Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Trần Đăng Dương không thấy có gì mà phải ngượng ngùng. Hắn ở trước mặt Thanh Pháp, lòng nghĩ cái gì, miệng liền nói cái nấy, hoàn toàn không có hứng thú khoác lên mình túi da 'dân lành' mọi khi, lúc này đã kiềm chế lắm rồi, nếu không e rằng nửa câu cũng chẳng thoát ra khỏi một chữ giường.

Thanh Pháp dựa vào cửa xe, loáng thoáng nhìn thấy Vạn Lộc đứng phía đầu hẻm.

Sắc trời dần tối, cậu một bên đề phòng Trần Đăng Dương lần nữa động tay, một bên bận lo lắng hôm nay e là phải qua đêm ở nhà họ Trần.
Chưa bàn đến ý Trần gia thế nào, chỉ riêng việc ồn ào cùng Thanh Phương, hai anh em bọn họ đã không có cách nào cùng chung một chỗ.

"Được rồi, không đùa em nữa." Trần Đăng Dương nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Thanh Pháp, lại nhớ đến lời bác sĩ nói, lòng lập tức trầm xuống, "Nói chính sự với em chút."

Cậu quả nhiên quay đầu lại.
"Bệnh tình em gái em, bác sĩ đã biết tình huống đại khái." Trần gia đan hai tay trước người, "Có nghiêm trọng hay không, không cần tôi nói, khẳng định em còn rõ hơn tôi."

Mặc dù Thanh Phương đã làm Thanh Pháp tan nát tâm can, nhưng cậu nghe lời Trần Đăng Dương nói, vẫn khẩn trương thẳng người.

"Giờ chỉ còn một phương pháp." Dương gia nhìn cậu một cái, gọi Vạn Lộc trở lại, "Để nàng nằm viện."

Thật ra không nằm viện cũng không vấn đề gì, chẳng qua là Trần Đăng Dương không muốn để nàng có cơ hội chà đạp lên đồng tiền Thanh Pháp liều mạng kiếm về.

Tiểu Kiều của tôi, kẻ khác không xót, vậy cứ để chồng em tới thương em đi.

Thanh Pháp không nghi ngờ lời Trần Đăng Dương nói, cũng không nghĩ sẽ tự mua thuốc nữa, Thanh Phương căn bản không được ăn uống đủ đầy, ở lại đó có lẽ còn dễ thở hơn chút, "Nghiêm trọng vậy sao?"

"Ngược lại cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng." Trần Đăng Dương tự biết chừng mực, "Không phải bệnh nan y gì hết, chẳng qua là ở bệnh viện có bác sĩ chăm sóc sẽ hồi phục nhanh hơn."

Thanh Pháp thoáng an tâm, nhưng vừa nghĩ tới viện phí, chân mày chợt nhíu lại.

"Nhắc đến tiền, là có sẵn gia pháp chờ phục vụ em đây." Dương gia dường như biết ngay lòng cậu nghĩ cái gì, lập tức giơ tay bịt kín miệng Tiểu Kiều, "Tiểu tổ tông, nếu em cố tình chọc tôi sinh khí, vậy cứ nói tiếp đi."

Cậu đương nhiên không muốn chọc giận Dương gia, chỉ có thể lặng lẽ ghi nhớ lần này, chờ sau này trả lại.
Đến lúc đậu xe trước cửa Thụy Phúc Tường, đèn đường cũng đã được thắp sáng.

Trần Đăng Dương xuống xe trước, tiếp đó nắm tay Thanh Pháp, kéo cậu ôm vào lòng, "Chờ lát nữa nếu nhìn y phục không thuận mắt, em cứ nói thẳng."

"Vợ của Trần Đăng Dương đây phải được khoác lên mình những bộ đồ đẹp đẽ nhất."

Cậu lảo đảo đi hai bước, bị chọc cười, tạm thời quên mất chuyện Thanh Phương, càng phát giác Dương gia không đáng sợ như mình tưởng, "Thụy Phúc Tường là tiệm cổ trăm năm, làm sao có quần áo khó coi chứ?"

Thanh Pháp nói lời thật lòng, trang phục của Thụy Phúc Tường làm ra, những thứ đồ giấu kín trong tủ quần áo của cậu không thể bì nổi. Đó là nơi có những người thợ may hàng đầu làm ra y phục hàng đầu, tùy tiện bốc ra một món vớ vẩn đã đắt bằng cả tủ quần áo của cậu rồi.
Lấy thứ đồ trên người cậu lúc này mà nói, Thanh Pháp vốn chỉ từng được thấy loại vải vóc tương tự trên người khách nhân đến tiệm cơm, nếu không phải gặp được Dương gia, e rằng cả đời này cậu đều không thể chạm qua lấy một lần.

Nhưng đối với Trần Đăng Dương, Thụy Phúc Tường chẳng qua chỉ là Thụy Phúc Tường, cũng chẳng có gì nổi trội so với những tiệm đồ bên cạnh, chỉ là lúc trả tiền nhiều thêm mấy miếng vàng mà thôi, duy chỉ có mang được niềm vui tới cho vợ yêu nhà hắn, mới đáng giá để hắn hao phí tâm tư.

Trần Đăng Dương đã sớm đặt may cho Thanh Pháp xiêm y của cả năm trời, xuân hạ thu đông, tháng này qua năm nọ, Tiểu Kiều nhà hắn đều phải mặc quần áo tốt nhất, thoải mái rạng rỡ đi bên cạnh hắn.

Dương gia quen lá mặt lá trái* trước mặt người ngoài, nhưng cũng không keo kiệt mà bày mặt ôn nhu duy nhất ra trước mắt người thương.
(*ý chỉ lật lọng tráo trở)

Thanh Pháp còn chưa cân nhắc đến mấy thứ này, cậu đang bận tính cái bàn tính nhỏ trong lòng, lòng đầy chua xót suy tư đống tiền mình thiếu nợ Trần Đăng Dương. Tiền chữa bệnh cho em gái, tiền mua quần áo, sau này còn khoản viện phí khổng lồ... Hầy!

Thời điểm chưởng quỹ của Thụy Phúc Tường nghe tiếng xe hơi, cũng đã ra cửa tiếp đón, thấy Dương gia kéo Thanh Pháp xuống xe, lập tức kéo ngay nụ cười tươi roi rói trên mặt, cẩn thận chạy bên người bọn họ.

"Dương gia... Dương gia sao ngài lại tới?"

Trần Đăng Dương nâng mi, hỏi ngược lại: "Làm sao, tôi không thể tới?"

Nói xong, cúi đầu, hướng Thanh Pháp giới thiệu: "Đây là Lý chưởng quỹ của Thụy Phúc Tường. Quần áo hôm nay mà làm không tốt, tôi thay em dạy dỗ y."

Biểu hiện của Trần Đăng Dương trước mặt người ngoài luôn sóng yên biển lặng, ngay cả lời đe dọa cũng chỉ giống như một câu đùa cợt chọc Tiểu Kiều vui vẻ mà thôi, chỉ là nếu nghe kĩ, lại cũng chẳng giống lời nói đùa, mà giống một lời trần thuật, tựa như Lý chưởng quỹ ngay lập tức sẽ bị chỉnh đốn một trận.

Danh tiếng Dương gia ở thành Bắc Bình này cũng là như vậy, người ngoài nói một tiếng 'chính nhân quân tử', nhưng trong lòng họ ai mà chẳng tỏ như gương? Chính nhân quân tử chỉ là lễ phép ôn hòa tiếp đãi người ngoài, nhưng một kẻ đã trải qua nhiều năm tháng nơi chiến trường sao có thể là hạng người mềm lòng nương tay?

Cho nên Lý chưởng quỹ lúc này đã bị dọa sợ tái mặt, nhìn Trần Đăng Dương lắp bắp: "Gia... gia ngài nói đùa phải không?"

Trần Đăng Dương không phản ứng Lý chưởng quỹ, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Kiều.
Lý chưởng quỹ tiếp quản Thụy Phúc Tường đã lâu, cũng là một người có mắt nhìn, thấy vậy, lập tức đi đến bên người Thanh Pháp: "Ôi chao Trần thiếu phu nhân, ngài có thể tới tiệm nhỏ nhà chúng tôi, quả thật là phúc ba đời nhà Lý mỗ tích góp được!"

Trần Đăng Dương đứng bên cạnh khẽ xùy một tiếng, đưa tay nắm lấy eo Thanh Pháp.
Sắc mặt Thanh Pháp hơi đỏ lên. Cậu chưa gánh nổi cái cụm 'Trần thiếu phu nhân ' này, nhưng trước mặt người ngoài, nếu cậu không đáp ứng, đó chính là đạp lên mặt mũi Trần Đăng Dương .

Cho nên Thanh Pháp ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu nhẹ nhàng nói: "Hân hạnh."

Lý chưởng quỹ thấy cậu dễ sống chung, thoáng an tâm, quyết định thật nhanh, tự mình ôm ra sáu bảy bộ quần áo đã làm xong, tiếp đó ngay trước khi Dương gia lên tiếng bèn nhanh miệng bán thảm: "Trần thiếu phu nhân, mong ngài thứ lỗi. Đơn hàng Dương gia đặt chỗ chúng tôi quả thực quá nhiều, mà tôi lại không dám giao đồ của ngài giao cho mấy đứa học nghề ra tay, những ngày qua vùi đầu may cắt, mới làm được mấy món như vậy, còn có một ít đồ nữa mới vẽ xong bản thiết kế, vẫn đang đợi vải vóc tân tiến từ phương Nam kia!"

Mấy câu này của Lý chưởng quỹ cũng không hề giả dối.
Trần Đăng Dương đặt một phát quần áo cho cả năm, thợ may lớn nhỏ trong toàn Thụy Phúc Tường, bao gồm cả chưởng quỹ đều vừa mừng vừa sợ.

Có người đặt mua xiêm y, bọn họ dĩ nhiên mừng rỡ, chỉ có điều người đặt mua là Trần Đăng Dương, bọn họ lại lo lắng sai một li đi một dặm.
Vả lại, mùa đông may đồ mùa đông còn thuận lợi, chứ trong đơn đặt hàng của Trần Đăng Dương có đến chừng mười món sườn xám mặc hè, giữa tiết trời tháng Chạp lạnh lẽo giá rét, bọn họ phải đi đâu mà tìm tơ lụa vải vóc thượng hạng bây giờ?

Làm sườn xám dĩ nhiên là xuất phát từ tư tâm của Trần Đăng Dương, thời điểm hắn thấy Thanh Pháp, cho đến giờ hầu hết là ở trong tiệm cơm, hình ảnh Thanh Pháp mặc kỳ bào màu xanh vẫn còn quanh quẩn trong đáy mắt hắn.

Giống như đốm hoa nước yên tĩnh nở rộ, tách, tách, bắn thẳng vào tim Trần Đăng Dương.

Thanh Pháp đúng là dễ nói chuyện hơn Trần Đăng Dương nhiều, chưa kể cậu vốn xuất thân nghèo khổ, căn bản không muốn làm khó Lý chưởng quỹ: "Không gấp, mọi người cứ từ từ làm."

Cậu vốn muốn nói không làm xong cũng không sao, nhưng mắt liếc thấy Trần Đăng Dương đang đút hai tay trong túi quần mỉm cười thân thiện với mình, đành gắng gượng nuốt lời muốn nói trở vào.
Không thể nói đến tiền nong, bằng không sẽ ăn 'gia pháp'. Thanh Pháp rất sợ 'gia pháp' của Trần gia, thật là đau muốn chết.

Lý chưởng quỹ nghe lời này, thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt lại kích động: "Trần thiếu phu nhân, mời ngài lên lầu với tôi, bên trên có phòng thử đồ, ngài hãy thử quần áo mới một chút, có gì không vừa vặn, tôi liền sửa lại ngay!"

"Đi đi," Trần Đăng Dương đứng sau lưng cậu nói, "Tôi ở đây chờ em."

Vì vậy Thanh Pháp liền đi, chẳng qua là còn chưa cởi được quần xuống, Vạn Lộc đã theo lời Dương gia lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa, nói:"Bên ngoài thành vừa báo tin, nói đội ngựa của Dương gia xảy ra chút vấn đề lúc vào thành, ngài ấy vội đi qua đó, để tôi chờ lát nữa lái xe đưa ngài trở về."

"Ngài ấy đi bằng gì?" Cánh tay đang cởi áo của Thanh Pháp hơi ngừng.

Vạn Lộc cười hì hì: "Kẻ báo tin là Vạn Phúc, y lái xe đến mà, Thiếu phu nhân không cần lo lắng."

Người cậu lập tức đỏ như mận chín, cả trong lẫn ngoài đều bị ba chữ 'thiếu phu nhân' xông đỏ bừng, "Không nên gọi tôi như thế!"

"Ớ...?" Vạn Lộc ngơ ngác gãi đầu, "Vậy tôi... vậy tôi cũng gọi ngài một tiếng gia nhé? Kiều gia?"

Thanh Pháp lớn đến vậy, chỉ có phục vụ gia, chứ chưa làm qua gia bao giờ, nghe vậy hoảng hốt một hồi, quả thực không biết nên sửa lời Vạn Lộc thế nào, dứt khoát cắm đầu thay quần áo, quyết tâm giả điếc.
Mà cũng thật sự bị dời đi sự chú ý.

Cũng không biết Dương gia lấy số đo của cậu từ đâu ra, đồ nào đồ nấy đều tuyệt đối vừa vặn, cùng lắm là eo hơi rộng chút, cũng không đến mức phải đổi, sau này còn có thể mặc thêm đồ bên trong.

Thanh Pháp thử hai món, có chút nhàm chán, vừa định trò chuyện với Lý chưởng quỹ, liền nghe thanh âm truyền tới từ dưới lầu.

Cậu vểnh tai lắng nghe, không phải Dương gia, nhưng hình như cũng là khách quý, bởi Lý chưởng quỹ lại tự mình đến chiêu đãi: "Ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?"

"Sao, không hoan nghênh tôi à?" Người đàn ông sảng khoái cười nói, "Lý chưởng quỹ bây giờ, oai phong cũng đủ lớn!"

"Ngài nói vậy thật oan uổng cho tôi." Lý chưởng quỹ cười khổ đáp, "Hơn nữa, xiêm y cho ngài cũng chưa làm xong đâu."

Dưới lầu yên tĩnh một hồi.
Người đàn ông kinh ngạc nói: "Sao còn chưa xong? Tôi cũng không tới trước thời hạn, chính ông là người hẹn ngày, bảo tôi hôm nay đến lấy quần áo."

"Làm sao... lật lọng?" Nửa câu sau đột nhiên nghiêm nghị, ngay cả Thanh Pháp trốn trên tầng hai cũng cả kinh siết chặt ống tay áo, huống chi là Lý chưởng quỹ người chưa may xong đồ dưới kia.

Cũng may Lý chưởng quỹ có lí do, cho nên trả lời không hoảng không vội: "Chuyện có nguyên nhân, chuyện có nguyên nhân mà!"

"Còn có nguyên nhân gì?" Người đàn ông không mặn không nhạt cười cười, két một tiếng kéo ghế qua, "Tới, ông nói tôi nghe xem."

Lý chưởng quỹ toát mồ hôi lạnh, còn ngươi đảo vòng, không dấu vết liếc qua lầu hai, lời đến khóe miệng lại thay đổi: "Dương gia đặt một đơn hàng ở đây, muốn làm chút y phục tốt hơn."

Lý chưởng quỹ không đề cập tới Thanh Pháp, chỉ lấy danh Dương gia ra đè người, đổi người ngoài còn dễ nói, tệ là kẻ đến lấy đồ hôm nay cũng là người nhà họ Trần.

"Ấy, lão Dương nhà tôi cũng may áo hả?" Người đàn ông rất chi là ngạc nhiên, "Nếu là hắn, vậy thì không sao."

"Cũng đúng dịp. Ông dứt khoát đưa quần áo cho tôi, tôi mang về nhà, đỡ cho hắn phải đi thêm một chuyến."

Lý chưởng quỹ lập tức câm như hến, ấp úng không chịu nói ra sự tình.

"Lão già ông đây là..." Người đàn ông nheo mắt, nhìn ra đầu mối, "Chắc không phải cầm cái danh lão Dương nhà tôi đi gạt người đấy chứ!" Lời này vừa nói ra, giọng lại trở nên nghiêm khắc.

Lý chưởng quỹ có nỗi khổ không nói ra được, trong lòng thầm nói hai tiếng đắc tội, vẫn đành lôi mấy món xiêm y may cho Thanh Pháp ra, tiếp đó trơ mắt nhìn vị người nhà họ Trần này thay đổi nét mặt.

Xiêm áo tinh xảo thanh tú, vừa nhìn liền biết, không phải làm cho bản thân Trần Đăng Dương.

Là cho ai, tùy tiện suy nghĩ một chút, lập tức liền có thể đoán ra chân tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro