
[Duyên gái] [BH] Trăng tròn rồi Mợ gả cho em nghe- Chương 26
Những tiếng bước chân cứ dồn dập tiếng về phía rừng tre. Những bóng người cứ hằn lên những thân tre trải dài trong bóng tối cùng ánh trăng lúc mờ lúc tỏ qua những áng mây. Thuỳ cùng Cầm bước từng bước cẩn thận cùng nhau, mỗi bước chân cả hai tưởng chừng như ngừng thở, mọi thứ đều diễn ra hết sức cẩn trọng.
"thưa cô út chốc nữa đây chúng ta sẽ đi sâu vào rừng, nơi đó rễ tre vừa cứng vừa nhọn, cỏ cây cũng rậm rạp, tui e rằng sẽ có rắn độc, chúng ta có nên thắp đuốc không" một anh lính cất tiếng hỏi nhỏ.
- không! đuốc chỉ thắp lên khi chúng ta thấy người, bây giờ thắp đuốc chẳng khác nào chúng ta đang tự nói với bọn chúng rằng chúng ta đang ở đây!
Thuỳ kiên định mà trả lời. Anh lính cũng hiểu ý của Thuỳ cũng không nói gì thêm cứ y lời Thuỳ mà làm. Không gian bốn bề cứ thi thoảng lại bị từng cơn gió lay động, tiếng cú đêm cứ vang lên văng vẳng khiến Cầm thấy sởn gai óc.
Càng vào sâu, rẽ tre càng nhiều, đường đi lại gập ghềnh khó đi, hai chị em nương nhau mà đi. Đi một đoạn Cầm kéo em lại nhanh, thêm bước nữa Thuỳ giẫm ngay đầu con rắn hổ. Thuỳ lấy tay che miệng lại tránh bản thân quá sợ hãi mà hét toáng lên.
Một anh lính tất nhanh dùng cây đuổi doạ cho nó đi, con rắn như thấy được mối đe doạ nó cất cao mang lên, những tiếng khè cứ vang lên. Anh lính không dám tay không mà bắt cứ dùng cây hù doạ nó. Cũng may thay Cầm nhanh trí dùng một que diêm đánh lửa ném vào nơi con rắn đang cất mang, có chút lửa nó cũng trở nên sợ hãi, cất mang lại trường nhanh đi.
Cả hai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Cầm quay qua bảo Thuỳ:
- chị nghĩ mình nên thắp đuốc, mình không biết sâu bên trong còn những gì, cứ mò mẫm trong bóng đêm như thế quá nguy hiểm!
Thuỳ im lặng suy nghĩ, Cầm nói đúng, cứ như thế người chưa tìm thấy mà bản thân có khi gặp nguy hiểm trước, lại còn có những người vô tội ở phía sau. Suy nghĩ một lúc Thuỳ cất tiếng:
- Thắp đuốc!
Từng chiếc đuốc được mang theo dần được những ngọn lửa bao trùm, những ánh đuốc soi sáng một gốc khu rừng, cảnh vật hiện hữu rõ ràng trong từng đôi mắt.
Có ánh đuốc những bước chân cũng dễ dàng hơn, đột nhiên Cầm sững người lại. Thuỳ nhìn Cầm:
- chị cả, chị sao vậy?
- em có nghe gì không?
Thuỳ nghe Cầm hỏi, cô dơ tay ra hiệu mọi người giữ yên lặng, lắng tai nghe. Từ cuối khu rừng vang lên tiếng khóc la, nó không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, cứ vang lên rồi lại tắt lịm đi. Thuỳ nhìn quanh định hướng tiếng khóc ấy phát ra từ phía nào.
Cầm chỉ tay về hướng bên trái "là hướng này".
Nhanh như cắt cả đoàn người đi theo hướng của Cầm chỉ.
**
Sau cú đánh trời giáng của Tọt khiến Linh ngã xuống nằm im, Tọt cứ hôn vào vai rồi cổ Linh, nãy giờ nó cứ loay hoay trên người Linh. Cái da thịt của con gái mười tám đôi mươi khiến cho nó mê muội. Chiếc quần của nó sắp bị đâm thủng bởi cái thứ ghê tởm của những gã đàn ông đê hèn.
Hoà gào lên trong sự đau đớn, mợ giá như người nằm đó là mình chứ chẳng phải Linh. Mợ nhìn người con gái mình thương, năm lần bảy lượt vì mình mà đánh đổi mạng sống. Lần này, lại lần nữa cũng vì mình mà rơi vào nguy hiểm, nhưng cái nguy hiểm này nó khiến tâm can mợ đau gấp bội phần.
- Linh ơi! Mợ xin lỗi em...Linh ơi!
Từng tiếng nói của mợ cứ vang vọng trong tâm thức của Linh. Sâu thẳm nơi tâm thức của nó, nó tự hỏi rằng "là ai? là giọng nói của ai mà khiến mình đau lòng đến vậy? là giọng nói của ai mà quen thuộc đến vậy? là ai chớ?".
Những lời nỉ non, cầu xin cứ vang lên liên hồi, nhưng buồn thay Phúc giờ đây chỉ thấy hả hê, nhìn thấy mợ càng van xin, càng yếu mềm hắn lại thích thú.
- tôi lạy cậu, trăm lạy cậu, cậu làm gì tôi cũng được thả Linh ra đi, tôi xin cậu!
- đúng rồi, van xin tao đi, haha..Tọt mày làm lẹ lên tao muốn thấy con ả này đau khổ!
- cậu Phúc! Linh ơi Linh!
Lần nữa tâm thức Linh dần hiện ra từng hình ảnh của mợ, gương mặt mợ hiện rõ ràng trong trí nhớ nó "mợ hai, là mợ hai, mợ hai gọi mình!".
Tọt nghe Phúc giục, tay nó run run vì khoái cảm từ từ mân mê chiếc cúc áo đầu tiên. Nó không hề biết rằng đôi hàng mi của Linh đang dần cử động, trong một khắc nào đó, Linh mở bừng đôi mắt nó, nhìn thấy Tọt đang đè trên người nó. Rất nhanh Linh dùng tay bấu chặt nơi hạ bộ của Tọt, đôi mắt Linh trừng lên thì cùng lúc đó Tọt la lên trong đau đớn "AAAAAAAAAA".
Linh tung gối thẳng vào bụng nó, Tọt vừa đau đớn "cái kia" vừa đau thêm cái này khiến nó nằm vật ra đất mà than trời.
Linh bật người dậy nhìn thẳng vào Phúc, lúc này hắn còn đang đơ người nhìn Linh. Bên ngoài bỗng sấm chớp liên hồi, ánh sáng nhoáng lên làm Phúc thấy rõ gương mặt đầy đáng sợ. Hắn giựt bắn mình mà lùi lại. Linh nói:
- thả mợ hai tao ra nếu mày không muốn chết!
Từng lời nói Linh phát ra đầy sự đe doạ. Phúc giả điệu bộ bình tĩnh:
- mày đừng có hù tao, bây giờ mày cũng chỉ là đứa con gái tầm thường thôi, mày mất trí nhớ mày quên hả? Tao đánh mày chết còn được đó đa!
Linh không nhiều lời, một tiếng "vút" lướt qua, Linh đã áp sát Phúc, chẳng ngần ngại Linh tặng cho Phúc một cú đấm khiến hắn loạn choạng, Linh vẫn chưa có ý định dừng lại, Linh bắt lấy tay cầm dao của Phúc, một tay giữ chặt một tay bẻ cổ tay hắn ngược lên. Đau quá khiến tay hắn không còn lực rơi ngay con dao xuống đất. Linh dùng chân đạp thẳng vào gối hắn, không bị gãy nhưng khiến Phúc mất thăng bằng mà ngã xuống Linh nhanh chống dùng gối quì xuống, chấn thẳng vào xương sống hắn, dùng tay đè chặt mặt hắn xuống đất.
Trong một chốc ngắn ngủi Phúc nằm gọn trong tay Linh.
- tao không thích nói nhiều! tao lại càng không thích những kẻ nói nhiều!
- tha, tha cho tui...tui chưa có làm gì mợ hai cô hết...
Linh nghe hắn mở miệng ra là lại càng câm phẫn, nó lại càng ấn mạnh gối xuống, lực ấn như thể toàn bộ xương ở vùng đấy gần như nứt ra. Phúc đau đến độ mặt hắn tím tái cả.
"câm miệng!" Linh lạnh lùng đáp.
Hoà nhìn Linh từ sau lưng, nhìn người con gái vừa gọi mình bằng hai tiếng "mợ hai" kia. Nước mắt Hoà trải dài trên khoé mắt. Lâu lắm rồi Linh mới lại gọi Hoà như thế, nhưng khoan vui mừng Hoà cất tiếng:
- Linh! đừng em! em giết người đó đa!
Nghe tiếng Hoà, cơn thịnh nộ trong Linh dần chìm xuống Linh không giữ mạnh hắn nữa. Phúc như được sống lại, nãy giờ hắn quơ quào tay, bàn tay hắn đã gôm đủ một nắm đất. Thấy Linh lơ là hắn cố hết sức ném đất thẳng vào mắt Linh. Linh bị bất ngờ không né được, Linh bật người nhanh ra, lấy tay ra sức dụi, trong cơn đau nó vẫn cố gắng đứng che chắn trước mợ, dù đau nó cũng không nhắm chặt hai mắt mình lại, cố gắng nhướng lên nhìn mọi thứ.
Phúc cố gắng đứng dậy ôm cái thân thể đau nhức mà chạy ra ngoài, trước khi đi ra hắn còn không quên ôm túi vàng theo. Vừa bước ra hắn thấy cách không đến mười bước chân gần chục ánh đuốc. Hắn hiểu ra mình đã bị lộ vội vàng chạy đi cùng mấy chục lượng vàng.
Thuỳ cùng Cầm từ xa đã thấy thấp thoáng bóng người chạy đi. Thuỳ lên tiếng:
- Phía trước có người, hình như có một căn chồi, nhanh lên mọi người!
Ở đây, Hoà nhìn Linh đau mà lòng dạ xót xa.
- Linh, em sao rồi, Linh ơi.
"đây, em đây" Linh cố gắng mở mắt nhìn mợ, nó mò mẫm dưới đất tìm con dao cắt dây cho mợ.
Những sợi dây được cắt đứt ra, Hoà ôm chầm lấy Linh. Linh cũng ôm mợ vào lòng vỗ về:
- em ở đây, mợ đừng sợ!
Hoà như một đứa trẻ mà khóc oà lên.
- mợ sợ lắm, mợ sợ em có gì lung lắm!
- không sao nữa rồi, em có chuyện chi đâu!
Cầm nghe thấy tiếng em mình trong chồi vội vàng bước vào. Ánh đuốc trong tay Cầm soi sáng mọi thứ trong căn chồi tồi tàn ấy. Cầm bỗng sững sờ khi nhìn thấy Trinh đang không mảnh vải che thân. Đôi mắt vô hồn, trên người đầy rẫy vết thương. Cầm không tin vào đôi mắt mình nữa, đôi môi mấp mái:
- TR..INH...
Nghe tiếng người thương Trinh quay qua nhìn, đôi mắt vô hồn ấy khi nhìn thấy Cầm mừng rỡ rồi vụt biến thành đôi mắt tan thương. Trinh không nói gì cả, chỉ lắc đầu nhẹ một cái rồi từ nơi khoé mắt cứ tuôn ra hai hàng lệ như thể "làm ơn đừng nhìn em, đừng nhìn em trong bộ dạng này".
Thuỳ chia người ra, một nữa ở lại với Cầm, còn lại theo Thuỳ đuổi theo Phúc. Những ngọn đuốc cứ thế sáng rực cả khu rừng tre trong đêm.
Cầm quay lại đưa ngọn đuốc cho anh lính chỉ tay vào gốc chồi, nói:
- có một tên ở ngay góc trái lôi nó ra, không được mang đuốc vào!
Y lệnh Cầm, trong không gian mờ ảo Tọt bị lôi ra ngoài trói lại. Linh đỡ Hoà dậy, Cầm vẫn nhìn chăm chăm Trinh mà hỏi Hoà:
- tại sao Trinh ở đây? sao mà thành ra như vậy?
Hoà trả lời trong nước mắt:
- có lẽ Trinh đến đây cứu em nhưng bị Phúc bắt lại, rồi hắn...
- hắn thế nào?
- trong cơn say đã...làm nhục Trinh!
Cầm không chớp mắt một cái, nghe không sót một từ, sao trái tim Cầm lại đau đến thế. Cầm nấm chặt tay mình lại.
- Linh! dìu mợ ra ngoài, bảo người đưa về!
- chị cả để em đưa Trinh về, tại em mà Trinh...!
- chị nói hai đứa về trước đi!
Cầm quát lớn khiến Hoà cũng phải sợ mà im bặt.
"thôi nghe lời mợ cả đi mợ, để em đưa mợ về" Linh dìu mợ mà từ từ ra ngoài.
Căn chồi chỉ còn lại Cầm và Trinh. Cầm tiến đến quì xuống mà cởi trói cho Trinh. Nhìn cổ tay đầy vết xước, máu cũng nhuốm đầy cổ tay Cầm biết Trinh đã vùng vẩy ra sao. Vuốt lại tóc cho Trinh, Cầm dùng đôi tay run run của mình mở chiếc áo sơ mi của Phúc khi nãy quăng cho Trinh, thân thể Trinh dưới ánh trăng bên ngoài soi vào cũng đủ để Cầm thấy rõ từng vết cào vết xước. Trinh cất giọng run run:
- đừng nhìn em!
Cầm không biết tại sao lại khóc, Cầm nhìn quanh tìm lại từng manh y phục của Trinh mà ôm lại. Cầm cẩn thận ôm Trinh tựa vào lòng mình.
- để tôi mặc lại cho em!
Cầm từ từ mặc lại chiếc áo bà ba đỏ ngày nào mà Trinh vẫn mặc, đưa tay định cày lại cúc thì Cầm nhận ra chẳng còn chiếc cúc nào. Đôi bàn tay Cầm run lên bần bật, đôi vai Cầm run lên vì khóc. Tựa lưng Trinh vào vách, mặc lại chiếc quần lụa trắng đã dính đầy bùn đất cho Trinh, nhìn hai đùi Trinh, một dòng máu đỏ đã khô hằn trên lớp da ấy, Cầm cắn chặt môi mình lại.
Mặc lại hết cho Trinh, Cầm ra bên ngoài nhìn, gọi một anh lính lại.
- cởi áo cậu ra!
Mặc dù không biết Cầm muốn gì nhưng là lệnh thì phải làm theo. Cậu lính cởi chiếc áo ngoài ra, chỉ còn độc chiếc áo ba lỗ, cậu ta rùng mình vì lạnh.
Cầm cầm chiếc áo quay trở vào, nhẹ nhàng khoác lên người Trinh, cài cúc lại cẩn thận. Trinh vẫn ngồi im bặt, chẳng còn là chú chim hót líu lo khi thấy Cầm nữa. Cầm nhìn mà lòng đau đến lạ kì.
- để tôi đưa em về!
Không đợi Trinh trả lời, Cầm bế Trinh lên trong lòng mình, lúc này đây Trinh không la cũng không hét, cô nằm im trên tay Cầm, gục mặt vào lòng Cầm. Qua lớp áo Cầm cảm nhận nước mắt Trinh đã ướt đẫm cả áo mình. Cầm không nói gì chỉ bế Trinh trong lòng bước từng bước về.
**
Những tiếng bước chân cứ rượt đuổi nhau trong đêm cứ dồn dập, những ánh đuốc cứ bập bùng trong những dãy rừng tre thăm thẫm.
"các anh chia ra thành hai hướng, tuyệt đối không để hắn thoát" Thuỳ nói.
Hai cánh lính chia ra vòng quanh khu rừng tre, ánh đuốc cứ sáng rực. Phúc nấp ở một bụi tre mà thở. Vừa thở hắn vừa quan sát. Thuỳ đứng im nhìn quanh, Phúc thấy vậy nép sát mình hơn. Thuỳ một mình cầm đuốc đi theo sau.Nhận ra tình hình không thể nào trốn thoát được, Phúc thấy thế bèn làm liều, từ từ tiến đến, thân hình to lớn của hắn nhanh chống dùng tay siết cổ Thuỳ từ phía sau.
Nghe tiếng động tất cả lính của Thuỳ quay lại, Thuỳ đang có vùng vẫy dưới cánh tay Phúc. Thấy người quay lại, Phúc quát to:
- đứa nào tiến đến tao siết cổ nó!
Thuỳ nhận ra là tiếng của Phúc, cô trừng mắt mà cố gắng ngước nhìn.
- lần trước chị tao tha cho mày rồi, mày không biết hối cãi hả?
- im miệng lại!
Thấy cô út bị Phúc bắt làm con tinh, không ai dám tiến đến một bước, Phúc kéo theo Thuỳ mà lùi nhanh, ánh mắt hắn vẫn luôn đăm đăm nhìn bọn lính lác kia.
- mày khôn hồn thả tao ra! mày mà động đến cả tao thì mày chỉ có con đường chết.
- bây giờ thả mày ra tao có sống không? trước sau gì cũng chết vậy thì tao lôi thêm một người!
Thuỳ nghe giọng hắn gầm gừ, Thuỳ không biết hắn đang định giở trò gì.
- mày định làm gì tao?
- sợ hả? án sát sứ oai phong lẫm liệt vậy mà cũng sợ chết hả?
Thuỳ bình tĩnh cố gắng âm thầm ra hiệu bằng tay cho người của cô lén bộc sau lưng hắn.
- chết ai mà không sợ, mày cũng đang sợ chết mới giữ tao hay sao?
Bị nói đúng tim đen, hắn cố tình siết cổ Thuỳ mạnh hơn khiến Thuỳ phải nhăn cả mặt.
- câm miệng mày lại đi, chị em mày toàn là một lũ đàn bà gai mắt tao!
Nói dứt câu hắn nghe tiếng động sau lưng vội quay lại, thấy mình bị bao vây từng cây súng chỉa thẳng vào hắn, hắn trừng mắt mà nhìn Thuỳ.
- ngó bộ người của mày cũng coi thường mạng sống mày vậy sao?
- thả tao ra, may ra tao sẽ giảm nhẹ tội cho mày!
Phúc cười phá lên, hắn càng siết chặt tay khiến Thuỳ không thể nào thở nỗi, tay Thuỳ cố gắng đẩy tay hắn ra nhưng sức cô nào có thấm thía gì hắn. Phúc quát lên:
- TAO NÓI RỒI TỤI BÂY BƯỚC ĐẾN TAO SIẾT CHẾT NÓ!
Phúc cứ lùi, đôi mắt hắn càng dữ tợn hơn, tay hắn cũng siết mạnh hơn. Hắn cứ lùi mà không để ý phía sau là bờ sông, đến khi hắn phát hiện thì cũng là lúc hắn hụt chân rơi thẳng xuống sông cùng Thuỳ.
Mọi người vội vàng chạy đến, người thì gọi "cô út" người thì quăng súng định nhảy xuống nhưng bị ngăn lại. Nước ở đây siết đến độ đêm khuya vẫn thấy được những cơn xoáy nước rõ ràng. Ai cũng hoang mang tột đột.
"để tôi về báo mợ cả thêm người, các anh chia nhau tìm dọc theo bờ sông" một người cứng tuổi nhất trong nhóm cất lời.
Cứ thế một mỗi người tẻ nhau mà tìm dọc bờ sông, "cô út" từng tiếng gọi cứ vang lên. Ánh trăng in trên mặt nước cũng mờ dần để nhường cho ánh bình minh.
**
Cầm về đến nhà, đưa Trinh về phòng mình nhẹ nhàng đặt cô xuống giường mình, Cầm vuốt lại tóc tai cho Trinh. Suốt đoạn đường đi Trinh khóc ướt đẫm cả áo mợ, khóc đến nỗi bây giờ mệt ngủ chẳng biết gì. Cầm nhẹ nhàng đắp mền cho Trinh, nhìn Trinh một chốc Cầm định rời đi thì bỗng nghe Trinh nói:
- đừng...đừng đụng vào tôi...đừng...đừng...
Cầm vội vàng ngồi xuống, tay chân Trinh quơ quào dữ dội, Cầm đành ôm cô lại. Nhận được cái ôm của Cầm, Trinh dịu lại, trong cơn mê Trinh cũng khóc. Cầm ngồi dậy lau nước mắt cho cô, trong con mê Trinh nói:
- chị Cầm ơi, cứu em...mau đến cứu em...
Cầm sững người nhìn Trinh, trong cơn mê người cô ấy nghĩ đến vẫn là Cầm, thử hỏi ngay lúc đó người mà Trinh nghĩ sẽ đến cứu mình là ai? Chính là Cầm!
- tôi xin lỗi em, tôi đến quá muộn...!
Cầm cứ ngồi đó chon đến khi Trinh chìm hẳn vào giấc ngủ. Cầm âm thầm đi ra ngoài, không biết mợ cả nghĩ gì chỉ thấy mợ ôm lòng ngực trái mình lại.
Hoà được Linh dìu đến phòng Cầm, thấy em Cầm lấy lại bình tĩnh hỏi:
- sao em không ngủ đi?
- Trinh sao rồi chị?
- ngủ rồi!
- chuyện của Trinh...
Hoà ngập ngừng hỏi, Cầm cũng hiểu ý em.
- chị cũng không biết, Trinh vì gia đình mình, chúng ta phải có trách nhiệm! em cứ nghỉ ngơi đi chị sẽ tính sau.
Hoà nhìn Cầm, mợ thấy trong đôi mắt chị mình có điều chi khác lạ. Định hỏi nhưng rồi lại thôi, Hoà biết lúc này tâm tư chị mình cũng đang rối bời.
"mợ cả mợ cả" Bên ngoài truyền vào tiếng kêu gấp rút.
Cầm chạy ra thì thấy đó là lính đi theo Thuỳ, thấy điệu bộ hớt hãi, Cầm vội vàng hỏi:
- chuyện gì?
- cô út bị tên bắt cóc kéo theo rơi xuống sông rồi!
Nghe đến đó Cầm sững người.
"trời ơi, út Thuỳ" Hoà la lên rồi ngất liệm đi trong tay Linh. Linh nhanh chống đưa mợ về phòng.
Cầm cố gắng gượng lại để không khuỵ xuống, mợ ngước lên trời mà rằng:
- ông trời ơi, nhà con gây lỗi lầm gì sao mà hết chuyện này đến chuyện khác ập vào nhà con vậy?
Ông trời giường như cũng buồn cùng Cầm mà trút cơn mưa xuống cùng cõi lòng người chị cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro