14
Khi vào phòng, Trần Đăng Dương ngồi xuống giường, chân hắn vẫn bị thương, mảnh sứ còn chưa được lấy ra hết. Pháp Kiều lấy bộ đồ y tế trong tủ, đôi tay run rẩy mở từng miếng băng gạc, đôi mắt không rời khỏi vết thương đang rỉ máu của hắn.
— Ngồi yên đi, đừng có làm động đậy, tôi sẽ băng lại cho anh.
Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng có phần căng thẳng. Mặc dù trước đó cả hai đã tranh cãi không ít, nhưng giờ đây Pháp Kiều chỉ muốn giúp hắn, vì dù sao hắn cũng là người duy nhất còn lại bên cạnh cậu lúc này.
Trần Đăng Dương không phản ứng gì, chỉ ngồi yên, mặc cho cậu làm việc. Cậu nhẹ nhàng lau đi máu còn lại quanh vết thương, rồi bắt đầu đặt từng lớp băng lên, chăm chú từng thao tác. Từng động tác của cậu nhẹ nhàng, không vội vã, nhưng vẫn có một sự cẩn trọng, như thể không muốn làm hắn đau thêm.
Mặc dù vết thương không phải quá nặng, nhưng cậu vẫn thấy có chút lạ khi phải chăm sóc cho hắn. Cảm giác này khác hẳn với trước kia, khi mọi thứ chỉ là những mâu thuẫn, những lời trách móc.
— Cảm ơn, tôi không đau nữa rồi.
Trần Đăng Dương nói, giọng hắn khàn đi một chút. Pháp Kiều không đáp, chỉ chăm chú băng bó cho hắn thêm một lần nữa. Mặc dù chỉ là việc nhỏ, nhưng cậu lại cảm thấy trong khoảnh khắc này, những lời nói không còn quan trọng nữa.
Khi đã xong xuôi, Pháp Kiều đứng lên, chuẩn bị dọn dẹp lại đồ đạc. Nhưng Trần Đăng Dương bỗng lên tiếng.
— Em biết không, tôi không muốn cứ thế này đâu.
Cậu quay lại nhìn hắn, ánh mắt cậu khẽ lóe lên chút ngạc nhiên.
— Tôi cũng không muốn vậy.
Trần Đăng Dương nhìn vào mắt cậu, đôi mắt đượm vẻ mệt mỏi, như thể không còn đủ sức để tiếp tục những cuộc tranh cãi vô nghĩa nữa. Cậu chỉ lặng lẽ đứng đó, không biết phải nói gì, vì tất cả những gì cậu muốn là một lời giải thích, một chút gì đó có thể làm vơi đi nỗi đau trong lòng.
Nhưng không, không ai trong hai người biết phải làm gì, và im lặng lại phủ kín cả căn phòng.
Pháp Kiều đứng lặng im, tay vẫn nắm chặt miếng băng gạc, lòng cậu bỗng nhiên trống rỗng. Hắn nhìn cậu, ánh mắt không còn sự lạnh lùng hay cứng rắn như trước, mà thay vào đó là sự mệt mỏi và dường như là một chút hối hận. Nhưng cái nhìn đó không đủ để xóa đi những vết thương trong lòng cậu, những vết thương mà không chỉ có mảnh sứ, mà còn là những lời nói, những hành động vô tình từ trước đó.
— Anh không hiểu tôi đâu. — Pháp Kiều cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu vẫn nhẹ nhưng đầy ẩn chứa sự đau đớn.
Trần Đăng Dương không trả lời ngay, hắn chỉ nhìn vào mặt cậu, đôi mắt vẫn không rời. Hắn tự hỏi liệu có bao giờ mình thật sự hiểu được những gì cậu đang cảm nhận, hay hắn chỉ đang mải mê sống trong thế giới của chính mình, quên mất đi cảm giác của người khác.
Pháp Kiều nhìn xuống chân hắn, nơi vẫn còn vết thương đang dần lành lại, và lại nhớ về khoảnh khắc trước đó, khi hắn và bà Trần cãi nhau. Những giọt máu, những lời trách móc, những mâu thuẫn... tất cả cứ quay cuồng trong đầu cậu.
— Anh không cần phải làm vậy. — Pháp Kiều nói, ánh mắt đầy kiên quyết. — Tôi chỉ cần được tôn trọng, thế thôi.
Trần Đăng Dương nhìn cậu một lúc lâu rồi khẽ thở dài. Hắn không biết phải làm gì, cũng không biết làm sao để có thể thấu hiểu cậu. Những gì hắn có thể làm lúc này, chỉ là đứng dậy, bước lại gần, và đặt tay lên vai cậu.
— Tôi… sẽ cố gắng. — Giọng hắn nhỏ lại, như một lời hứa mà hắn không dám chắc sẽ thực hiện được.
Pháp Kiều không đáp lại. Cậu vẫn đứng đó, đôi mắt nhìn xa xăm, không biết là đang nhìn vào cái gì. Những cảm xúc, những suy nghĩ cứ trôi qua, không dừng lại, như những đợt sóng xô vào bờ.
Trong khoảnh khắc im lặng đó, Trần Đăng Dương có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng cậu. Nhưng hắn biết, dù hắn có làm gì đi chăng nữa, cậu sẽ không dễ dàng tha thứ hay chấp nhận hắn, ít nhất là trong lúc này.
Cậu cuối cùng quay lại nhìn hắn một lần nữa, đôi mắt không còn sự giận dữ, mà chỉ còn sự mệt mỏi, như thể đã kiệt sức.
— Tôi muốn có một khoảng lặng, anh không cần tìm tôi nữa. — Cậu nói nhẹ nhàng, nhưng đầy quyết đoán.
Trần Đăng Dương chỉ biết im lặng, nhìn theo bóng cậu rời đi. Hắn không dám bước lại gần, không dám ngăn cản. Những gì hắn có thể làm bây giờ, chỉ là chờ đợi, và hy vọng rằng một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu hắn hơn.
Cậu bước ra khỏi phòng, để lại một Trần Đăng Dương ngồi lặng im, trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn lại sự hối hận và một chút hy vọng yếu ớt.
Pháp Kiều bước ra khỏi phòng, không khí lạnh buốt của buổi tối khiến cậu khẽ rùng mình. Đầu cậu nặng trĩu, những chuyện xảy ra gần đây cứ như một cơn ác mộng dai dẳng, không có hồi kết. Cậu không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Tuyết – cô người hầu đã đi theo chăm sóc cậu từ khi cậu bước chân vào nhà họ Trần – lặng lẽ đứng từ xa quan sát. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, cô bé liền lo lắng chạy đến.
— Cậu Kiều, cậu không sao chứ?
Pháp Kiều day nhẹ trán, cố gắng nở một nụ cười nhạt.
— Tôi không sao.
Nhưng Tuyết biết cậu đang rất mệt mỏi. Cô bé không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu rồi nhanh chân rời đi. Một lát sau, cô trở lại với một tách trà hoa cúc ấm áp trên tay.
— Cậu Kiều, uống chút trà cho đỡ đau đầu đi ạ.
Pháp Kiều nhìn chén trà bốc khói, lòng cậu bỗng dâng lên một chút ấm áp hiếm hoi giữa những ngày giá lạnh. Cậu nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm. Hương hoa cúc dịu nhẹ lan tỏa, giúp tâm trạng cậu dần dịu xuống.
— Cảm ơn em, Tuyết.
Cô bé chỉ cười, đôi mắt long lanh ánh lên sự quan tâm chân thành.
— Cậu Kiều, đừng suy nghĩ quá nhiều. Em tin… sẽ có ngày mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn.
Pháp Kiều cười nhẹ, nhưng trong lòng lại cảm thấy cay đắng. "Sẽ có ngày tốt đẹp hơn sao?" Cậu không biết, cũng không dám tin. Nhưng ít nhất, ngay lúc này, có một tách trà ấm và một người thật lòng quan tâm, cũng đủ để cậu cảm thấy bớt cô đơn hơn một chút.
Pháp Kiều đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt trầm tư nhìn Tuyết. Một lúc sau, cậu nhẹ giọng hỏi:
— Tuyết, em theo nhà Trần từ nhỏ, có biết gì về chuyện năm xưa không?
Tuyết hơi giật mình trước câu hỏi bất ngờ. Cô bé nhìn cậu một lúc, như đang cân nhắc xem có nên nói hay không. Cuối cùng, cô cúi đầu, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng:
— Em chỉ là người làm, không biết nhiều chuyện của chủ nhân, nhưng... có vài điều em nghe lỏm được từ mấy bà vú và người hầu cũ.
Pháp Kiều siết nhẹ tay vào lòng bàn, chờ đợi.
— Chuyện của cậu và cậu cả Trần Đăng Dương... vốn không phải đơn thuần chỉ là một lời hứa hôn thông thường. Nghe nói năm xưa, nhà họ Trần từng mang ơn lớn với nhà họ Pháp, mà người chịu ơn nhiều nhất chính là bà Trần.
Pháp Kiều nhíu mày, điều này cậu chưa từng nghe ai nói đến.
— Mang ơn thế nào?
Tuyết lắc đầu.
— Em không biết rõ, chỉ nghe nói nếu không có nhà họ Pháp, có lẽ nhà họ Trần đã sụp đổ từ lâu. Nhưng bà Trần lại chưa từng muốn thừa nhận chuyện đó, vì bà ấy vốn rất kiêu hãnh. Vậy nên... cuộc hôn nhân này là cách duy nhất để giữ thể diện, cũng là cách bà ấy trả nợ ân tình.
Pháp Kiều cười nhạt, lòng cậu trống rỗng.
— Ra là vậy...
Thì ra cậu không chỉ là một người vợ không được yêu thương, mà còn là một sự ràng buộc miễn cưỡng trong cuộc trao đổi giữa hai gia tộc. Một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu, không phải vì cậu, mà chỉ là để giải quyết một món nợ cũ.
— Cậu Kiều...
Tuyết lo lắng nhìn cậu. Pháp Kiều khẽ nhắm mắt lại, giấu đi cảm xúc dâng trào. Một lúc sau, cậu mở mắt, nở một nụ cười nhạt.
— Không sao đâu, Tuyết. Cảm ơn em đã nói với tôi.
Nhưng trong lòng, cậu biết, từ giây phút này, trái tim cậu đã hoàn toàn nguội lạnh.
__________________________________
góc giải đáp:
LÚC ĐẦU LÀ TỚ ĐỊNH VIẾT THEO KIỂU LÀ NGÔN - CẬU CẢ LÀ DƯƠNG CÔ BA LÀ KIỀU NHƯNG MÀ NHƯNG MÀ CẤN Ở CHỖ LÀ KIỀU MẶC DÙ LÀ LGBT NHƯNG VẪN PHẢI VIẾT NHƯ BOYLOVE NÊN NÓ SẼ HƠI BỊ NGƯỢC NGẠO VÌ TẠI SAO LÚC ĐẦU VIẾT K LÀ CÔ BA MÀ TỚI CHAP 14 LẠI LÀ CẬU , HEHE THÔNG CẢM HOAN HỈ CHO TỚ Ạ.
NÊN LÀ BẮT ĐẦU TỚ SẼ VIẾT LÀ CẬU CẢ ĐĂNG DƯƠNG - CẬU BA PHÁP KIỀU.
VÌ KIỀU LÀ VỢ CỦA CẬU CẢ SẼ LÀ VỢ CẢ NHƯNG MÀ DO BÀ TRẦN K THÍCH KIỀU NÊN CÁC GIA ĐINH TRONG NHÀ THƯỜNG GỌI KIỀU LÀ CẬU KIỀU THAY VÌ MỢ CẢ HAY LÀ GÌ GÌ ĐÓ..
OK HOAN HỈ VÀ ỦNG HỘ TỚ NHÉ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro