17
Hôm nay, dinh thự nhà Trần nhộn nhịp hơn hẳn. Người hầu kẻ hạ tất bật dọn dẹp, bày biện mọi thứ chỉn chu nhất có thể. Mùi trầm hương thoang thoảng khắp gian nhà rộng lớn, báo hiệu sự xuất hiện của một vị khách quan trọng.
Nguyễn Thanh Pháp đứng trên hành lang tầng hai, lặng lẽ quan sát cảnh tượng bên dưới. Cậu chưa từng thấy không khí trong dinh thự bận rộn đến vậy kể từ ngày mình về đây.
— Khách quý nào mà khiến mẹ chồng ta phải đích thân dặn dò từng chút thế này?
Cậu khẽ cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu. Dù đã tròn một tháng làm dâu, cậu vẫn chưa thực sự hiểu hết những mối quan hệ phức tạp trong gia tộc này.
Ở dưới sảnh, bà Trần đang dặn dò gia nhân:
— Hôm nay quan trọng, không được có bất kỳ sai sót nào. Nếu để mất mặt, cả đám đừng mong yên ổn!
Ai nấy đều cúi đầu vâng dạ, không dám cãi nửa lời.
Cậu thở dài, quay người rời đi, nhưng chưa kịp bước khỏi hành lang thì một người hầu chạy lên, khẽ cúi đầu:
— Cậu, phu nhân dặn lát nữa xuống tiếp khách.
Nguyễn Thanh Pháp khựng lại, ánh mắt thoáng hiện lên tia ngờ vực. Cậu chưa từng được bà Trần yêu cầu có mặt trong những buổi tiếp khách quan trọng trước đây.
Rốt cuộc, vị khách này là ai?
Nguyễn Thanh Pháp sửa lại cổ áo, hít sâu một hơi rồi bước xuống đại sảnh. Từ xa, cậu đã thấy Trần Đăng Dương đứng cạnh bà Trần, cả hai đều có vẻ nghiêm túc hơn thường ngày.
Một lát sau, cửa lớn từ từ mở ra. Một người đàn ông trung niên bước vào, khí chất phong nhã nhưng ánh mắt lại sắc lạnh. Theo sau ông ta là một thiếu niên trạc tuổi Trần Đăng Dương, gương mặt mang nét kiêu ngạo cùng dáng vẻ thư sinh.
Bà Trần lập tức nở nụ cười đón tiếp:
— Lão gia, cậu cả, thật vinh hạnh khi hai người đến thăm.
Lão gia? Cậu cả? Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy có gì đó không đúng.
Trần Đăng Dương đứng im, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. Người đàn ông trung niên chỉ gật đầu, sau đó nhìn thẳng về phía Nguyễn Thanh Pháp, đánh giá cậu từ đầu đến chân.
— Đây là…?
Bà Trần nắm chặt tay, nụ cười có phần gượng gạo hơn.
— Đây là con dâu nhà họ Trần.
Không khí chợt trở nên trầm mặc. Người đàn ông khẽ nhíu mày, còn thiếu niên kia thì khẽ nhếch môi, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường.
Nguyễn Thanh Pháp cảm nhận được ánh nhìn ấy, nhưng cậu không cúi đầu. Cậu chậm rãi cất giọng:
— Không biết khách quý hôm nay đến đây có chuyện gì quan trọng?
Lần này, người đàn ông mới thực sự nhìn thẳng vào cậu.
— Tôi là Trần Thế Nam, anh họ của Đăng Dương. Tôi đến để hỏi về cuộc hôn nhân này.
Không gian như chùng xuống. Nguyễn Thanh Pháp đứng yên, ánh mắt không né tránh, nhưng trong lòng đã dần dâng lên dự cảm chẳng lành.
Trần Thế Nam hạ thấp giọng, từng chữ vang lên rõ ràng:
— Tôi nghe nói cuộc hôn nhân này là do di nguyện của cha Đăng Dương. Nhưng tôi thực sự tò mò… tại sao phải là cậu?
Bà Trần lập tức chen vào:
— Lời hứa giữa hai nhà đã có từ lâu, không thể thay đổi.
— Nhưng có cần thiết phải ép buộc như vậy không? — Trần Thế Nam nhướng mày, ánh mắt lướt qua Trần Đăng Dương — Đăng Dương, cháu có thật sự muốn cuộc hôn nhân này không?
Lời nói như một nhát dao cứa vào không gian vốn đã căng thẳng.
Trần Đăng Dương trầm mặc. Bàn tay hắn siết chặt, nhưng nhanh chóng thả lỏng. Giọng nói hắn cất lên, không nhanh không chậm:
— Chuyện này không cần anh họ bận tâm.
— Là không cần bận tâm, hay là không dám nói?
Nguyễn Thanh Pháp nhìn thoáng qua Trần Đăng Dương. Trong phút chốc, cậu nhận ra ánh mắt hắn có gì đó phức tạp, như thể hắn cũng không chắc chắn về chính mình.
Trần Thế Nam bật cười, giọng điệu có chút trào phúng:
— Được thôi, nếu đã quyết như vậy, tôi không xen vào. Nhưng hãy nhớ, một cuộc hôn nhân không có tình cảm sớm muộn cũng sẽ sụp đổ.
Hắn xoay người rời đi, thiếu niên đi theo sau, nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, cậu ta liếc Nguyễn Thanh Pháp một cái đầy ẩn ý.
Bà Trần hậm hực siết chặt nắm tay, nhưng không nói gì thêm.
Còn Nguyễn Thanh Pháp, trái tim cậu bỗng chốc nặng nề hơn bao giờ hết.
Buổi tiếp khách kết thúc, nhưng bầu không khí trong dinh thự Trần gia vẫn nặng nề. Nguyễn Thanh Pháp lặng lẽ rời khỏi phòng khách, đi dọc theo hành lang dài. Cậu muốn tránh xa tất cả những ánh mắt dò xét, những lời nói khiến lòng cậu thêm rối bời.
Vừa đến vườn sau, cậu giật mình khi thấy Trần Đăng Dương đứng đó, tựa người vào một gốc cây lớn.
Hắn không nhìn cậu, chỉ chậm rãi nói:
— Em để tâm lời anh họ tôi nói à?
Nguyễn Thanh Pháp siết chặt bàn tay, giọng cậu khẽ vang lên:
— Đó không phải điều quan trọng sao?
— Quan trọng hay không, còn tùy vào cách nhìn nhận của em.
Cậu cười nhạt, ánh mắt u ám hơn bao giờ hết:
— Anh thì sao? Anh nhìn nhận cuộc hôn nhân này thế nào?
Trần Đăng Dương im lặng một lúc. Hắn cúi đầu nhìn xuống đất, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời thỏa đáng.
— Tôi không có quyền lựa chọn.
Nguyễn Thanh Pháp khẽ cười, nhưng trong lòng lại đau đến tột cùng.
— Vậy là anh không cần tôi.
Trần Đăng Dương nhíu mày, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Không cần nói ra, Nguyễn Thanh Pháp cũng hiểu được câu trả lời. Hắn có thể không ghét cậu, nhưng cũng không hề mong muốn sự tồn tại của cậu bên cạnh.
Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Thanh Pháp nhận ra… một tháng qua, cậu đã hy vọng một điều không nên hy vọng.
Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hương hoa hồng thoảng qua trong không khí. Nguyễn Thanh Pháp đứng đó, đối diện với Trần Đăng Dương, nhưng khoảng cách giữa hai người dường như xa vời vợi.
Cậu nhìn hắn, ánh mắt không còn chờ mong hay hy vọng nữa.
— Nếu anh không cần tôi, vậy tại sao anh còn cố gắng làm tôi bận lòng?
Trần Đăng Dương cau mày, nhưng không trả lời ngay. Hắn cũng không hiểu nổi chính mình.
— Tôi chưa từng bảo em phải bận lòng vì tôi.
Nguyễn Thanh Pháp bật cười, giọng điệu đầy chua chát:
— Phải, là tôi tự đa tình.
Không đợi thêm một lời giải thích, cậu xoay người định bước đi. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau:
— Nếu không muốn, em có thể rời khỏi đây.
Bước chân Nguyễn Thanh Pháp khựng lại.
— Ý anh là gì?
Trần Đăng Dương đứng yên, ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự khó đoán.
— Tôi không cấm em rời đi. Nếu em thấy mệt mỏi, em có thể lựa chọn.
Lựa chọn?
Nguyễn Thanh Pháp cười lạnh.
— Anh nghĩ tôi có thể đi sao? Anh nghĩ bà Trần sẽ để tôi rời khỏi nơi này một cách dễ dàng?
Trần Đăng Dương không đáp. Hắn biết rõ mẹ mình là người như thế nào.
Nguyễn Thanh Pháp hít sâu, giọng nói trầm xuống:
— Anh nói như thể anh không liên quan gì đến cuộc hôn nhân này. Nhưng Trần Đăng Dương, anh chính là lý do khiến tôi bị giam cầm ở đây.
Dứt lời, cậu quay lưng đi thẳng, không muốn nhìn thấy hắn thêm một giây nào nữa.
Trần Đăng Dương đứng đó, nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần, lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc này… Nhưng phải chăng, ngay từ đầu, hắn mới chính là người trói buộc Nguyễn Thanh Pháp?
Trần Đăng Dương đứng lặng một lúc, rồi như có điều gì thôi thúc, hắn quay người bước nhanh vào trong dinh thự.
Hắn đi thẳng đến phòng của bà Trần, không cần suy nghĩ hay chần chừ nữa. Những lời của anh họ hắn—về hôn nhân này, về bí mật giữa hai nhà—vẫn vang vọng trong đầu.
Khi hắn đến cửa, cánh cửa đã khép hờ. Hắn đưa tay gõ nhẹ.
— Mẹ.
Không có tiếng trả lời.
Hắn đẩy cửa bước vào.
Bà Trần đang ngồi trên ghế, ánh mắt xa xăm nhìn ra cửa sổ, nhưng trên tay bà là một xấp thư cũ.
Trần Đăng Dương nhìn thoáng qua, nhận ra ngay đó không phải những lá thư bình thường.
— Đây là gì?
Bà Trần quay lại, ánh mắt có chút sắc lạnh khi thấy con trai mình.
— Chuyện này không liên quan đến con.
— Không liên quan? — Hắn nhíu mày, bước tới gần hơn — Vậy mẹ giải thích xem, tại sao hôn nhân của con lại giống như một kế hoạch có sẵn? Tại sao con không được phép chọn lựa?
Bà Trần đặt xấp thư xuống bàn, giọng trầm xuống:
— Vì con không có quyền từ chối.
Trần Đăng Dương siết chặt tay.
— Tại sao?
Bà Trần im lặng trong giây lát, rồi thở dài:
— Vì đó là di nguyện của cha con.
Câu trả lời ấy khiến Trần Đăng Dương chết lặng.
Cha hắn?
Người cha đã mất từ lâu, người mà hắn luôn nghĩ rằng không hề can dự vào những quyết định của mẹ?
Hắn nhìn bà Trần, ánh mắt đầy nghi hoặc.
— Mẹ nói dối.
Bà Trần nheo mắt:
— Ta chưa từng nói dối con.
— Nếu đây thực sự là di nguyện của cha, vậy mẹ nói xem… tại sao mẹ lại ghét Nguyễn Thanh Pháp đến thế? Nếu cha muốn con cưới cậu ấy, đáng lẽ mẹ phải đối xử tốt với cậu ấy mới đúng.
Bà Trần không trả lời ngay. Bà quay mặt đi, như thể không muốn nhắc đến chuyện đó.
Trần Đăng Dương càng cảm thấy khó hiểu hơn.
— Mẹ, rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì?
Không gian chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng gió ngoài cửa sổ thổi nhẹ qua.
Ngay khi không khí trong phòng trở nên căng thẳng, cửa phòng bỗng mở mạnh. Tuyết, cô hầu gái đã theo cậu từ khi về làm dâu, bước vội vào với khuôn mặt đầy lo lắng.
— Cậu Kiều bị té cầu thang rồi ạ!
Câu nói khiến cả Trần Đăng Dương và bà Trần đều giật mình.
Trần Đăng Dương không suy nghĩ thêm, lập tức đứng bật dậy, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng.
— Cái gì? Pháp Kiều bị té sao? Cậu ấy sao rồi?
Tuyết thở hổn hển, đôi tay run run vì lo sợ.
— Em không rõ, nhưng cậu Kiều té xuống cầu thang, hiện giờ đang ở dưới phòng khách. Hình như rất đau...
Trần Đăng Dương không còn kiên nhẫn, quay nhanh người ra ngoài, miệng gắt gao dặn dò:
— Mẹ ở đây, con đi xem sao!
Bà Trần ngồi lại trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng con trai chạy vội ra khỏi phòng. Nhưng trong lòng bà, một nỗi lo âu không rõ ràng bỗng dâng lên.
Trần Đăng Dương lao xuống cầu thang, vội vã bước vào phòng khách. Chỉ thấy Nguyễn Thanh Pháp đang ngồi dựa vào ghế, tay ôm lấy chân, vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn.
— Em sao rồi? — Hắn hỏi, giọng đầy lo lắng.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn hắn, rồi lại lắc đầu, một tay cố gắng chạm vào chân mình nhưng không thể di chuyển được.
— Đau quá, tôi không thể đứng dậy được.
Trần Đăng Dương không chần chừ, vội vàng quỳ xuống trước mặt cậu, đưa tay đỡ lấy cậu lên.
— Em đừng cử động, anh sẽ đưa em lên phòng băng bó ngay.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn hắn, không nói gì, nhưng ánh mắt cậu lại chứa đựng một chút ngạc nhiên. Chưa bao giờ hắn lại quan tâm cậu như vậy.
Tuyết cũng chạy theo sau, lo lắng hỏi:
— Cậu Kiều, có cần em gọi bác sĩ không?
— Không cần. Tôi sẽ tự lo cho cậu ấy. — Trần Đăng Dương đáp nhanh chóng, mắt không rời khỏi cậu.
Hắn nhẹ nhàng đỡ Nguyễn Thanh Pháp lên phòng, không quên dặn dò Tuyết chuẩn bị băng và thuốc. Khi lên đến phòng, hắn đặt cậu xuống giường, tự tay tháo giày và xắn ống quần lên.
Nhìn vào vết thương trên chân Nguyễn Thanh Pháp, hắn cảm thấy một cảm giác khó tả, vừa lo lắng vừa bất lực.
— Em phải cẩn thận hơn. — Hắn nhẹ giọng, dù trong lòng có chút bực bội, nhưng chỉ là vì lo cho cậu.
Nguyễn Thanh Pháp không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt thâm trầm không lộ ra cảm xúc gì.
Hắn băng bó chân cho cậu một cách cẩn thận, tay hắn khẽ run lên khi chạm vào da thịt cậu. Cảm giác lo lắng không thôi, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
— Đau không? — Hắn hỏi, nhẹ nhàng nhìn cậu.
Nguyễn Thanh Pháp hơi nhăn mặt, nhưng vẫn gật đầu.
— Có. Nhưng không sao, cảm ơn anh.
Trần Đăng Dương im lặng, tay vẫn di chuyển nhẹ nhàng qua vết thương, không thể giấu nổi cảm xúc phức tạp trong lòng.
Lần đầu tiên, cảm giác của Nguyễn Thanh Pháp thật kỳ lạ. Mặc dù họ đã sống cùng nhau suốt một tháng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận rõ ràng sự gần gũi giữa mình và Trần Đăng Dương như vậy.
Hắn không chỉ giúp cậu băng bó chân mà còn ân cần, chăm sóc từng chút một, mỗi động tác đều chậm rãi và nhẹ nhàng. Ánh mắt của hắn, dù không nói ra nhưng lại khiến cậu cảm thấy một thứ gì đó lạ lùng, như một sự quan tâm mà trước giờ chưa từng nhận từ hắn.
Nguyễn Thanh Pháp không biết phải làm gì, chỉ im lặng nhìn Trần Đăng Dương đang cúi xuống chăm sóc mình. Cảm giác chân bị thương đã khiến cậu không thể cử động, nhưng trong lòng lại có một cảm giác mơ hồ khó tả, như có gì đó đang thay đổi giữa họ.
Trần Đăng Dương sau khi băng bó xong, đứng lên và nhìn cậu. Cậu cảm nhận được sự cẩn trọng trong ánh mắt của hắn, một sự quan tâm mà trước giờ cậu chưa từng nhận thấy từ người chồng lạnh nhạt này.
— Em có sao không? — Hắn hỏi, giọng trầm thấp nhưng đầy lo lắng.
Nguyễn Thanh Pháp nhìn hắn một lúc lâu, cảm giác khó nói thành lời. Cậu gật đầu nhẹ:
— Cảm ơn anh, tôi ổn rồi.
Nhưng trong lòng cậu, một cảm giác khó chịu đang dâng lên. Cậu không hiểu tại sao hắn lại đối xử như vậy với mình lúc này. Liệu có phải hắn chỉ đang làm bổn phận của một người chồng? Hay là có điều gì đó sâu xa hơn mà cậu chưa thể nhận ra?
Bầu không khí giữa họ đột nhiên trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng thở của cả hai và sự gần gũi không thể nói thành lời. Trần Đăng Dương nhìn vào mắt cậu một lúc lâu, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng, hắn đứng dậy, ánh mắt không rời khỏi cậu.
— Nếu em cảm thấy mệt, cứ nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ ra ngoài một lát.
Nguyễn Thanh Pháp chỉ nhẹ gật đầu, không nói gì thêm. Hắn bước ra khỏi phòng, để lại cậu với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Lần đầu tiên trong suốt một tháng qua, cậu cảm nhận được sự quan tâm này từ hắn. Nhưng liệu đây có phải là sự thay đổi thật sự, hay chỉ là một hành động nhất thời trong lúc lo lắng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro