Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"anh sợ không?"

trả req cho nhỏ @hhannieeeee

mình sp cả dương cả kiều nhưng mà không quá lên thuyền, mà mình lại thích hình ảnh xà nữ hơn mình sẽ để tên trong fic mình là pháp kiều, đại từ nhân xưng là các từ chung chung như "đứa nhỏ", "nó", "đứa bé", quá lắm là "con nhỏ" nhưng mà tuỳ mọi người nhìn nhận nhé....

5000+ words
——————

đăng dương nhớ lần đầu gặp pháp kiều là ở một quán bar giữa sài thành - thành phố ấy khi về đêm như một người tình xa lạ, hào nhoáng mà cũng bạc bẽo đến não nề. đèn neon xanh đỏ quét qua từng gương mặt, làm chúng trở nên méo mó như những chiếc mặt nạ nhòe nhoẹt dưới ánh sáng loang lổ. hắn ngồi lặng trong một góc tối, nhấp môi cạn ly bia nhạt thếch, đôi mắt vô định quét qua biển người phía trước, để rồi dừng lại ở cái bóng dáng nhỏ bé đứng giữa sân khấu.

pháp kiều xuất hiện giữa hào quang ấy, không phải như một ngôi sao, mà như một thứ ánh sáng lạ lẫm, vừa quen thuộc lại vừa xa vời. trên sân khấu, nó không cần phải cười, không cần phải nhảy nhót, không cần phải làm bất cứ điều gì để thu hút sự chú ý. tất cả sự chú ý đều tự động dồn vào nó, như thể nó chính là trung tâm của vũ trụ này, dù không hề cố gắng. pháp kiều đứng đó, một tay nắm micro, ánh sáng lướt qua từng sợi tóc, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng và những vết xước của quá khứ. nó rap không phải vì sự nổi tiếng, mà vì mỗi lời nó nói đều là một mảnh vỡ trong tâm hồn đang rỉ máu.

tiếng rap vang lên, như một nhịp thở gấp, như một dòng suối ngầm chảy qua những khúc quanh, nhỏ bé nhưng đủ mạnh để kéo người ta chìm trong cảm xúc. từng câu chữ của nó không phải là âm nhạc, mà là nỗi đau, là những đắng cay cũ kỹ, là những ngày tháng bị giam cầm trong những lời hứa chưa từng được thực hiện. nó rap như thể không có gì để mất, nhưng lại có tất cả để chôn vùi trong từng chữ.

đám đông reo hò, vỗ tay, nhưng đăng dương chỉ nhìn nó. đăng dương cảm thấy một cơn ghen tỵ trào dâng trong lòng, khó chịu đến mức khiến tim hắn thắt lại. pháp kiều, đứa nhỏ bé hơn hắn một tuổi, mới chỉ bước ra từ chương trình sống còn, đã nhanh chóng được vinh danh, được mọi người biết đến, còn hắn - một gã "làm nhạc" - vẫn chỉ là một bóng mờ, lẩn khuất giữa vô vàn ánh đèn sân khấu, vẫn chỉ là một kẻ cố gắng chen chân vào cái giới showbiz này, nơi mà mọi thứ luôn vội vã, luôn chỉ nhìn vào những thành công hiện tại, chứ chẳng ai buồn để ý đến những nỗ lực thầm lặng.

đăng dương, trong khoảnh khắc ấy, nhận ra rằng, mình không chỉ ghen tỵ với thành công của pháp kiều, mà còn ngưỡng mộ nó. ngưỡng mộ vì sự dũng cảm của nó, ngưỡng mộ vì nó có thể bước ra khỏi cái vỏ bọc sợ hãi, ngưỡng mộ vì nó đã tìm ra được tiếng nói của mình, trong khi hắn vẫn lẩn khuất trong những câu nhạc chưa thể định hình, trong những âm thanh vẫn chưa thể gọi là "của mình."

cảm giác ấy, ghen tỵ nhưng cũng nể phục, đan xen lại với nhau như những sợi dây chằng chịt, khiến hắn không thể tách rời. hắn thừa nhận rằng pháp kiều đã làm được điều mà hắn chưa thể, nhưng điều đó cũng không làm hắn căm ghét nó. trái lại, hắn cảm thấy một sự kính trọng lặng lẽ đối với nó - một đứa nhỏ, nhưng lại có thể đứng vững giữa thế giới hào nhoáng này, nơi mà hắn vẫn còn phải vất vả tìm kiếm cho mình một chỗ đứng.

cái ghen tỵ đó không chỉ là sự bất mãn, mà là một phần của khát khao mà hắn chưa bao giờ dám thừa nhận. hắn muốn được như pháp kiều, muốn tìm thấy ánh sáng của riêng mình mà không phải đấu tranh mệt mỏi. nhưng trong cái mớ cảm xúc rối ren ấy, hắn cũng nhận ra rằng, chính sự ngưỡng mộ ấy đã đẩy hắn tiến lên, thôi thúc hắn tiếp tục theo đuổi ước mơ, dù con đường đó có bao nhiêu chông gai...

sau đêm ấy, đăng dương về nhà với một tâm trạng khó diễn tả. hắn không thể nào tách rời được hình ảnh pháp kiều, vẫn còn vương vấn từng ánh sáng lung linh trên sân khấu, vẫn còn vang vọng trong đầu những câu rap như dao cắt vào lòng. có một thứ gì đó trong hắn thay đổi, một cảm giác vừa mơ hồ, vừa kiên quyết, như thể ánh sáng đó đã đánh thức một phần ký ức ngủ quên trong lòng hắn. hắn ngồi lặng lẽ trong căn phòng tối, nhìn qua cửa sổ, nơi ánh đèn phố xá vẫn sáng rực, nhưng trái tim hắn như bị đắm chìm trong một thứ không thể gọi tên.

sau đó, hắn và pháp kiều cũng chẳng còn gặp nhau nữa. cứ nghĩ duyên phận hai người sẽ dừng ở đây thôi, ai ngờ một năm sau hắn và đứa nhỏ lại gặp lại nhau trong một show âm nhạc sống còn khác. lần này không còn là ánh đèn sân khấu chiếu rọi, không còn những câu rap đầy sự tự tin, mà là một không gian khác, căng thẳng và đầy thử thách. đăng dương không ngờ rằng sau một năm, họ lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh này. pháp kiều, vẫn là pháp kiều, không thay đổi, nhưng hắn lại cảm thấy sự khác biệt rõ rệt. có gì đó đã thay đổi trong ánh mắt nó, trong cách nó đối diện với thế giới. hay có lẽ, chính hắn đã thay đổi...

và như thể là một trò đùa tàn nhẫn của duyên số, hai người, một thính giả âm thầm ngồi giữa biển người, một ngôi sao lấp lánh trên sân khấu, không ngờ lại tìm thấy nhau trong một không gian khác, một không gian không còn những ánh đèn hào nhoáng hay tiếng vỗ tay ồn ào. từ những kẻ xa lạ, họ trở thành những người đồng hành, những người anh em, nhưng lại không đơn giản như thế. sự gắn kết ấy, thực ra, đã được hình thành từ lâu, từ những đêm tối lặng lẽ, từ những ánh mắt tình cờ, từ những khoảng lặng giữa họ mà chẳng ai có thể hiểu được.

đăng dương không còn là gã "làm nhạc" thất bại, tìm kiếm một thứ gì đó để bám víu, hắn đã tìm thấy một điểm tựa không phải trong âm nhạc, mà là trong cái cách mà pháp kiều hiện diện bên cạnh hắn. nó không phải là sự đồng cảm đơn thuần, mà là một sự thấu hiểu không cần lời. khi hắn đứng cạnh pháp kiều, hắn không còn cảm thấy mình đơn độc giữa một thế giới quá ồn ào và lạnh lẽo, mà là cảm giác như tìm thấy một nửa của mình trong một con người hoàn toàn khác biệt. pháp kiều, với tất cả sự rực rỡ, sự kiêu hãnh ấy, lại khiến hắn cảm thấy mình nhỏ bé và mỏng manh, nhưng lại như một ngọn lửa ấm áp khi cô đơn đến tột cùng.

cái sự thấu hiểu này không phải là thứ mà họ có thể dễ dàng diễn tả bằng lời, mà chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim. họ không cần phải nói gì nhiều, vì mỗi khi nhìn vào mắt nhau, mỗi khi chạm vào nhau, họ đều hiểu được những gì không thể nói ra. pháp kiều, với ánh mắt trong suốt và đầy những nỗi niềm giấu kín, đã nhìn thấu được đăng dương, người mà hắn tự cho là mình đã che giấu mọi thứ. và đăng dương, dù có cảm giác mình đang lạc lối, vẫn tìm thấy một sự an yên lạ lùng trong cách pháp kiều ôm lấy hắn bằng một vòng tay lặng thinh, không cần những lời hoa mỹ.

họ không còn chỉ là đồng đội, không còn chỉ là những người bạn, mà là những người sẵn sàng nhìn thấy nhau trong những khoảnh khắc yếu đuối nhất, những khoảnh khắc mà không ai khác có thể chạm tới. sự đồng điệu ấy không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chấp nhận tất cả những vết thương chưa lành, tất cả những nỗi sợ hãi còn âm ỉ trong tim. trong mỗi đêm thức cùng nhau trong phòng thu, giữa những âm thanh hỗn độn và những câu rap chưa hoàn chỉnh, đăng dương cảm nhận được sự gần gũi không thể diễn tả thành lời. hắn không biết đó là tình yêu, hay là sự đồng cảm sâu sắc hơn bất kỳ tình cảm nào hắn từng biết, nhưng hắn chắc chắn rằng, trong khoảnh khắc ấy, giữa họ không có bất kỳ khoảng cách nào.

nhưng cuộc đời vốn chẳng dễ dàng, mầm cây tình yêu chưa kịp nảy mầm đã bị cuốn đi bởi cơn gió dữ. trong khi họ còn đang trong vòng tay nhau, chưa kịp nhận ra sức mạnh của tình cảm ấy, sóng gió đã bắt đầu ập đến, vùi dập tất cả những gì họ đã dựng lên bằng từng nhịp tim rung động. những giây phút bình yên giữa họ, những khoảnh khắc mà không lời nào có thể diễn tả hết, giờ đây lại bị cắt đứt bởi những âm thanh ồn ào ngoài kia - những lời đồn, những sự ganh ghét, những cuộc chiến không bao giờ ngừng nghỉ trong thế giới mà họ đang sống.

đăng dương cảm thấy sự trói buộc giữa mình và pháp kiều dường như bị thử thách quá sớm. chỉ mới vừa chạm vào hạnh phúc, hắn đã thấy sự đe dọa của những cuộc đấu đá trong giới showbiz, những người mà họ từng cho là bạn bè, giờ lại trở thành kẻ thù, những lời nói như dao cắt, những ánh mắt như lưỡi kiếm, chực chờ xuyên thủng mọi thứ họ xây dựng. hắn thấy mình đứng giữa một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới nơi mà tình yêu, sự đồng điệu ấy không có chỗ để tồn tại, nơi mà mọi thứ đều được đo đếm bằng danh vọng, quyền lực và cái tôi.

pháp kiều, với vẻ ngoài kiêu hãnh, luôn là người chịu nhiều áp lực, nhưng trong những giờ phút ấy, hắn thấy nó cũng không khác gì hắn - một người mệt mỏi, đau đớn và có lẽ, còn nhiều sợ hãi hơn cả hắn. dù không thể hiện ra ngoài, nhưng những lần nhìn pháp kiều im lặng, đôi mắt sâu thẳm ấy chứa đựng biết bao nhiêu nỗi niềm mà hắn không thể đọc hết. họ chưa kịp thỏa sức yêu thương, chưa kịp vượt qua những ngổn ngang trong lòng nhau, thì sóng gió đã ập đến, tàn phá những gì tinh tế và chân thành nhất mà họ đang cố gắng xây dựng.

và rồi, trong những đêm khuya, khi ánh sáng ngoài kia mờ dần, chỉ còn lại sự im lặng bao trùm, đăng dương cảm thấy trái tim mình như bị thắt chặt lại. hắn không biết phải làm gì khi mà mọi thứ xung quanh đều như đang sụp đổ...

"tại sao em lại là người có lỗi trong khi em không làm gì sai cả?"

câu nói của pháp kiều như một nhát dao sắc lẹm, cắt ngang trái tim đăng dương, khiến hắn chết lặng trong giây lát. từng từ ngữ ấy như cơn sóng vỗ mạnh vào bờ, cuốn đi tất cả những thứ hắn nghĩ mình đã xây dựng, dù chỉ mới mơ mộng về chúng. ánh mắt của pháp kiều như những vệt mây xám, đầy u uất, gợn sóng trong đôi mắt đen, đôi mắt đã từng chứa đựng bao điều khao khát và mong ước. nhưng giờ, trong đôi mắt ấy, chỉ còn là những tia nhìn vỡ vụn, không thể giấu nổi sự đau đớn đã chảy tràn qua từng lời nói.

đăng dương như đứng chôn chân giữa một không gian mịt mờ, đôi chân cứng đơ như bị gắn chặt xuống nền đất lạnh. không một lời biện hộ, không một câu giải thích, chỉ còn lại khoảng không im lặng bao trùm. hắn nhìn vào gương mặt của pháp kiều, nơi mà từng nếp nhăn trên trán, từng ánh nhìn nặng trĩu đều như những vết thương chưa lành. pháp kiều, với vẻ ngoài kiêu hãnh từng khiến hắn ngưỡng mộ, giờ đây lại như một mảnh vụn của chính mình, gục ngã trước câu hỏi ấy.

"tại sao?"

câu hỏi không lời đáp vang vọng trong không gian, dội vào tâm hồn hắn, như một lời nguyền, như một sự trừng phạt không thể thoát ra.

"em mệt rồi "

pháp kiều tiếp tục, giọng khản đặc, không phải để biện minh, mà như thể đang đối diện với chính sự thật khắc nghiệt.

"tạm thời đừng gần em"

lời nói bỏ lửng, như một tiếng thở dài bất lực, không thể tiếp tục trong không khí ngột ngạt ấy. lời nói của pháp kiều như một lưỡi dao sắc bén, cắt đứt mọi khoảng cách giữa họ. không phải là sự kết thúc, nhưng là một khoảng ngừng lại, một sự ngừng nghỉ trong hành trình tình yêu mà họ từng nghĩ sẽ là mãi mãi. đăng dương không thể nào hiểu nổi, trái tim hắn như ngừng đập, một phần mình muốn lao đến ôm lấy pháp kiều, nhưng phần còn lại lại không thể vượt qua chính những lời nói ấy. giữa không gian nặng nề ấy, từng hơi thở của họ như chạm vào nhau, nhưng lại không thể nào hòa quyện. lời nói của pháp kiều bỏ lửng, lửng lơ như những cơn gió bất chợt, không thể níu giữ, không thể chạm vào.

những ngày sau đó, họ như hai ngọn nến cháy cùng một gian phòng nhưng không bao giờ đủ gần để ánh sáng của mình hòa quyện vào ánh sáng của đối phương. đăng dương vẫn xuất hiện đều đặn trong các buổi tập luyện và giờ quay, nhưng đôi mắt hắn, dù cố tình né tránh, vẫn không ngừng tìm kiếm pháp kiều giữa đám đông.

pháp kiều, như một vệt sáng mong manh nơi cuối chân trời, luôn hiện hữu nhưng chẳng bao giờ thuộc về. ánh mắt nó lướt qua hắn, xa lạ và bình thản đến mức đau lòng, như thể tất cả những gì từng chia sẻ giữa họ giờ đây chỉ là mảnh ghép của một giấc mơ không bao giờ thành sự thật. đôi khi, hắn thấy nó cười, nụ cười thoáng qua như một làn gió mát lạnh giữa mùa hè gay gắt, nhưng cũng chính là làn gió ấy khiến trái tim hắn buốt giá.

đăng dương không tiến lại gần. đôi chân hắn mỗi lần định bước tới đều bị những lời nói ngày đó níu chặt, như một gánh nặng vô hình đè lên tâm hồn.

"tạm thời đừng gần em."

câu nói đó vang vọng trong đầu hắn, như một lời nguyền, như một bức tường ngăn cách không thể phá bỏ. hắn không muốn làm tổn thương pháp kiều thêm nữa, nhưng cũng không thể nào ngừng việc lặng lẽ dõi theo nó.

pháp kiều, phía bên kia căn phòng, vẫn là chính nó: một ánh hào quang rực rỡ nhưng lạnh lùng, tựa như ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng tro tàn. đứa nhỏ vẫn viết, vẫn rap, vẫn cười, vẫn sống, nhưng mỗi động tác của nó đều như cách xa vạn dặm. đăng dương không thể chạm vào, không thể bước vào thế giới mà pháp kiều đang cố gắng bảo vệ, và điều đó khiến hắn cảm thấy mình lạc lõng hơn bao giờ hết.

những lần ánh mắt họ vô tình chạm nhau là những khoảnh khắc đau đớn nhất. trong đôi mắt pháp kiều, có gì đó không thể gọi tên, một nỗi buồn giấu kín, một cơn bão không nguôi, và cả một mảng trời mà đăng dương không thể nào nhìn thấu. hắn muốn nói điều gì đó, muốn kéo gần lại khoảng cách vô hình ấy, nhưng mỗi lần ánh mắt của nó lướt qua hắn, hắn chỉ biết quay đi, để che giấu trái tim mình đang bị bẻ gãy từng chút.

và khi đêm buông xuống, trong căn phòng tối lặng của mình, đăng dương để cho ký ức kéo hắn về những ngày trước đây, những lần họ ngồi cùng nhau sáng tác, những câu chuyện vụn vặt mà họ từng kể nhau nghe đến tận khuya, và cả những khoảnh khắc im lặng đầy ý nghĩa khi thế giới dường như chỉ còn hai người họ. giờ đây, tất cả những điều ấy chỉ còn là dư âm, những bóng hình nhạt nhòa như một bài hát cũ hắn không đủ can đảm để nghe lại.

hắn biết, pháp kiều chưa bao giờ thực sự yếu đuối. đứa bé ấy luôn đứng đó, kiêu hãnh và bất cần, như một ngọn núi đơn độc chống lại gió bão. nhưng đăng dương hiểu, trong đôi mắt ấy là một cơn giông mà nó không muốn ai chứng kiến. và điều đó khiến hắn đau hơn bất kỳ điều gì khác - cái cảm giác không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn từ xa, chờ đợi một phép màu mà hắn biết sẽ không bao giờ xảy ra.

đăng dương tự hỏi, liệu khoảng cách này có phải là mãi mãi? liệu họ sẽ mãi mãi chỉ là hai người xa lạ từng chia sẻ chung một đoạn đường, hay thời gian sẽ xoa dịu những vết thương mà hắn thậm chí không dám đối mặt.

pháp kiều, đứa nhỏ ấy, dù đứng dưới ánh hào quang, trong lòng lại là một chuỗi những đợt sóng ngầm không ngừng quăng quật. nó không muốn chia xa, không muốn những bước chân của mình và đăng dương đi về hai hướng khác, nhưng càng không thể gượng dậy khi những cơn sóng dữ của đời sống và dư luận cứ liên tục vỗ vào, từng chút một bào mòn đi niềm tin và ý chí mà nó nghĩ mình từng có.

giữa ánh đèn sân khấu, nó là kẻ chinh phục với những giai điệu mạnh mẽ, với ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, và từng câu chữ đanh thép. nhưng sau mỗi cánh gà khép lại, nó chỉ còn là một đứa trẻ co ro trước cái lạnh của những đòi hỏi không ngừng từ cuộc đời, từ những người xung quanh. mỗi bước nó đi đều như dẫm trên gai nhọn, đau đến nỗi nó không dám nhìn lại, và cũng không dám tiến thêm về phía trước.

đăng dương, người mà nó luôn coi là nơi trú ngụ an toàn, giờ đây cũng bị kéo vào giữa những cơn sóng ấy. pháp kiều biết hắn yêu nó, biết hắn luôn sẵn sàng dang tay ra ôm lấy những tổn thương của nó, nhưng chính điều ấy lại khiến nó sợ hãi hơn cả. nó không muốn hắn phải gánh thêm bất kỳ gánh nặng nào, không muốn ánh mắt của hắn, vốn đầy kiên định, lại bị mờ đi bởi những u uất mà nó mang trong mình.

nhiều đêm nằm một mình trong căn phòng trống, pháp kiều không thể nào ngăn được dòng suy nghĩ xoáy sâu vào tim mình. nếu như nó đủ mạnh mẽ hơn, nếu như nó không quá yếu đuối trước những điều tàn nhẫn của cuộc sống, liệu mọi chuyện có khác đi? nếu như nó có thể bám víu lấy đăng dương thay vì đẩy hắn ra xa, liệu cả hai có thể cùng vượt qua cơn bão này?

nhưng rồi, khi những câu hỏi ấy cứ mãi lặp đi lặp lại trong đầu, pháp kiều lại tự nhủ rằng mình không xứng đáng. nó, với những vết sẹo cũ chưa lành, với những nỗi bất an luôn trực chờ bùng nổ, làm sao có thể giữ lấy một người như đăng dương bên mình? nó sợ rằng, thay vì trở thành nơi an yên cho hắn, nó sẽ kéo hắn chìm sâu vào bóng tối cùng mình.

và thế là, nó tự ép bản thân phải xa cách. mỗi lần nhìn thấy đăng dương, nó đều phải kìm nén cảm xúc đang gào thét bên trong, buộc mình quay lưng đi, giữ cho khoảng cách ấy không bị phá vỡ. nhưng mỗi bước chân rời xa hắn, trái tim nó lại như bị bóp nghẹt thêm một chút, như thể chính nó đang tự tay đập vỡ những mảnh ghép cuối cùng còn sót lại của mình.

nó không thể nói với hắn rằng nó cần hắn, rằng nó muốn được ở lại, muốn tìm một cách để cả hai cùng vượt qua. bởi trong lòng pháp kiều, yêu là hy sinh, là rời đi để người kia không phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào. nhưng nó không ngờ rằng, chính khoảng cách nó cố dựng lên lại là thứ làm tổn thương cả hai nhiều nhất.

đăng dương không chịu để khoảng cách ấy kéo dài. hắn hiểu pháp kiều cần không gian, nhưng cũng hiểu rằng, nếu buông tay hoàn toàn, đứa nhỏ ấy sẽ chìm sâu hơn vào những cơn sóng không lối thoát. hắn chọn cách tiếp cận chậm rãi, như người ta từng bước đến gần một con chim bị thương, nhẹ nhàng nhưng không ngừng nghỉ.

mỗi buổi tập, hắn luôn là người cuối cùng rời đi, đợi pháp kiều gói ghém đồ đạc. hắn không nói nhiều, chỉ đi bên cạnh nó, giữ cho những khoảng lặng không trở nên ngột ngạt. khi pháp kiều cúi đầu im lặng, đăng dương chọn cách cười phá lên kể những chuyện tào lao, về mấy cái beat hắn thử sáng tác đêm qua, hay về con mèo hàng xóm thích trèo lên lan can nhà hắn. hắn biết nó không hẳn đang lắng nghe, nhưng hắn không ngừng nói, như thể tiếng nói của hắn có thể lấp đầy sự trống rỗng trong lòng nó.

mỗi lần pháp kiều ho khan sau giờ tập nặng, đăng dương không cần hỏi cũng đã xuất hiện với chai nước lọc trong tay, cùng lời trêu chọc nhẹ nhàng.

"đừng quên uống nước, idol ạ. mệt thế này sao còn sức gào thét trên sân khấu nữa?"

pháp kiều không đáp, chỉ cầm lấy chai nước, đôi mắt vẫn không nhìn về phía hắn. nhưng đăng dương biết, ở đâu đó trong cái cúi đầu lặng lẽ kia, là một sự cảm kích mà nó không thể nói ra...

một lần, khi cả hai bị kẹt trong phòng tập vì cơn mưa bất chợt, đăng dương đã ngồi bệt xuống sàn, chống cằm nhìn pháp kiều.

"em không mệt vì anh, đúng không?"

pháp kiều ngước lên, định nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng. ánh đèn neon phản chiếu lên đôi mắt nó, như che giấu đi tất cả những điều không thể thốt thành lời.

"nếu em mệt vì thế giới ngoài kia, cứ để nó là chuyện của họ"

đăng dương tiếp tục, giọng trầm nhưng vững vàng.

"đừng đẩy anh ra, anh sẽ không đi đâu."

pháp kiều cúi đầu, bàn tay nắm chặt chiếc khăn trong lòng, không đáp lại. nhưng đăng dương biết, đó không phải là sự từ chối. hắn không cần câu trả lời ngay lập tức. với hắn, sự im lặng của pháp kiều cũng đã là một bước tiến.

sau đêm đó, khoảng cách giữa họ không còn là sự lặng im dày đặc như trước. pháp kiều không còn lảng tránh ánh mắt của đăng dương, cũng không còn bước đi vội vàng để bỏ lại hắn phía sau. nhưng những vết nứt vẫn ở đó, không hẳn được vá lành, mà chỉ đang che giấu dưới lớp bụi thời gian.

những buổi tập luyện dài đằng đẵng tiếp nối, hai người như đang diễn một điệu vũ âm thầm, với những bước chân dè dặt nhưng không ngừng tiến tới. pháp kiều không nói ra, nhưng mỗi khi đăng dương đặt chai nước xuống bên cạnh, nó lại cầm lên uống, như một sự chấp nhận thầm lặng. khi đăng dương kể những câu chuyện ngớ ngẩn để làm không khí bớt căng thẳng, nó không bật cười, nhưng cũng không còn giữ vẻ mặt lạnh lùng như trước.

đăng dương không thúc ép, không hỏi thêm bất cứ điều gì. hắn biết, tình yêu không phải là thứ có thể cưỡng cầu. hắn chỉ có thể chờ, như người ta chờ một bông hoa nở, kiên nhẫn nhưng không kỳ vọng.

một buổi tối, khi tất cả đã về hết, pháp kiều vẫn còn nán lại ở phòng tập. ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh đổ bóng xuống sàn, phủ lên nó một vẻ cô độc mà đăng dương chưa từng thấy. hắn đứng tựa lưng vào cửa, nhìn đứa nhỏ ngồi đó, lặng lẽ với một tờ giấy và chiếc bút trong tay.

"em viết gì thế?"

hắn hỏi, giọng nhẹ như sợ làm tan đi sự yên tĩnh.

pháp kiều không trả lời, chỉ đặt bút xuống, đôi mắt hướng về một điểm xa xăm không xác định. ánh nhìn ấy khiến tim hắn nhói lên, như thể nó đang chứa đựng cả một bầu trời buồn bã mà hắn không thể chạm tới.

"hôm nay em có mệt không?"

đăng dương lại hỏi, lần này tiến thêm một bước, ngồi xuống đối diện.
pháp kiều im lặng hồi lâu, rồi bất ngờ cất giọng, khẽ như tiếng gió thoảng

"anh không sợ sao?"

đăng dương nhíu mày, không hiểu.

"sợ gì?"

pháp kiều ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt đỏ ngầu như chứa cả cơn bão

"sợ những gì đã xảy ra ."

lời nói ấy như một lưỡi dao cắt sâu vào lòng đăng dương. nhưng hắn không quay mặt đi, cũng không tránh ánh mắt của nó. thay vào đó, hắn nhoẻn miệng cười, một nụ cười dịu dàng nhưng không giấu nổi sự đau đớn

"anh không sợ."

"tại sao?"

pháp kiều gặng hỏi, giọng run lên.

đăng dương không trả lời ngay, chỉ vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai nó, như một điểm tựa âm thầm mà vững chắc.

"vì không phải lỗi của anh, hay của em."

pháp kiều nhìn hắn, đôi mắt chực trào nhưng lại cố kiềm lại. nó không nói gì thêm, chỉ khẽ nghiêng đầu dựa vào vai hắn, như tìm kiếm một chút bình yên trong cơn bão không hồi kết.

đăng dương không nhúc nhích, cũng không nói thêm điều gì. hắn chỉ ngồi đó, để sự hiện diện của mình là lời khẳng định rằng, dù sóng gió có lớn thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ mặc nó một mình.

"em sợ sao?"

"cũng cũng..."

giọng đăng dương vang lên, nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu, như một sợi dây mỏng manh kéo căng giữa hai bờ vực. ánh mắt hắn lặng lẽ dò tìm những cảm xúc ẩn sâu trong đôi mắt của pháp kiều, nhưng chỉ nhận lại một màn sương mơ hồ, như mặt hồ buổi sớm bị che phủ bởi hơi nước lạnh lẽo.

pháp kiều cúi đầu, vai khẽ rung lên trong một nhịp thở dài. đôi tay nó siết lấy nhau, ngón tay run rẩy vô thức vân vê một vết nứt trên chiếc nhẫn bạc cũ kỹ, như đang cố níu giữ chút bình tĩnh giữa dòng cảm xúc cuộn trào.

"nha đầu ngốc..."

đăng dương cười, nụ cười mơ màng như một cơn gió thoảng qua, rồi buông một câu đùa vu vơ, như thể không có gì quan trọng hơn việc nhìn thấy cái vẻ hờn dỗi của pháp kiều. hắn vùi đầu vào mái tóc tẩy, cảm nhận cái lạnh mượt mà của những lọn tóc ấy, đầu hắn nhẹ nhàng tựa vào bờ vai ấy, nơi vẫn còn hơi ấm của những khoảnh khắc chưa kịp phai mờ.

pháp kiều giận dỗi, phụng má cựa quậy đầu trên vai hắn, những động tác chống đối có phần dễ thương nhưng lại chẳng thể thay đổi được gì. nó biết hắn đùa, nhưng lại chẳng thể dửng dưng. cái cảm giác ấy, mâu thuẫn giữa sự chối từ và sự si mê, nó cũng không thể kiểm soát được. nhưng tất cả những động thái ấy, dù có cố gắng lẩn tránh thế nào, cũng không thể phủ nhận sự ràng buộc mơ hồ, mà có lẽ, cả nó và hắn đều chưa sẵn sàng thừa nhận.

gã con trai cao lớn kia, với ánh mắt đầy kiên định, có vẻ như chẳng bao giờ chùn bước. hắn hiểu rõ cách để kéo nó về phía mình, dù chỉ là những cử chỉ nhỏ nhặt nhất. nhưng không phải vì hắn mạnh mẽ, mà vì sự dịu dàng trong cách hắn lặng lẽ ở đó, chỉ cần một cái chạm nhẹ, một nụ cười khẽ, là đủ để thắp lên thứ cảm giác mà cả hai không thể phủ nhận, một sự liên kết tinh tế và khó nắm bắt, như một mối dây vô hình mà cả hai không muốn cắt đứt, dù có đôi lúc, nó khiến họ mệt mỏi đến nghẹt thở.

pháp kiều cựa quậy đầu thêm lần nữa, như thể muốn tách rời khỏi cái gánh nặng nhẹ nhàng nhưng lại bền bỉ ấy, nhưng rồi lại thua cuộc, để mặc cho thân hình mình tựa vào người hắn, trong một sự im lặng đầy phức tạp. pháp kiều không biết tại sao mình lại không thể rời đi, dù những cảm xúc lẫn lộn cứ trôi qua như sóng vỗ bờ, nhưng mỗi lần định buông tay, lại có một lực kéo mạnh mẽ, như thể chính hắn là người đã đóng chặt cánh cửa mà nó cố gắng mở. nó không muốn yếu đuối, nhưng không thể không thừa nhận rằng, trong cái vòng luẩn quẩn ấy, nó không thể tự mình thoát ra...

và thế là, giữa cái không gian tĩnh lặng, nơi chỉ còn tiếng thở dài và những nhịp tim không đồng điệu, cả hai vẫn không rời đi. pháp kiều không còn bướng bỉnh quay mặt đi, không còn giằng xé mình giữa mong muốn được tự do và cái cảm giác bất lực khi thấy mình cứ mãi ràng buộc vào người kia. nó chỉ lặng lẽ tựa đầu vào vai đăng dương, để mặc cho mối quan hệ này cứ thế chìm dần vào sự im lặng, như những đợt sóng ngầm mãi không thôi cuộn trào trong lòng biển sâu.

đăng dương, với một trái tim đầy vết thương, cũng không bước đi. hắn không biết rõ mình đang làm gì nữa, liệu có phải mình đang nắm giữ một thứ quá mong manh, hay chỉ là vớ vẩn một mảnh tình trong biển khơi? nhưng hắn không thể quay lưng, không thể rút tay ra khỏi cái nắm chặt của chính mình. hắn hiểu, sự buông tay có thể là điều dễ dàng nhất, nhưng trong cái đêm dài bất tận này, có lẽ chỉ một mình hắn có thể đứng lại, giữ chặt một chút gì đó mỏng manh.

họ chẳng nói thêm gì, chỉ ngồi đó, nơi mà không ai biết sẽ có những đêm tối nào, những bão táp nào đang đợi họ. nhưng ít nhất, trong những giây phút này, họ vẫn chọn ở lại. họ không thể phủ nhận rằng cuộc sống này là một chuỗi ngày mệt mỏi, một cuộc chiến không hồi kết, nhưng giữa tất cả những điều đó, chỉ cần không từ bỏ nhau là đủ.

pháp kiều, với những ngón tay bấu chặt vào lòng đăng dương, như thể sợ hãi rằng nếu buông ra, cả thế giới này sẽ cướp mất nó. và đăng dương, với sự kiên nhẫn đến tuyệt vọng, vẫn ở đó, dù đôi khi chính hắn cũng không biết mình đang chờ đợi gì, chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc này, không có gì khác ngoài sự hiện diện của nhau.

và khi màn đêm buông xuống, họ vẫn ở lại. dù không biết ngày mai sẽ ra sao, dù tương lai có mờ mịt đến đâu, nhưng ít nhất, họ đã tìm được một lý do để tiếp tục đi, một lý do không phải từ lý trí, mà từ trái tim đang hòa nhịp chung.

——————

có gì sai sót thì mng góp ý để t sửa nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro