18
Cơn đau âm ỉ lan khắp cơ thể, như muốn bào mòn từng hơi thở của Kiều. Cậu đã quen với cảm giác này, nhưng hôm nay dường như nó tồi tệ hơn mọi khi. Đầu óc quay cuồng, mí mắt nặng trĩu, giọng nói yếu ớt đến mức chính cậu cũng không nghe rõ mình đang thì thầm điều gì.
Dương ngồi bên cạnh, bàn tay anh chưa từng buông lỏng dù chỉ một giây. Cảm giác ngón tay Kiều lạnh ngắt khiến lòng anh quặn thắt. Anh ước gì có thể gánh thay cậu nỗi đau này, chỉ cần Kiều không phải chịu đựng thêm nữa.
"Em đau lắm à?" Dương hỏi, giọng anh khản đặc.
Kiều khẽ gật đầu, hàng mi run rẩy, nhưng lại cố gắng nở một nụ cười. "Nhưng em sẽ ổn mà… đúng không?"
Dương siết chặt tay cậu, ánh mắt kiên định. "Em sẽ ổn. Anh hứa."
Kiều nhìn anh thật lâu, rồi yếu ớt nói: "Nếu một ngày nào đó… em không thể tiếp tục—"
"Không có ngày đó." Dương lập tức cắt ngang, giọng anh run lên. "Em nghe rõ đây, Kiều. Anh không cho phép em bỏ cuộc. Không bao giờ."
Kiều nhìn anh, nước mắt chực trào. Cậu đã từng rất mạnh mẽ, từng nghĩ rằng mình có thể chịu đựng tất cả một mình. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt Dương, cậu biết mình không thể. Không phải vì cậu yếu đuối, mà vì cậu yêu Dương, yêu đến mức không nỡ rời xa.
Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn nhuộm một màu cam rực rỡ. Gió nhẹ lay động những tán cây, cuốn theo hương hoa sữa thoang thoảng trong không khí.
Dương chợt nắm lấy tay cậu, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.
"Kiều, em còn nhớ không? Chúng ta gặp nhau lần đầu dưới gốc cây hoa sữa. Khi đó, em cầm trên tay một cuốn sách, mắt say mê đọc từng trang giấy mà không hề để ý đến thế giới xung quanh."
Kiều hơi giật mình, rồi khẽ gật đầu. Cậu vẫn nhớ… nhớ như in cái ngày định mệnh ấy.
Dương mỉm cười, ngón tay anh dịu dàng lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống má cậu.
"Khi đó, anh đã nghĩ… nếu có thể, anh muốn trở thành một phần trong thế giới của em. Anh muốn là người mà em có thể dựa vào khi mệt mỏi, là người nắm tay em đi qua mọi khó khăn, là người cùng em trải qua những mùa hoa rơi."
Giọng Kiều run lên. "Dương…"
Dương siết tay cậu thật chặt, giọng nói mang theo sự kiên định và tha thiết chưa từng có.
"Nếu em khỏi bệnh, anh sẽ đưa em đi đến tất cả những nơi em từng muốn đến. Mình sẽ ngắm hoa đào vào mùa xuân, nghe sóng biển mùa hè, ngắm lá vàng rơi mùa thu, và cùng nhau đón tuyết rơi mùa đông. Dù là ở đâu, chỉ cần em muốn, anh đều sẽ ở bên em."
Lời hứa của anh như một tia sáng len lỏi vào thế giới ảm đạm của Kiều. Cậu đã từng nghĩ mình không còn đủ thời gian để mơ về những điều đẹp đẽ ấy nữa. Nhưng Dương… anh luôn khiến cậu tin vào những điều không tưởng.
Kiều khẽ run rẩy, nước mắt lại rơi, nhưng lần này không phải vì đau đớn, mà vì hạnh phúc.
"Anh hứa chứ?" Giọng cậu nhỏ như một lời cầu nguyện.
Dương mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cậu. "Anh hứa."
Từ hôm đó, mỗi khi cơn đau ập đến, mỗi khi cảm giác tuyệt vọng muốn nhấn chìm cậu, Kiều lại nhớ đến lời hứa ấy. Nhớ đến hình ảnh Dương nắm chặt tay mình, nhớ đến những mùa mà họ vẫn chưa cùng nhau trải qua.
Và thế là cậu cố gắng, từng ngày một.
Bên ngoài, hoa sữa vẫn rơi, như chứng nhân cho lời hứa thiêng liêng giữa hai người. Một lời hứa không chỉ đơn thuần là những lời nói, mà là cả một tình yêu không gì có thể lay chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro