Tình Cảm(22)
"A..anh." Quang Anh mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Đăng Dương.
Vậy là tất thảy những suy nghĩ của em về anh qua những ngày qua đều là công cốc, hoàn toàn chẳng đúng một chút nào chả. Có phải do em suy nghĩ nhiều quá rồi chăng?
Bất chợt, khoé mi em lại ướt.
Đăng Dương hoảng hốt, anh vội nắm lấy bàn tay nhỏ của em mà bày tỏ :"Quang Anh, anh thật sự chỉ yêu một mình em."
"Hức... Tại sao gần đây anh luôn có vẻ tránh né em chứ... Toàn từ chối em!" Quang Anh ấm ức nói.
Đăng Dương hoàn toàn không biết được việc bản thân vô tình từ chối những lần gặp gỡ của Quang Anh đã khiến em gieo lên trong mình một suy nghĩ tồi tệ đến vậy. Mặc dù những lần đó anh bận là sự thật, nhưng anh vẫn không khỏi áy náy.
Anh thấy em như vậy thì chẳng cười nổi, anh xót lắm chứ.
"Anh xin lỗi, lúc đó anh cần phải hoàn thành bài luận văn."
Đăng Dương cẩn thận gạt đi dòng nước ấm nóng còn vương trên gò má của em nhỏ.
"Lúc đó nghĩ rằng bản thân mình phải hoàn toàn tập trung để mau chóng được gặp em... Anh chưa bao giờ muốn từ chối em bất cứ điều gì cả, Quang Anh."
Từng lời nói của đối phương đều lần lượt chui tọt vào màng nhĩ của em một cách vô cùng rõ ràng. Quang Anh chỉ biết ngây ngốc ngồi đó mà tiêu hoá những dòng thông tin quá sức tưởng tượng kia.
Vậy là Đăng Dương thích em, chính từ miệng anh nói, không phải một mà là hai lần.
Sự hạnh phúc tựa như cơn sóng thần, ồ ạt kéo đến trong tâm trí của Quang Anh. Nhưng rồi lại có cơn bão lớn hơn cả như thế.
Chỉ mới nhìn từ một phía, em đã vội kết luận rằng Đăng Dương là kẻ xấu xa. Đối diện với anh, em lại chẳng biết giấu mặt vào đâu. Cảm giác vừa như cả người chiến thắng, lại vừa như là kẻ mang suy nghĩ nông cạn.
"Anh Dương... Anh Dương."
"Anh đây."
Quang Anh ngập ngừng, ánh mắt cố gắng lảng tránh đối phương.
"Anh đi về đi, được không ..." Em thều thào.
Đăng Dương hơi ngơ ra một khoảng, rồi ngay sau đó liền mỉm cười. Anh dịu dàng rời khỏi bầu má mềm, di chuyển đến mái tóc trắng kia mà xoa nhẹ.
"Được."
Trước khi rời đi, Đăng Dương giúp em cất gọn túi đồ ăn vừa rồi đã mua vào tủ lạnh. Anh còn không quên để lại một câu khiến Quang Anh đỏ mặt không ngừng suốt nửa tiếng sau khi anh ra về.
"Quang Anh cứ từ từ suy nghĩ, anh vẫn ở đây chờ em."
Đúng là đồ dẻo miệng, sao Quang Anh không sớm nhận ra cái tên này còn có tài văn vở chứ. Nhưng nói gì thì nói... Tình cảm của em dành cho anh cũng chẳng phải là công cốc, em không còn phải đau đầu mà suy nghĩ về kết cục là kẻ đơn phương rồi.
.
Thả mình xuống chiếc giường êm ả, trong lòng Đăng Dương lại chẳng khỏi rối ren. Không biết anh lấy đâu ra can đảm để bày tỏ hết tất thảy cảm tình của mình dành cho Quang Anh nữa.
Có lẽ là vì những giọt lệ lăn dài trên gò má của em, có lẽ là vì giọng nói đứt quãng vì uất ức của em, có lẽ là vì tình yêu quá lớn của anh, ...
Đăng Dương chẳng thể biết lí do là gì, vì điều gì cũng đúng cả.
Đối diện với những tình huống khó khăn để động não như thế này, anh liền nghĩ đến Thành An. Bàn tay gấp gáp kiếm tìm chiếc điện thoại của mình mà thao tác.
_
Dang Duong
An, alo
Thành An
?
Gì cha
Dang Duong
Tao vừa mới làm một chuyện,
thật sự rất liều lĩnh
Thành An
Hở
Cướp ngân hàng hả?
Được nhiêu
Đặt nhà hàng chưa tao đến
Bao anh em chầu to nhé
Dang Duong
Mày chưa đủ béo à?
Thành An
Mày thoại cái gì đấy?
Chướng Do
Dang Duong
Lắp lại não và nghe tao nói
Thành An
Gì nghiêm túc vậy cha???
Ê tao sợ
Đừng có đòi nợ tao mà
Tính đốt nhà tao hả!!!
Nợ có 50k thôi mà 😭
Dang Duong
Không, tỏ tình rồi
Thành An
Eo
Tao không thích mày
Ảo tưởng hả
Mày không bằng 1 góc anh Hiếu của tao
Dang Duong
Tao tỏ tình Quang Anh rồi
_
Ở bên kia màn hình điện thoại, Thành An liếc nhìn dòng tin nhắn mà suýt khiến bản thân mình bị sặc chết.
Tin này quá hot đối với nó rồi!
_
Thành An
Đù
Con của bố trưởng thành rồi
Ê bao giờ cưới
Tao phải đi mua đồ mới thôi
Ê tao nên diện đồ nào mới đẹp nhỉ
Cả anh Hiếu nữa
Không biết nên mặc gì mới hợp đôi
À không
Tao với ảnh diện gì chả hợp
Gọi điện cho anh Hiếu bảo anh đưa đi mua đồ đây
Dang Duong
Dừng
Chưa có yêu.
Thành An
Ẻm từ chối mày hả...
Ê đừng khóc
Đừng mà Dương ơi!!!
Đừng khóc một mình em ơi
Dang Duong
Ẻm không từ chối
Thành An
Hả
Là sao má
Dang Duong
Đang suy nghĩ
Tao thấy vậy cũng đúng
Vì hôm nay tao định đến để ăn mừng em
hoàn thành tốt kì thi
Không ngờ lỡ miệng tỏ tình
Thật sự chưa chuẩn bị gì
Thành An
Má
Đồ ngu
Giờ mày đặt liền cho tao cái chỗ nào
tỏ tình sang trọng một chút
Mày giàu mà, thiếu đếch gì tí tiền?
Dang Duong
Được rồi
Từ từ tao sẽ tính
Dang Duong
An này, mày chịu khó giúp đỡ tao
một chút được không
Tao nghĩ ra rồi!
•
•
•
Quang Anh đã tạm gác lại những suy nghĩ rối ren đó mà tự an ủi bản thân mình bằng một ly cà phê. Dòng nước ấm áp trôi tuột xuống cổ họng khiến tâm trạng em dần trở nên thoáng đãng hơn một chút.
Điện thoại ở trên bàn đột ngột ánh lên tia sáng, em thuận lợi đưa mắt nhìn. Là tin nhắn mới đến từ Đăng Dương đây mà. Sau một lúc lâu đấu tranh tư tưởng giữa hai suy nghĩ, không xem và xem. Quang Anh chậm chạp với lấy chiếc điện thoại.
_
Dang Duong
Ngày mai anh sẽ đón em đi đến một nơi.
Ngoan, không từ chối anh nhé.
=====================================
Húuuu, anh em ơi tìm dc cách viết rồi, W ko cản được t. Mỗi tội viết hơi cực xíu, tại hình như con W muốn cản đường viết lách của quân thì phải 😭. Ko sao, sắp end nhé ae, nay hoặc mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro