19
Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm. Từng bông tuyết trắng nhẹ nhàng đáp xuống khung cửa sổ bệnh viện, phủ lên thành phố một màu lạnh lẽo. Kiều ngồi tựa vào gối, đôi mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài, nơi những cành cây khẳng khiu run rẩy trong gió.
Cậu đã từng mong chờ mùa đông này, nhưng không phải là theo cách này.
Tuyết đầu mùa… không phải trên con đường cùng Dương tay trong tay dạo bước, mà là trong căn phòng bệnh chật hẹp với kim truyền trên tay và cơ thể mệt mỏi đến mức chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ quên.
Cậu khẽ thở dài.
Cửa phòng mở ra. Dương bước vào, trên tay là một chiếc hộp nhỏ, hơi lạnh tỏa ra từ lớp giấy gói cẩn thận. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Kiều, ánh mắt vừa dịu dàng, vừa lo lắng.
"Mệt lắm không?" Giọng anh khàn đi vì những đêm mất ngủ.
Kiều lắc đầu, cố gắng mỉm cười. "Không hẳn… Chỉ là hơi buồn vì anh không thể đưa em đi ngắm tuyết như đã hứa."
Dương im lặng một lúc, rồi đột nhiên mở chiếc hộp trong tay ra. Một nhúm tuyết nhỏ xíu nằm gọn trong đó, hơi lạnh còn đọng lại. Anh cẩn thận đặt nó vào tay Kiều, nhẹ giọng:
"Nếu em không thể ra ngoài ngắm tuyết, vậy thì anh mang tuyết đến cho em."
Kiều mở to mắt, nhìn Dương rồi lại nhìn xuống nhúm tuyết trong tay. Làn hơi lạnh chạm vào da khiến cậu khẽ rùng mình, nhưng cũng khiến tim cậu ấm áp đến kỳ lạ.
"Ngốc thật..." Cậu thì thầm, nhưng đôi mắt đã dần cay xè.
Dương đưa tay chạm nhẹ vào má Kiều, ngón tay ấm áp vuốt đi giọt nước mắt vừa lăn xuống. "Chúng ta đã hứa rồi mà. Em phải khỏi bệnh để cùng anh đi khắp nơi. Đây chỉ là mùa đông đầu tiên, vẫn còn rất nhiều mùa đông khác đang đợi em."
Kiều siết chặt tay, giữ lấy những bông tuyết đang dần tan trong lòng bàn tay mình. Như thể cậu đang giữ chặt lời hứa của Dương, như thể cậu không muốn buông tay dù chỉ một chút.
Nhìn biểu cảm ấy của Kiều, Dương không kìm được mà cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu. Giọng anh trầm ấm vang lên giữa căn phòng yên tĩnh:
"Anh sẽ ở đây, cùng em, dù có khó khăn đến đâu."
Ngoài kia, tuyết vẫn rơi. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, giữa hai người, có một mùa xuân ấm áp đang len lỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro