Chương 1: Kết quả của việc em gái phản kháng
“Con không cần! Con không cần! Chính là không cần!”
Ngọc Mai vừa bước vào sân, liền nghe được trong phòng chính truyền đến âm thanh khóc nức nở cùng tiếng kêu to của em gái.
Cô đem sọt trên vai gỡ ra, để xuống. Bên trong chứa hơn nửa sọt bồ công anh cùng xa tiền thảo còn đọng cả sương. Đây là từ sáng sớm cô đã lên núi đào về mới có được.
Đem tất cả đổ ra sân đất trống trước nhà, dùng tay trải đều chúng ra, chờ thái dương tới đem sương sớm trên lá cây phơi khô, lại lấy tới cho thỏ ăn.
Trong phòng, tranh chấp vẫn còn chưa ngưng. Ngọc Mai đứng dậy, vỗ vỗ bụi và cỏ còn vương trên quần áo, từ ống quần gỡ ra hai cái trái gai nhỏ, đem đến chân tường chỗ ụ rác bỏ vào. Lại đi đến lu nước bên góc sân múc một gáo nước, rửa sạch sẽ tay sau đó mới vào nhà bếp.
Trong lòng bếp, lửa đã tắt nhưng vẫn còn chút than hồng. Cô giở nắp nồi, thấy trong nồi cơm đã chín, từng hạt tròn tròn, trắng tinh, thơm lừng.
Nồi kế bên, bí đỏ cũng đã nấu đến mềm lạn, cùng gạo hòa hợp nhất thể ánh lên màu vàng ngon mắt, lại tỏa ra làn khói thơm dịu ngọt ngào.
Kiểm tra đồ ăn đã ổn thỏa, Ngọc Mai mới khảy phân tro, đem củi lẫn than hồng lấp lại. Động tác thuần thục như mây trôi nước chảy đến vậy chắc hẳn là đã làm không dưới trăm lần.
Qua mỏng manh bức tường bằng da, có thể nghe được cách vách trong phòng như cũ ở khóc. Chỉ là âm thanh so với vừa rồi thấp rất nhiều, không biết là khóc mệt mỏi, hay là do một bên đã thoái nhượng.
Đánh giá tình hình, lại đợi thêm chốc lát, cô mới đề thanh nói: “Mẹ ơi, cơm sáng đã chín, bây giờ ăn cơm hay chốc nữa?”
“Trước đem cơm của cha con cùng a Cường đưa qua cái ruộng đầu tiên đi, bọn họ hôm nay ở bên dòng suối gần miếng đất đó đào lạch nước.”
Trương Ngọc Hoa ở cách vách đáp lời, thanh âm ngày càng gần, còn chưa nói hết câu, đã thấy bà đi tới cửa bếp, thần sắc có vài phần phiền muộn.
“Dạ” Ngọc Mai từ tủ chén lấy ra mấy cái chén. Trong đó, hai cái chén lớn múc tràn đầy ba muỗng bí đỏ cháo. Trong nồi cháo lập tức thiếu một nửa, lộ ra phía dưới hai cái trứng gà.
Cô vớt trứng lên, bỏ vào gáo nước lạnh, chờ trứng gà hơi nguội, cầm lấy một trứng lột vỏ, lại cắt thành hai nửa, đặt ở mỗi chén cháo lớn một nửa.
Thấy động tác nhanh nhẹn, không chút hoang mang của cô, Trương Ngọc Hoa nhíu chặt mày thoáng buông lỏng ra chút. Lại bất đắc dĩ thở dài: “Ngọc Trân như thế nào liền không hiểu chuyện...”
“Em còn nhỏ mà”. Ngọc Mai ngẩng đầu đối với bà cười nói, tay vẫn không ngừng đem cơm sáng bỏ vào giỏ tre.
“Đều 17 tuổi, nơi nào còn nhỏ? Tất cả là tại cha con, cứ chiều chuộng, Trân nó muốn đi học, liền cho đi học, còn học nhiều năm như vậy, đều cho nó học hư, tâm cao ngất! Vừa rồi còn cùng mẹ ồn ào muốn thi đại học, nói cái gì mà muốn vào thành, muốn tiến tới. Đại học muốn thi là thi? Trong thành lại nói muốn đi là đi được? Nếu thật dễ dàng cỡ đó, như thế nào chúng ta trong thôn một con từ ổ gà bay ra phượng hoàng đều không có? Người a, vẫn là muốn làm đến nơi đến chốn.” Trương Ngọc Hoa lải nhải.
Ngọc Mai chỉ an tĩnh nghe, đem mặt khác bốn cái chén nhỏ ở trên kệ bếp bày ra, mỗi chén đều múc hai muỗng cháo lưng, còn thừa lại một cái trứng cũng đã nguội, cô cũng lột rồi cắt ra hai phần đặt vào hai chén cháo.
Mà Trương Ngọc Hoa cũng không cần đáp lại, “Trần gia như vậy Trân nó còn không hài lòng, một dạ liền tưởng ra bên ngoài chạy. Con nhỏ này đọc sách thật đọc hồ đồ, trong thành có cái gì hay ho, đáng giá cho nó ngay cả cha mẹ người nhà đều từ bỏ!”
Mắt thấy bà lại muốn tức giận, Ngọc Mai một bên cắt dưa muối, một bên nhẹ giọng nói: “Trong trường học thầy cô đều nói Ngọc Trân thành tích ưu tú, tương lai nhất định có thể cho mẹ làm vẻ vang.”
Một câu liền đem Trương Ngọc Hoa hỏa khí tưới diệt hơn phân nửa.
Muốn nói bà đời này, lúc còn con gái thì không có được sự yêu thương từ gia đình, sau này lấy chồng thì chồng cũng không phải là người có bản lĩnh lớn gì. Rõ ràng bà dung mạo ở một đám chị em gái phải nói là ổn nhất, nhưng lại là nhất buồn bực không được như ý. Duy nhất có thể làm cho bà dựng thẳng eo, chính là sinh một trai hai gái lại xuất sắc lại hiếu thuận.
Trưởng tử thì không bàn đến, chỉ luận hai cái khuê nữ. Toàn bộ Tây Thủy thôn đều biết, Triệu gia hai cái nữ nhi, chị tay chân cần mẫn, tính tình mềm mại, việc nhà việc nhà nông một phen hảo thủ, em hướng ngoại hoạt bát, còn ở công xã đi học, thành tích có thể đem cả đám tiểu tử ép tới không dám ngẩng đầu. Càng đáng giá nhắc tới chính là, chị em hai người đều lớn lên đẹp, tựa như một cây trên đầu cành khai ra hai đóa hoa, những người trẻ tuổi trong thôn, ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng ai không tâm tâm niệm niệm cưới được một trong hai cô con gái Triệu gia.
Lại nhớ đến con gái út lấy về tới phiếu điểm, Trương Ngọc Hoa trong lòng cũng dao động. Bà ngoài miệng giận dỗi, nói trong thành không có gì tốt, nhưng rốt cuộc có tốt hay không, haiz ai trong lòng cũng biết rõ ràng.
Trần gia hiển nhiên là lựa chọn tốt không thể bỏ qua, là một gia đình trong sạch. Hàng xóm láng giềng, bao nhiêu người cũng muốn được kết thân với họ. Ngày đó, Trần gia tới cửa, Trương Ngọc Hoa vui đến nỗi chân mày như muốn bay lên. Chỉ cần nhớ tới những đôi mắt hướng nhà bà mà dòm ngó, hâm mộ, ghen tị, thì bà làm sao nỡ bỏ cho đành.
Nhưng thành phố lớn dụ hoặc đồng dạng không nhỏ, nếu con gái út của bà có thể trở thành sinh viên đầu tiên của Tây Thủy thôn, đó là kiểu gì phong cảnh a!!!
Có thể nói, này hai cái lựa chọn đối Trương Ngọc Hoa có không phân cao thấp lực hấp dẫn. “Mai à, con nói coi lời nói của mấy thầy cô ở công xã có thể tin sao? Em con thật sự có thể thi đậu đại học?”
Đem cắt xong rồi dưa muối bỏ vào dĩa, Ngọc Mai lấy cái khăn thường dùng để lau dao lau khô cái dao vừa cắt rồi mới treo lên. “Các thầy cô dạy vài thập niên, đối vời từng trình độ của từng học sinh khẳng định có số, bọn họ nói Ngọc Trân có thể thi đậu, vậy tám phần là có thể rồi.”
Trương Ngọc Hoa nghe xong, trong lòng cán cân liền trật. Thật ra theo ý muốn của bà, bà vẫn hy vọng con gái út lưu tại bên người rồi gả chồng ở gần đây. Nhưng Triệu Ngọc Trân rõ ràng là không muốn. Lại khóc, lại nháo, lại lăn lộn đến là lợi hại. Con bà bà biết, đứa bé này từ nhỏ đã tranh cường háo thắng, tính tình thì quật, ai nói cũng không nghe ai khuyên cũng không được. Bà và chồng lại quá nuông chiều, nên mỗi khi đứa bé này muốn gì là lại nháo long trời lỡ đất mới thôi.
Những lần trước chuyện nhỏ thì đôi bên cùng nhượng bộ, cây viết mắc tiền không mua được thì mua cây viết rẻ tiền, nhưng vẫn phải mua. Còn chuyện này thì khác, là chuyện lớn, hệ trọng cả đời, bà cũng không dám quá bức ép, sợ con nhất thời nghĩ quẩn.
Nhưng mà muốn bà từ bỏ Trần gia, Trương Ngọc Hoa lại cảm thấy giống như có người cầm dao cắt da lóc thịt của bà.
Bà lại là tự đắc, lại là buồn rầu. Tự đắt với con gái út xuất sắc, lại tiếc nuối cá cùng tay gấu không thể cùng bắt. Bà hận không thể chia đứa bé này ra làm hai.
Đột nhiên như giật mình tỉnh giấc, bà bỗng nhiên nhận ra, bà là không có hai cái con gái út, nhưng bà còn có một đứa con gái lớn a! Trong lòng vừa động, bà lập tức chú ý đến Ngọc Mai đang cúi đầu bận rộn.
Nếu Ngọc Trân khăng khăng muốn thi đại học, vì cái gì không cho Ngọc Mai gả đi Trần gia?!
Mấy năm nay không phải không ai tới cửa cầu thân cho Ngọc Mai, nhưng do là Trương Ngọc Hoa chính mình đã trải qua khổ rồi, bà quá sợ, liền muốn thay con gái chọn gia đình có điều kiện tốt hơn, nên vẫn luôn chưa đồng ý. Hiện tại, Trần gia nhưng không bình thường a.
**Người ta cãi nhau, người ta tính toán làm em gả thay. Mà em thì tay chân không ngừng nghỉ, vẫn luôn làm làm làm**
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro