
Chap 27
Thanh Pháp làm sao biết được thời điểm cậu ngủ Trần Đăng Dương đã làm những gì. Cậu buồn ngủ cực kỳ, lúc trời tờ mờ sáng có tỉnh dậy một lần, quơ tay mò mò sang bên cạnh một lúc lâu, đụng phải lồng ngực phập phồng của Trần Đăng Dương, mới ý thức được mình đã không còn ở căn nhà trong hẻm, mà đang nghỉ trong nhà họ Trần.
Còn có thể ngủ tiếp... Cậu trở mình, lấy chân cọ cọ rồi nhét vào giữa hai đùi Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương đang mộng đẹp bỗng mở bừng hai mắt, phản ứng đầu tiên là duỗi tay sờ xuống súng ống phía dưới, chờ đến lúc đầu ngón tay chạm tới thứ gì lạnh như băng, mới phát hiện giữa đùi kẹp một cái chân nhỏ mềm mại.
Ái chà, là vợ yêu nhà mình.
Trần Đăng Dương lần nữa quay người, chỉnh lại chăn gối, ôm Tiểu Kiều trở mình, hô hấp vẫn vững vàng như cũ, chỉ là không có ngủ tiếp.
Thanh Pháp say ngủ đến giữa trưa, cậu bị mùi canh xương hầm hun tỉnh, mở mắt liền phát hiện Dương gia ôm bát canh đứng mép giường, nhàm chán ngắm ánh sáng ngoài cửa sổ.
"Tỉnh rồi?" Trần Đăng Dương thấy cậu mở mắt, thu hồi tầm nhìn, vừa thổi canh phù phù, vừa thúc giục: "Tỉnh thì mau dùng cơm thôi."
Thanh Pháp lăn một vòng trên giường bò dậy, được bọc trong quần áo Trần Đăng Dương lững thững đi vào rửa mặt, rửa xong lại lóc cóc chạy ra, tiến tới bên người Dương gia hắt xì một cái.
"Ôi chao, tiểu tổ tông." Trần Đăng Dương vội vàng đặt canh xuống, ôm Thanh Pháp ngồi trở về trên giường, dùng chăn bọc lấy cậu, "Lại định chọc tôi lo lắng rồi."
"Canh..."
Thật là, bây giờ nói chuyện với Dương gia, Thanh Pháp đã hoàn toàn không biết sợ.
cảm thấy có ý tứ. Tính tới tính lui hắn cùng Tiểu Kiều mới ăn chung có một bữa cơm, lại còn dưới tình huống có thêm A Thanh ngồi cùng. Hôm nay bón canh cho Thanh Pháp có chút giống như lần đầu đút ăn cho thú nhỏ vậy, vừa nghe tiếng húp nước nhỏ xíu, tay vừa vén vạt áo cậu luồn lên trên.
Thanh Pháp tự nhiên muốn tránh, nhưng không bỏ được bát canh ngon, chỉ có thể đỏ mắt tha thiết mong chờ nhìn Dương gia.
Hồ nước xuân nổi lên rung động, nụ hoa be bé bị nắm lấy, run rẩy đung đưa.
"Dương... Dương gia..." Thanh Pháp uống chưa được hai ngụm, đã bị sặc.
Trần Đăng Dương chơi một hồi, "Muốn ăn thịt không? Hầm từ sáng đến giờ, đã mềm nhuyễn rồi."
"Muốn." Thanh Pháp ho khan không ngừng được, còn cố sáp lại gần, đuôi mắt hồng hồng đòi ăn thịt.
Ánh mắt cậu ngậm nước, ngửi được mùi thịt liền há miệng, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt nóng bỏng nhích tới gần, kết quả vừa ngậm hàm lại đã bị Trần Đăng Dương hôn cho bảy phần choáng tám phần say.
Nụ hôn của Dương gia vẫn là ôn nhu, đầu tiên mới chỉ quấn quýt gần kề, dần dần theo nhịp hô hấp tăng lên, hắn mới luồn sâu vào, ung dung thong thả cảm thụ nỗi e dè sợ hãi của đối phương.
Đáng tiếc lòng dạ Thanh Pháp lúc này tràn đầy toàn thịt, hôn một hồi lại bắt đầu đẩy đẩy Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương quyến luyến không muốn nhả, dùng đũa kẹp một khối thịt lớn nhét vào miệng Tiểu Kiều.
Mùi thơm xông vào mũi, xương cốt mềm nhừ ngon đến mức ánh mắt Thanh Pháp cũng cong hết cả.
Là thịt đó, vì mua thuốc cho em, mà không biết đã bao lâu cậu chưa được nếm qua thức ăn mặn.
Thanh Pháp vui vẻ lên, tức thì quên mất bên người còn có một Dương gia đang nhòm ngó chằm chằm. Cậu cuộn mình ngồi bên mép giường, ăn hết hớp này đến hớp khác, cứ thế ăn gần nửa đống thịt trong bát, mới no bụng dừng lại một chút.
Trần Đăng Dương tò mò đưa tay đặt lên cái bụng nhỏ phồng lên của cậu: "Chưa no sao?"
Dĩ nhiên no chết được, nhưng Thanh Pháp không trải qua ngày nào tốt, làm sao chịu để trong nồi còn thừa thịt chứ.
Dương gia không dám cho cậu ăn thêm, xoay người bưng bát đi, vén rèm cửa gọi người tới dọn, lại phân phó nấu thêm chút canh tiêu thực, giày vò người ta một phen, quay lại bèn phát hiện Thanh Pháp đã bò dậy, đang mở tủ quần áo tìm đồ.
Thanh Pháp tìm chiếc trường sam trước kia.
Trần Đăng Dương nhìn một hồi, bỗng nhiên ý thức được vợ nhà mình rất có khả năng lại quên toàn bộ quần áo trong tủ đều là của em ấy, bèn đi tới, thay cậu chọn đồ: "Mặc cái này này."
"Em?" Thanh Pháp quả nhiên quên mất.
Trần Đăng Dương hơi trầm tư, "Chiều nay có kẻ mượn tiền viện nhà họ Trần biểu diễn, em muốn đi xem không?"
"Biểu diễn?"
"Có gánh hát tới diễn hí khúc." Giọng Trần Đăng Dương chẳng biết tại sao có chút giễu cợt, "Chủ gánh hát đó có giao tình tốt với cha tôi, nên gánh hát mới có thể vào nổi cửa nhà họ Trần."
Thanh Pháp nhận lấy quần áo, do do dự dự: "Em đi hình như không tiện lắm thì phải?"
"Có gì bất tiện?" Trần Đăng Dương nghiêng đầu nhìn ngoài cửa một cái, thấy canh ngọt còn chưa tới, không nhịn được cau mày, "Em là phu nhân chưa qua cửa của tôi, đã lên mặt báo, không có kẻ nào không nhận ra."
Thanh Pháp nhỏ tiếng "Ưm" một cái, ra sau tấm bình phong thay quần áo.
Trần Đăng Dương vốn muốn cùng đi, nào biết cậu lại tự mình quay về, trong đống quần áo trên trên móc, chọn chiếc sườn xám màu xanh mực.
Dương gia quả thật có chút bất ngờ.
"Em là dạng người thế nào, trong lòng em biết rõ." Thanh Pháp vỗ vỗ chiếc váy áo, lẩm bẩm một câu: " Đây là gấm mỏng từ Hàng Châu..."
Tiếp đó lại nói: "Dương gia, em biết ngài nâng đỡ em, chỉ là em vẫn giữ nguyên câu nói lúc trước, chính em cũng sẽ không tự xem nhẹ mình."
"Làm người phục vụ ở tiệm cơm Bình An, em cũng rất mãn nguyện. Chỉ là em mất mặt thì không sao, nhưng ngài tuyệt đối không thể mất mặt được."
Lúc nói chuyện, Thanh Pháp đã leo lại lên giường. Cậu cởi quần áo, lộ ra cái eo thon mềm mại cùng tấm lưng trần trắng nõn, tựa như dòng nước ấm trong suốt, nhẹ nhàng trôi nổi những cánh hoa đỏ bừng.
Sau này hạ miệng phải nhẹ hơn chút mới được, Trần Đăng Dương xoa xoa cằm nghĩ bụng.
"Dù em mặc cái gì, người cố ý ghen ghét cũng sẽ bảo em giả bộ." Thanh Pháp rùng mình một cái, nhanh chóng kéo chiếc sườn xám qua, nhưng đột nhiên thả chậm tốc độ, dè dặt xỏ chân qua.
Kỳ bào này nguyên liệu kim quý, so với tất cả những đồ cậu từng mua đều đắt giá hơn nhiều.
"Em có giả bộ thật hay không, cũng chẳng quan tâm lời bọn họ mắng mỏ." Thanh âm Thanh Pháp pha chút bực bội nhỏ xíu, "Nhưng mà bọn họ mắng em chính là mắng ngài!"
"Đã vậy, em cứ thoải mái mặc cho người ta nhìn." Cậu thở hổn hển, đầu thò ra từ trong cổ áo, cũng không thấy tốn sức mấy, cánh tay mềm mại tùy ý cựa quậy mấy cái, y phục trông có vẻ rất rườm rà lập tức trở nên ngoan ngoãn vừa vặn, "Em cứ mặc sườn xám của người phục vụ tiệm cơm Bình An, cho dù thanh danh bất hảo, cũng chẳng ngại người ta lắm lời!"
Thanh Pháp nói xong, cũng mặc xong y phục. Cậu vịn tay đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Đăng Dương cong cong khóe miệng.
Làm việc lâu ở tiệm cơm, cậu đã sớm không còn bài xích sườn xám như thuở ban đầu, mỗi lần mặc lên người, cũng sẽ đột nhiên cảm thấy mấy phần mùi vị nhu mì kiều diễm.
Giống như dùng rượu chậm rãi hun nóng, bất tri bất giác đã nóng đến tận tâm can.
Thanh Pháp không dám nhìn thẳng ánh mắt Trần Đăng Dương quá lâu, cậu vòng qua Dương gia, chạy thẳng đến bàn trang điểm.
Trong phòng Dương gia vốn không nên có thứ đồ như vậy, ban đầu cậu cho là Trần Đăng Dương mang vào cho vị hồng nhan tri kỷ nào đó khác dùng, bây giờ kéo ngăn bàn ra, thấy bên trong toàn đồ mới tinh mới tươm, mới biết đây là Dương gia mua cho chính cậu.
Phấn, phấn trứng ngỗng, còn có bút vẽ mày.
Theo từng thứ hiện ra trước mắt, tim Thanh Pháp càng đập điên cuồng.
Cậu đã nghĩ Trần Đăng Dương sẽ chán ghét hết thảy những gì thuộc về cậu liên quan đến cái nghề phục vụ ấy, tựa như lúc Thanh Phương phát hiện kỳ bào giấu trong ngăn tủ, đã nói ra tiếng "Ghê tởm" ấy, nhưng những đồ trang điểm trong ngăn kéo bàn này lại nói cho cậu biết, Dương gia yêu thích.
Dương gia yêu thích đó.
Thanh Pháp không nhịn được quay đầu lại, Trần Đăng Dương đang đứng trước tấm bình phong xanh biếc, đưa lưng về phía cậu mặc áo sơ mi, vải vóc trắng tinh che kín cánh tay săn chắc, ánh sáng từ phía sau tấm bình phong rọi thấu qua, bao bọc dát vàng lên dáng người cao ngất.
Quả nhiên là "Đẹp đến mức nhìn từ xa cũng mềm cả chân."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro