải khăn vào túi áo.
“Em đừng nhắc đến chuyện này với ai. Hiểu chưa?”

Ngọc Ánh ngơ ngác gật đầu, lòng đầy thắc mắc.

---

Tối hôm đó, khi Nhật Hạ đang nói chuyện với chị Mận ở hành lang, Ngọc Ánh tình cờ nghe được một đoạn đối thoại:

“Chị Mận, dải khăn đỏ đó… chị còn nhớ không?” Nhật Hạ hỏi nhỏ, giọng trầm xuống.

Chị Mận thở dài.
“Dạ, nhớ chứ mợ. Nhưng lâu lắm rồi, ai cũng nghĩ nó mất rồi. Sao tự nhiên lại thấy ở kho?”

Nhật Hạ trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Ta không biết, nhưng chuyện này không ổn. Dặn đám người hầu tránh xa khu giếng cũ. Ta không muốn chuyện cũ xảy ra lần nữa.”

Ngọc Ánh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Khu giếng cũ? Chuyện cũ? Những lời úp mở ấy càng làm cô tò mò.

Khi đêm buông xuống, Ngọc Ánh khẽ hỏi Nhật Hạ:
“Mợ ơi, con hỏi một điều được không? Chiếc giếng sau nhà… nó có chuyện gì vậy?”

Nhật Hạ thoáng im lặng, rồi đáp: “Chiếc giếng đó… từ lâu đã không ai đến gần. Người ta đồn rằng nó có vong. Nhưng đừng để ý đến những lời đồn ấy. Chỉ cần em tránh xa nó là được.”

“Vậy còn dải khăn đỏ…”

“Đủ rồi, Ánh!” Nhật Hạ bất ngờ cắt ngang, giọng nói nghiêm nghị.
“Ta đã dặn em, đừng hỏi thêm về chuyện này.”

Ngọc Ánh sững người. Nhưng trong lòng cô, sự tò mò không hề vơi đi, mà ngược lại, càng lúc càng lớn hơn.

Ngoài trời, gió thổi qua những tán cây, mang theo tiếng xào xạc như tiếng thì thầm của ai đó trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro