Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thanh xuân (Oneshot)

50 năm sau, vào một ngày chủ nhật của mùa đông nào đó.

Khi mà em thức dậy, em vẫn nhìn thấy anh.

Và vẫn là dáng vẻ mê ngủ ngày nào, vẫn cái ôm ấm áp mỗi khi đêm về, tất cả đều chẳng hề thay đổi.

Kiều đưa bàn tay nhỏ nhắn đã có vài nếp nhăn của mình chạm nhẹ vào gò má anh, vẫn là người đàn ông ấy, dù đã nhiều thập kỷ trôi qua.

Em im lặng ngắm nhìn gương mặt vẫn còn đang say giấc của người,bạn đời em lớn tuổi rồi nên cũng mê ngủ hơn, hệt như một đứa trẻ vậy.

Thế rồi Kiều để Dương ngủ tiếp  còn em thì thức dậy chuẩn bị bữa sáng sau đó pha cho mình một ly trà sữa nóng.

Vì tuổi tác đã cao nên em không thể giữ thói quen uống trà sữa như ngày trước, một tuần chỉ uống khoảng 2 đến 3 tách là cùng và một phần cũng là vì anh không cho do trà sữa không tốt cho sức khỏe.

Em trên tay cầm ly trà, lại chậm rãi đi đến chiếc băng đá được đặt trước nhà, gia đình em từ khi nghỉ hưu đến nay đã quyết định chuyển về Hải Dương để sống, là do em thích yên tĩnh.

Ban đầu ngôi nhà nhỏ này không có băng đá phía trước nhưng vì em thích ngắm hoàng hôn nên anh đã đặc biệt đặt nó ở đó, để em đỡ phải đi lung tung.

Em cũng rất thích nó nên lúc nào trên bàn cũng có hoa tươi và trà, nhưng loại trà này chỉ có anh mới uống được vì nó rất đắng.

Nghĩ đến đây lại quên mất ly trà trên tay, em liền uống vài ngụm cho ấm rồi ngắm nhìn bình minh trước mặt.

Nói là bình minh chứ thật ra là nắng sớm vì ai đó cứ ôm em ngủ mãi mà không gọi em dậy nên làm gì bắt được bình minh.

"Người gì mà ham ngủ thấy sợ.."

"Nào? Nói xấu ai đấy?."

"Ơ!."

Đang tự lẩm bẩm một mình thì đột nhiên lại có một giọng nói phát ra từ đằng sau nên em nhất thời giật mình nhưng chưa kịp để Kiều nói gì, Dương đã nhanh tay choàng lên vai em một chiếc áo bông.

"Ra ngoài mà cũng không biết khoác thêm áo vào, không sợ ốm à?."

Nói rồi anh liền giận dỗi khều vào mũi em, Kiều nghe vậy chỉ biết cười xinh cho xong vì em biết làm vậy anh sẽ không mắng em nữa.

(Tuyệt chiêu :)))) )

Sau khi la em vài câu, Dương cũng liền ngồi xuống bên cạnh, Kiều thấy vậy liền mỉm cười rồi đưa trà sữa cho anh cầm giúp còn mình thì cho cả hai tay vào áo bông ủ ấm.

"Sao không gọi anh dậy cùng?."

"Èo, anh ngủ say như thế ai mà dám gọi."

"Thế đã ngắm được bình minh chưa?."

"Chưa ạ! Anh có gọi em dậy đâu mà ngắm."

"Chứ không phải hôm qua ai đó thức đến tận khuya để xem phim à?."

".....nhưng anh đã hứa sẽ kêu em mà.."

"Anh cũng thức coi cùng em thì có mà dậy bằng trời."

Vừa nói anh vừa dụi đầu vào gò má em để chọc ghẹo, Kiều bị người bên cạnh quấy rầy cũng liền dùng tay để anh ra.

"Nào, bao nhiêu tuổi rồi?."

"Mới 75 thôi ạ."

"Èo, anh 75 rồi á? Sao già dữ vậy..."

".... nào, cũng biết buồn đấy nhá, bạn đời em tuy lớn tuổi nhưng vẫn không thua mấy thằng trai trẻ tí nào đâu biết...khụ khụ khụ chưa.."

Chưa để anh nói xong thì cơn ho đã ập đến, em thấy thế thì liền lo lắng khoác áo lên người anh rồi dịu dàng vuốt lưng để Dương đỡ khó chịu.

"Đấy đấy đấy, lớn tuổi rồi mà vẫn cứ thích ra dẻ..."

"....haizzz, đúng là đã già thật rồi không còn phong độ nữa.."

Nói đến đây Dương lại giả vờ cúi đầu buồn bã để được Kiều dỗ ngọt.

"Phong độ làm gì, cho dù anh có già đi thì em vẫn thích anh mà..."

"Có thật không?."

"Thật.."

Nghe em nói vậy anh liền sĩ ra mặt, đoạn đưa tay chỉ vào gò má mình.

"Vậy thì thơm anh một cái cái."

Nhìn gương mặt đắt ý đến kêu ngạo của anh mà em chỉ có thể bất lực làm theo nhưng thay vì má, nơi em chọn đặt môi lên lại là đôi môi đang cười của anh, chụt một tiếng khiến Dương như xịt keo.

"...."

"Được chưa.."

Anh không nói gì chỉ ngại ngùng cúi đầu, dáng vẻ bẽn lẽn như trai mới lớn làm em không nhịn được mà bật cười.

"Em nhìn kìa."

Đột nhiên Dương lại chỉ về một phía, Kiều nghe thế cũng liền ngưng cười nhìn theo tay anh nhưng lại chẳng thấy gì cả.

"Đâu có gì đ.."

Vừa quay đầu, em đã ngây cả người vì bó hoa hồng trước mặt, Dương mỉm cười dịu dàng quan sát biểu cảm của em .

Ban đầu là bất ngờ tiếp đến là không tin vào mắt tin rồi cuối cùng là cảm động.

"Cái này là.."

"Tặng em bé."

Dương dịu dàng đưa bó hoa cho em rồi lấy thêm một hộp socola không đường ra bóc .

Kiều vẫn còn đang bất ngờ bởi bó hoa hồng anh tặng, em dịu dàng ôm lấy nó rồi hít một hơi thật sâu sau đó mỉm cười nhìn anh.

"Em cảm ơn nhiều, không ngờ ở tuổi này vậy mà anh vẫn bày trò, bày đặt tặng quà valentine cơ.."

"Hì, chỉ cần là việc làm em vui thì anh nguyện làm cả đời."

"Ỏooo, yêu thế."

Nói rồi Kiều liền dang tay để anh ôm, hai con người một lớn một nhỏ cứ thế ngồi ôm nhau đến trưa, ly trà sữa mới uống một nửa cũng đã nguội mất.

Đến khi mặt trời đã lên đến đỉnh, cả hai mới buông nhau ra để trò chuyện.

"Đăng Pháp với Thanh Dương khi nào mới về ấy anh nhờ?."

"Bọn nó vừa đi có hai hôm mà em."

"Vậy à, nhưng em nhớ bọn nó quá."

"Anh cũng vậy."

Kiều tựa đầu vai anh đôi mắt em nhìn về phía xa xăm lại nhớ đến những kỉ niệm khi cả hai còn trẻ.

" Thanh Dương có tính cách giống anh còn Đăng Pháp lại giống em.."

"Anh thấy cả hai đứa đều giống em, nên mới đẹp như vậy."

"Èo, nịnh ghê."

"Không nhá, thật lòng đấy."

"Hồi trẻ thôi chứ giờ em già rồi, đâu còn đẹp nữa."

Nói đến đây Kiều liền cười buồn, Dương thấy vậy liền đưa tay choàng lấy vai em, dịu dàng nói.

"Em có biết dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai thì vẫn sẽ có hai thứ vĩnh viễn không thay đổi không ?."

"Là thứ gì vậy."

"Chính là tình yêu của chúng ta và vẻ đẹp của em."

"....."

"Em có biết dù là 50 năm trước hay 50 năm sau thì chỉ cần là nhìn thấy em, anh vẫn sẽ rung động như ngày đầu, không thay đổi và anh hi vọng em cũng vậy, cũng hãy yêu chính mình như cái cách mà anh yêu em."

"Vâng..."

Nói rồi em liền ôm lấy bó hoa anh tặng rồi cùng anh đi vào nhà, gia đình nhỏ ấy đến bây giờ mới bắt đầu ăn sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro