Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Cậu Ba Về Nhà

Chiều hôm đó, trời vừa sụp tối thì trước cổng nhà họ Trần đã vang lên tiếng xe ngựa. Gia nhân trong nhà nhanh chóng tấp nập ra đón.

— Cậu Ba về!

Tiếng hô vang lên khiến cả nhà lập tức xôn xao.

Cậu Ba, tức Trần Hoài Nam, người đàn ông duy nhất của gia đình họ Trần, cuối cùng cũng về sau mấy tháng đi buôn bán xa.

Mợ Ba nghe tin cũng chậm rãi bước ra phòng khách. Cô không vội vã, cũng không lộ vẻ vui mừng. Đã quá quen với cảnh chồng về nhà như một vị khách qua đường, Mợ Ba chỉ nhẹ nhàng sắp xếp mọi thứ theo đúng bổn phận.

Thảo đang quét sân, nghe tiếng ồn cũng tò mò chạy ra xem. Cô vừa kịp thấy một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ phong trần, bước xuống từ xe ngựa.

Cậu Ba trông bảnh bao, nhưng ánh mắt lại sắc bén, mang theo chút gì đó kiêu ngạo.

Thảo lẩm bẩm:

— Ủa, vậy là chồng của Mợ Ba đây hả?

Chưa kịp nghĩ thêm, Bà Hai đã bước ra, giọng nói đầy uy quyền:

— Con về rồi hả Nam? Đi đường có mệt không?

Cậu Ba cúi đầu chào mẹ, rồi nhìn sang Mợ Ba. Ánh mắt anh ta thoáng qua một tia lạnh nhạt, nhưng vẫn giữ phép tắc:

— Mợ ở nhà vẫn khỏe chứ?

Mợ Ba khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Thảo nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm thấy có gì đó kỳ kỳ. Một cặp vợ chồng mà nói chuyện với nhau còn nhạt hơn nước ốc.

Cô đứng tần ngần, cho đến khi bị Bảy Lựu bóp vai một cái đau điếng.

— Đứng đó mà hóng hớt hả con? Lo dọn dẹp cho xong đi!

Thảo xoa xoa vai, lí nhí:

— Dạ dạ…

Thế nhưng, ngay khi cô định quay đi, Cậu Ba bỗng bất ngờ nhìn về phía cô.

— Cô kia là ai? Người mới à?

Thảo giật mình, chỉ tay vô mặt mình.

— Dạ… Cậu hỏi con hả?

Bà quản gia vội vàng chen vào:

— Dạ, đây là Thảo, mới vô làm hầu trong nhà. Nó hơi khờ nhưng được cái siêng năng lắm Cậu Ba.

Cậu Ba khẽ nhướn mày, nhìn Thảo một lượt. Ánh mắt anh ta sắc bén, làm cô cảm giác như đang bị cân đo đong đếm.

— Khờ hả? Nhìn cũng lanh lợi mà.

Thảo nhe răng cười:

— Dạ, con cũng thấy vậy đó Cậu! Con lanh lắm!

Cả gian nhà bỗng im phăng phắc.

Bảy Lựu lật đật bịt miệng Thảo lại, kéo cô qua một bên.

— Mày bị khùng hả? Ai lại ăn nói kiểu đó với Cậu Ba?!

Thảo bịch miệng, mắt tròn xoe.

— Ủa? Vậy là hông được hả?

Bảy Lựu thở dài thườn thượt.

— Trời ơi! Con nhỏ này chắc tao sống không thọ nổi với mày!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro