Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Đòn Phạt và Những Cảm Xúc Chưa Nói

Buổi sáng hôm ấy, khi ánh mặt trời vừa chiếu vào căn phòng, mợ Ba đã thức dậy từ rất sớm. Mợ không phải là người dễ chịu được sự ồn ào hay những phiền phức, nên hôm nay, một sự việc nhỏ lại khiến mợ phải nổi giận.

Thảo, cô hầu khờ, lại một lần nữa làm đổ bát cơm mà mợ Ba dặn cô chuẩn bị, chẳng phải do vô tình, mà do chính sự thiếu cẩn thận của cô. Cô không biết rằng mợ Ba đã chịu đủ những hành động vô tâm, ngớ ngẩn từ mình. Mợ đã khuyên cô không ít lần, nhưng lần này, mợ không thể nhẫn nhịn được nữa.

Mợ Ba đứng vững, ánh mắt không còn dịu dàng như mọi lần, mà giờ đây, có chút lạnh lùng pha lẫn sự nghiêm khắc. Mợ cầm lấy chiếc roi da nằm trên chiếc ghế, rồi nhìn Thảo với ánh mắt không mảy may dao động.

—Thế này là quá đủ rồi!

mợ Ba quát.

Thảo sững sờ, nhìn mợ Ba với vẻ mặt bối rối. Cô không thể hiểu nổi sao mình lại bị phạt chỉ vì một sự cố nhỏ  như vậy, so với những lần trước dù là có làm bể đồ thì mợ vẫn dịu dàng. Nhưng hôm nay sự nghiêm khắc của mợ không phải là điều mà cô có thể phớt lờ. Thảo cúi đầu, không dám phản kháng hay lên tiếng.

—Đưa tay ra!

mợ Ba lạnh lùng yêu cầu, giọng không hề nhượng bộ.

Thảo run rẩy, chậm rãi đưa tay ra, nhưng tay cô vẫn đầy vết thương của những lần trước, dấu hiệu của những lần bị phạt mà cô không thể quên. Mợ Ba đứng trước cô, tay cầm roi, quát một tiếng thật to.

—Hư!

Mợ Ba vung roi xuống, cú đánh đầu tiên trúng tay Thảo khiến cô khẽ kêu lên. Cả không gian như bị bao trùm bởi sự im lặng, chỉ có tiếng roi vung lên và tiếng lát đát của roi da chạm vào thân thể Thảo. Mợ Ba, một người có vẻ ngoài kiên cường, giờ đây không ngần ngại vung tay mạnh mẽ, không chút do dự.

Thảo không dám kêu, chỉ biết cắn chặt môi, không dám khóc vì sợ mợ Ba sẽ cho rằng cô yếu đuối. Nhưng trong lòng cô lại đau đớn vô cùng. Cô không hiểu tại sao mợ Ba lại hành động như vậy. Mọi chuyện chỉ là một sai sót nhỏ mà thôi, nhưng sao mợ lại phải ra tay với cô như vậy?

Mợ Ba đánh vài roi nữa rồi bỗng nhiên ngừng lại. Mợ hít một hơi sâu, nhìn vào đôi mắt Thảo, mắt mợ bỗng dưng trở nên dịu lại. Đúng là sự nghiêm khắc không thể thiếu, nhưng trong lòng mợ lại là một cảm xúc khác, một sự thương tiếc không thể giấu diếm.

—Thảo...

mợ Ba thở dài.

—Đừng làm vậy nữa, con. Con làm thế này chỉ làm tôi đau lòng thôi...

Thảo ngẩng đầu, đôi mắt long lanh, đầy ấm ức. Cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của mợ Ba trên lưng mình, nhưng cảm giác đó lại gây đau đớn hơn bất cứ thứ gì. Cô muốn hỏi mợ rằng vì sao lại phải làm vậy, nhưng miệng lại không thể cất lời.

—Lần sau nhớ cẩn thận nhé

mợ Ba nhẹ nhàng nói, rồi đứng lên và quay đi, để lại Thảo ngồi lại một mình trong đau đớn và những cảm xúc khó hiểu.

Thảo ngồi lặng lẽ một lúc lâu, tay vẫn còn đau rát, nhưng trái tim cô bắt đầu có những cảm xúc lạ kỳ. Mọi chuyện không phải như mợ nghĩ. Cô không cố tình làm sai, nhưng sao mợ Ba lại phải dùng roi để dạy dỗ cô như vậy?

Cô cảm nhận được sự nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại có một sự trống vắng, một nỗi đau vô hình. Thảo chưa bao giờ muốn mình là gánh nặng cho mợ Ba, nhưng liệu mình có thể trở thành người mà mợ muốn? Cảm giác đó, nỗi đau khi bị phạt, giờ đây lại như một nỗi ám ảnh trong lòng cô.

Thảo không thể dằn vặt mãi về chuyện này, nhưng một phần trong lòng cô lại không muốn dừng lại. Cô cảm nhận được rằng, dù mợ Ba có phạt mình, nhưng vẫn có điều gì đó rất đặc biệt, khiến cô không thể bỏ cuộc. Cô sẽ làm mọi thứ để chứng tỏ rằng mình xứng đáng với sự quan tâm của mợ.

Và trong khi Thảo ngồi lì ở đó, mợ Ba đứng trong căn phòng, đôi mắt đầy suy tư. Mợ biết rằng mình đã làm đúng, nhưng sao trái tim lại không thể yên ổn. Những hành động nghiêm khắc hôm nay chỉ là một phần của cuộc đời, và mợ không biết liệu cô hầu khờ kia có hiểu hết được tất cả những điều mà mợ muốn truyền đạt không.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro