Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

DUY KHANH

Co lan toi va' 4 nguoi' ban cung di ra nghia trang choi (khoang 9h30 sang) ,bong mot trong 4 nguoi' chung toi nhin' thay mot cai hop go~.Khi do' chung' toi to' mo' khong biet trong do' la cai gi' nen da~ mo? no' ra de? xem .

Oi that khung khiep vi' o trong do' la cai xac' chet cua mot dua be' khoang 5 thang' tuoi bi nguoi' ta mang ra nghia~ trang bo? do' ma chang them chon cat' gi' ca?.Luc' do' ca bon chung toi ai nay' deu' la len vi' so hai~.nhung luong tam chung toi da~ ko cho phep chung toi bo? mac no,mot trong so chung toi da~ di keu them nguoi de dao' ho' va' ho tang cho chu' be' toi nghiep ay.Chung toi moi nguoi mot it tien danh dc hang ngay' de? mua nhang cho va' trai cay de? cung cho chu' be' ko phai co don khi di qua the gioi ben kia .

Song viec chung toi ai ve' nha nay' nhung trong long cu' thay nao nao kho' yen ma' chang biet chuyen gi' se~ say? ra tiep theo voi chung toi.Vao khoang 4h00 chieu', mot trong 4 nguoi chung toi bong dung bi sot va' bi sot rat cao,nguoi' nha cua ban ay tim' du? moi cach' de ha sot cho ban ay' "moi' ca? bac si~ nua kia"nhung ko he' thay ban ay ha sot ti nao' nguoi van nong ran nhu lua?.

Dem hom do' ban ay nguva' bong nhien nam mo thay co mot dua be' noi voi minh rang' toi chinh la dua be ma luc sang cac anh da~ tron cat cho toi,nay toi bao tin voi anh rang trong nha chua anh dang o? hien co ba cai xac chet trong nha,chinh ba cai xac chet da~ lam cho anh bi benh nang den the'.Bay gio anh keu voi nguoi nha' cua anh la' phai voi thay' ve lam phep de? hoa giai cai hack am' dang dang di theo anh va lam phien anh,the roi' thang be' bo? ngay ngay trong giac giac mo cua nguoi ay'.That ko ngho' rang sang hom sau khi nguoi nha cua ban ay moi cha tren nha tho ve lam phep thi qua? that la' co 3 cai xac chet trong nha' cua ban ay'.Co mot trong ba cai xac nam o ngay duoi duong cua ban ay thuong ngay nam ngu? .Sau khi giai quyet song moi viec thi' bong nhien nguoi ban cua cua toi ko con bi sot nua~; 100% la ban ay tro lai binh thuong nhu chang co viec gi xay ra ca?

HET

Tôi là người rất lỳ lợm, rất thích nghe chuyện ma và tôi củng rất muốn có một lần gặo ma để biết ma là thế nào ,và sự mong muốn của tôi đã trờ thành hiện thực . quê tôi ở một vùng quê nhỏ bé và hẻo lánh ở bình thuận , vùng đườc mệnh danh là vùng đất của thế giới bên kia , là nơi thường xuyên xảy ra sự gặp gỡ của những thành viên giữa hai thế giới. tôi là người sống ở đó từ nhỏ nên ma quỷ củng củng không có gì đáng sợ đối với tôi. Tôi đã được nghe mấy đứa bạn cùng trang lứa kể về sự gặp gỡ của chúng với người từ thế giới bên kia , không biết tụi nó có phô trương không mà tôi nghe rất khủng khiếp nên tôi không mấy gì tin vào lời bọn chúng. rồi vào một đêm nọ khi tôi và nhóm bạn đi chơi về lúc đó khoảng 11h30 tối , chúng tôi vẫn chưa chịu về nhà ngủ ,vì là nghỉ hè nên chúng tôi được đi chơi thoả thích. Tôi và tụi nó ngồi tại một ngã ba đường nơi mà thường sảy ra những vụ tai nạn giao thông khóc liệt , có những vụ tai nạn giao thông làm chết đến 5 , 6 người và mùi tanh của máu đến cả một hai tuần sau mới hết. Tụi tôi ngồi nói chuyện một lúc thì có mấy đứa cảm thấy buồn ngủ và bỏ về, đến khoảng 12h15 thì chỉ còn lại tôi và một đứa bạn khác nó tên là Thân nó củng là một thằng lỳ lợm không kém gì tôi, nhà nó ở sát nhà tôi nên tôi và nó rất thân nhau và đi đâu chơi thì chúng tôi vẫn đi với nhau. Lúc đó tôi và nó ngồi nói chuyện về mấy nhỏ con gái mà chúng tôi sẽ định cua , đang nói chuyện thì tôi cảm thấy như có ai đang lắng nghe chúng tôi , và cảm thấy lành lạnh mà lúc đó là mùa hè trời đất rất nóng nên tôi hỏi thằng Thân , Ê ! mày có nghe lạnh không ? Củng nghe hơi lạnh_ thằng Thân trả lời. nó lại hỏi tôi Có lúc nào chúng mình gặp ma không? mới nghe câu hỏi của nó tôi cảm thấy hơi sợ , nhưng tôi chưa bao giờ gặp ma nên tôi củng muốn gặp một lần cho biết. nhưng sao lại lúc này chứ? Nhưng rồi thì tôi và nó củng quên chuyện ma quỷ đi ,vì chúng tôi đang rất tập trung vào chuyện những đứa con gái xóm trên. rồi từ xa tôi thấy một nhóm người đi tới độ ba bốn người gì đó , tôi nói với thằng Thân mấy đứa nào sao chịu khó đi chơi nhỉ? Khuya vậy rồi thì con chơi với ai? Đâu _nó hỏi. tôi nói đằng kia kìa, nói nhìn lại nhưng nó nói có thấy gì đâu. Nó hỏi tôi ,mày buồn ngủ hả? không tụi nó đang đi tới chổ mình kìa. Nó quay lại nhìn và bây giờ thì nó củng thấy , Ê mấy nhỏ nào mà dám đi chơi về khuya vậy mày?_ thằng Thân hỏi tôi. Tôi nói , sao tao biết được nó tới đây thì biết là ai mà. Lúc đó mấy người đó cách chúng tôi cở vài chục mét, nhưng sao mấy người đó không đi nữa mà dừng lại. Thân nói với tôi tới chổ họ xem ai mày, ừh ! . tôi và nó đi tới gần chổ đó thì không thấy ai nữa, tôi hỏi nó có phải ma không mày? ừh chắc vậy_Thân trả lời. tôi và thân quay mặt lại thì thấy mấy người đó đang đi ở chổ mình ngồi hồi nảy, tôi nói họ kìa mình đi theo họ xem sao. Tôi và Thân đi nhanh đến chổ bọn họ nhưng không thể nào đuổi kịp họ, đi được một khoảng đến một cánh đồng nhỏ thì bọn họ chỉ còn một người, lúc đó tôi và Thân chạy nhanh đến chổ đó thì người đó dừng lại và nói không được đến đây. Tôi và Thân đứng ngay sau lưng người ấy , tôi đã kịp nhận ra người đó thật đáng sợ, nếu một mình tôi chắc tôi chết mất. người đó mặc một chiếc dài áo trắng , mái tóc đen mượt và dài đến lưng quần, đi hổng mặt đất khoảng 30cm... tôi không thể nhìn thấy mặt người đó, vì người đó chắc chưa sẳn sàng cho chúng tôi thấy mặt . sau khi nghe câu hỏi của người con gái đó tôi hỏi lại tại sao? Vì các người không thể vào nhà chúng tôi được , nhà tôi ở xa lắm các ngươi đừng đi theo nữa. lúc đó người tôi run lập cập , tôi không dám nói gì thêm nữa, lúc đó thằng Thân hỏi nhà cô ở đâu mà xa? Nhà tôi ở trong kia kìa , hai đứa tôi nhìn theo tay của người con gái đó, thì ra đó chính là những ngôi mộ mà cây cối đã che phủ um tùm. Sao cô lại ra đây? Tôi hỏi . chúng tôi đi kiếm thức ăn cho mẹ tôi đang bị bệnh ở nhà. cô gái nói :tôi phải về rồi ngày mai các người có thể vào nhà tôi chơi , nói song thì một làn gió nhẹ bay qua cô gái củng biến mất.

Tôi và thằng Thân quay về, đến nhà mà tôi vẫn còn sợ. sáng mai tôi gặp Thân và hỏi: mày dám vào nhứng ngôi mộ kia không? sợ gì mà không vaò. tối nay chúng mình vào nha_thân nói với tôi. Tôi gật đầu. đến tối nhóm bạn tụi tôi đi chơi về thì tôi với thằng Thân vào nhà lấy mấy cây nhang và ít trái cây mà chúng tôi đã chuẩn bị sẳn. tôi và nó đi đến chổ gặp người con gái ngày hôm qua thì có một làn gió lạnh thổi qua, tự dưng tôi rất sợ và cảm thấy hình như có ai đi theo chúng tôi. Thằng Thân củng cảm thấy vậy, nó liền nói :có phải cô ra đón chúng tôi không? Không thấy gì, đi được một khoảng tì nó hỏi lại. lần này sau khi vừa dứt lời thì trước mặt hiện ra một bóng trắng dẫn đường cho chúng tôi. Chúng tôi cứ theo bóng trắng đó đi đến chổ một ngôi mộ nhỏ, thì bóng trắng đó lại biến mất. tôi nghỉ đây chắc là mộ của cô gái đó nên chúng tôi đằt trái cây ra và thắp nhang tôi củng không quên thắp cho những ngôi mộ gần đó. Sau khi thắp song tôi và Thân định về thì cô gái đó lại hiện ra ngồi một bên ngôi mộ , chúng tôi làm liều ngồi suống đất nhưng cách cô ấy khoảng 6m hay 7m .nhưng tôi có thể thấy rõ đó là một cô gái rất thuỳ mị, và củng dễ nhìn ...không như những con ma mà tôi được nghe kể. một lúc sau thằng Thân hỏi: nhà cô ở đây àh? Cô gái gật đầu, nó hỏi tiếp: sao cô lại ở đây? người ta cho tôi ở đây thì tôi ở đây, cô gái noi tiếp :nhà tôi ở một nơi rất xa đây, tôi và mẹ tôi và em gái tôi vào đây để sinh sống , nhưng chúng tôi lại không thể về nhà được , vì năm ngoái một người đã buộc chúng tôi ở đây . nói đến đó thì tôi nhớ lại ngày 23/6 năm trước ở đây xảy ra một vụ tai nạn giao thông làm chết 7 người và nhiều người phải đi cấp cứu , đó là vụ tai nạn lớn nhất trong năm , vì một nguyên nhân nhỏ đó là chiếc xe tải chở gạch ngói đang đi trên đường bổng nhiên nổ lốp và đâm sầm vào chiếc xê khách chạy đối diện làm hai tài xế và 3 người khách đều chết tại chổ và nhiều người đi cấp cứu , trên đường đi lại có hai người nữa chết .không biết vì số mệnh hay sao mà 3 mẹ con người con gái đều nằm lại ở đây, những cuộc điện tín bắt đầu gọi khắp nơi để tìm thân nhân , nhưng không thể nào tìm thấy thân nhân của 3 người này nên buộc lòng chính quyền phải chôn ở đây. Cô gái nói tiếp lúc đó tôi chỉ mới 19 tuổi em gái tôi 17 tuổi, vậy em gái cô đâu ?_tôi hỏi . kia là em gái tôi , và mẹ tôi chúng tôi ở đây không có gì để ăn nên mẹ tôi bị bệnh , tôi và em gái tôi phải đi kiếm thức ăn cho mẹ tôi , tôi nói với người con gái đó : cô yên tâm chúng tôi sẽ chăm sóc cho mẹ con cô, chúng tôi sẽ làm bất cứ gì cho mẹ con cô nếu chúng tôi có thể . một lời cảm ơn từ người con gái đó, rồi chúng tôi im lặng một hồi thì người con gái đó nói hai người hãy về đi , tôi rất cám ơn hai người đã vào thăm chúng tôi ...nói song cô gái biến mất sau một làn gió nhẹ. Lúc đó đã gần 2h sáng rồi, tôi và thằng Thân ra về. về đến nhà lên giường ngủ mà tôi vẫn còn suy nghỉ tại sao lại có bi kịch như vậy trên đời chứ, và tôi rút ra được một điều là không phải ma quỷ là đáng sợ hoàn toàn , và con người củng vậy có kẻ xấu người tốt... rồi tôi chìm vào giấc ngủ. sáng hôm sau 8h30 tôi mới thức dậy đang ăn sáng thì thằng Thân sang va đem theo cây cuốc, nó nói sẽ đi vào những ngôi mộ kia làm vệ sinh ,sau khi ăn sáng song hai chúng tôi đem theo ít nhang rồi vào làm cỏ cho những ngôi mộ đó từ đó chúng tôi không bao giò gặp lại cô gái kia nữa.và cứ mỗt năm cứ vào ngày 23/6 thì chúng tôi lại đem trái cây nhang đèn vào thắp và làm cỏ cho những ngôi mộ đó. Cho đến nay chúng tôi vẫn thường xuyên vào làm vệ sinh những ngôi mộ đó, tôi đã là một sinh viên đang học ở tphcm nhưng mỗi lần về quê thì tôi cùng ban bè vào thăm những ngôi mộ đó. Sau hai tháng tôi không về quê, bây giờ về lại thì tôi nghe bạn tôi nói trong một dự án của nhà nước đã dời những ngôi mộ đó vào nghĩa trang, nhưng chúng tôi không biết là nghĩa trang nào nên chúng tôi không thể viếng thăm được, và tôi nghỉ bây giờ họ chắc củng được an nghỉ ở một nơi tốt rồi , củng không cần đến chúng tôi nữa. và từ đó đến nay tôi không bao giờ gặp lại cô gái ma đó nữa. đó là một kỷ niệm lần đầu tiên gặp ma của tôi, đến nay thì tôi củng không gặp ma lần nào nữa, chắc là để tồn tại trong đầu tôi một điều là ma củng như nguời có kẻ xấu kẻ tốt. nhưng tôi vẫn muốn gặp ma để tìm hiểu thêm về thế giới bên kia nữa . bạn có muốn như vậy không?...................... HẾT!

Sưu Tầm

Cách đây 3 năm, anh N.S ở đường Chi Lăng, TP Huế, nhân chuyến đi Sài Gòn, đã ghé chợ điện tử Hoàng Văn Thụ (TP.HCM) mua một chiếc đầu DVD nhãn hiệu Calitech mang về nhà để sử dụng. Chiếc đầu đĩa hoạt động rất tốt, nhưng có một điều mà anh không thể hiểu nổi: khi lấy đĩa ra khỏi ổ, nếu không tắt nguồn, đầu đĩa lập tức chiếu một bộ phim sex!

Nỗi oan của khổ chủ

Chiếc đầu đĩa trên được anh S. mua năm 2003, từ chợ điện tử Hoàng Văn Thụ, TP.HCM mang về Huế sử dụng. Gần 3 năm nay, chiếc đầu đĩa hoạt động rất tốt, hình ảnh sắc nét, màu sắc chân thực và chưa lần nào bị hư hỏng phải sửa chữa. Nhìn bên ngoài, chiếc đầu đĩa không có đặc điểm gì lạ. Thế nhưng, mới đây anh S. đã vô tình phát hiện ra điều kỳ lạ nói trên.

Số là, một buổi trưa, cách đây không lâu, anh S. cùng một đứa con nhỏ (mới học lớp 5) đang xem ca nhạc thì ống nước máy trong nhà bị vỡ, nước chảy lênh láng. Vợ anh bảo: "Anh ơi! Tắt máy đi mà ra sửa ống nước cho em với!". Nghe vợ gọi, anh S. liền bấm stop và nhấn nút open để lấy chiếc đĩa ca nhạc ra khỏi khay đĩa. Sau đó, anh cũng không quên bấm nút close để đưa ổ đĩa trở vào lại. Thông thường, mỗi lần xem ca nhạc hoặc phim truyện xong, sau mọi thao tác như trên, anh S. đều tắt nguồn. Nhưng lần này, do quá vội anh đã quên nhấn nút Power. Vừa ra tới chỗ vòi nước bị vỡ, anh S. liền nghe vợ gọi thất thanh: "Đã bảo tắt máy đi, răng anh lại chiếu cái phim chi lạ rứa cho con coi, mau vô tắt máy!". Anh S. quay vào và té ngửa vì trên màn hình đang chiếu một bộ phim... "tươi mát". Quá bất ngờ, anh S. tắt máy và open ổ đĩa ra để kiểm tra xem liệu mình có bỏ lộn chiếc đĩa nào vào trong máy không. Nhưng lạ thay chiếc khay đĩa chạy ra hoàn toàn trống rỗng. Thấy lạ, bảo vợ con đi chỗ khác, anh lại bấm close để đưa ổ đĩa vào lại, lập tức trên màn hình lại xuất hiện cảnh phim sex, chỉ khi anh tắt nguồn, các màn tươi mát mới ngưng. Hay có đứa nào lén xem phim sex rồi bỏ quên trong máy? Nghi hoặc như vậy nên anh S. lập tức mở toang vỏ chiếc đầu đĩa ra để kiểm tra và lúc này anh mới phát hiện phía trên khay đĩa có một chiếc đĩa VCD được gắn trực tiếp vào trục quay. Lại cắm điện và thử máy, dù không có đĩa trong khay chiếc đầu đĩa vẫn khởi động trục cơ quay và đọc tín hiệu trên chiếc đĩa cố định này để phát hình ảnh. Từ đó, để an toàn mỗi lần sử dụng xong, anh S. phải rút dây truyền ra khỏi đầu máy và màn hình cất thật kỹ, kẻo lỡ vô tình con cái xem phim thì nguy.

Để chứng minh câu chuyện trên hoàn toàn có thật, anh S. đã dẫn chúng tôi về nhà để "tai nghe mắt thấy". Sau khi cẩn thận đẩy chiếc tủ ti vi vào trong phòng ngủ và khép cửa, anh S. khởi động máy, cũng với quy trình như anh kể và quả nhiên trên màn hình xuất hiện những cảnh như anh kể. Qua nhân vật trong phim, cảnh quay và đạo cụ... chúng tôi đã xác định đây là một bộ phim sex của Nhật. Để chúng tôi xem kỹ hơn, anh S. đã tháo vỏ của chiếc đầu đĩa và bỏ thêm vào một đĩa ca nhạc, bộ phận cơ của máy lập tức chuyển động và cả hai chiếc đĩa cùng chạy song song. Tuy nhiên, tín hiệu phát lên màn hình lúc này là tín hiệu của chiếc đĩa ca nhạc trên khay đĩa. Tắt máy, rút chiếc đĩa ca nhạc ra và cho ổ đĩa trở về vị trí cũ trong khi chưa tắt nguồn, sau một vài giây rục rịch, chiếc đầu đĩa lại khởi động và lúc này những màn phim tươi mát lại xuất hiện. Thế tại sao nó vẫn đọc được? Đó là bí mật mà anh S. không đủ kiến thức về điện tử để khám phá, anh đành ráp vỏ máy vào để chờ chuyên gia giải mã.

Người mua hàng cần lưu ý !

Để tìm hiểu nguyên tắc hoạt động kỳ quái của chiếc đầu đĩa, ngày 28/7, chúng tôi đã cùng với anh S. đưa chiếc đầu đĩa đến Phòng thí nghiệm khoa Vật lý - Điện tử, Trường ĐH Khoa học Huế gặp TS Đặng Xuân Vinh, Trưởng khoa - nhờ giải đáp. Sau khi quan sát và tìm hiểu, TS Vinh đã tìm ra nguyên lý hoạt động của nó nhờ vào bộ đọc tín hiệu (mắt đọc dữ liệu) của máy đã "nhìn" xuyên qua khay đĩa, nhưng nó chỉ có thể đọc được khi trong khay đĩa không có đĩa. Với trường hợp có một không hai này, TS Xuân Vinh đã tư vấn, để giữ gìn "môi trường" văn hóa lành mạnh trong gia đình, tốt nhất nên tháo chiếc đĩa ra khỏi máy.

Việc khắc phục "sự cố" này tuy rất đơn giản nhưng từ chiếc đầu đĩa kỳ lạ này, một câu hỏi cần đặt ra: Liệu nhà sản xuất, lắp ráp sản phẩm này đã thiết kế một chiếc đầu đĩa kỳ quái như vậy để làm gì? Đây rõ ràng là hành vi vi phạm pháp luật. Điều đáng nói là mặt hàng điện tử nhãn hiệu Calitech là một sản phẩm rất phổ biến trên thị trường trong nước, nhưng nguồn gốc xuất xứ của nó thì người tiêu dùng không phải ai cũng biết; không lẽ chẳng có cơ quan nào thẩm định, kiểm tra sản phẩm hàng hóa trước khi đến tay khách hàng. Khi mua hàng, anh S. có nhận một phiếu bảo hành, nhưng vì đã quá lâu không thấy có trở ngại gì nên anh cũng không lưu ý để cất giữ. Vì vậy, dù gặp phải sự cố lạ đời như trên, anh S. vẫn không thể thắc mắc, khiếu nại. Người mua hàng cần lưu ý thử máy kỹ lưỡng trước khi mua hàng!

Chuyện tiếp theo xin được giấu tên các nhân vật. Mình cũng phải là nhân vật chính chỉ tận mắt chứng kiến sự việc. Cái này xuất phát từ truyền thuyết về "Ma đu câY" mà rất nhiều người đã nói đến. Chuyện là như vầy

Hôm đó là 11h55 gần 12h thì đoàn quay của mình chuyển tới 1 bối cảnh khác để quay (Khu vực này ở Bình Dương) Khu đó rất hoang vắng và có 1 cái cây rất là to. Gần đó có 1 con đường có cây cầu. Mình đi theo lúc đó làm trợ lý cho 1 đoàn phim. Phim gì xin giấu nhé. Khu vực đó nhìn sơ qua thì cũng bình thường không có gì ghê lắm. Nhưng cảm giác rất rợn người khi đến đó. Ở đó có 1 cây Đa rất to và táng cây bị cong rất nhiều. Như bình thường mình sét ánh sáng chuẩn bị. Khi đèn vừa lên cả đoàn giật mình khi nghe 1 tiếng la thất thanh của 1 cậu diễn viên (cậu này 100% là bóng chúa) đang hoảng hồn quay xang cậu ta thì xẹt, 1 cái bóng đèn vàng 1kw bị vỡ nhưng đèn rất nhiều nên mọi khu vực vẫn sáng như bình thường. Mình và cậu phó đạo diễn chạy lại hỏi chuyện gì xảy ra thì ....

Cậu diễn viên đó khóc như mưa nói trên cây có khoảng 5 người đang nhìn cả đoàn phim. Ai nghe cũng lạnh gáy nhưng ngoài cậu ta không ai nhìn thấy được (mình chỉ cảm giác rất lạnh và trên táng cậy đúng thật như có ánh mắt đang nhìn). Đạo diễn là 1 chú lớn tuổi sau 1 hồi bình tĩnh quyết định quay tiếp. Đoàn khá chậm tiến độ nếu ngừng quay thì chi phí đi quay tiếp lên giá rất cao. Ai cũng lắc đầu kêu cậu ta quay vì không ai nhìn thấy. 1 thằng con trai dù rằng hơi yếu đuối, cậu nhóc khóc vừa khóc vừa nói vừa tả về 5 người đang nhìn mình. Mình ko nhớ lắm cậu ta tả 5 người sao nhưng nhớ có 2 người trung niên 1 cậu con nít mất 1 con mắt, 1 người ko thấy rõ mặt. Mình đau tim qúa mới kêu anh ánh sáng đánh thẳng 1 cây đèn lên nhìn cho kỹ vẫn ko thấy gì. Cậu nhóc nói những người đó đang nhìn cậu với 1 ánh mắt rất dữ tợn.

Sau 1 hồi suy nghĩ đạo diễn quyết định mời 1 ông thầy sư gần đó đến. Khi đến nơi thầy sư nghe kể liền xám mặt và nói thôi đừng động đến nơi này. Nghe đâu 5 người đó chết từ rất rất lâu không siêu thoát và sống trên cây. Ghê 1 chỗ là trên cây nhìn kỹ có 5 cái táng như 5 cái ghế. Thầy tụng mấy câu kinh thì cậu diễn viên kêu bên cạnh nhà sư có cậu bé chột mắt đang nhìn. Cậu diên viên đó tả chi tiết lắm đến mức ai cũng sợ

Thầy chịu ko nổi đứng lên bỏ đi luôn hix. Cả đoàn đành off và chuyển xang 1 địa điểm khác quay. Ấn tưỡng 1 lần đi quay đầy đau tim

CÂU TRUYỆN THỨ 2

Chuyện này mình cũng ko phải là nạn nhân nhưng được tận mắt chứng kiến (tuy rằng không hoàn chỉnh) qúa trình xảy ra. Truyện là như vậy. Chị họ của mẹ mình là Bác Thu, Bác có 1 xuởng thi công chuyện làm manơcanh, làm gia công vài và nhuộm ... Chuyện này làm Bác phải đóng cửa cả 1 công xưởng gần 2 năm. Hồi đó bác Thu có làm 1 đợt hàng manơcanh theo mẫu định sẵn cho 1 công ty thời trang. Gần 72 con manơcanh, đến lúc kiểm giao hàng thì có khoảng 5 con không đạt chất lượng (đa phần về kích cỡ) trong đó vô tình có 1 con khá lạ. Bác Thu đem hết 5 con cất vào kho bán lẻ dần. Từ từ 4 con kia cũng ra đi, riêng con thứ 5 ko ai dám mua. Cứ mỗi lần vào cái kho chứa nó thì từ nhân viên đến khác hàng đều rùng mình và phải đi ra liền. Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình một cách quái đản. Bác Thu cũng không để ý đến cái kho đó. Bẵng đi gần 1 năm, bác tổng kết năm thì phát hiện ra còn con manơcanh đó

Xin kể thêm mấy chuyện nhỏ mà bác Thu gặp. Bác là người rất tiết kiệm nên hay cho chị lao công thu gom vải vụn để tăng thêm thu nhậm (1 khoảng rất khá) nhưng từ dạo 7 tháng nay chị lao công than là vải vụn ngày càng ít đi trong khi xưởng dệt lạ tăng lượng sản xuất

Trở lại chuyện con manơcanh, khi bác và ông trợ lý kiểm kê hàng trong kho thì ông trợ lý buộc miệng kêu "con này trông model ghê" bác bỗng giật mình. Cách đây 1 năm con này được làm theo model mới nhất là mốt tóc ngang vai kiểu búpbê và 1 năm sau nó vẫn mode và dù rằng model giờ là tóc dài duỗi thẳng. Bác nhìn kỹ, mái tóc con búp bê dài ra rất nhiều. Bác bỗng phát hiện ra con mắt của manơcanh như đang đọc được suy nghĩ của bác. Bác lạnh người. Bác quyết định đem con manơcanh này đi huỷ. Khi bác đi ra và mấy anh thợ bước vào ...

Bác giật mình khi nghe tiếng la, 1 trong những cái máy cắt vải cũ bỗng nhiên hoạt động và cắn nát tay một anh thợ. Bác càng cảm thấy sợ con manơcanh đó hơn... Kỳ này sau khi dọn dẹp tất cả gọn gàng và cẩn thận chính tay bác và thợ khiêng con manơcanh khi tiêu huỷ. Khi bắt đầu gỡ mái tóc mọi người càng ngạc nhiên hơn khi mái tóc dính chặt vào da đầu và tóc có độ mềm và hương thơm thoang thoảng như tóc thật. Ko gỡ được mái tóc mọi người tác đôi con manơcanh ra cũng không được. Chuyện kỳ dị bắt đầu làm mọi người sợ. Bỗng 1 anh thợ la lên, trên tay anh có 1 vết cắt nhìn như dao khi mọi người dở lên thì trên miệng con manơcanh tuy ko rõ nhưng có 1 vệt nhìn như máu rất nhỏ. Mọi người bắt đầu bấn loạn. Bác Thu quyết định cho búa đập nát nó ra. Khi đập nát nó ra bên trong có rất nhiều vải nhưng vụn như cám

Mọi người tái xanh mặt khi đập nát cái đầu nó thì cặp mắt văng ra như đang nhìn mọi người. và từ hôm đó

Mọi người trong xưởng bắt đầu thấy ... Đầu tiên là chị lao công thấy 1 người phụ nữ không có con mắt đang ăn vải vun và nhét đầy mòm. Tiếp theo là anh bảo vệ thấy 1 cái manơcanh không đầu đang đi. Anh Nhân lúc đó là người can đảm nhất cũng bệnh liên miên 3 ngày khi thấy cái 1 cái đầu manơcanh đang ráng rướn mà ăn vải. Tiếp theo nhiều người bắt đầu thấy có cái đầu manơcanh 1 cách vô hình trong xưởng. Ghê nhất là Chú Khang 1 lần đang đi thấy có cái đầu manơcanh chú với tay cầm thì bị nó cắn. Vết cắn lở loét phải trị cả 6 tháng mới hết

1 tháng khủng khiếp ai cũng sợ và tinh thần hoảng loạn... Bác Thu mới kêu mẹ tôi, mẹ tôi có 1 người bạn là Bác Hải, CHUYỆN CUỘC ĐỜI BÁC HẢI CŨNG ĐẦY KỲ DỊ MÁU VÀ CẢ NƯỚC MẮT... CÓ DỊP TÔI SẼ POST. Khi bác Hải đến bác im lặng và lắc đầu. Đây là 1 con manơcanh thành tinh vì nhiều lý do. Khu đất xưởng bác Thu gần 1 khu mộ chính âm khí vả vải vụn nuôi nó. Bác Hải đành chiu thua vì bác chuyên xem số thôi chứ ko diệt ma. nhưng bác Hải có cho bác Thu 1 lời khuyên là cúng nó cho yên chuyện vì trong thời gian bác làm ăn khấm khá cũng do nó toả hương thu hút người ta. Bác Thu lặng người. Bác cúng vái rất lớn và đêm đó do vết thương hay do gì ko biết chú Khang nằm mơ thấy 1 người đàn bà ko mắt đến nói là chỉ đi khi nào có đôi mắt

Mọi người điên cuồng đổ xô đi kiếm đôi mắt cho nó nhưng ko kiếm ra. Những chuyện kỳ dị trong xưởng bác Thu ngày càng khủng khiếp hơn. Con manơcanh ko ăn vải nữa vì lượng vải vụn có giới hạn. Người ta bắt đầu thấy trong xưởng xuất hiện máu và từng mảng lông mèo hay lông chó. Tôi được thấy trông khá ghê rợn.... Mọi người bắt đầu lo lắng thật sư. Tôi nhớ lúc đó dì tôi đi báo công an, an công an trực đêm đó giờ nghe đâu đã bỏ nghề. Ngày nó mới xuất hiện thì còn thoắt ẩn thoắt hiện, giờ thì càng lúc càng lộng hành. Bà con sống trong tình trạn căng thẳng tột độ nhất là bác Thu. Tôi nhớ tóc bác bạc đi nhiều. Xưởng làm ăn thất bát hẳn và nhân công bắt đầu bỏ việc. Những người dũng cảm thì bắt đầu lơi ý chí ...

Bác Hải là người cứu tinh. Bác nói rằng trong 1 cuôn sách về tần thuật gia liên cổ có nói về "vật" mà thành "tinh" thì bao giờ sau gáy nó cũng là điểm chí mạng của nó. Đêm đó tôi bị nhà giam không cho đi với bác Thu. Tôi leo rào đi luôn, phần vì tò mò phần vì thương bác qúa. Đêm đó gồm 7 người. Bác Thu, Hải, anh Nhân, tôi và 2 người thợ nữa. Đến chính cái kho đó. À nhắc 1 chuyện nhỏ là sau khi đập nát nó hôm sau ngừơi ta thấy cái đống đó biến mất. Và trong kho suốt ngày cứ nghe tiếng độn lạ. Mà cái kho trở nên khủng khiếp, ban ngày ko ai mở cửa vào được nhưng ban đêm thì của hé mở (mô phật) Khi bước vào. Bác Hải lấy ngay ra 1 bức tượng nhỏ. Bỗng có 1 tiêng rặc rặc nhưng xương người gãy phát ra trong bóng tối. Đang lúc đó thì bác Thu và Hải kêu tôi đi ra vì tôi còn trẻ... Đành ra vậy

Không biết trong đó xảy ra chuyện gì nhưng sau đêm đó. Gia đình bác Hải xảy ra 1 chuyện thương tâm mà dù khả năng bói toán của bác thuộc hàng cao thủ. Còn bác Thu đóng cửa luôn xưởng dệt may và làm manơcanh, bác Thu không làm ăn nữa mà đi tu... Đêm đó có 1 người chết. Đó là anh Nhân, nghe đâu trong lúc mọi người đang đè con manơcanh ngay tử huyệt nó mà đâm thì không biết do vô tình hay cố tình cái máy cắt vải đã dc niêm phong bỗng hoạt động cắt anh Nhân cho đến chết. Mọi chuyện qúa kinh hoàng. Năm đó Bác thu bị kiện là có góp phần hại chết anh Nhân do gia đình anh làm. Bác Hải nói là cái gì cũng do lỗi lầm của mình trong tiền kiếp và hiện tại gây nên. Những sự cố bình thường bác còn giúp né dc chứ những chuyện như vậy thì không

Con manơcanh bị đâm ngay tử huyệt sau gáy và bị đốt nhưng bù lại là anh Nhân đã chết, Bác Thu bồi thường 1 số tiền khá lớn sau 4 năm kinh doan phát đạt. Bác không bán và để cái khu nhà kho với mớ tro tàn đó lại và dán bùa lại... Đến giờ cái nhà kho đó vẫn còn và Bác Thu đang tu trên 1 chùa

Nếu có ai thích mình có thể dẫn ra cái kho đó nhưng tuyệt đối đừng lại gần vì chuyện đã xảy ra lâu ai biết sẽ có gi tiếp theo........ Bác Thu thì đi tu đã được 3 năm, nhưng lâu khi gặp mà vô tình nhắc bác vẫn mất đi bình tĩnh của 1 người tu hành

......het......

Lỗ hổng thời gian" và những vụ dịch chuyển kỳ lạ

Cập nhật ngày: 22/08/2008, 17:17 GMT+7.

Ngày 24/9/1990, con tàu Foshogen đang đi trên vùng biển bắc Đại Tây Dương. Thuyền trưởng Karl đột nhiên phát hiện một bóng người từ vách núi. Qua kính viễn vọng, ông nhìn rõ một phụ nữ đang dùng tay ra hiệu cấp cứu. Người phụ nữ này mặc trang phục quý tộc Anh thời kỳ đầu thế kỷ 20, toàn thân ướt sũng và rét run cầm cập. Khi được cứu lên tàu, trả lời câu hỏi của thủy thủ, cô nói: "Tôi tên là Wenni Kate, 29 tuổi, một hành khách trên con tàu Titanic.

Khi tàu đắm, một con sóng lớn đánh giạt tôi lên núi băng này, thật may mắn là các ngài đã kịp cứu giúp". Nghe câu trả lời đó, mọi người đều cảm thấy hết sức kỳ lạ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra và họ nghĩ rằng có lẽ do sốt cao, cô gái này đã nói nhảm.

Kate được đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Sức khỏe của cô không có gì đáng ngại ngoài việc cô quá sợ hãi do bị lạc nhiều ngày, thần kinh cũng không có dấu hiệu rối loạn.

Các xét nghiệm về máu, tóc, cho thấy cô khoảng chừng 30 tuổi. Vậy là nảy sinh một vấn đề khó tin đến kinh người: chẳng lẽ Kate từ năm 1912 đến nay, trải qua gần 80 năm mà không hề già đi chút nào? Thẩm tra, đối chiếu với bản danh sách hành khách trên tàu Titanic, người ta nhận thấy mọi nội dung đều trùng khớp với những gì Kate đang nói. Trong khi mọi người đang tranh luận thì sự việc thứ hai xảy ra.

Sự trở về của thuyền trưởng Smith

Ngày 9/8/1991, một tổ khảo sát khoa học hải dương trong khi khảo sát tại khu vực phía tây nam cách một núi băng Bắc Đại Tây Dương chừng 387 km, đã phát hiện và cứu sống một người đàn ông 60 tuổi. Lúc đó người đàn ông này đang ngồi bình thản bên rìa nước. Ông ta mặc bộ quần áo màu trắng, khá gọn gàng, rít sâu điếu thuốc và rút điếu thứ hai, mắt nhìn về phía biển khơi, mặt lộ vẻ dạn dày sương gió. Không ai có thể nghĩ rằng đó chính là thuyền trưởng danh tiếng Smith của con tàu Titanic.

Nhà hải dương học nổi tiếng, tiến sĩ Marwen Iderlan, sau khi cứu được Smith đã phát biểu trước báo chí rằng không thể có sự việc nào đáng kinh ngạc hơn. Người đàn ông này không thể là tên lừa đảo, ông ta đích thực là thuyền trưởng của con tàu Titanic, người cuối cùng cùng với con tàu chìm xuống biển. Khó tin hơn nữa là Smith đến nay đã 140 tuổi nhưng trên thực tế mới chỉ là một ông già 60. Khi được cứu, ông một mực khẳng định rằng hôm đó là ngày 15/9/1912.

Sau khi được cứu, ông được đưa đến Viện tâm thần Oslo (Nauy) để chữa trị. Nhà tâm lý học Jale Halant đã tiến hành hàng loạt thử nghiệm và kết quả là Smith hoàn toàn bình thường. Ngày 18/9/1991, trong một đoạn tin vắn, Halant khẳng định người được cứu đích xác là thuyền trưởng Smith vì ngay việc đối chiếu vân tay cũng đã cho thấy điều đó.

Sự việc cần được giải thích rõ ràng. Một số cơ quan hải dương Âu - Mỹ cho rằng thuyền trưởng Smith và hành khách Kate đã bị rơi vào "hiện tượng mất tích - tái hiện xuyên thời gian". Theo đó, một số chuyên gia phán đoán có khả năng trên biển vẫn còn một số hành khách Titanic sống sót đang chờ được cứu giúp, vì trong lịch sử cũng đã có không ít trường hợp mất tích - tái hiện một cách thần bí.

Sự mất tích của 25 lính hải quân Mỹ

Theo hồ sơ của Bộ Hải quân Mỹ, trong chiến dịch Thái Bình Dương thời kỳ chiến tranh thế giới thứ 2, chiến hạm Indiana Bolis của Mỹ bị tàu ngầm của Nhật đánh chìm. Lúc đó, hải quân Mỹ đã thu được tín hiệu cấp cứu của 25 binh lính và sĩ quan rời khỏi chiến hạm bằng thuyền cứu hộ. Nhưng sau nhiều lần tìm kiếm, 25 quân nhân kia vẫn bặt vô âm tín. Cuối cùng, nhà chức trách đành phải tuyên bố họ đã mất tích. Nhưng một ngày tháng 7/1991, một đội thuyền đánh cá của Philippines trên hải phận Sibis, phía nam quần đảo Philippines, đột nhiên phát hiện một chiếc thuyền cứu sinh, trên thuyền có 25 binh lính đang trong tâm trạng hoảng loạn, dù cơ thể vẫn còn cường tráng.

Phát hiện này làm cho các nhà chức trách Mỹ vô cùng kinh ngạc. Điều khó hiểu hơn cả là chiến hạm Indiana Bolis bị đánh chìm từ năm 1945, và mãi 46 năm sau đó, người ta mới thấy họ, nhưng họ không hề thay đổi so với trước kia, thậm chí cả râu, tóc... cũng không dài thêm chút nào. 25 người một mực khẳng định họ chỉ lênh đênh trên biển một ngày đêm. 46 năm tương đương với một ngày, điều gì đã xảy ra? Nhà thiên văn học, tiến sĩ Semesijians cho rằng, có khả năng họ đã bị rơi vào "lỗ hổng của thời gian", mấy chục năm sau mới xuất hiện trở lại và hoàn toàn không biết mình đang ở thời điểm nào.

Trước mắt, quanh vấn đề "lỗ hổng thời gian" vẫn còn nhiều ý kiến khác nhau, chưa có một học thuyết nào có sức thuyết phục vì chưa đưa ra được những chứng cứ xác thực. Hiện tượng "mất tích - tái hiện" vẫn còn là bí ẩn đang chờ con người khám phá.

...het..

Truyện ma : căn phòng ma quái

Cập nhật ngày: 02/08/2009, 00:48 GMT+7.

Nha Trang có nhiều thắng cảnh và cũng là nơi nghỉ mát của rất nhiều người Việt Nam. Những bãi biễn với cát trắng phau chạy dài hàng mấy cây số thu hút biết bao nhiêu người! Ði về hướng Bắc của thành phố chúng ta sẽ thấy nào là Tháp Bà, Hòn Chồng, Bãi Dương và nhiều thắng cảnh khác! Dãy Hòn Ngang (ngay tại Ðồng Ðề nơi có đèo Rù Rì) tạo thành hình dáng của một cô gái nằm xõa tóc chờ đợi người yêu đã ăn sâu vào tâm trí của người dân Nha Trang với câu thơ của một anh chàng lính nào đó ở Ðồng Ðề:

Anh đứng ngàn năm thao diễn nghỉ

Em nằm xõa tóc đợi chờ anh!!!

Tôi được sinh ra ở một nơi cách Thành Phố Nha Trang vài chục cây số về phía Bắc-Vạn Giả, Vạn Ninh! Ðó là nơi má tôi đã sống suốt thời niên thiếu của mình! Tôi có một chú ruột (chú Nam) và một người bác dượng (chồng chị của ba tôi) sống ở Nha Trang. Vào các dịp Tết, ba mẹ tôi cho chúng tôi về đó chơi để chúc Tết bà con và ngắm cảnh phố phường trong ngày Tết!

Vào mùa Hè năm 1970 tôi đậu Tú Tài 2 và thi đậu vào Ðại Học Duyên Hải tại Nha Trang! Tôi rất mừng vì sẽ được học về những gì mà tôi hằng yêu thích - Hải Dương Học. Gần đến ngày nhập học, ba tôi đem tôi gửi ở nhà bác dượng để cho tiện việc học hành! Ở đó thì tôi chỉ cần đẹp xe đạp 15 phút là đến trường Ðại Học. Nhà dượng tôi nằm gần ngã ba của một con đường nhỏ và đường con đường Phước Hải dẫn xuống chợ. Ba mẹ tôi nói là bác ấy mua căn nhà này với giá rẻ mạt, chỉ bằng nửa trị giá thật sự của nó mà thôi! Nhà có ba từng, ở từng trệt thì phía trước bác mở tiệm may, phía sau làm phòng khách. Từng lầu một có 3 phòng ngủ, một phòng cho hai vợ chồng bac鬠còn hai phòng kia thì là phòng của cô con gái và hai cậu con trai. Tầng hai thì chỉ có hai phòng, một phòng phía trước được khóa kín, còn phòng phía sau để trống. Tôi được bác cho ở căn phòng trống này. Bác dượng bắt tôi hứa là không được đụng chạm gì cái phòng phía trước cả! Tôi nghĩ rằng có lẽ bác ấy cất giấu những món đồ quý báu trong phòng này. Tôi hứa ngay và rất vui mừng vì mình được tự do một mình một phòng trên một từng lầu riêng biệt.

Tuần đầu ở đó tôi phải dọn dẹp chỗ ở, và vào trường để nghe hướng dẫn về nội quy và các sinh hoạt trong trường, lại còn phải đi thăm các phòng thí nghiệm tại hải dương viện Nha Trang nên tôi mệt nhoài cả người. Khi tối đến là lên giường ngủ say như chết. Sau đó mọi việc đã vào nếp nang và tôi quen dần với nếp sống mới này. Ban ngày đi học, chiều về cơm nước xong nói vài câu chuyện với hai bác rồi lên phòng học bài vở. Vào những ngày Chúa Nhật, sau khi đi lễ về, tôi cùng mấy anh chị con bác dượng đi xi nê hay đi dạo vòng bờ biển. Mọi việc diễn ra êm đẹp cho đến một đêm thứ Bảy, đang nằm trên giường đọc truyện tiểu thuyết của Quỳnh Dao, tôi nghe như có tiếng nói thì thào từ phòng bên vọng sang. Tôi nghĩ chắc bác tôi lên phòng đó để tìm kiếm gì. Nhưng 15 phút sau tiếng thì thào vẫn vọng ra, tôi tò mò hé cửa nhìn xem có ai bên đó không. Tôi thấy cửa phòng vẫn khóa, và tiếng nói bỗng nhiên im bặt. Tôi lấy làm lạ nhưng cũng trở vào phòng của mình tiếp tục đọc sách và đã thiếp đi lúc nào không biết nữa. Sáng hôm sau khi đi dự lễ ở nhà thờ Phước Hải về (bác dượng tôi không có đạo nên chỉ có cô tôi và anh chị cùng với tôi đi lễ mà thôi), tôi gặp riêng bác cô tôi và nói:

- Ðêm qua cháu nghe có ai nói chuyện thì thào ở phòng kế bên, nhưng khi cháu ra coi thì không có ai cả!

- Chắc là cháu ngủ mơ đó thôi chứ gia đình bác ở đây mấy năm nay có gì đâu! Thôi đi ăn sáng đi và nhớ đừng nghịch ngợm gì đến cái phòng đó nghe chưa!

Tuy không hài lòng về câu trả lời của cô tôi, nhưng tôi vẫn vâng dạ và đi ăn sáng rồi đi chơi. Vào những ngày sau đó thì không có chuyện gì xảy ra và tuổi trẻ dễ quên nên tôi cũng quên mất sự việc này. Nhưng lại đến đêm thứ Bảy, trong khi đang nằm đọc truyện thì tôi lại nghe tiếng xì xào bên phòng vọng qua. Tôi là thằng nổi tiếng nghịch ngợm ở nhà cho nên rất bạo. Tôi lắng tai nghe và khi chắc chắn rằng là mình không nghe lầm. Tôi nhè nhẹ bò ra cửa sang phòng kế bên và ghé mắt vào ổ khóa nhìn vào phòng. Trong phòng tối đen như mực chẳng thấy gì hết. Ngay cả tiếng thì thào lúc nãy bây giờ cũng im lìm. Trở về phòng với tính lì lợm của mình tôi tự hứa là sẽ tìm ra sự thật của căn phòng đó.

Hôm sau tôi lại đem chuyện này nói với bác trai, nhưng tôi chỉ nói quanh là cháu nghe tiếng động ở phòng bên! Chắc có ai đó đột nhập vào nhà muốn trộm đồ hay sao đó. Bác tôi nạt ngang:

- Mấy con chuột nhắt đó chứ ai mà vô nhà. Nó chạy rầm rầm và cắn nhau chí chóe suốt đêm . Cháu chưa quen nên khó ngủ, từ từ rồi sẽ quen thôi. Mà nè cháu phải nhớ lời bác dặn không được phá phách gì cái phòng kế bên nghe chưa.

- Dạ! Cháu nhớ ạ!

Tôi trả lời nhưng trong lòng nghi ngờ là có cái gì bí ẩn mà các bác muốn dấu tôi đây. Tôi đợi cơ hội để tìm hiểu sự bí mật trong căn phòng kia. Khổ nỗi là căn phòng luôn khóa kín và cái chùm chìa khóa thì bác trai luôn giữ theo trong người. Nhưng rồi cơ hội đã đến. Một hôm Chúa Nhật hai bác đi dự đám cưới đến khuya mới về, họ lục đục một hồi rồi đi ngủ. Ðến nửa đêm tôi xuống tầng dưới để đi tiểu, bật đèn lên tôi thấy chùm chìa khóa nằm trên bàn gần bộ sa lông. Cơ hội tốt cho tôi rồi, đi tiểu xong tôi vơ ngay chùm chìa khóa rồi nhẹ nhàng lên lại lầu hai. Tuy mang tiếng là gan cùng mình, tôi cũng hơi run run khi đút chìa khóa vào mở cửa phòng kế bên. Tôi bước vào trong phòng. Phòng trống không. Chỉ có một bàn thờ nhỏ với hình phóng to của một cô gái trẻ đẹp và một bát hương với đầy chân nhang cắm ở trong đó. Trên tường có gắn một bóng đèn kiểu cọ, và một công tắc ở gần cửa ra vào. Trên trần nhà có treo một quạt máy cũng còn hơi mới, ngoài ra không có gì nữa. Tôi đứng quan sát một lúc rồi trở ra khóa phòng lại và đem chìa khóa trả về chỗ cũ. Tuy không tìm được những gì mà mình muốn thấy, tôi cũng tạm thỏa mãn với chính mình. Tôi là thằng gan lì chẳng sợ gì. Có lẽ bác tôi nói đúng cũng nên, tiếng động có thể do bọn chuột gây ra mà thôi.

Nhưng luận cứ đó chỉ đứng vững có một ngày. Ðêm sau tiếng thì thào lại nổi lên. Tôi lắng tai coi có đúng là tiếng chuột không. Không, rõ ràng là tiếng người mà. Tôi đi ra đến cửa thì tiếng nói lại im bặt. Chắc là ai muốn phá mình đây. Tôi tự nói với mình như vậy để tránh khỏi dùng đến từ MA. Không sao, tôi chưa từng sợ ma mà. Nó có làm gì được tôi đâu chứ. Tôi vẫn đợi một cơ hội khác để tìm ra sự thật.

Vào một sáng Chúa Nhật, khi đi lễ về tôi thấy chùm chìa khóa để ở trên tủ may ở nhà ngoài, chắc bác trai khi sửa soạn tiệm để quên ở đó. Trong khi mọi người ăn sáng, tôi ra trước tuột lấy cái chìa khóa phòng rồi chạy ra tiệm làm chìa khóa gần nhà nói làm gấp cho tôi. Chỉ mười phút sau tôi đã có trong tay một cái chìa khóa mới. Tôi trở về nhà và may thay mọi người vẫn bận bịu dưới bếp. Tôi gắn trả chiếc chìa khóa cũ vào chùm. Xong tôi thảnh thơi lên phòng mình dấu cái chìa khóa trong cái áo gối. Tôi nghĩ là mình sẽ sớm khám phá ra được mà điều mình muốn biết. Tôi dự định là phải đợi đúng vào lúc mà tiếng thì thào trổi lên thì hành động.

Ðêm đó khoảng 11:30 khuya, tôi nghe tiếgn thì thào nổi lên. Nhẹ nhàng tôi bước tới cửa phòng, đút chìa khóa vào xoay nhẹ và đẩy nhẹ cánh cửa. Tay bỏ cái chìa khóa vào túi quần và bước vào bên trong. Không thấy ai cả. Trên bàn thờ có ba cây nhang đang cháy dở gần hết, chắc là bác trai đốt hồi chiều. Tôi bước lại gần bàn thờ để nhìn cho rỏ hơn cái hình trên đó. Ðang nhìn thì tôi cảm thấy có vật gì chạm vào phía sau cổ. Với phản ứng tự nhiên tôi dùng tay hất nó ra và quay lại nhìn. Trong bóng tối lờ mờ tôi thấy một sợi dây thừng, một đầu cột dính vào cái quạt, còn đầu kia là cái thòng lọng đang đu đưa hướng về phía tôi. Tôi nhớ rỏ là lúc bước vào tôi đâu có thấy nó đâu. Thấy nó hướng về phía mình tôi lấy tay hất ra và nhanh chân phóng ra cửa. Nhưng cái thòng lọng nhanh hơn là tôi tưởng. Nó quàng vào cổ tôi từ phía sau và siết lại. Cái dây tự động rút dần lên và kéo tôi hỏng khỏi sàn nhà gần như nửa thước. Tôi bị nghẹt thở phải cố dùng hai tay để gở sợi dây nơi cổ ra. Vô ích nó xiết rất chặt tôi không tài nào gở ra được. Tôi nghẹt thở quá rồi. Mắt tôi bắt đầu trợn trắng lên và tôi phải há to miệng để hít thở. trong giây phút này tôi nghĩ chắc sẽ bỏ mạng với cái dây này rồi. Tay tôi yếu dần và tuột dần khỏi sợi dây nơi cổ. Ðột nhiên tay tôi chạm vào sơi?ây "thẻ bài" có cái thánh giá bằng ngà mà tôi luôn đeo trên cổ. Ba tôi đã mua thánh giá này cho tôi lúc tôi chịu phép Thêm Sức, nó đã được chính Ðức Giám Mục làm phép. Tôi nhớ lại mẹ tôi thường nói khi nào gặp ma quỷ thì cầm thánh giá và đọc kinh "Tin Kính" thì sẽ thoát được sự hiểm nghèo. Với sức lực cuối cùng, tôi thò tay vào ngực nắm cây thánh giá ra và dí vào sợi dây, trong đầu đọc thầm mấy câu kinh. Thật không ngờ. Cái sợi dây tuột khỏi cổ tôi, rút lên cái quạt rồi biến mất. Tôi rớt xuống sàn nhà cái bịch. Tôi lồm cồm đứng dậy và chạy một mạch xuống lầu không nghĩ gì đến việc đóng cửa phòng lại.

Bác trai nghe nghe tiếng động và thấy đèn sáng dưới nhà bèn xuống coi. Thấy tôi ngồi hoảng hốt co ra ở góc sa lông liền hỏi:

- Bộ có ai té hả? Bác nghe cái rầm mà? Khuya rồi sao cháu còn chưa đi ngủ?

- Cháu đi tiểu bị vấp ngã. Cháu ngồi đây một chút rồi sẽ lên ngủ. Tôi nói dối bác.

Bác trở về phòng, còn tôi vẫn ngồi co ro ở phòng khách nào dám trở lên trên đó. Rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết. Khi bác trai dậy mở cửa tiệm thấy tôi nằm co ro trên ghế bèn đánh thức tôi dậy:

- Bộ cháu ngủ ở đây suốt đêm hả?

Tôi chưa kịp trả lời thì mặt bác tôi chợt biến sắc. Bác lượm cái chìa khóa nằm trên sàn. Nó đã rớt xuống đó khi tôi ngủ quên. Bác gắn giọng:

- Cái chìa khóa của phòng trên đó phải không?

- Dạ!!! Tôi cúi đầu lí nhí trả lời.

Bác tôi chạy trở lên lầu. Tôi vội vàng rửa sơ mặt mày rồi quơ lấy sách vở dông đi học. Tôi sợ chạm mặt bác vì sự thất hứa của mình.

Ðến chiều vừa về tới nhà tôi đã thấy cái va ly của tôi được để sẵn trước cửa tiệm, và cô tôi đang đứng chờ ở đó. Thấy tôi cô nói:

- Cháu đoán biết được gì rồi chứ. Cháu không thể ở đây được đâu. Cô dẫn cháu sang nhà chú Nam ở thôi.

Thế là tôi dọn sang nhà chú Nam ở đường Trần Quí Cáp. Chú tôi là sĩ quan huấn luyện viên trong trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang. Gia đình chú cũng chỉ đủ ăn đủ mặc thôi. Nhà chú là mo6.t căn nhà gác gỗ, vợ chồng chú ở phòng dước còn tôi và hai đứa con trai nhỏ của chú chiếm tầng gác. Tầng này không có ngăn ra, tuồng luông từ trước ra sau. Nhưng không sao miễn có chỗ ở là tốt rồi. Nhất là tôi không phải chạm trán với "con Ma Thần Vòng" là êm rồi. Chiều hôm sau cô tôi lại thăm, hai cô cháu ngồi nói chuyện một lúc rồi cô tôi hỏi:

- Ðêm trước cháu vào phòng trên đó phải không?

- Dạ! Tôi trả lời rồi kể cho cô biết việc tôi suýt chết vì sợi thòng lọng trong phòng đó.

- Các bác đã dặn cháu rồi mà sao cháu chẳng chịu nghe lời. Bác trai vì sự an toàn của gia đình đành phải đuổi cháu đi. Ðể cô kể cho cháu nghe đầu đuôi câu chuyện thì cháu sẽ rõ lý do.

Năm năm trước gia đình cô từ Sài Gòn chuyển về đây để làm ăn, trước đó thì bác trai đã có nhờ người quen dò hỏi mua dùm nhà ở nơi thuận tiện để mở tiệm may được. Họ nói có một căn nhà đang đề bán với giá rất rẻ. Bác trai vì nôn nóng nên cũng không tìm hiểu gì cho kỹ nên nhờ họ mua dùm. Sau đó gia đình bác dọn về ở. Chỉ một tuần sau là cả nhà đã nghe tiếng thì thầm nói chuyện ở trên lầu hai rồi. Bác trai bèn đi hỏi dò hàng xóm mới biết ra sự thật. Căn nhà bị ma ám cả bốn năm rồi. Cô gái đầu lòng của người chủ nhà đầu tiên đã treo cổ tự vận trong căn phòng trên lầu hai vì ba mẹ cô ấy nhất định không bằng lòng cho cô ta lấy một anh bạn học nghèo. Và từ đó hồn cô ta chiếm cứ căn phòng đó và phá rối người trong nhà. Gia đình cô ta phải bán nhà đi chỗ khác ở. Căn nhà này đã đổi chủ mấy lần rồi. Ai ở được một thời gian cũng phải bán tháo để đi thôi. Hai bác rất sợ nhưng bao nhiêu vốn liếng đã bỏ hết vào tiền nhà rồi, có muốn đi cũng không có chổ mà ở. Ðành phải liều ở lại chứ biết làm sao đây.

Nhưng mà hàng đêm nó cứ rì rầm và gây ra những tiếng động dị thường trên đó. Bác trai không có đạo, nên ông ấy đi thỉnh thầy cúng về để tế hồn cho nó. Ông thầy pháp và bác trai cúng bái rì rầm trên đó cả buổi mới xong. Khi thầy pháp về bác trai mới cho mọi người biết là bác đã hứa với hồn của cô gái là sẽ dành riêng căn phòng đó cho cô ta và sẽ cúng bái nhang đèn cho cô ấy, chỉ xin cô ấy đừng phá gia đình. Từ đó cô ta không phá gì nữa. Không biết bác trai kiếm đâu ra cái hình của cô ta và đem phóng to ra rồi để lên bàn thờ trên ấy. Chỉ có mình bác trai là ngày ngày lên nhang đèn trên đó chứ trong gia đình chẳng một ai dám bước lên lầu hai cả. Vì cháu là con cháu trong nhà nên hai bác để cháu ở phòng kế bên, nghĩ là chắc cô ta cũng để yên cho cháu. Nào ngờ vì tính tò mò mà cháu gây ra đại sự. Hôm qua bác trai phải lên trên đó xin lỗi và hứa là đuổi cháu đi để cô ấy vừa lòng. Cháu cũng đừng trách bác trai nhé.

Từ đó về sau mỗi khi có dịp tới thăm gia đình cô tôi, tôi chỉ dám lảng vảng ở nhà dưới mà thôi và không bao giờ dám ngủ lại đêm cả. Cho đến bây giờ mỗi khi hồi tưởng về cái đêm hôm đó tôi vẫn cảm thấy rờn rợn cả người.

Nhà tiên tri nổi tiếng

Cập nhật ngày: 28/08/2009, 02:44 GMT+7.

Vào những năm 1940 ở Mỹ xuất hiện một nhà nữ tiên tri nổi tiếng tên là Jane Dickson (nguyên họ là Pinkert). Ngay từ lúc mới 5 tuổi, Jane đã biểu diễn cho người thân xem khả năng tiên đoán siêu phàm của mình: em đã tiên đoán những sự kiện tương lai, các món quà mà khách đem đến, cái chết của những người thân thích...

Quả cầu đá thạch anh

Năm lên 8 tuổi, cô bé đã nhận được một món quà có tính chất định đoạt toàn bộ số phận sau này của em. Sự kiện đáng nhớ này xảy ra trong ngôi nhà của một bà thầy bói người Digan nổi tiếng mà mẹ cô dẫn cô đến để "tư vấn". Công việc đầu tiên của bà Digan là xem bàn tay của cô bé: "Cô con gái của bà sẽ trở thành một nhà tiên tri vĩ đại". Sau đó bà ta đưa cho cô bé viên đá thạch anh: "Cháu nhìn thấy gì trong viên đá này?". Jane chăm chú nhìn vào giữa viên đá và bắt đầu miêu tả một địa điểm chưa hề quen biết: một dải bờ hoang dã lởm chởm đá, sóng biển nhấp nhô... "Đấy là quê hương của ta. Ta tặng cháu viên đá này" bà thầy bói Digan nói. Viên đá thạch anh đã lọt vào đúng địa chỉ cần thiết.

Những phỏng đoán chính xác

Chí ít, Jane đã hai lần tư vấn cho Tổng thống Mỹ Roosevelt. Trong cuộc gặp lần thứ nhất vào tháng 11/1944, Roosevelt (bị liệt hai chân phải ngồi trong xe đẩy) hỏi: "Xin cô hãy nói thẳng cho tôi biết liệu tôi còn sống được bao lâu nữa để kết thúc công việc đã bắt đầu?". Jane không thể né tránh câu trả lời: "Nửa năm nữa, thưa ngài tổng thống, mà có thể thậm chí còn ít hơn". Sau cuộc gặp đó được 5 tháng, ngày 12/4/1945, đúng như điều Jane tiên đoán, Roosevelt đã từ trần.

Cuối năm 1956, Jane đã tiên đoán rằng sau chừng 7 năm nữa người kế nhiệm đương kim thủ tướng Ấn Độ Jawaharlal Nehru (1889-1964) sẽ là một người mà tên tuổi họ được bắt đầu bằng chữ "S". Lần này viên đá thạch anh cũng bộc lộ khả năng màu nhiệm của nó: tháng 6/1964 sau khi Nehru qua đời, Lal Bahadur Shatri đã trở thành Thủ tướng Ấn Độ.

Dickson cũng có thể thông báo về số phận của một số người. Chẳng hạn bà đã tiên đoán một cách chính xác tương lai của người nghệ sĩ điện ảnh nổi tiếng Ronald Reagan mà sau này trở thành vị Tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ (1981-1989). Năm 1964, Dickson đã dự báo rằng người Nga sẽ là người đầu tiên đưa con tàu vũ trụ lên mặt trăng, rằng trước năm 2000 bức tường Berlin sẽ bị phá đổ, còn ở La Mã sẽ có vụ ám sát Đức giáo hoàng.

Đặc biệt, Dickson nhìn thấy rất rõ những tấm thảm kịch trong tương lai. Chẳng hạn bà đã báo trước trận động đất năm 1964 ở Aliasca, đã tiên đoán cái chết của J.F.Dales, cái chết của nữ minh tinh Marilyn Monroe, của thủ lĩnh da đen Martin Luther King, của thượng nghị sĩ Robert Kenedy. Bà cũng khuyên can nữ nghệ sĩ Lombard không nên đi máy bay, nhưng Lombard đã coi thường lời cảnh báo tận tình và đã bỏ mạng trong một tai nạn phi cơ.

Danh tiếng trên quy mô thế giới đã đến với Dickson sau vụ ám sát John Kenedy (1917-1963). Sự kiện bi thảm này đã được bà tiên đoán ngay từ năm 1956, khi mà không ai ngờ rằng 5 năm sau vị chính khách ít người biết đến đó sẽ trở thành Tổng thống Mỹ. Song Jane Dickson không chỉ miêu tả cho một nhà báo Mỹ thấy ngoại hình của vị Tổng thống Hoa Kỳ tương lai (mái tóc dày màu hạt dẻ và đôi mắt xanh) mà còn nói rằng kẻ giết ông ta là một người có cái tên bắt đầu bằng chữ "O" hoặc chữ "Q".

Tháng 12/1966, Jane đã làm cho thế giới sửng sốt bằng một lời tiên tri mới: Bà đã báo cho vợ của người phụ trách bộ phận điều khiển các chuyến bay vũ trụ có người lái biết rằng cái chết đang đe dọa các nhà du hành vũ trụ chuẩn bị bay lên mặt trăng. Bà đã cho biết những gì mình nhìn thấy như sau: "Trên sàn quả tên lửa có một cái gì đó rất lạ - nó mỏng trông giống như lá kim loại, nếu có một dụng cụ nào đó rơi vào nó hoặc có ai đó lấy gót giày giẫm lên thì ắt sẽ xảy ra tai họa. Ở phía dưới sàn tôi nhìn thấy một cuộn dây điện rối tung. Cái chết đang đe dọa các nhà du hành vũ trụ. Tôi cảm thấy rằng linh hồn của họ đang lìa khỏi xác nóng hổi trong những cuộn khói..."

Hỡi ôi, và cả lần này lời tiên đoán cũng rất chính xác. Một tháng sau, ngày 27/1/1967 trong khi tập luyện trong con tàu vũ trụ "Apollon - 1", 3 nhà du hành vũ trụ Mỹ đã bị thiêu sống. Đó là Virgil Prisom, Edward Wait và Roger Chaffi. Sự cố chập mạch của dây điện ở bên dưới ghế ngồi của Chaffi trong môi trường chứa ôxy nguyên chất lập tức bùng lên thành một ngọn lửa hung hãn. Lời nói cuối cùng mà các nhân viên điều hành vô tuyến điện nghe được là tiếng kêu hấp hối của Roger Chaffi, một thành viên trẻ nhất của phi hành đoàn: "Chúng tôi đang bị thiêu sống! Hãy đưa chúng tôi ra khỏi đây!". Sau 14 giây, một đám khói bao trùm lên buồng điều khiển và con tàu "Apollon" bị nổ tung vì cháy...

Tiếp cận chân lý

Dickson đã nhiều lần nói rằng sự tiên đoán đến với bà bằng những con đường khác nhau. Đôi khi là do tiếp xúc với một đồ vật mà một người nào đó chạm vào. Đôi khi đó là do nguồn tin "từ trên cao". Nhưng đặc biệt Jane rất coi việc nhìn vào viên đá thạch anh của mình. Bà cho rằng bằng cách khác thì khó mà có được một "bức tranh" chi tiết. Jane Dickson mất ngày 25/1/1997 và đã mang theo sang thế giới bên kia sự bí ẩn đối với các nhà khoa học.

Sự quan tâm đến những hình ảnh hiện ra trên viên đá thạch anh vào những năm gần đây lại dấy lên mạnh mẽ. Điều đó trước hết có liên quan với sự triển khai các công trình nghiên cứu về những khả năng tâm lý của con người. Một loạt thí nghiệm do các nhà khoa học và các bác sĩ tâm lý nổi tiếng của Mỹ tiến hành, cho thấy rằng những hình ảnh hiện lên trên viên đá thạch anh là có thật chứ không là phải là bịa đặt. Những sự việc và những hiện tượng mà các nhà khoa học thâu nhận được trong những cuộc thí nghiệm với những con người cụ thể càng củng cố thêm quan điểm cho rằng thạch anh hay băng tinh có một số tính năng thông tin đặc biệt mà khoa học rồi đây sẽ phải khám phá.

....het.......

NGƯỜI VỀ TỪ ĐÁY MỘ

Cập nhật ngày: 26/10/2008, 13:10 GMT+7.

Lão Tư cố hả miệng ngáp một cách đau đớn:

- Mày đầu độc tao... Mày đầu độc tao, con quỉ cái!

Bà Tư gật đầu, đáp bằng một giọng thật lạnh lùng:

- Đúng, tôi đầu độc ông. Trước sau gì thì ông cũng chết, thầy y tá đã nói như vậy, chỉ còn là vấn đề thời gian. Có thể một vài tháng, có thể một vài năm, và ông hiểu rằng tôi không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Mười lăm năm nhục nhằn! Mười lăm năm đầy cay đắng!

Lão Tư nghiến chặt hai hàm răng vì đau đớn nhưng cũng ráng gừ lên một tiếng chửi rủa như lão vẫn chửi rủa vợ lão mỗi ngày trong suốt mười lăm năm qua:

- Con đĩ chó khốn nạn! Trời sẽ phạt mày.

Bà Tư vẫn lạnh lùng:

- Đáng lẽ mình không nên lấy nhau. Tôi không hề yêu ông và ông cũng chẳng ưa tôi. Ông căm hận tôi vì việc ông không lấy được con Ba cháo lòng. Còn tôi, ông cũng biết rằng tôi chỉ muốn làm vợ anh Bảy thợ hồ. Chỉ vì mấy thửa ruộng của hai nhà sát bên nhau mà cha mẹ ông và cha mẹ tôi buộc tôi phải lấy ông và ông phải lấy tôi. Tôi biết đó là cả một cực hình cho ông cũng như cho tôi.

Lão Tư vừa lăn lộn vừa chửi rủa:

- Đồ con đĩ chó!

Bà Tư vẫn nói bằng một giọng đều đều:

- Tôi có ý định đầu độc ông từ khi ông mới ngã bệnh. Thầy y tá nói rằng ông có thể sống lây lất hàng năm khiến tôi không chịu nổi. Tôi không còn muốn bị ông đánh đập chửi rủa mỗi ngày nữa.

Lão Tư rên rỉ:

- Tao cầu mong cho lũ quỉ mặt xanh nanh vàng tra tấn mày dưới điạ ngục.

- Có thể... Nhưng dầu sao tôi cũng tìm được sự bình an trên cõi đời này trước đã. Sống với ông đâu có khác gì bị ác quỉ hành hạ tra tấn!

Lão Tư vặn mình đau đớn, hai bàn tay lão nắm chặt lại chịu đựng. Là một người cứng rắn và mạnh mẽ, lão cố thu hết tàn lực:

- Tao sẽ trở về từ đáy mộ... con quỉ cái...

Rồi lão ráng giơ một nắm tay về phía bà vợ:

- Tao sẽ chờ mày...

Kiệt lực, lão buông tay xuống, mồ hôi tháo ra như tắm, toàn thân run rẩy:

- Trời đất ơi! Đau quá! Như dao đâm vào ruột...

Đột nhiên bà Tư ngẩng đầu nghe ngóng. Có tiếng chuông xe đạp. Bà bước vội tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài lẩm bẩm:

- Sao thầy y tá tới sớm quá vậy hà?

Rồi bà bước tới bên giường, lượm tấm khăn lông nằm dưới chân giường cuộn thành một bó đè cứng vào mặt lão Tư. Ngộp thở, lão Tư cố vùng vẫy nhưng bà Tư đè nguyên người lên tấm khăn... Chân tay lão Tư giựt mạnh mấy cái rồi buông xuôi...

Biết lão đã tắt thở, bà Tư đứng lên thở phào nhẹ nhõm, ném cái khăn lông lên lưng ghế trước khi bước ra mở cửa. Bà nói với thầy y tá vừa bước vào bằng một giọng lạnh lùng:

- Lão đi rồi sau khi bị bất tỉnh như mấy kỳ trước. Mấy nhỏ đi học nên tôi không biết làm sao kêu thầy. Nhưng dầu sao tôi cũng mừng khi lão không còn hành hạ tôi được nữa.

Thầy y tá lắc đầu thông cảm. ở ngôi làng này mọi người đều biết chuyện của nhau. Thầy đứng nhìn thi thể lão Tư một lát trước khi kéo cái mền phủ kín mặt lão rồi quay sang bà Tư:

- Ngồi nghỉ một chút đi bà Tư. Đừng lo nghĩ gì nhiều, để tôi cho ông Tám Tàng hay trước khi nói với thầy giáo cho con Hoa và thằng Đực về ngay bây giờ. Bà Tư có muốn kêu ai nữa không?

Bà Tư lắc đầu:

- Nhờ thầy nói ông Tám tới đem lão đi ngay dùm tôi. Bây giờ căn nhà này là của tôi. Lão đi khuất mắt tôi sớm phút nào hay phút nấy. Tôi không muốn nhìn mặt lão nữa.

Bà nói tiếp bằng một giọng đầy cay đắng:

- Suốt đời lão làm khổ tôi. Tôi thù ghét lão từ ngày phải về với lão. Bây giờ căn nhà này là của tôi. Tôi sẽ khóa chặt căn phòng của lão ngay khi ông Tám đem lão đi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy bên trong căn phòng đó nữa. Chỉ toàn là những kỷ niệm đớn đau, những lời chửi rủa, hận thù. Tôi sẽ thiêu rụi căn phòng của lão nếu căn nhà này không bị ảnh hưởng gì.

Rồi bà ngồi xuống ghế ngước nhìn thầy y tá bằng đôi mắt lạnh lùng ráo hoảnh. Thầy nhìn bà Tư, nói bằng một giọng dịu dàng, thông cảm:

- Bà mệt mỏi quá rồi. Để tôi về lấy chai thuốc bổ tới cho bà.

- Tôi không cần thuốc bổ. Cái chết của lão là liều thuốc bổ tốt nhất đối với tôi... Thầy...

Thầy y tá gạt ngang:

- Thôi, không nên nói xấu người quá cố nữa. Ai cũng biết ông Tư đối xử với bà ra sao rồi. Để tôi đi kêu ông Tám.

Chưa đầy nửa tiếng sau, ông Tám Tàng và một thanh niên phụ việc đẩy xe tới. Bà Tư đứng ngay cửa phòng chờ cho hai người vừa khiêng lão Tư ra là bà khóa cửa lại, bỏ chìa khoá vào túi áo:

- Tôi thề sẽ không bao giờ đặt chân vào căn phòng này cho tới khi tắt thở.

Hai người đàn ông lắc đầu thông cảm. Họ hiểu rõ cuộc sống khốn khổ nhục nhằn của bà bên ông Tư từ nhiều năm qua.

Những năm kế tiếp, bà Tư ra đồng làm việc cùng các lực điền, và dành dụm thêm được khá nhiều vào cái vốn đã đồ sộ của bà. Bà vẫn lạnh lùng, không hề hở môi và không hề có bạn, như lão Tư không hề có bạn. Rồi hai đứa con bà lớn lên. Con Hoa lập gia đình rồi theo chồng về làng bên. Bà Tư không nói một lời. Thằng Đực lớn lên ra đồng làm việc phụ mẹ khiến bà giảm được một gánh nặng. Rồi thằng Đực lấy vợ và đem cô dâu mới về ở chung với bà Tư. Rồi lũ con nít ra đời, sáu đứa cả thẩy. Nếu những tiếng cười vô tư của bầy trẻ có khiến tâm hồn bà nội chúng mềm đi một chút, bà không hề để lộ ra ngoài.

Suốt những tháng năm dài đó, một cái phòng, được gọi là phòng của nội, vẫn luôn luôn được khóa chặt. Cả gia đình không một ai nhắc nhở tới. Lũ trẻ biết có một cái gì - mà chúng cho là rất kinh khủng - ở bên trong nên mỗi lúc phải đi ngang phòng, chúng đi thật lẹ, và khi bóng tối bao phủ căn nhà, ánh đèn dầu lung linh tạo nên những hình nhân lắc lư rung động trên tường, chúng không bao giờ dám bước tới gần căn phòng của nội. Dĩ nhiên đầu óc trẻ thơ của chúng tưởng tượng thật nhiều.

Rồi một năm châu chấu phá hoại mùa màng. Năm sau trời hạn hán khiến giá thóc gia tăng trong khi lương bổng bị cắt giảm. Nhiều chủ điền cho thợ nghỉ việc. Gia đình Hoa là một trong những nạn nhân đầu tiên. Mùa màng thất bát, chồng đau ốm rồi một đứa con ra chào đời! Vợ chồng Hoa bồng con về xin bà Tư cho ở chung. Bà Tư vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhường cho vợ chồng Hoa một phòng.

Rồi tới phiên anh rể của Đực bị chủ điền cho nghỉ việc. Không công ăn việc làm, không tiền trả tiền mướn, anh ta cầu cứu vợ Đực. Nàng dâu bèn thưa chuyện với mẹ chồng. Bà Tư, lúc này đã già, nói với con dâu bằng một giọng cương quyết trong bữa ăn chiều:

- Thêm bốn miệng ăn nữa cũng chẳng sao. Cho tụi nó tới đây. Nhưng... không biết rồi tụi nó ngủ ở đâu?

Hoa liếc nhìn Đực trước khi ngập ngừng nói lên cái ý nghĩ của tất cả mọi người:

- Phòng của nội. Mình có nên mở cửa phòng cho thoáng khí trước khi cho họ dọn vào không... mẹ?

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng nặng nề. Bà Tư liếc nhìn con gái trước khi lần lượt nhìn vào mặt từng người, gằn giọng:

- Mẹ đã thề không bước chân vào phòng đó cho tới ngày nhắm mắt.

Hoa thu hết can đảm:

- Nhưng mẹ đâu có bước vào đó làm gì. Nhà mình chật quá đâu còn chỗ nào khác nữa.

Bà Tư đặt đũa xuống bàn nói thật chậm rãi:

- Nếu có ai ngủ trong phòng đó, người đó phải là mẹ. Mẹ đã ở với cha tụi bay mười lăm năm trời, mười lăm năm đầy đắng cay thù hận. Cha tụi bay ghét mẹ hơn mẹ ghét ổng. Căn phòng đó đầy những sự thù ghét và sau mấy chục năm trời đóng kín, những sự thù ghét đó hiện đang sôi sục chỉ chờ cửa mở là tràn ra phủ ngập căn nhà này. Nhưng không sao, mẹ sẽ dọn vào đó.

Hoa nói bằng một giọng đầy hối hận:

- Phải chi con đừng đưa ra đề nghị đó. Con biết là có một cái gì giữa cha và mẹ nằm trong đó, nhưng con không biết...

Bà Tư ngắt lời con gái:

- Một cái gì mà con nói đó chính là sự thù ghét giữa mẹ và ổng. Nhưng không sao, mẹ đã già rồi, hơn bẩy mươi rồi. Chắc mẹ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa...

Bà ngưng lại, đôi mắt già mỏi mệt nhìn thật xa xôi:

- Có thể đây là sự tiền định. Ổng nói rằng ổng sẽ chờ mẹ... Có thể... Ai biết!

Rồi bà đứng lên:

- Mẹ sẽ mở cửa phòng vào sáng ngày mai.

Dứt lời, bà mím chặt đôi môi, bước lên cầu thang về phòng ngủ trên lầu. Vào phòng, bà Tư đóng cửa lại, ngồi yên lặng trên cái ghế nhỏ bên giường, đôi mắt mệt mỏi nhìn vào hư không trong khi cuốn phim dĩ vãng hiện ra thật rõ. Bây giờ, bà đang bị thúc giục mạnh mẽ bởi một ước muốn mà bà vẫn chôn chặt trong lòng từ gần một nửa thế kỷ, ước muốn của tất cả những kẻ sát nhân muốn nhìn lại khung cảnh phạm trường.

Ước muốn này đã tới với bà hàng ngàn lần trước đó nhưng lần nào bà cũng nén lòng được. Bây giờ, chỉ còn có mấy tiếng đồng hồ nữa căn phòng sẽ được mở ra, ước muốn lại trở về, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Căn phòng đóng kín đang réo gọi bà. Trong óc bà, một tiếng nói vô cùng mạnh mẽ vang lên "Bây giờ! Bây giờ!". Tiếng nói này rất quen thuộc đối với bà vì đó là tiếng nói của chính ông Tư, người bà thù ghét, người bà đã giết chết!

Bà lặng lẽ đứng dậy, bước tới tủ áo, ngồi xuống mò dưới đáy tủ lấy cái chìa khóa mà bà đã giấu kín hàng mấy chục năm trời. Rồi bà trở lại ngồi trên ghế lắng nghe những tiếng chân lần lượt về phòng. Một lúc sau, căn nhà tối tăm đã hoàn toàn yên tĩnh.

Bà Tư đứng dậy hé cửa nhìn ra dẫy hành lang. Tất cả đều đã ngủ yên. Bà bèn trở vào phòng cầm cây đèn dầu, mở cửa thật nhẹ rồi rón rén bước xuống cầu thang.

Ngoài trời không khí bỗng trở nên nặng nề dường như muốn bão. Bà nghe tiếng gió rít qua những cành cây. Có một cái gì tương tự như tiếng gió than van ngoài đêm tối? Bà Tư ngưng lại, nghiêng tai lắng nghe và đột nhiên ký ức trở về thật rõ. Bà lẩm bẩm:

- Giống như đêm trước khi lão chết.

Tim bà đập mạnh hơn khi đứng trước cánh cửa đen ngòm, lạnh lùng của căn phòng chứa đầy thù hận. Sau một thoáng ngập ngừng, bà chuyển cây đèn sang tay trái, tay mặt lấy cái chìa khóa đút vào ổ khóa... Bà vặn nhẹ... Ổ khóa không chuyển động... Bà vặn mạnh hơn... Cạch! Ổ khoá bật ra. Bà đứng yên một lát, bàn tay đặt trên nắm cửa. Tự nhiên bà run lên vì lý do gì không rõ. Bà lẩm bẩm:

- Lão đã nói là lão sẽ trở về từ đáy mộ... Lão sẽ chờ...

Bà vặn nắm cửa, đẩy mạnh. Cái bản lề cũ kỹ rít lên phản đối trước khi cánh cửa bung ra... Một làn sóng hận thù từ trong phòng tràn ra phủ kín người bà. Bà chậm chạp bước vào, đôi môi mím chặt. Giơ cao ngọn đèn dầu, bà quan sát mọi vật trong phòng. Đó là cái giường với tấm khăn trải giường nhăn nheo, nơi ông Tư thở hơi cuối cùng - hay không thể thở hơi cuối cùng? Đó là cái gối mà ông Tư gối đầu trước khi nhắm mắt. Mọi vật không hề thay đổi.

Bà Tư thoáng nhớ rằng cả thầy y tá lẫn ông Tám Tàng, những người cuối cùng đặt chân vào căn phòng này đều đã ra người thiên cổ. Kế bên đầu giường là một cái bàn nhỏ nơi vẫn còn cái ly mà bà pha thuốc độc cho ông Tư. Bà lẩm bẩm:

- Lão đã nói là lão sẽ chờ...

Căn phòng thật ẩm thấp và bụi bặm. Bà Tư khép cửa lại, đặt ngọn đèn dầu lên cái bàn nhỏ bên cạnh cái ly rồi bước tới bên cửa sổ, mở toang cánh cửa. Một ngọn gió từ bên ngoài lùa vào, rít lên... Ngọn đèn chợt lung linh vì gió tạo nên những bóng đen quái đản nhảy múa trên tường. Trên lưng ghế, chiếc khăn lông mà bà dùng đè cho ông Tư chết ngộp đã trở thành vàng khè, tuy bà vẫn nhìn thấy thật rõ một đốm đen ở chính giữa, đốm đen mà bà biết là những giọt nước rãi cuối cùng của ông Tư.

Bà bước tới giữa phòng, đôi mắt vẫn không rời khỏi đốm đen trên chiếc khăn lông. Rồi bà lập đi lập lại:

- Lão đã nói là lão sẽ trở về từ đáy mộ... Lão sẽ chờ...

Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi ào qua khung cửa sổ. Ngọn đèn chao lên trước khi tắt ngấm. Bóng tối bất ngờ khiến bà Tư hoảng hốt. Lần đầu tiên trong đời bà biết sợ! Bà liếc nhìn về phía cái giường, và chợt nhận thấy dường như có một người đang nằm, mặt quay về phía bà đưa tay vẫy vẫy. Bà run rẩy bước lui trước khi té ngồi xuống ghế. Một cơn gió mạnh thổi chiếc khăn lông bung lên chùm kín mặt bà Tư. Bà hoảng hốt giẫy giụa trong bóng tối và cảm thấy chiếc khăn lông như một con bạch tuộc với những cái vòi gớm ghiếc đang xiết chặt quanh cổ bà. Bà đưa hai tay lên cố kéo mạnh chiếc khăn lông ra trong khi bên tai bà, tiếng ông Tư vang lên mồn một: "Tao sẽ trở về từ đáy mộ... Tao sẽ chờ mày..."

Sáng sớm hôm sau, người ta thấy bà Tư nằm chết trong căn "phòng của nội". Quanh cổ bà là chiếc khăn lông vàng khè, chiếc khăn mà bà dùng hạ sát ông Tư.

.het......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #duy#khanh