Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Sau cơn mưa tối qua, thời tiết trở lạnh hơn. Sáng sớm, Dương nhận được một tin nhắn từ Kiều:

"Hôm nay anh rảnh không? Em muốn đi đâu đó."

Dương hơi bất ngờ, vì bình thường Kiều ít khi chủ động rủ anh đi đâu. Không nghĩ ngợi nhiều, anh nhắn lại ngay:

"Rảnh. Em muốn đi đâu?"

"Chỗ nào có thể nhìn thấy bầu trời rộng thật rộng."

---

Hai tiếng sau, họ có mặt trên một ngọn đồi nhỏ ngoại ô thành phố. Trời thu trong vắt, từng làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi cỏ dại và chút hơi lạnh của buổi sáng sớm.

Kiều đứng trên đỉnh đồi, dang hai tay như muốn ôm trọn cả bầu trời. Dương đứng phía sau, lặng lẽ nhìn theo cậu.

“Ở đây đẹp quá.” Kiều cười, ánh mắt lấp lánh. “Rộng lớn như thế này, tự nhiên em thấy mình nhỏ bé đến lạ.”

Dương nhìn sang cậu. “Em thích cảm giác đó à?”

Kiều gật đầu. “Ừ. Khi thấy mình nhỏ bé, người ta sẽ dễ dàng chấp nhận mọi thứ hơn.”

Dương không hiểu hết ý Kiều, nhưng anh cảm nhận được một nỗi buồn mơ hồ trong lời nói ấy.

Họ ngồi xuống bãi cỏ, nhìn những áng mây trắng trôi bồng bềnh trên nền trời xanh. Kiều lấy cuốn sổ tay ra, bắt đầu phác thảo một bức tranh.

Dương nghiêng đầu nhìn cậu vẽ. “Lại là một bức tranh dang dở à?”

Kiều bật cười. “Có thể.”

Dương không hỏi thêm. Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ quan sát từng nét vẽ Kiều đang tạo nên.

Một lát sau, Kiều chợt đặt bút xuống, quay sang nhìn anh.

“Nếu một ngày em biến mất, anh có nhớ em không?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Dương khựng lại.

Anh quay sang nhìn Kiều, ánh mắt cậu trầm lặng, không còn vẻ đùa cợt như mọi khi.

Dương thở nhẹ một hơi, rồi đáp:

“Anh không muốn nghĩ đến chuyện đó.”

Kiều mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại phảng phất một chút gì đó xa vời.

Cậu ngả người ra bãi cỏ, mắt vẫn dõi theo bầu trời cao rộng. “Em cũng không muốn đâu... nhưng đôi khi, có những chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.”

Dương lặng đi.

Gió thu vẫn thổi, những chiếc lá vàng khẽ lay động trong không gian yên tĩnh.

Lúc ấy, Dương không biết rằng, từng lời Kiều nói đều mang một ý nghĩa sâu xa hơn những gì anh có thể tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro