
[Duyên gái] [BH] Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe- Chương 29
Giữa cái nắng ban trưa, nơi cạnh ao nước, Linh đang hì hục gánh từng gánh nước cố đổ đầy mấy cái lu. Đây có lẽ gánh thứ mười mà nó gánh liên tục. Dáng người nó tuy không to, chỉ được cái cao thôi nhưng sức nó thì ai cũng biết rồi, từ ngày nó trí nhớ nó hồi phục cái gì nó cũng xông xáo làm. Đang đứng nhìn mấy cái lu đầy nước mà nó mừng ra mặt.
- xong rồi, vậy là có nước đầy lu, hay là mình đi xách nước cho mợ ta, phòng mợ cũng có phòng tắm riêng chắc cũng cần nước.
Nói là làm liền, không nghĩ nhiều xoắn tay áo cao lên, xách sô nước đi một mạch thẳng vô phòng mợ hai.
Đứng trước cửa nó định giơ tay lên gõ nhưng nó sực nhớ lại mợ từng dặn vào phòng mợ thì không cần gõ. Nó đẩy mạnh, cánh cửa bật tung, trong phòng trống trơn, chẳng thấy mợ đâu, nó quay lại cẩn thận đóng lại gài then.
- ủa mợ hai đi đâu rồi cà?
Nó bước vô ngó nghiêng qua lại, chẳng thấy người đâu, chỉ thấy có bộ đồ để trên giường. Nó nghĩ thầm "chắc là mợ đi công chuyện lúc mình xách nước ở ao rồi".
Không nghĩ nhiều, nó mở cánh cửa bên hông phòng ra, cạnh đó là một ao sen, nước ở đây trong vắt, trong đến nỗi nó thấy rõ mặt nó ở dưới. Linh nhanh tay lấy xô múc đầy ụ đem lên. Nó nhìn quanh để xác nhận phòng tắm mợ ở đâu. Nó thấy ở phía đối diện có một tấm màn che khung cửa nhỏ, xung quanh cũng không có cánh cửa nào. Trong lòng Linh đinh ninh đây là phòng tắm của mợ rồi.
Dù cho là ngủ cùng nhau nhưng Linh ít nhiều cũng ngại, nó hay bị mợ la vì không nghe mợ tắm ở đây mà cứ xách đồ chạy xuống nhà dưới tắm, lần nào cũng lâu vì phải đợi từng người tắm.
Linh cẩn thận xách nước đi thẳng vào trong, nó đi nhẹ đến độ không giọt nước nào tràn ra hay vương trên sàn. Bước qua cánh cửa nhỏ đó, đi thẳng vào là một cái bồn tắm rộng cao được bao quanh bằng lớp màng mỏng. Trong bồn có nước và rất nhiều cánh hoa sen được ngâm cùng, nó từ từ đặt xô nước xuống, lấy tay vớt vớt mấy cánh hoa sen.
- thơm quá! hèn chi người mợ lúc nào cũng thơm!
Đang thích thú với mấy cánh sen thì dưới nước bỗng một gương mặt quen thuộc ngoi lên, cả thân thể trắng nõn không một lớp y che, được nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt Linh. Nó bất ngờ đến say mê, nhìn dán chặt vào thân thể ấy, miệng chỉ lí nhí nói được câu:
-M-mợ hai!!!
Hoà vuốt tóc, mở mắt ra thấy Linh đang dán chặt mắt nó vài thân thể mình, Hoà ngồi thụp lại, Linh lúng tung quay đi chỗ khác.
- em..em xin lỗi, em không biết mợ đang tắm!
"sao em vào mà không gõ cửa" Hoà nói trách.
- lúc trước mợ dặn là không cần gõ mà..
"ờ thì...cũng phải kêu mợ chớ đa" Hoà ngại ngùng đáp.
Linh sợ mợ giận lung lắm, nó không dám quay lại nhìn dù chỉ một khắc. Hoà thấy xô nước cạnh chân nó, mợ hỏi:
- xách nước vô đây mần chi đó?
- dạ em định xách cho mợ tắm..
- ai sai em mần đó đa?
- em...em tự làm, hỏng ai sai ai bảo chi hết!
Hoà nhìn tấm lưng nó ướt đẫm mồ hôi cũng thấy thương, dịu giọng xuống bảo:
- quay lại đây!
Linh nghe tiếng mợ bảo nó từ từ quay lại, mợ ngồi sát vành bồn, nhìn nó. Cái bờ vai trắng nõn của mợ khiến nó nuốt nước miếng ừng ực. Tất cả hành động của nó Hoà nhìn thấy tất cả, biết mợ đang nhìn mình nó lãng mắt đi chỗ khác để tránh đi thân thể ngọc ngà của mợ.
"em cởi đồ ra đi, vô đây với mợ" Hoà dịu dàng nói.
"HẢ" Linh quay qua bất ngờ hỏi.
- mợ nói là cởi đồ ra, vào đây tắm cùng mợ!
- nhưng mà...
- lưng em ướt đẫm mồ hôi rồi, tắm chút cho mát!
Hoà đưa đôi mắt đầy sự mệnh lệnh nhìn nó, thấy mợ bắt đầu nghiêm nó không dám cãi, đành cởi đồ ra theo đúng ý mợ. Phải nói đây là lần đầu tiên nó phải tự cởi đồ trước mặt mợ, đã vậy trời còn sáng bửng. Hoà nhìn từng lớp vải trút ra khỏi thân thể người thiếu nữ tuổi đôi mươi kia, đôi mắt mợ như muốn nuốt chửng lấy thân thể ấy.
Đôi má nó bắt đầu ửng hồng như cánh hoa đào, ánh mắt lấp lánh nhưng lại ngại ngùng không dám nhìn thẳng. Nó từ từ bước vào bồn, nước trong bồn không nóng nhưng gương mặt cả hai đã đỏ lên trông thấy.
"đó giờ em có tắm chung với ai chưa" Hoà từ từ đặt tay lên cánh tay của Linh.
Linh ngại ngùng mà lắc đầu.
"em là người đặt biệt của mợ lung lắm nên mợ mới cho tắm cùng đó, với lại mợ sẽ hầu em tắm" Vừa nói Hoà vừa trường người về sau lưng nó.
Dưới làn nước ấy, từng thớ da thớ thịt của mợ nó đều cảm nhận rõ ràng. Hai tay nó nắm chặt lại như đang cố gồng mình vì điều gì. Bàn tay mợ bắt đầu chạm vào vai nó, hơi thở Linh cũng bắt đầu bị cắt khúc. Bàn tay mợ cứ tiếp tục di chuyển, xuống lưng rồi vòng qua eo nó.
Từ nơi vùng gáy, nó cảm nhận được hơi thở của mợ, đôi môi mềm mại của mợ. Bàn tay mợ bắt đầu chạm vào thân thể của Linh, hai tay nhẹ nhàng xoa rồi vuốt khắp người nó.
"mợ hầu em mà có điều chi sai sót, em đừng giận mợ nghen" Hoà thì thầm vào tai nó từ phía sau.
Linh quay người nhanh lại, kéo mợ lại ngồi trong lòng nó, hai tay để hờ trên eo mợ.
"nếu hầu cho em, thì phải nghe lời em" Linh mĩm cười nói.
Hoà nhìn Linh thế này, đột nhiên mợ thấy ngượng.
Không đợi mợ trả lời, Linh ép sát người mợ vào thành bồn, thân dưới của nó đã nằm trọn ở giữa hai đùi của Hoà.
"từ từ em..." Hoà ấp úng nói.
Linh không nghe, hôn lấy đôi môi mợ. Khi môi chạm môi, thời gian như ngừng lại. Nụ hôn say đắm, ngọt ngào và đầy đam mê, như muốn truyền tải tất cả tình yêu và khát khao mà Linh đang muốn dành cho mợ.
Đôi mắt Hoà nhắm nghiền lại, hay tay ôm chặt lấy gáy người mợ thương. Đôi môi Linh rời khỏi môi mợ, bắt đầu hôn dần xuống cổ, bàn tay mợ cũng mân mê tấm lưng của Linh.
Linh hít hà hương thơm từ nơi hõm cổ mợ, hôn một cái thật nhẹ nhàng sau đó nó bắt đầu dùng miệng mút cái làn da ấy. Hoà bây giờ như con mèo nhỏ trong tay Linh, ngoan ngoãn đắm chìm trong từng hơi thở của Linh.
Linh rời tay khỏi eo mợ, nó bắt đầu đưa tay xuống nơi khe đùi của mợ. Bắt đầu tiến sâu vào vùng cấm địa. Đôi tay thon dài của nó mân mê xung quanh, từng khắc chạm, người mợ như có luồng điện chạy qua. Linh áp sát thân thể nó vào mợ, hai cơ thể đã nóng hừng hực giờ đây như thể có thể thêu rụi cả căn phòng.
Mân mê đủ rồi, nó lấy một chân mợ để lên vai nó. Hoà đưa ánh mắt ngỡ ngàng nhìn nó.
- Linh! em..em định mần chi đó?
"suỵt...em mần chuyện em được phép mần!" Linh hôn nhẹ lên môi mợ nói.
Vùng cấm địa giờ đây đã trong tay Linh, nó dùng hai ngón giữa day day nơi hạt đậu bé nhỏ được gieo ở mảnh đất màu mỡ đang trở nên căng cứng. Hoà bắt đầu giật lên từng cơn, Linh nhìn từng biểu cảm gương mặt của mợ mà không thể nào kìm lòng được. Linh kề sát tai mợ thì thầm:
- lỡ đau thì nói em nghe!
"hả" Hoà trả lời bằng giọng run run.
Chưa kịp hiểu, Linh đưa thẳng hai ngón vào trong, Hoà bất giác bấu chặt hai vai Linh.
"Linh ơi" Hoà rên rỉ bên tai Linh.
Linh bắt đầu nhấp những nhấp đầu tiên, nó làm thật chậm, nó không quên nhìn mợ của nó. Hoà giường như đã chìm đắm trong sự khát khao ấy. Linh bắt đầu tăng nhịp của tay lên, cơ thể Hoà cong lên như để tận hưởng từng đầu ngón tay của Linh.
"Linh ơi...Linh ơi" Hoà rên lên từng tiếng đứt đoạn.
Linh càng nghe tay nó càng nhanh hơn, tiếng lỏm bỏm của nước hoà với tiếng da thịt va nhau đan xen là từng tiếng rên khe khẽ của mợ.
"đừng sợ em đau, mợ muốn bấu em bao nhiêu cũng được" Linh thỏ thẻ bên tai mợ.
Hoà lúc này chắc cũng không nghe lời Linh nói đâu.
Lần này Linh dốc toàn sức nhấp thật mạnh, thật nhanh. Hoà ghì chặt lấy Linh, hai tay bấu trên lưng rồi vai của Linh.
"đừng em...mợ sẽ làm đau em đó đa~" Hoà nói.
"em không sao, bây giờ mợ không còn là mợ của em" Linh cắn nhẹ vành tai mợ.
"sao em nói vậy..ưmmm~" Hoà thở gấp
- là Ngọc Hoà của em!
Nhịp điệu tay nó càng ngay một nhanh hơn. Hoà giường như gần đạt đến đỉnh điểm, lúc này đầu óc mợ giường như trống không thứ duy nhất mợ nghĩ đến chỉ có thể là Linh.
"mợ thương em, Linh ơi~" Mợ ôm chặt lấy Linh.
Hai tay mợ ôm chặt lấy nó, từng ngón tay cứ bấu chặt vào lưng Linh. Linh vẫn miệt mài phía dưới của mợ, lâu lâu nó lại cắn nhẹ nơi cổ khiến mợ rên ư ư trong cổ họng, Hoà giờ đây trút bỏ tất cả những gì kiêu sa diễm lệ của mình chỉ còn lại thân thể đầy sự khoái cảm. Những âm thanh ngày một lớn, đột nhiên Hoà bấu thật mạnh Linh rồi ưỡn người về sau:
- Linh ơi mợ...mợ~
Từ tay Linh cảm nhận một dòng nước nóng từ từ lan toả khắp lòng bàn tay , nơi hai ngón tay bị siết chặt. Linh mĩm cười hỏi:
- mợ sao?
Hoà dụi vào lòng Linh.
- mợ mệt...
Linh nhanh chống bế mợ ra giường, lấy khăn lau khổ người mợ, cẩn thận kéo mền lại. Linh định quay lại lấy quần áo thì mợ nắm tay Linh kéo lại.
- không ôm mợ hả đa?
Nhìn gương mặt nũng nịu của mợ, đương nhiên Linh không kiềm lòng được, chui vào mền ôm mợ vào lòng. Từ trong chăn mợ Linh cảm nhận cơ thể mợ lại nóng lên hừng hực, Linh lo lắng hỏi:
- mợ mệt hay sao đó đa? người mợ nóng quá vậy? Hay là tại em để mợ ngâm nước lâu quá?
Hoà lắc đầu, Linh không thấy trả lời chỉ thấy mợ chòm lên nằm trên người Linh.
- mợ không mệt!
- chớ cớ chi mợ lại nóng hỏi vậy đa?
Hoà hôn lên môi Linh, lấy tay Linh đặt lên ngực mợ, mợ gục đầu vào hõm cổ Linh mà nói:
- mợ...mợ muốn hầu cho em nữa.
- mợ vừa nói với em là mệt đó đa!
- tại...mợ nhớ em lắm!
Linh mĩm cười, nó cũng không từ chối, lấy tay buông rèm xuống.
- được, em cho phép mợ hầu em! Hầu đến khi không còn sức nữa mới thôi!
Bởi ông bà ta có câu "Nhất trời mưa- Nhì buổi trưa- Ba vụng trộm" quả đâu có sai.
Thế rồi cả hai lại quấn lấy nhau, có lẽ sẽ mãnh liệt và dữ dội hơn.
**
Tại một ngôi nhà được dựng tạm bợ ở giữa một cánh đồng hoang, Phúc đang ngồi dựa lưng nhìn vào cái chân bị thương của hắn. Có lẽ con nước ấy khiến hắn thành ra như thế, đang ngôi mong lung thì cánh cửa từ từ hé ra, một người đàn ông đội chiếc nón lá rách te tua, cùng một bộ đồ đầy những mảng chấp vá. Người đó ngồi xuống từ từ móc trong túi áo một nắm cơm trắng được bọc cẩn thận bằng lá chuối xanh.
- nè cậu ăn đi! Hôm nay tôi đi xin chỉ có bây nhiêu đủ mua hai nắm cơm thôi.
Phúc chụp lấy nắm cơm, Phúc mở ra mà ngấu nghiến. Phúc vừa ăn vừa cười như đứa trẻ được quà.
- cảm ơn anh, mà anh tên gì, từ hôm anh cứu tui tới giờ tui chưa biết tên anh?
- tôi tên Hậu!
" mai tui về lại nhà sẽ bảo cha tôi đem thật nhiều tiền đến đây cảm tạ anh" Phúc vui vẻ trả lời.
Hậu từ từ cởi bỏ chiếc nón lá xuống, móc từ trong tui ra một tờ giấy được xếp gọn gàng, đưa cho Phúc.
- tôi nghĩ cậu không về nhà thì tốt hơn
Phúc nghe Hậu nói, nụ cười tắt hẳn.
- ý anh là gì?
- anh đọc tờ giấy đó đi!
Phúc nghi hoặc mở tờ giấy ấy ra, đập vào mắt Phúc là ảnh hoạ chính hắn với dòng chữ to tướng "Lệnh Truy Nã". Trên đó ghi đầy đủ tên họ của Phúc và hơn hết các tội danh mà hắn đang mang, cuối tờ giấy còn có hàng chữ "ai bắt được sẽ thưởng một trăm đồng Đông Dương". Phúc đưa đôi mắt dè chừng Hậu.
Hậu có lẽ đã đọc thấu tâm can hắn, bèn nói:
- tôi không bắt cậu đâu.
- vậy tại sao cậu lấy mãnh giấy này về?
- mãnh giấy này được treo ở từ đầu làng cho tới cuối làng rồi, nay mai chắc tận làng hạ cũng biết. Tôi chỉ lấy về cho cậu xem thôi.
Phúc đặt mãnh giấy xuống, đôi mắt dần trở nên bần thần nhưng hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh trả lời Hậu.
- thì sao, cha tôi là lý trưởng quen biết biết bao chức sắc, cũng không mần gì được tới tôi!
"tôi e là đến cha cậu cũng không cứu được" Hậu điềm nhiên trả lời.
- ý anh là gì?
- hôm qua tôi đi xin, có nghe ngóng được rằng ông lý trưởng đã bị thôi chức, hơn hết cái ao sau nhà anh không biết là do trời nắng quá hay sao, trong lúc lục soát nhà cậu đã phát hiện rất nhiều bao gạo ở dưới đó. Còn một chuyện còn kinh khủng hơn...
Nghe đến đây mặt Phúc dần tái sầm lại, hắn bắt đầu nuốt từng ngụm nước bọt một cách khó khăn.
- chuy-chuyện gì nữa?
- phía dưới đáy áo có một bộ xương người!!!!
Đôi mắt Phúc mở to, tròng trắng lộ rõ, ánh lên sự hoảng loạn và tuyệt vọng. Hơi thở gấp gáp, từng nhịp thở như muốn xé toạc lồng ngực. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, từng giọt lăn xuống má, Hậu thấy lạ bèn hỏi:
- nè cậu sao đó?
- à không có gì...
"tôi nghĩ anh nên ra thú tội" Hậu nói.
- anh điên hả? bây giờ tôi thú tội chẳng phải có con đường chết hay sao?
- tôi nghĩ trên đời có nhân có quả, nếu cậu làm sai mà biết hối cải thì có khi người mà cậu làm hại người ta cũng tha thứ cho cậu thôi.
"mày chỉ là thằng ăn xin mày biết cái gì" Phúc gắt lên.
- phải, bây giờ tôi là kẻ ăn xin hèn mọn nhưng trước kia thì không?
Phúc nghe Hậu nói mà bật cười.
- ăn xin mà cũng có trước kia với bây giờ...
- trước kia tôi cũng như anh, cũng có gia đình êm ấm, tiền bạc đề huề, vợ đẹp, ấy mà tôi sống bậy với con vợ tôi nên thành ra trời phạt...
- thôi thôi...đó là chuyện của mày, tao với mày khác, mày cứu tao một mạng, tao sẽ trả ơn sau, còn bây giờ mày cho tao ở tạm lánh thân ở đây.
Hậu đành thở dài lắc đầu.
Phúc đưa đôi mắt nhìn xa xăm, tròng mắt giãn to, ánh nhìn hoang dại, như thể đang tìm kiếm một lối thoát cho chính hắn.
**
"đây là đâu? Hoà ơi, Thuỳ ơi, hai đứa đi đâu hết rồi" Tiếng Cầm vang lên.
Trong một không gian kỳ lạ, Cầm bước vào một khu rừng bí ẩn, nơi ánh trăng mờ ảo len lỏi qua những tán cây cổ thụ cao vút. Mặt đất phủ đầy lá khô, mỗi bước chân Cầm đi vang lên những âm thanh rì rào như tiếng thì thầm của những linh hồn.
Không khí lạnh lẽo và ẩm ướt, mang theo hương thơm của đất và cây cỏ. Những đốm sáng nhỏ li ti bay lượn xung quanh, như những con đom đóm phát sáng trong đêm tối. Xa xa, bạn nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, hòa cùng tiếng gió thổi qua những cành cây, nơi cuối đường Cầm thấy một bóng dáng quen thuộc.
- ai đó? Là ai?
"chị Cầm!" một giọng nói vang lên văng vẳng.
- ai? ai giả thần giả quỷ gì đó?
Cầm tuy sợ nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn.
"là em đây, Hạ đây" giọng nói ấy lần nữa vang lên.
- Hạ!!!
Cầm chạy thật nhanh đến, nhưng đóm sáng li ti bỗng sáng bừng lên, Hạ với tà áo dài trắng thướt tha, vẫn gương mặt ngày nào, Cầm chạy thật nhanh về phía Hạ, mở rộng vòng tay ôm lấy người con gái mà Cầm ngày nhớ đêm mong.
Hạ từ từ dang rộng vòng tay ôm lấy Cầm, Cầm sà vào lòng cô mà khóc nức nở. Đôi bàn tay dịu dàng của Hạ vuốt ve mái tóc Cầm.
"chị nhớ em lắm, em ở đâu? em về với chị đi" Cầm nghẹn ngào nói.
Hạ không trả lời đưa đôi mắt âu yếm lẫn chút u buồn nhìn Cầm. Đôi mắt ấy trong ngần đến lạ kì, bỗng gương mặt Hạ dần biến thành gương mặt Trinh rồi cả thân thể tan biến dần.
"Không!! Hạ!!! Đừng đi!" Tiếng Cầm hét lên.
Ông Bảy canh mộ vội vàng lay người Cầm.
- nè dậy! Dậy!!!!
Cầm giật mình bừng tỉnh giấc. Đưa đôi mắt xung quanh tìm kiếm điều gì đó.
" bây mợ cái gì mà um sùm vậy đa?" Ông Bảy từ tốn hỏi.
Cầm không trả lời câu hỏi của ông mà hỏi ngược lại:
- sao con ở đây?
- trời đất cơi, bây không nhớ gì hả đa? Tối qua bây uống rượu trước mộ con Hạ tới khuya, than khóc ỉnh oi tới nỗi ngất liệm, tao đưa bây vô đây, nếu để bây nằm tới sáng ở ngoải thì cái mộ không có cái gì của con Hạ là có xác mày.
Nghe ông nói Cầm lấy tay đập vào đầu mình cho vơi bớt đi cái nhức cái đau.
" nè, uống miếng canh giải rượu đi" Ông bảy đưa cho Cầm một chén canh nhỏ.
" ông đưa con vô rồi còn mần chi cho cực vậy đa" Cầm nói trong sự ái ngái.
- thiệt là tao thấy mày khổ sao đâu đó đa, lập cho nó cái mộ mà không có cái gì của nó hết, lâu lâu lại ra than khóc với cái mộ không. Chi vậy con?
"chứ bây giờ con biết em ấy ở đâu, thà như vậy mà con còn có chỗ tới lui mỗi lần thấy nhớ" Cầm buồn bả trả lời.
- cũng gần chục năm, có khi xác nó rũ luôn rồi, mà bây cứ nuôi hy vọng nó còn sống sao? Nó mà còn sống chắc gì nó không kiếm mày.
- con đã hết hy vọng em Hạ còn sống, chỉ mong tìm được hài cốt của Hạ thôi...
Cầm đặt chén canh xuống, xỏ đôi guốc rồi từ từ đứng dậy.
- thôi con về, cảm ơn ông nhiều lắm.
Ông bảy lắc đầu nhìn Cầm bước đi.
Cầm đi ra đến mộ Hạ, mợ dừng lại, đưa đôi mắt như hai hồ nước sâu thẳm, lấp lánh những giọt lệ chưa kịp rơi, phản chiếu nỗi đau và sự mất mát. Ánh nhìn của Cầm dịu dàng nhưng đầy u buồn, như thể đang tìm kiếm một hình bóng quen thuộc trong không gian vô tận. Mỗi cái chớp mắt như một lời thì thầm, một lời cầu nguyện mong manh gửi đến người đã khuất, Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro