Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

người tình

warning: song tính, tục, xàm, nước tiểu, người x yêu tinh, cốt truyện nhảm vãi đái.
__________________________

người ta kể rằng, trong khu rừng nọ trú ngụ một chàng yêu tinh với sự xinh đẹp thuần khiết, trắng muốt cùng đôi tai nhọn hoắc quyến rũ.

nhưng sau cùng, tất cả chỉ là lời đồn từ những gã thợ săn ba hoa chẳng đáng để tin tưởng, liệu rằng chàng yêu tinh đó có thật sự tồn tại, hay chỉ là lời đồn vô căn cứ?

có những người trong vương quốc còn đồn đại, bảo nhau rằng nếu uống máu của yêu tinh, sinh mạng sẽ được bất tử, thế nên những tay thợ săn tham vọng nghe đến lại thèm thuồng, mặc kệ thứ sinh vật đó có thật hoặc không, họ cũng vào rừng mà tìm kiếm, chỉ vì muốn tìm đến sự bất tử.

tuy nhiên, chẳng mấy kẻ toàn mạng mà trở về sau khi vào khu rừng đó, nơi đầy rẫy nguy hiểm cùng những sinh vật bất thường sinh sống, có người làm mồi cho thuỷ quái hoặc rồng cũng nên.

hôm nay, tại cung điện của nhà vua, đang tổ chức một nhiệm vụ đặc biệt, rằng ai giết được con rồng lửa hung hăng, sẽ làm người kế nhiệm ngài và cưới được công chúa.

những tên thợ săn trong vương quốc không khỏi bỏ qua cơ hội này, tuy vậy, đây là một nhiệm vụ vô cùng khó, những con quái thú trong rừng đã làm các thợ săn chật vật, e là chưa tìm đến hang rồng lửa thì đã bỏ mạng ở trong rừng rồi.

thế nhưng tham vọng của con người chưa bao giờ dừng lại, dù biết nguy hiểm, nhưng phần thưởng lớn đến thế, ngu gì mà không tham gia, người đời nói lòng tham của con người là vô đáy quả không sai.

hoàng đức duy là tên thợ săn có tiếng ở vương quốc này, các uỷ thác được đưa ra hắn đều làm rất xuất sắc, nghe tin nếu giết được rồng sẽ lên làm vua, tên ngạo mạn như hắn liền đồng ý tham gia.

hắn đương nhiên là mạnh thật, nhưng giết rồng thì khó hơn hắn quá, con rồng đó là con nguy hiểm, hung tợn nhất vùng này, có là hắn cũng khó mà toàn mạng trở về chứ nói chi là lên làm vua.

đức duy ngẫm nghĩ, xong nhớ lại gần đây có lời đồn đại rằng có một chàng yêu tinh trong khu rừng cạnh vương quốc này, nếu giết được và uống máu người đó, hắn sẽ có được sự bất tử, chuyện giết rồng sẽ dễ như trở bàn tay.

dù sao thì đức duy nghĩ, nếu giết yêu tinh có lẽ sẽ dễ đối phó hơn giết rồng, dù gì yêu tinh cũng giống người mà, đó là do hắn nghĩ thế thôi, chứ tương lai có khi không đơn giản như hắn nghĩ.

thế là hoàng đức duy vào thị trấn mua ít lương thực và đồ dùng chuẩn bị cho chuyến đi sâu vào rừng tìm cái sinh vật kì bí đấy của mình.

khi đang đi mua lương thực, bỗng hắn va phải mặt dây chuyền ngọc lục bảo lấp lánh tại sạp hàng trang sức, như bị hút hồn vào đó, đức duy đứng nhìn nó thật lâu, đến khi người bán lên tiếng chào hàng.

"ôi, quý ngài đây đúng là có mắt nhìn"

"mặt dây chuyền này vừa được một thợ săn khác tìm thấy trong rừng"

"bí mật cái này, nghe bảo là của chàng yêu tinh trong rừng đánh rơi đấy"

tên buôn hàng ngọt ngào nịnh nọt, dù đức duy biết lời tên đó nói chẳng có gì đáng tin, nhưng có điều gì thôi thúc nó nên mua mặt dây chuyền này, nó đem lại may mắn cho hắn cũng nên?

"bao nhiêu, cái này bao nhiêu?"

"thưa, món này 30 đồng vàng ngài ạ"

"đắt quá đấy, 25 thì tôi lấy"

"ơ-ơ, thôi được ạ, giảm giá vì hôm nay ngài là người chào hàng đấy"

tên buôn hàng chẳng can tâm mà giảm giá đâu, nhưng vì nhìn mặt hoàng đức duy làm ông sợ, danh tiếng của hắn ai trong thị trấn này chẳng biết, sợ không giảm giá ông còn không giữ nổi mạng sống.

đức duy đưa cho tên buôn túi đựng 25 đồng vàng, rồi đeo mặt dây chuyền vào cổ, sau đó tiếp tục mua những thứ còn thiếu. khi đã mua đủ, hoàng đức duy tiến vào rừng, chuẩn bị cuộc đi săn chàng yêu tinh trong truyền thuyết kia.

nhưng đã nhiều ngày trôi qua, đức duy cũng đã tiến sâu vào rừng, tuy nhiên mục tiêu của hắn vẫn chưa xuất hiện, hoặc có lẽ chẳng có chàng yêu tinh nào ở đây cả, là do hắn ngu muội tin lời của đám thợ săn nơi thị trấn thôi.

mặt trời sắp lặng, hắn mệt mỏi lắc đầu ngao ngán, đức duy tìm nơi hồ nước để nghỉ chân, đốt lên đốm lửa trại, lấy tản thịt nhỏ vừa săn được nướng lên để giải quyết cơn đói.

hắn nghĩ rằng hắn nên đi tắm cái đã, cái hồ này nhỏ, nước trong vắt lại không có thuỷ quái, nhân cơ hội tắm rửa một tí, gần 3 ngày hắn không được tắm rồi, khó chịu vãi.

cởi bỏ bộ quần áo thợ săn vướng víu, hắn ngâm mình xuống làn nước mát lạnh, kì cọ thân thể cho sạch bụi bẩn, mồ hôi, bỗng hắn trong thấy gì đó từ phía bên kìa hồ, là một người con trai tóc bạch kim, da trắng sáng dường như đang mò mẫn gì đó, hắn thắc mắc nên vội lên tiếng.

"này, đằng ấy đang tìm gì đấy, cần tôi giúp không?"

hắn thấy đối phương giật bắn mình, ngước lên nhìn hắn, rồi chớp mắt đã biến mất, để lại đức duy ngẫn ngơ chẳng hiểu gì, mà khoan, nhớ lại ngoại hình của đối phương khi nãy, sao đôi tai lại nhọn hoắc?

vãi lồn, hoàng đức duy giờ đây mới ý thức được, mình vừa gặp yêu tinh, cũng là mục tiêu hắn vào rừng trong mấy ngày qua.

chưa bao giờ đức duy thấy bản thân mình ngu tới vậy, con mồi vụt mất trước mắt mà hắn chẳng làm được gì. nhưng thôi, giờ đây hắn cũng biết lời đồn đại về yêu tinh là có thật, hắn lãng vãng ở khu vực này sớm muộn cũng tìm lại được thôi.

nhưng duy thắc mắc, chàng trai yêu tinh khi nãy như đang mò mẫn gì đó, mất đồ sao?

chợt duy khựng lại, nhớ đến lời tên buôn trang sức lúc sáng, cúi mặt xuống sờ mặt dây chuyền lục bảo, chẳng lẽ, tên yêu tinh ấy tìm thứ này à? lời lúc sáng là thật sao?

hắn hầu như chẳng thể tin tưởng được, nhưng trong đầu cũng đã dựng sẵn kế hoạch lừa chàng yêu tinh xinh đẹp kia vào tròng. được ăn cả, ngã về không mà, ngại gì mà không thử?

thế là đức duy vui vẻ đánh chén no say, cười tủm tỉm với kế hoạch mà bản thân lập ra.

tối đến, khu rừng đẹp đẽ giờ đây nhuộm một màu đen tuyền, chỉ còn tiếng lửa trại tí tách, hắn dựa vào gốc cây chợp mắt giả vờ ngủ, đặt cạnh hắn là chiếc dây chuyền được hắn treo lên thanh kiếm của mình.

ở phía này, chàng yêu tinh với đôi mắt lấp lánh quan sát thật kĩ càng đối phương, lặng lẽ tiếp cận lấy lại món đồ của mình mà không phát ra tiếng động, nhưng trách hoàng đức duy quá nhạy bén, khi yêu tinh sắp chạm vào mặt dây chuyền, hắn bật dậy vơ lấy thanh kiếm của mình rồi vật ngã người đối diện xuống đất, lưỡi kiếm ghim xuống đất ngay cạnh gương mặt xinh đẹp kia.

"ha, tưởng yêu tinh trong truyền thuyết thế nào"

"thì ra cũng chỉ yếu nhớt"

"thế mà người ta đồn mạnh lắm cơ"

đức duy mỉa mai, hắn không nghĩ bắt được yêu tinh lại dễ như thế, không nghe đối phương đáp, hắn tưởng sinh vật này không biết nói chuyện.

cho tới khi cúi mặt xuống, đã thấy yêu tinh nọ 2 mắt giàn giụa, mặt mếu máo nấc lên làm đức duy hoảng không thôi, đó giờ hắn giết toàn sinh vật dạng thú chứ có dạng người như này đâu.

"ơ này, đừng có khóc, ai làm gì chưa mà khóc?"

"h-hức, rõ ràng... là a-anh tấn công tôi trước..."

"r-rồi, xin lỗi, là tôi sai được chưa"

"nín đi"

làm đủ mọi cách vẫn thấy tên yêu tinh đó khóc mãi, hắn đỡ em dậy rồi chả biết làm gì.

"nè, tôi cũng buông vũ khí cả rồi mà sao cậu cứ khóc hoài vậy"

"nhức đầu quá, giờ làm gì cậu mới chịu nín?"

"cộng dây chuyền..."

đối phương lí nhí đáp làm hắn chẳng nghe rõ gì, thêm tiếng khóc của yêu tinh mà càng bực mình hơn.

"giờ có nói đàng hoàng không?"

"không là tôi giết đấy!"

"hức... t-tôi nói là anh trả tôi cộng dây chuyền đi!!"

chàng yêu tinh xinh đẹp nức nở hét lên làm thằng duy một phen hú vía, hắn đau đầu với người đẹp trước mắt quá, yêu tinh gì đâu vừa yếu đuối vừa mít ướt.

"thế cho tôi uống máu của cậu đi, rồi tôi trả lại cậu cộng dây chuyền"

"thế nào?"

hắn nhướng mài hỏi, chỉ thấy đối phương không vội đáp mà hai mắt mở to, mặt ngạc nhiên lắm.

"anh cần máu của tôi làm gì, bộ anh khát nước hả"

"anh khát thì tôi ra kia múc nước cho, chứ máu tanh lắm uống sao được"

yêu tinh ngây thơ trả lời gã thợ săn trước mắt, quái lạ, máu của cậu có ngon đâu mà uống, thằng thợ săn đẹp trai này có vấn đề thần kinh à.

"ủa chứ không phải uống máu yêu tinh là bất tử à"

"đâu ra, uống máu rồng mới bất tử cơ!"

đức duy như hoá đá, công sức mấy ngày nay của hắn hoá ra là hiểu lầm, chuyến này về ở ẩn vì nhục luôn chứ mà làm vua cưới công chúa cái nỗi gì.

thấy thợ săn im lặng không nói gì, yêu tinh chọt chọt vào đối phương xem hắn có còn ổn không, chợt đối phương lên tiếng.

"xin lỗi đã doạ cậu, hiểu lầm thôi"

"hì, không sao, trả tôi cộng dây chuyền là được"

thật sự thì chiếc dây chuyền đó rất quan trọng với yêu tinh nhỏ này, có nó em mới có thể về nhà được, mặt dây chuyền thật ra là món đồ giúp phù phép căn nhà của em cho người ngoài không thể nhìn thấy, nhưng nếu không có nó, tới cả em cũng chẳng thể về được căn nhà nhỏ của mình.

"không"

"ơ, trả đi mà, giữ lại làm gì chứ"

"này, 25 đồng vàng của tôi đấy"

"cậu trả tiền đi thì tôi trả cho cậu"

"nhưng yêu tinh thì làm gì có tiền, sao trả được?"

"hmm"

thợ săn vội vàng lia mắt đến chàng yêu tinh xinh đẹp kia mà check map, ừ, mặt xinh, đùi múp mông công, má đỏ môi hồng, cũng được đấy.

"làm tình với tôi đi, tốt thì tôi trả"

"h-hả, anh đừng có đùa, tôi là con trai đấy!"

"không đùa, trai gái quan trọng đéo, múp là được"

"nhưng mà... anh hứa làm xong anh phải trả tôi đấy...?"

"ừ, hứa luôn"

gạ chơi thôi mà nhóc yêu tinh đồng ý thật, ngây thơ hết chổ nói, duy ngại gì không húp, gần 1 tuần trong rừng chẳng được đi chơi gái, nó thèm điên. nứng cỡ này rồi trai gái gì đâu còn quan trọng. thoả mãn con cu là được.

hắn dùng tay nâng gương mặt xinh đẹp kia lên, chẳng nói chẳng rằng mà tiếng tới môi đối phương quấn quýt. chàng yêu tinh ngoan ngoãn há miệng xinh ra khi thấy lưỡi đối phương chọc chọc ý muốn tiếng vào, môi lưỡi giao nhau tạo nên tiếng chậc chậc đầy ái muội, nước bọt nuốt không kịp mà chảy dài xuống yết hầu nhấp nhô.

"ưm-hưm... a-ah...~ha"

chàng yêu tinh rên rĩ, níu vào tấm lưng gã thợ săn đập đập tỏ ý hết hơi, đức duy cũng luyến tiếc buông ra, địt mẹ thề, giọng rên ngọt vãi lúa, kiểu này rên tên hắn chắc 5 phút bắn luôn. nhắc tới tên mới nhớ, hình như hắn chưa biết tên của đối phương thì phải.

"tôi tên đức duy, em tên gì đấy bé?"

"ưm... q-quang anh ạ..."

đức duy đặt chàng yêu tinh đang thở dốc lên đùi mình, dùng môi mơn trớn nhẹ lên gương mặt kiều diễm kia, quang anh à? tên đẹp thật.

đôi tay hắn mò mẫn tuột miếng vải mỏng manh mà hắn cho rằng là quần áo của yêu tinh ra, bàn tay thô ráp vuốt ve nhẹ bầu ngực be bé căng mọng kia mà xoa bóp, ngón tay vân vê nhẹ đầu ti hồng hào của quang anh làm em rên rỉ ưm ah không thôi.

"h-hưm~ đừng mà... tôi t-thấy lạ quá..."

mẹ, yêu tinh mà rên rỉ cứ như chó cái động dục ấy, làm cặc gã trướng phát đau, nhưng đức duy không vội, gã thích vờn đối phương hơn.

đức duy một tay bế người đẹp, một tay lấy từ trong balo của mình một miếng vải trải xuống đất, đẩy người đẹp nằm xuống mà đưa mồm đến liếm láp ti hồng, một bên dùng lưỡi bú mụt chụt chụt như bú vú đàn bà, một bên dùng tay day day, ngắt nhéo làm đầu ti sưng lên đỏ mẫn.

"ơ-ưm~... đừng có cắn mà..."

quang anh rên rỉ không dứt, sống bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên cậu thử mấy cái chuyện này, bình thường chỉ nghe anh chị trong tộc yêu tinh kể, chứ quang anh hèn muốn chết, nào dám thử.

đức duy nghe yêu tinh dở cái giọng ngọt ngào đó rên rỉ mà càng hưng phấn, bàn tay rời khỏi bầu ngực căng tròn mà vội vàng đi xuống nắn bóp đôi gò bồng đào, thề chứ đít quang anh nảy vãi! hơn cả mấy con đĩ mà gã hay chơi trong thị trấn.

do hắn chuyên đi săn bắn, nên bàn tay to lớn ấy có nhiều vết chai sạn nên khi vuốt ve mông tròn làm quang anh sướng rơn, khoái cảm này em lần đầu tiên trong đời được tiếp nhận, nơi ấy vì cái đụng chạm của gã thợ săn cũng bắt đầu rỉ nước ướt cả 2 mép đùi trong. đức duy thấy người tình như vậy liền cười khẩy.

"hửm, sướng thế à, nước nôi lênh láng thế kia mà"

"ư-ưm~ không c-có... h-hức... mà..."

hắn chỉ vừa bú ti sờ mông mà đằng ấy đã mếu máo ỉ ôi tới vậy rồi, tí nữa duy đút cặc vào chắc khóc luôn quá.

đức duy nhắm vào cổ quang anh mà liếm láp, hôn cắn lên đó để lại vài dấu đỏ ửng, rồi tiến lên mút lấy môi hồng của đối phương mà trêu đùa cái lưỡi như mèo con kia, tay không yêu phận ở mông mà lần lên tìm kiếm cặc nhỏ của yêu tinh xinh đẹp.

nhưng lạ quá, dưới cặc nhỏ sao lại có khe nước? hắn vội vàng dứt khỏi môi đối phương làm em ngơ ngác, đang hôn hăng mà thằng này làm gì vậy.

đức duy nãy giờ không để ý chuyện lạ là tại sao miếng vãi mỏng dưới háng tiểu yêu tinh lại dầm dề nước, hắn kéo tấm vải trắng ra ngay lập tức kinh ngạc vì kì quan xinh đẹp trước mắt, yêu tinh không chỉ có cặc bé xinh xắn mà còn có thêm cái lồn hồng trắng trẻo đang khóc oe oe chảy đầy nước dâm làm hắn nhìn thôi mà cặc hắn trướng to thêm một vòng, nuốt nước bọt, duy lên tiếng.

"vãi, cưng còn có cả âm đạo đàn bà à?"

"mẹ, nhìn nứng vãi, dâm như này đã bị bao thằng chịch rồi"

"hic... kh-ông có mà..."

oan cho quang anh quá, đó giờ trong trắng, chả biết mùi sắc dục là gì mà tên này dám nói cậu vậy, uất ức muốn khóc cũng không được.

đức duy trêu người tình tí thôi, chứ nhìn cái lồn này là biết còn trinh rồi, bỏ ra 25 đồng vàng cũng không uổng công, được húp người đẹp mọng nước này nó có chết cũng mãn nguyện.

thơm nhẹ lên gò má phính của yêu tinh, duy luồn tay xuống cặc nhỏ mà xoa nắn, nhìn hồng hào yêu chết đi được.

"arg-ha~ đừng chạm vào... đ-đó mà..."

"l-lạ quá..., đừng mà~"

nói rồi chim nhỏ cũng rục rịch mà bắn ra thứ chất lỏng đặc quánh trắng đục, duy cười khẩy nhìn em thở hổn hển, rồi cúi đầu xuống lồn non, vươn lưỡi ra mà bú mút chụt chụt.

chiếc lưỡi như lưỡi rắn liếm láp môi lồn ngọt nước, luồn vào khe bím mà làm động tác ra vào như con cặc, lâu lâu còn dùng răng day cắn le lồn làm bím nhỏ khóc thút thít mãi, chảy đầy nước được anh duy đây nuốt hết, ngọt ngào cứ phải gọi là hảo hạn.

"ư-ưm~ hưm... s-sướng q-quá... hic, đừn cắn mà..."

quang anh thở dốc dùng bàn tay múp míp, đẩy đẩy đầu gã thợ săn ra khỏi háng mình khi gã cắn hột le em, hai chân siết chặt thít lồn lại, khoái cảm này lạ quá, quang anh thấy sướng lắm.

"hmm~ argh... đừng mà... l-lạ quá~"

"a-ah~ em t-tè, em buồn tè... hức, em tè mất..."

"thoải mái đi bé con"

nói rồi đức duy rút lưỡi ngồi dậy, vỗ nhẹ lên mu lồn bôm bốp làm quang anh giật bắn mình mà phun ra nước tiểu.

nước tiểu cùng nước lồn ào ạt chảy ra làm chủ nhân của nó đỏ mặt không thôi, gã thợ săn nhìn một màn trước mặt liền nóng mắt, đè quang anh ra hôn ngấu nghiến, banh chân em ra thành hình chữ M rồi vội vàng đâm 2 ngón tay vào nới lỏng.

quang anh cảm nhận được dị vật xâm nhập vào âm đạo của mình liền đau mà thút thít, lỡ cắn vào môi của đức duy chảy máu.

"con vợ hư, ai dạy em cắn môi chồng mình thế?"

"hức... e-em xin lỗi ạ... em k-không... cố ý... ah~"

"a-anh rút tay ra đ-đi... em đau quá... hic, lạ quá..."

"ngoan đi, không nới lỏng thì đau lắm"

"tại cặc tôi to mà, sợ bé không chịu được"

đức duy ghé sát vành tai nhọn hoắc của yêu tinh xinh đẹp này mà thủ thỉ, đồng thời rê lưỡi liếm láp làm quang anh nhột mà rên rỉ không thôi, một tay nghịch lồn xinh, tay còn lại không rảnh rang mà kéo khoá quần lôi ra con cặc thô to do chịu đựng nãy giờ mà tím tái đến đáng sợ, thân cặc đầy gân, đầu cặc to tròn đỏ hỏn cạ cạ lên đùi non của tiểu yêu tinh.

quang anh nhìn con cặc bự trước mắt mà hoảng hốt, cỡ đó mà đâm vào lồn em chắc rách mất, quang anh hơi sợ mà cự tuyệt đẩy đẩy hắn ra làm đức duy không thoải mái mà rút ngón tay ra khỏi bím hồng, lật người quang anh lại mặt đối mặt với mình rồi tét lên cánh mông to tròn làm nó đỏ ửng.

đức duy đưa con cặc của mình dí lên mồm quang anh, tỏ ý bắt em bú cặc cho hắn, quang anh ngập ngừng, ngước lên định mở miệng xin tha thì thấy gương mặt tối sầm của hắn, biết mình không nên đắt tội thêm, yêu tinh nhỏ bèn vươn chiếc lưỡi mèo của mình liếm lên đầu cặc của hắn. đức duy dường như không được hài lòng, trực tiếp cất giọng ra lệnh cho em.

"mở mồm ra bú, và anh cấm cưng dùng răng đấy!"

"v-vâng..."

quang anh thấy gã tức giận liền vội vã nhả nước bọt lên con cặc thô to kìa, dùng cánh môi bậm lại che đi hàm răng của mình rồi cho hẳn con cặc vào mồm, trách cặc gã to quá làm quang anh muốn nghẹn, chỉ ngậm vô được phân nửa mà ra sức liếm láp.

mùi cặc đàn ông nồng nàng sộc thẳng vào mũi làm chàng yêu tinh không khỏi kích thích, lồn con nứng phát khóc chảy đầy nước dâm, duy con bên dưới được người đẹp bao bọc bằng khuôn miệng ấm nóng làm gã thợ săn sướng không thôi.

"shitt, em bú sướng vãi tiểu yêu tinh ạ"

"đã bú cặc thằng nào chưa mà giỏi thế"

"ư-ưm hức...ưm~"

quang anh lắc đầu nguầy nguậy, thằng này cứ bắt nạt em mãi, người ta đã bảo là lần đầu mà, làm quang anh tủi không thôi.

chỉ có chuyện bú cặc duy mà làm quang anh sướng phát điên, chim non không chịu được kích thích bắn tinh dính đầy bụng em, hắn nhìn một màn này không khỏi thích thú mà trêu chọc.

"v-vãi! bú cặc thôi mà em cũng bắn cho được á tiểu yêu tinh"

"phải gọi em là đĩ dâm mới đúng nhỉ bé?"

đức duy rút cặc ra khỏi miệng trên ấm nóng, đẩy quang anh nằm ngửa, gác hai chân em lên vai rồi dùng cặc dí vào lồn em, cạ cạ hột le làm nước nôi lênh láng hết cả lên, quang anh đã nứng lắm rồi còn bị đức duy trêu đùa không đút vào, em cũng biết thèm chứ bộ, liền giở giọng nũng nịu xin hắn.

"h-ha~ đút vào đ-đi mà..."

"nói gì êm tai hơn đi cưng"

mẹ, nhìn là biết sắp nổ cặc rồi mà còn làm giá, nể tình quang anh cũng nứng lồn lắm rồi nên mới van xin đấy nhé!

"ư-ưm~ argh~ c-chồng ơi..."

"e-em nứng... chồng~ đút vào... đ-đi mà..."

gã thợ săn nghe xong liền đâm một phát lút cán vào lồn xin mà nắc liên hồi làm cho quang anh chẳng kịp thở, nước dãi theo đó chảy dọc xuống nhũ hoa làm nó bóng nhẫy. thằng duy thề chứ ai nghe câu đó mà không có phản ứng gì thì chắc chắn người đó bị yếu sinh lí, duy thì không nên địt vội em yêu tinh thơm ngon mọng nước chứ còn gì nữa.

"ô-ô~ ahh... sâu q-quá... chậm-chậm lại đi... ah~"

"hic~ e-em sướng~ duy-duy ơi... em sướng q-quá..."

"mẹ nó, lồn em khít vãi quang anh"

"ưm-ưm~ duy oi... em ra mất~"

nói rồi quang anh bắn, nước lồn chảy ra tưới đầy lên thân cặc của hắn, đức duy thấy thế càng giã hăng hơn vào âm đạo ấm nóng làm tiểu yêu tinh xinh đẹp ú ớ không thôi.

lồn quang anh vừa nóng ẩm vừa khít lấy thân cặc của gã, nơi giao hợp của cả hai bị gã nhấp đến lên bọt, hai viên bi cứ thế đập phạch phạch vào mông em.

"ơ-ô~ đ-đừng mà~ bím mới bắn...còn n-nhạy cảm... duy ơi~"

đức duy chưa bao giờ là biết thương hoa tiếc ngọc, nhìn người đẹp hai mắt trợn ngược, lưỡi nhỏ thè ra ngoài, hai mép môi đầy nước bọt mà càng nứng hơn, cặc gã thấy thế cũng to thêm một vòng.

đức duy lật người tiểu yêu tinh nằm sắp lại chu mông lên, nắm chặt ngay eo người đẹp mà thúc liên hồi, tư thế chả khác gì mấy con chó lúc động dục làm cặc gã càng vào sâu hơn, chạm tới tử cung em.

"a-ô~ sâu quá... e-em sướng... sướng quá~"

"e-em ra... hic~ ah~"

nghe quang anh rên mà cặc hắn suýt bắn, đi săn chơi thôi không ngờ vớ được cả hàng hiếm múp rụp, sướng rơn người, thế là duy tăng tốc nhấp vào lồn xinh thêm vài chục phát nữa rồi tưới đầy tinh vào lồn quang anh, đồng thời cặc nhỏ của yêu tinh cũng bắn đầy lên bụng hắn, mệt rã rời.

đức duy rút cặc ra làm tinh dịch từ lồn cũng ào ạt chảy xuống, tạo nên tình cảnh ai nhìn vào cũng phải đỏ mặt, hắn nhếch mếp đắc thắng, cúi xuống thơm nhẹ lên má môi của quang anh rồi thủ thỉ với em.

"anh lỡ bắn vào rồi, lỡ có con thì anh nuôi nhé"

"a-anh là cái đồ khốn khiếp mà..."

"ừm, đồ khốn yêu em"

"hiệp nữa con vợ nhé?"

thế rồi duy đổi tư thế, sục vài cái cho con cặc cứng lên rồi tiếp tục cuộc chơi, làm quang anh có cả đêm khó có thể nào quên được.

đã 3 tháng trôi qua, uỷ thác của nhà vua vẫn còn đấy, vẫn chưa ai giết được con rồng lửa hung tợn, vẫn chưa ai có được ngai vàng và cưới công chúa.

các thợ săn trong vương quốc dần bỏ cuộc, nhưng người dân thấy đức duy lúc nào cũng đi vào rừng, lại còn mua nhiều trái cây với thức ăn nữa, họ nghĩ anh vẫn đang thực hiện uỷ thác của nhà vua nên không rặn hỏi gì thêm.

nhưng người dân trong thị trấn nào có biết, hắn vô rừng là để gặp người tình bé nhỏ của mình chứ.

đức duy đi sâu vào rừng nhanh chóng, đến hồ nước quen thuộc, hắn vội vàng đọc thần chú mà bản thân đã nói đến thuộc lòng, ngay lập tức, mặt hồ biến mất, thay vào đó ngôi nhà nhỏ hiện ra.

quang anh đã đứng trước cửa nhà, mỉm cười đợi hắn, đức duy vui vẻ chạy đến bên người tình của mình mà ôm lấy em.

"nhớ vợ quá, cho anh ôm cái nào"

"anh sảng à, mới không gặp nhau có 1 ngày mà"

"không gặp 5 phút là anh nhớ cưng rồi"

"anh có mua trái cây tẩm bổ, tí anh gọt cho em nhé?"

"vâng"

đức duy xoa xoa bụng tròn hơn nhô lên của quang anh, ừ, bầu của hắn đấy, đợt đó địt có một đêm mà dính luôn.

thôi kệ, nhờ thế mà hốt được con vợ múp như thế này, lời quá còn gì.

thế đấy, đức duy chẳng còn bận tâm đến ngai vàng hay công chúa gì như trong lời đồn nữa nữa, vì giờ đây hắn đã sở hữu được một "nàng công chúa" cho riêng mình rồi mà.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #caprhy