
Chương 11
Tôi nhớ lại tất cả những ký ức của kiếp trước.
Đây đã là kiếp luân hồi thứ ba của tôi.
Kiếp trước tôi là con gái của một quan tể tướng.
Còn Cố Liên chỉ là một thư sinh nghèo.
Đây chính là câu chuyện cổ đại đẫm máu và nước mắt về cô tiểu thư giàu có yêu một anh thư sinh nghèo.
Cha tôi không tán thành cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Giống như nhiều câu chuyện khác, chúng tôi cùng nhau bỏ trốn.
Nhưng cuối cùng tôi đã không đợi được anh ấy.
Người tới lại chính là cha tôi.
Với khuôn mặt lạnh lùng, cha nói Cố Liên đã nhận của ông 500 lượng vàng và đã rời khỏi nơi này.
Tôi không tin Cố Liên là một người như vậy.
Nhưng sau ngày hôm đó, hình bóng của Cố Liên biến mất khỏi thế giới của tôi.
Tôi nhờ người tìm kiếm tung tích của anh ấy ở khắp nơi, nhưng đều bặt vô âm tín.
Nhưng trong lòng tôi vẫn không tin Cố Liền sẽ vì tiền mà bán đứng tôi như vậy.
Cuối cùng một ngày kia, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa cha và di nương.
Trong phút chốc, lệ tôi rơi đầy mặt.
Hóa ra Cố Liên không hề bỏ rơi tôi.
Tôi đã bị người thị nữ mà tôi luôn xem như em gái phản bội.
Cô ta đã bị cha tôi mua chuộc từ lâu. Chính cô ta đã giao bức thư của tôi gửi Cố Liên cho cha tôi.
Ông ấy đổi lá thư và thay thế địa điểm mà chúng tôi hẹn gặp nhau.
Đêm đó, Cố Liên khổ cực chờ tôi đến.
Nhưng anh ấy không đợi được tôi, mà chỉ đợi được cha tôi cùng bọn gia nhân độc ác.
Tôi nghe cha nói với vẻ kích động đến tàn nhẫn: "Thằng nhóc đó thật khó đối phó, nó đã chịu hơn hai mươi côn mới ch.ết. Trước khi ch.ết, đôi mắt nó còn nhìn chằm chằm vào tôi."
Di nương cười nói: “Lão gia, ông thật là xấu, ngày mai An An sẽ được 24 tuổi, ông nói xem ác linh đó có đến bắt nàng đi không?”
Tay tôi run lên.
Ác linh?
Tôi nghe cha tôi thở dài thườn thượt.
“Nhắc đến chuyện này là ta có lỗi với An An, nhưng nó là con gái ta, nó nên nghĩ cho ta.”
“Nếu để An An chạy trốn cùng với tiểu tử kia, việc hiến tế sẽ thất bại, tất cả chúng ta đều phải chết.”
Trên mặt di nương lộ ra vẻ khiếp sợ: "Lão gia, chuyện này thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"
"Hai mươi năm trước, ta xuất thân là một chàng trai nghèo khổ ở miền núi, mặc dù đậu Thám Hoa, làm một chức quan nhỏ nhưng vẫn bị người ta hãm hại. Trong cơn tuyệt vọng, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng vu thuật cổ xưa để triệu hồi ác linh.”
"Ác linh kia quả thật lợi hại thật, ta nhanh chóng một bước lên mây, nhưng cái giá phải trả cho nó cũng quá đắt, ta đành phải hy sinh đứa con đầu lòng. Khi đó An An còn đang ở trong bụng Huệ Nương, mới hơn ba tháng tuổi.”
“Ác linh nói với ta, An An có bát tự thuần âm hiếm có, khi nó 24 tuổi, âm khí trong cơ thể sẽ đạt đến cực điểm, lúc đó ác linh sẽ tới ăn linh hồn của nó.”
Di nương cũng không ngờ cha tôi lại tàn nhẫn như vậy.
Tôi đứng bên ngoài, trên mặt nở một nụ cười ảm đạm, cảm thấy tim mình như bị ai đó moi ra, giẫm nát trên mặt đất.
Người ta nói hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Nhưng vì tiền đồ của mình, ông ta đã tàn nhẫn đến mức hy sinh con gái ruột của chính mình.
Khi mẹ tôi còn sống, ông ta rất tốt với chúng tôi.
Tôi luôn nghĩ ông ta chỉ vì thương tôi, không muốn tôi lấy một thư sinh nghèo cho nên mới tìm mọi cách ngăn cản tôi và Cố Liên đến với nhau.
Nhưng sự thật hóa ra lại như thế này.
Ngay cả di nương, người mà tôi luôn ghét bỏ, cũng tái mặt và lùi lại hai bước.
"Lão gia, ông thật tàn nhẫn, ông sẽ không đối với con chúng ta như vậy chứ?”
Cha tôi cười: “Nàng nói gì vậy, An An là con gái nên không quan trọng, nhưng con trai chúng ta là người thừa kế cả gia sản này, ta yêu nó còn không hết.”
Giờ phút này, tôi vô cùng căm hận ông ta.
Ông ta đã gi.ết ch.ết Cố Liên của tôi, bây giờ còn muốn hy sinh cả tôi.
Tôi muốn ông ta nợ m.áu phải trả bằng m.áu.
Ngày mai là sinh thần lần thứ 24 của tôi, nó sẽ đến và lấy đi hồn phách của tôi, nhưng tôi không cho phép nó đạt được điều đó.
Đêm đó, tôi đã treo cổ tự tử.
Ác linh nóng lòng muốn tới lấy hồn phách, nhưng hồn phách của tôi đã đi theo Hắc Bạch Vô Thường trước một bước.
Cũng trong đêm đó, phủ tể tướng máu chảy thành sông, tất cả bọn họ đều ch.ết bất đắc kỳ tử.
Đây là kiếp đầu tiên của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro