Quang Anh Ngốc(21)
Quang Anh mím môi, em chần chừ rồi lại mở miệng, ánh mắt tuyệt nhiên lia đến nơi khác.
"Anh Dương rảnh rỗi như vậy, sao không đi chơi với bạn gái đi mà lại qua chơi với em?"
"Bạn gái nào cơ?" Đăng Dương ngớ người :"Oan cho anh quá!"
"Ai đồn như vậy hả Quang Anh? Mau nói cho anh biết đi được không?"
"..." Quang Anh cau mày, rõ là biết bản thân đang có ai, vậy mà cứ trưng cái bộ mặt đó ra trước mặt em, thật sự rất khó chịu. Em không thích những người nói dối, đặc biệt là nói dối trước mặt em.
Ngày hôm đó, chính đôi mắt em, chính đôi tai em đã chứng kiến hết thảy. Nụ cười, ánh mắt dịu dàng Đăng Dương trao cho cô gái trước mặt không giống như khi anh trao cho em. Dòng trạng thái anh up dành riêng cho người ta cùng với hình vô cùng thân thiết. Từ trước đến giờ, em và anh chưa từng có lấy một tấm ảnh chung với nhau.
Đó không phải là tình yêu thì là cái gì? Quang Anh không ngốc.
Khẽ nhích người ra xa, càng suy nghĩ, trái tim em càng quặn thắt. Tại sao lại chọn nói dối em chứ? Tại sao lại không thể thành thật với nhau?
Một hồi lâu, Đăng Dương không thấy Quang Anh trả lời dần trở nên lo lắng hơn. Hình như cậu thiếu niên này có điều gì đó đối với anh rồi, anh không quen thuộc cách hành xử như thế này.
"Quang Anh, em sao thế?"
"Bị bệnh hay em mệt, hay anh đưa đi khám nhé?"
Quang Anh chậm chạp lắc đầu :"Em bình thường."
Đăng Dương chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết đối phương đang nói dối mình.
"Em không giỏi trong việc nói dối đâu, Quang Anh À."
Thở dài, đưa tay với đến em, anh nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc xơ xác ấy. Đột ngột, Quang Anh né cái chạm thân thiết đó của Đăng Dương.
Anh hoàn toàn bị sốc trước thái độ quá đỗi lạ lẫm này của cậu nhóc nhỏ thường ngày.
"A-anh..."
"Quang Anh, chắc chắn là em đang giận anh."
"Anh đừng lãng phí thời gian ở đây với em, về với người yêu anh đi."
"Người yêu? Anh đâu có." Anh thanh minh cho bản thân mình.
"Anh Dương nói dối!" Em gằn giọng.
Quang Anh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Đăng Dương mà lòng em nặng trĩu. Rõ ràng là anh đang nói dối đấy thôi.
Nỗi uất ức trong lòng mon men theo sự tức giận cứ vậy mà trào dâng mãnh liệt. Khoé mắt em dần ửng hồng, bàn tay mân mê góc áo khẽ run rẩy lên từng đợt.
Tiếng nấc nhỏ vang vọng trong không gian nồng nặc sự căng thẳng. Đăng Dương giật mình, nhanh lập tức nhận ra vấn đề này lại to lớn hơn với những gì anh nghĩ.
"Quang Anh! Anh xin lỗi."
Mặc dù đây chẳng phải là lần đầu tiên Đăng Dương được chứng kiến thấy Quang Anh rơi lệ. Nhưng lần này anh lại cảm giác mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, vì lần trước nguyên do là con mèo, còn lần này anh lại chính là thủ phạm trực tiếp.
Sắc xám đen tội lỗi bủa vây lấy anh khi Quang Anh nấc nghẹn lên mỗi đợt. Dù mọi chuyện có đúng hay sai, anh cũng biết bản thân mình hoàn toàn có lỗi rồi.
Minh chứng minh bạch nhất là từng giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má của Quang Anh.
"Đừng doạ anh sợ, anh xin lỗi."
"Hức.. Anh là đồ dối trá." Quang Anh nức nở :"Mọi điều anh nói đều không thật!"
Thấy em bắt đầu mất kiểm soát mà la hét, Đăng Dương thật sự sợ rồi. Trái tim nhói đau theo từng nhịp thở của đối phương, người anh yêu đã phải chịu đựng điều gì quá kinh khủng phải không?
"Đừng khóc, anh chưa từng nói dối em bất điều gì."
Quang Anh cắn răng, đến nước này rồi mà đố phương vẫn còn có thể dối trá. Lửa giận trong em dường như không thể kiềm chế. Phải hiểu rằng Quang Anh là một người cực kỳ điềm đạm.
"Anh im miệng"
"Em không muốn nghe. Không muốn dây dưa với anh rồi lại làm phiền đến tình yêu đẹp đẽ của anh và cô gái đó!"
Bụm miệng, em biết mình đã lỡ lời.
"Cô gái nào cơ?" Đăng Dương hoang mang nhìn em.
Bất lực, Quang Anh ngồi ôm lấy mặt thút thít trên ghế sô-pha. Em không thể biết được bản thân mình nên làm gì để có thể thay đổi được những hành động vừa rồi. Cư xử một cách thô lỗ trước mặt Đăng Dương, cho em một cái lỗ sâu 10 mét cũng chẳng thế hết ái ngại.
Nhìn cậu nhóc nhỏ bé cứ mãi ôm mặt kia, trong lòng Đăng Dương hận không thể đánh chết kẻ tung tin đồn thất thiệt.
Đăng Dương đây chưa hề có người yêu nhé! Anh đang chờ thời tóm Quang Anh cơ mà.
"Quang Anh, là ai đã nói cho em biết? Có thể nói cho anh được không?" Đăng Dương nhẹ giọng :"Em ngoan, nha."
"..."
"Hức hức... Không ai cả... L- là em tự mình thấy."
!!!
Thật sự là hiểu lầm, Trần Đăng Dương đây hoàn toàn trong trắng mà.
Rục rịch một hồi lâu, Quang Anh cũng từ từ ngẩng đầu lên đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
"Cô ấy tỏ tình anh, anh còn vui vẻ vỗ vai... Dòng trạng thái đó trông hai người thật sự thân thiết." Em lén dùng gấu áo lau đi hàng nước đáng xấu hổ trên khuôn mặt của mình.
"Ánh mắt của anh... Hức... Dường như chỉ dành riêng cho một mình cô ấy.."
"Anh Dương đừng nói dối em nữa được không ... Em rất tức giận."
Đừng câu từng chữ một lần lượt chui tọt vào tâm trí của Đăng Dương chẳng xót lại lấy một chữ. Anh hiểu rồi, là em ấy hiểu lầm anh đây mà.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve lấy tấm lưng nhỏ của đối phương, dịu dàng giải thích.
"không phải như em nghĩ đâu, chị gái đó là cố vấn của anh, đã giúp anh rất nhiều trong dự án vừa rồi nên anh mới đăng riêng một bức để cảm ơn chị thôi."
"Mà giả sử anh có muốn thì cũng không thể quen được người ta đâu, vì chị ấy đã có bạn gái rồi. Nhìn xem, bạn gái cô ấy trông rất cá tính."
Đăng Dương lật đật mở khoá màn hình điện thoại, mở trang Facebook của cô bạn đó ra cho Quang Anh kiểm chứng. Người ta còn set love, vậy lời anh nói là sự thật rồi.
Nhìn em ngớ ngẩn, Đăng Dương chợt nảy ra suy nghĩ. Đôi mắt anh sáng rực, khoé môi lập tức cong.
"Quang Anh ghen đúng không-"
"Vậy còn ánh mắt? Ánh mắt đó em chưa từng được thấy."
Quang Anh ngắt lời Đăng Dương.
Anh trầm ngâm một khoảng rồi phì cười, hình như anh biết vấn đề của nhóc con này là gì rồi.
Rời mông khỏi mặt ghế sô-pha, anh di chuyển đến trước mặt Quang Anh rồi quỳ gối xuống trước mặt em. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng tách lấy bàn tay trắng nõn đó ra khỏi khuôn mặt em, để bàn tay lớn của mình thay thế nó.
"Quang Anh ngoan."
"Ánh mắt đó em chưa từng thấy, nhưng tất cả mọi người đều đã nhìn qua. Còn ánh mắt anh dành cho em, mọi người đều chưa từng được diện kiến bao giờ."
Quang Anh hơi nhíu mày, ở khoảnh khắc này, mọi thứ đối với em đều trở nên khó hiểu hơn.
Thấy được sự rối ren đó, Đăng Dương phì cười.
"Là vì ánh mắt anh dành cho em là thứ tình cảm chân thành nhất của anh." Đăng Dương xoa nhẹ bầu má em.
"Đồ ngốc, là anh yêu em mà em chưa từng nhận ra... Suốt ngày suy nghĩ linh tinh."
=======================================
hê lô ae quân nè, sắp end rồi cã nhà mình ơi. tết đến xuân về có đôi lời gởi tới độc giả🫵🏻:
•100 vote : chap cuối + extra bùng lổ vị giác (cháy vl, so hot)
•201 vote : up full fic [CapRhy] Anti-Fan (sửa lại mới hòn tòn nma mạch truyện vẩn vậy nò)
•fl acc (accdecollab) để đặt gạch, sau này chắc chắn sẽ có nhiều sản phẩm mới giữa quân và bà hayami 🧚🧚🧚
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro